Hồng Nhan Nhược Tuyết


Bông tuyết nhẹ nhàng rơi xuống, trắng tinh sáng lấp lánh, nhưng nó cũng giống như hoa tàn rơi xuống mặt đất hóa thành bùn, không người thưởng thức, hòa vào bụi đất...

Ánh mắt Tô Di Á trống rỗng nhìn ngoài cửa sổ, an tĩnh giống như đứa trẻ chưa hiểu chuyện đời, trong lòng không có nửa phần gợn sóng, ngồi nhìn thời gian trôi qua... Bên tai mấy tỷ muội cố ý nhỏ giọng, rồi lại không kiềm chế được mà lớn giọng tranh cãi ngày càng kịch liệt, dù vậy trong mắt Tô Di Á cũng chỉ có cảnh tuyết rơi bốn mùa không đổi, che đi tầm mắt của cô, vốn dĩ vĩnh viễn không thể nào xuyên thấu tầng băng tuyết trùng điệp ngoài kia, không thể quay về cố hương Đôn Hoàng, không thể về với mùa xuân ấm áp ở Trung Nguyên.

Cô cảm thấy linh hồn mình sẽ bị cầm tù ở đây cho đến chết, lần đầu tiên khi nhìn vào đôi mắt xanh thẳm như đáy hồ của người nọ thì đã nghĩa vô phản cố mà sa vào, cả đời này cũng không có hy vọng thoát ra... Nhưng giờ đây, người mà cô yêu sâu đậm lại cùng với người mà cô thống hận nhất sớm chiều chung đôi, ngày đêm thân mật!

"Tô Di Á!" Có người lớn tiếng gọi cô, cô mơ màng lấy lại tinh thần. Bích Thiên đeo kiếm đứng ở sau lưng cô, trong con ngươi lóe lên nhạy bén cùng quyết tuyệt... "Tỷ quyết định nhanh một chút, rốt cuộc là có theo chúng ta đi hay không, nghe nói Thương Tuyết Vi đã về đến Xích Thai rồi, ta chủ trương đêm nay giết ra ngoài, bằng không chúng ta sẽ không có cơ hội thