Hồng Nhan Nhược Tuyết


Không ai, có khả năng giống như Sở Vân Tịch lúc này, hiểu thấu nội tâm nàng đến gần nàng như vậy!

Thương Tuyết Vi đột nhiên ngẩng đầu, đôi tròng mắt đen láy sâu thẳm, lấp lánh khiến cho lòng người dậy sóng, ở nơi đó dường như ẩn chứa một sức mạnh vô hình, ngay cả sao trời cũng bị hấp dẫn, mà sa vào trong đôi mắt thâm trầm ấy...

"Ngươi nói đúng!" Nàng nhìn thẳng vào Vân Tịch thản nhiên thừa nhận, giọng lạnh như sương giá, "Năm mươi năm trước tổ phụ ta dẫn dắt tộc nhân trốn lên Côn Luân Sơn, dưới điều kiện khắc nghiệt sống lưu vong như dân du mục, không ngừng trốn tránh sự đuổi giết của Hồi Cương, mỗi ngày đều phải chịu đựng tự tôn bị chà đạp... Mãi đến khi cha ta trưởng thành, chúng ta lập nên một bộ tộc bí ẩn của riêng mình, những người sống sót của Tây Lương ở mảnh đất này bắt đầu cắm rễ sinh sôi, bọn họ chính là nhóm tín đồ thành kính đầu tiên của Côn Luân giáo. Ngươi nói rất đúng, ta muốn phục quốc, ta muốn diệt Hồi Cương thống nhất Tây Vực, đem bọn họ đuổi đến dưới chân Thiên Sơn, để cho bọn hắn nếm thử nổi đau mất nước và bị dồn vào tuyệt cảnh là như thế nào!"

Vân Tịch nghe nàng nói lời này kinh sợ đến nổi không thốt nên lời, Thương Tuyết Vi ở trước mắt quyết tuyệt, điên cuồng, như một đoàn lửa bùng cháy muốn cắn nuốt tất cả... Tín niệm của Vương giả bẩm sinh là mãnh liệt như vậy, chảy trong dòng máu lưu truyền từ đời này sang đời khác, bất luận dù bị cái gì cản trở, cũng không thể mất đi.

Im lặng nhìn nhau sau một lúc lâu, cảm xúc dâng trào trong lòng Thương Tuyết Vi tựa hồ đã bình ổn đi nhiều, mũi kiếm Xích Nguyệt của nàng vẫn bị Vân Tịch nắm chặt trong lòng bàn tay, "Thả tay ra!" Nữ Giáo vương lạnh lùng nói.

"Cô sẽ không giết ta." Vân Tịch nhỏ giọng nói, nàng biết chỉ cần Thương Tuyết Vi động một chút, lòng bàn tay của nàng liền thấy máu tươi.

"Ta sủng ngươi tin ngươi, ngươi lại âm thầm xem trộm bí mật của ta!" Thương Tuyết Vi hung hăng nói, "Ta không giáo huấn ngươi một chút, có phải ngươi sẽ coi trời bằng vung hay không!"

"Thực xin lỗi." Vân Tịch bày ra vẻ mặt vô tội, Vân Tịch biết mình đã thật sự chạm đến nỗi đau của nàng, cũng biết rõ bí mật này là có bao nhiêu trọng đại. Nên nàng mới hướng Thương Tuyết Vi trịnh trọng nói lời xin lỗi: "Ta đúng là trong lúc vô ý phát hiện ra quyển sách kia, ta chỉ nghĩ muốn hiểu rõ cô, hiểu thêm về cha cô, xem giữa hai nhà Thương Sở đã xảy ra chuyện gì..."

"Ngươi cứ thả tay ra trước đi đã, bị đứt rồi kìa." Giọng Thương Tuyết Vi hòa hoãn, ánh mắt dời đi nơi khác.

Vân Tịch lúc này mới cẩn thận buông tay ra, lại nói: "Tay cô không phải cũng bị đứt sao, chẳng qua là ta để cho cô cắt lại một lần, trả lại cô một cái nhân tình thôi!"

Thương Tuyết Vi lúc này mới nhớ tới tay phải của mình vẫn còn quấn băng, lần trước ở bữa trưa nàng đã bóp vỡ ly rượu mà lưu lại thương tích, hình như nó sớm đã không còn đau nữa. Thương Tuyết Vi thu hồi bảo kiếm đi đến trước mặt Vân Tịch, hai má có chút phiếm hồng, thân thiết hỏi han: "Mới vừa rồi té có bị thương không?"

Vân Tịch lắc đầu lia lịa, Thương Tuyết Vi lúc này mới yên tâm. Nàng chậm rãi tới gần, thân thể hai người áp sát vào nhau, Thương Tuyết Vi nở nụ cười ôn hòa, nàng nhướng đôi mày thanh tú, hơi thở mang theo hương hoa Bạch Chỉ làm say lòng người:

"Ngươi... Muốn tìm hiểu gì về ta?"

Vân Tịch cảm thấy trái tim mình đang sinh ra một loại xúc cảm diệu kỳ, theo nhịp tim đập lan dần đến tứ chi... Nàng không thể kiềm chế cảm xúc này của mình liền choàng tay qua vai ôm lấy Thương Tuyết Vi, đem nàng kéo vào lòng mình...

Thân mình Thương Tuyết Vi mới đầu cứng ngắc, nhưng nàng rất nhanh sa vào cái ôm này, thả lỏng toàn thân tựa vào đầu vai Vân Tịch, đem trọng lượng của mình đặt hết lên thân thể mềm mại của người kia.

"Kỳ thật... Cô hoàn toàn có thể làm một người bình thường, an phận qua cả đời." Đầu ngón tay Vân Tịch luồng vào mái tóc đen dài mềm mượt của nàng, nhẹ nhàng thở dài.

"Ta không có lựa chọn." Thương Tuyết Vi nghẹn ngào trả lời, "Đây là số mệnh của ta, cũng là giấc mộng của ta..."

Nhận thấy được tâm tình của Thương Tuyết Vi dao động, Vân Tịch cùng nàng nhẹ nhàng tách ra một chút, Thương Tuyết Vi ngẩng đầu lên, gương mặt của nàng dưới ánh trăng đẹp như băng điêu mờ ảo, trong mắt của nàng nổi lên một tầng hơi nước, sau đó một giọt lệ trong suốt phá tan toàn bộ kiên cường và ẩn nhẫn, chảy thẳng xuống khóe môi, không tiếng động...

Không có bất kỳ dấu hiệu nào, Vân Tịch khom người tới trước, hôn lên giọt lệ trên khóe môi nàng, mặc cho lạnh lẽo và chua xót này tan ra ở trong lòng mình, dâng lên cảm giác đau lòng khó hiểu...

Chủ động của nàng làm cho Thương Tuyết Vi kinh hãi, cô bỗng nhiên nâng lên cằm Vân Tịch, thật sâu hôn xuống... Môi lưỡi trong nháy mắt quấn lấy nhau nóng như thiêu đốt, hôn thật sâu, cứ như thế âu yếm mút lấy đôi môi đối phương, dường như muốn nghiền nó thành bụi phấn, chiếm làm của riêng! Động tác Thương Tuyết Vi có chút điên cuồng, một tay vuốt ve hai má Vân Tịch, đầu vai, lưng, ngay cả bảo kiếm rơi trên mặt đất vẫn không hề hay biết...

Không biết hôn bao lâu, Vân Tịch mới rời khỏi nụ hôn cuồng nhiệt này, nàng há miệng thở hổn hển, Thương Tuyết Vi cười ôm mặt nàng thật chặt, trong ánh mắt lộ ra quyến rũ câu nhân:

"Ta nghĩ muốn ngươi!"

.......

"Vân Tịch... Vân Tịch..." Đôi môi nhợt nhạt của nàng, khô héo như đóa hoa bách hợp, yếu ớt khép mở, gọi ra cảm xúc mà người ở trong lòng không thể chạm tới...

Sương bên ngoài cửa sổ trong suốt, mạn che rủ xuống trên giường, Tô Di Á bệnh thân thể yếu ớt nằm mê mang, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, sốt cao không giảm. Bên cạnh nàng người đến người đi, các sư tỷ muội luân phiên chăm sóc, mỗi người lòng đều nóng như lửa đốt. Sau trận so kiếm kinh tâm động phách kia, nữ Giáo vương đã tuân thủ lời hứa phái tới y quan tốt nhất, thương thế của các nàng đều dần dần chuyển biến tốt đẹp, chỉ riêng mỗi Tô Di Á cả tinh thần và thể xác đều bị thương, mãi vẫn chưa tỉnh lại...

Tô Di Á mơ mãi một giấc mơ, mơ đi mơ lại những hình ảnh tốt đẹp, khiến cho nàng ở trong mộng vui vẻ khoái hoạt như chú chim nhỏ được tự do bay lượn. Nàng trở về năm năm trước, lúc đó nàng mười sáu tuổi vẫn là một cô gái đơn thuần hoạt bát can đảm không sợ trời không sợ đất.

Khu vực săn bắn Hoàng gia ở ngoại ô Kinh Đô, núi non trùng điệp, rừng thông xanh bạt ngàn. Mười ba vị nữ hiệp hăm hở đứng ở vùng hoang dã rộng lớn, phía sau tiếng hoan hô chúc tụng vang lên như sấm. Mấy tỷ muội nhất tề quay đầu, những cố nhân đã biến mất trong nhiều năm, lại bước tới như một kỳ tích... Ân sư Long Hành Thiên tiên phong ngạo cốt, Hoàng Đế sư huynh Cơ Thiên Hạo phong thần tuấn lãng, Thái Thượng Hoàng Cơ Nguyệt cao quý mê người, và Thân vương điện hạ Nhược Ly tuấn mỹ thanh dật. Diện mạo của tất cả mọi người vẫn y như năm năm trước, trong con ngươi thâm thúy lạnh lùng của sư phụ vẫn tràn đầy từ ái, hướng về nhóm đồ nhi yêu quý mỉm cười chúc phúc...

"Sư phụ!" Các nàng đồng loạt chạy về phía Long Hành Thiên, theo sau có người dâng lên liệt tửu, mỗi người cầm một chén trong tay. Ai cũng đều lệ nóng doanh tròng, ngửa đầu cạn chén, sau đó hung hăng ném đi, nói lời từ biệt.

"Đồ nhi bái biệt sư phụ!" Các nàng dập đầu chào từ biệt, lão giả áo xanh nhất nhất nâng dậy nhóm ái đồ, ý cười mang theo từ ái cùng kiên định: "Đi thôi, các hài tử của ta! Sống cho vui vẻ, theo cách mà các con muốn. Sống phải có chí lớn, rút kiếm vì thương sinh!"

"Sống phải có chí lớn, rút kiếm vì thương sinh!" Tô Di Á năm đó mười sáu tuổi hưng phấn lặp lại lời răn dạy của sư phụ, nàng hào hứng chạy tới trước mặt sư tỷ Cơ Nguyệt, đã thoái vị Thái Thượng Hoàng toàn thân mặc cung trang loan điểu phượng văn, khuynh thành tuyệt lệ trên mặt ẩn chứa ý cười làm cho kẻ khác say mê. Người vẫn xinh đẹp loa mắt như thế, như đóa hoa Mẫu Đơn nở rộ đẹp nhất trong trời đất, tuyệt đại phong nghi không ai có thể sánh bằng...

Cơ Nguyệt nhẹ nhàng ôm Tô Di Á, cái ôm của nàng mang theo ấm áp cùng thương tiếc: "Ta không yên lòng nhất chính là tiểu nha đầu ngươi, phải hảo hảo chiếu cố chính mình!"

"Dạ!" Tô Di Á quệt nước mắt nơi khóe mắt, cùng mấy sư tỷ muội sải bước leo lên lưng ngựa, Nhược Ly cười hướng nàng phất tay, la lớn: "Này ---- Tô Di Á, lúc trở lại nhớ phải mang theo tướng công của muội đó nha!"

Mọi người nghe vậy cười to, Tô Di Á ngồi trên lưng ngựa kêu to: "Muội không lấy chồng không lấy chồng không lấy chồng đâu! Muội muốn cả đời đều ở cùng các sư tỷ muội!

Các nàng phóng ngựa phi nhanh, cuốn theo bụi mù mà đi khỏi. Người đứng phía sau hai mắt mơ hồ đẫm lệ, Nhược Ly thổi sáo tiễn các nàng một đoạn, tiếng sáo sâu kín, lan đến tận chân trời...

Ký ức du ngoạn giang hồ khoái hoạt kết thúc, hình ảnh bất chợt chuyển đổi, đại mạc cát bay khói hiệu, cồn cát bị gió thổi bay thay đổi vị trí lộ ra những hòn sỏi trắng xạm vàng. Kiếm trận của các nàng lần đầu tiên bị người đánh bại, Tô Di Á chỉ cảm thấy trước mắt một mảnh huyết sắc mơ hồ, thiên địa quay cuồng, đầu đau muốn nứt thân dưới liền nhuyễn xuống... Ngay sau đó, một đường kiếm hoa lệ sáng chói phá không mà đến, chíu vào làm tầm mắt nàng hỗn loạn, người nọ chém ra kiếm quang như tia chớp từ trên trời giáng xuống, cát đá nóng bỏng ở bốn phía bổng dưng bị đóng thành băng...

Khi đó Thương Tuyết Vi vừa mới luyện thành Thiên Vấn kiếm pháp, nàng ngoái đầu nhìn lại nhoẻn miệng nở nụ cười tà mị. Đó là lần đầu tiên thập tam Thánh nữ thấy được loại võ công kinh thế hãi tục, hoa lệ vô song và lạnh lẽo vô tình như vậy...

"Không!" Tô Di Á ở trong giấc mộng thét lên, hình ảnh trước mắt lại thay đổi đến thời gian khác.

Thiên Tuyệt Nhai hàn phong lãnh liệt, huyết tinh trên nền tuyết đông lại trông vô cùng thê thảm, thần thú Vượn Tuyết ở bên tai gào thét, lộ ra cái mỉm cười quái đản quỷ dị... Tô Di Á mơ màng nhìn về phía băng xuyên ở phía xa, đột nhiên, góc áo của nàng bị một bàn tay nắm lấy.

Người nọ mặt trắng bệch gần như trong suốt, giống như một cái ảo ảnh mờ ảo, chỉ cần chạm nhẹ thôi cũng sẽ vỡ nát, đôi mắt màu lam kỳ lạ tan rã mơ màng, nàng chìa ra bàn tay lạnh cứng giống như ngọc thạch: "Cứu ta... Cứu cứu ta..."

"Vân Tịch!" Tô Di Á nằm ở trên giường lớn tiếng hô, nhưng là vẫn đắm chìm trong mộng không có tỉnh lại... Tử Kiếm canh giữ ở bên cạnh vội dùng khăn lạnh lau mặt cho nàng, thân mình Tô Di Á run nhè nhẹ, một giọt lệ lớn theo khóe mắt chảy xuống, thấm ướt áo gối.

Đứng bên cạnh là một cô gái có thân hình mảnh khảnh mi thanh mục tú, nhìn thấy tất cả chuyện này, nàng cắn chặt môi, lòng như đao cắt, "Muội muốn đi giết kẻ phụ tình bạc nghĩa kia!" Cô gái ấy quát lên chói tai muốn lao ra cửa, lại bị mọi người cuống quít giữ chặt.

"Bích Thiên, muội đi giết cô ta thì có tác dụng gì!" Mặc Ảnh thở dài, túm lấy sư muội Bích Thiên lôi trở vào phòng.

"Nhưng mà..." Bích Thiên vẫn còn muốn cãi, giọng của Đại sư tỷ Tô Lãnh vang lên: "Thôi thôi, chuyện tình cảm, sao có thể ép buộc!" Đầu ngón tay của nàng nhẹ nhàng vuốt ve hai má bào muội, đau lòng bất đắc dĩ thở dài nói: "Cứ để cho muội ấy đau lòng đi, đau đến không đau được nữa thì sẽ buông thôi..."

Sông ngân hà xa xôi lấp lánh trên bầu trời đêm, tình ý kéo dài cùng giấc mộng.

Thương Tuyết Vi dẫn Vân Tịch trở lại Tây Lương cung, sau đó mang theo nàng vào bên trong một gian phòng tối.

Chỉ thấy mạn che màu hồng nhạt lay động, che lại dục trì cực lớn phía sau. Nước ấm bốc hơi mang theo mùi hoa thơm ngát, mấy cánh hoa trôi lững lờ trên mặt nước, năm tiểu thị nữ theo quy củ rải thêm các loại dược hoa, bạch chỉ dưỡng nhan, trầm hương an thần và một ít hoa tạo bọt... trên thành trì thì lát bằng bạch ngọc, vách thì chạm bằng vàng bạc, cực kì xa hoa, xung quanh thì bố trí mười tám cái cung đăng, tựa như lạc vào Tiên cảnh.

"Giáo vương Bệ Hạ..." Mấy thị nữ khom người hành lễ, Thương Tuyết Vi cười nhạt khoát tay: "Đều lui ra đi!"

Còn lại hai người đứng lặng bên dục trì, Vân Tịch thật cẩn thận cởi bỏ giày vớ đứng trên nền lát ngọc thạch, vừa khẩn trương vừa do dự. Thương Tuyết Vi âm thầm nhìn nàng, có chút thâm ý cười nói: "Còn thất thần cái gì, cởi đồ đi!"

Vân Tịch lúc này mới chậm chạp cởi bỏ ngoại sam, không biết có phải do quá mức ngượng ngùng hay không, hay là do hơi nước bốc lên bao lấy thân thể nàng, mà mặt Vân Tịch lại đỏ ửng lên làm cho người khác say mê.

"Còn nhăn nhăn nhó nhó gì nữa, toàn thân ngươi, có chổ nào là ta chưa thấy!" Thương Tuyết Vi mị hoặc đắc ý cười rộ lên, đột nhiên nàng tiến tới đẩy mạnh một cái, Vân Tịch còn chưa cởi hết liền bị trượt chân, "Bùm" một tiếng ngã vào dục trì, bọt nước bắn lên tung tóe...

"Cô cái nữ ma đầu này, ướt hết y phục của ta rồi nè!" Vân Tịch rất là ảo não, thân thể của nàng trồi lên dùng sức đạp nước. Thương Tuyết Vi nhìn nàng cười to, y sam cũng không cởi liền nhảy xuống dục trì, nhất thời mấy cánh hoa lại văng lên tung tóe khắp nơi, hơi nước càng đậm, hai người đùa giỡn giống như uyên ương hí thủy, rất vui vẻ.

Thương Tuyết Vi bơi tới bên người Vân Tịch, bất ngờ ôm chầm lấy nàng, Vân Tịch không giãy dụa nữa, lẳng lặng ngắm nhìn nàng, mặt Thương Tuyết Vi ở trong hơi nước ẩn hiện đẹp mê người, xiêm y ướt đẫm dán sát vào da thịt lộ ra đường cong tinh tế mềm mại, tay Vân Tịch bất giác vuốt ve dọc theo eo của nàng, càng ngày càng bức thiết như muốn xuyên thấu qua thân thể nàng!

Thương Tuyết Vi choàng một tay qua cổ Vân Tịch, dùng sức hôn lên môi nàng, càn rỡ cuồng nhiệt cắn nuốt, như muốn chiếm lấy tất cả. Vân Tịch không kiềm lòng nổi ghì chặt Thương Tuyết Vi, môi lưỡi hai người cuốn lấy nhau, ái dục lấp đầy mỗi khe mỗi tấc thân thể...

Thương Tuyết Vi dời môi khỏi nụ hôn gần như ngạt thở nhưng mang đầy khoái cảm này, bắt đầu điên cuồng hôn lên hai má Vân Tịch, hôn đến nơi mẫn cảm ở sau tai, hôn lên cái cổ mảnh khảnh, hai người trong nước quấn thành một thể, nàng cởi ra áo trong của Vân Tịch, lộ ra đồi ngực mềm mịn trắng trẻo.

"Tuyết Vi... Vân Tịch thì thào gọi tên nàng, đồng tử u lam mê ly mơ màng, thân thể ở trong nước nóng càng nóng rực lên.

"Ngươi gọi ta là gì?" Tim Thương Tuyết Vi đột nhiên đập cuồng loạn, vội vàng hỏi lại.

"Giáo vương Bệ Hạ." Vân Tịch cười xấu xa sửa miệng, Thương Tuyết Vi ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn Vân Tịch, liền bị một nụ hôn sâu mang theo ấm áp rơi trên ngực nàng, không được gọi Giáo vương Bệ Hạ nữa, ta nghe đến chán rồi..."

Nàng đột nhiên cúi đầu xuống phía dưới, tóc đen dài như mực rối loạn phiêu đãng trong nước như rong biển, quấn quanh trước ngực Vân Tịch, nàng nhẹ nhàng ngậm lấy nụ hoa đang ở trong nước của Vân Tịch, đầu lưỡi thuần thục trêu chọc làm nàng rùng mình tê dại, ngửa đầu lên nhắm lại hai mắt, dòng nước ấm dâng lên trong mỗi tấc da thịt của nàng, Thương Tuyết Vi ngâm nga như tiếng thở dài, mê muội hôn lên chỗ mềm mại mẫn cảm này mà không muốn nhả ra...

Qua hồi lâu, Vân Tịch nâng thân thể Thương Tuyết Vi từ trong nước lên, bộ dạng hai người ý loạn tình mê nhìn nhau say đắm, giữa khe hở tuông ra một ít dịch thể trong suốt, trên gương mặt thoáng cái ửng hồng, lan tràn tới xương quai xanh.

Vân Tịch nâng hai má Thương Tuyết Vi hỏi: "Cô... Cuối cùng thì cô xem ta là ai đây? Thị sủng của cô sao?"

Thương Tuyết Vi tỏ vẻ thần bí cười giảo hoạt, đầu ngón tay điểm điểm nhẹ lên chóp mũi của Vân Tịch: "Ngươi hy vọng ta xem ngươi là ai, thì thành người đó..."

Vân Tịch cảm thấy trong lòng rung động, liền ôm chặt thân thể Thương Tuyết Vi, ấn thân thể mềm của nàng lên vách dục trì, bốn phía lặng yên không tiếng động, chỉ có sóng nước hoan khoái giao động giống như tiếng vọng của tự nhiên, phụ họa thêm cho hơi thở càng ngày càng dồn dập của hai người...

Vân Tịch ngậm mút lấy bờ môi Thương Tuyết Vi, sau đó cởi bỏ xiêm y và trang sức của nàng, bàn tay phủ lên đỉnh núi mềm mại đẹp đẽ kia, thân thể của hai người phập phồng theo sóng nước, Vân Tịch học động tác của Thương Tuyết Vi, dùng môi lưỡi ngậm lấy nụ hoa ướt át ở trong nước, động tác của nàng nhẹ nhàng ôn nhu, làm cho Thương Tuyết Vi dục cầu mà bất mãn...

"Ưm... A~!" Thương Tuyết Vi nũng nịu nỉ non, Vân Tịch thuận thế đưa ngón giữa trợt xuống, xẹt qua vùng da bụng mềm mại nhẵn bóng của Thương Tuyết Vi, vòng qua chân ngọc của nàng vào bên trong, sau đó tiến vào vùng đầm lầy trơn ướt. Thân thể đã sa vào đủ loại hương thơm hòa trong hơi nước, mảnh đất thần bí kia như vừa mới trải qua một trận mưa sa bão táp, tỏa ra hương thơm mê người khiến cho người ta say đắm... Đầu ngón tay Vân Tịch cực kỳ thoải mái mà trượt đi vào...

"A~... Ưm~!... Ngươi lại thế nữa!" Thương Tuyết Vi thở hổn hển, thuận theo cảm giác chân thực cực nóng này, cái loại khoái hoạt ngưa ngứa đang cắn nuốt nàng, động tác của Vân Tịch rất nhẹ nhàng, không còn giống như lần đầu tiên khó khăn trúc trắc nữa.

"Đau không?" Vân Tịch ôn nhu hỏi.

"Không đau." Thương Tuyết Vi dựa vào vách dục trì, lộ ra biểu cảm hưởng thụ cực kỳ thư sướng, hai tay vòng qua cổ Vân Tịch ôm chặt nàng vào lòng, "Nữ nhân cả đời này, chỉ vì một người, đau một lần!"

Vân Tịch cái hiểu cái không nghe Thương Tuyết Vi thì thào tự nói, động tác trên tay bắt đầu dần dần kịch liệt, nàng cảm nhận được nhiệt độ cực nóng trong cơ thể Thương Tuyết Vi bao trùm lấy nàng, Vân Tịch lại dò hỏi: "Cô nói... Hai ngón tay có được không a?"

Thương Tuyết Vi mở mắt ra, cười xán lạn nói: "Ừm... Ngươi cứ thử xem!"

- -----------------


Nhấn để mở bình luận

Hồng Nhan Nhược Tuyết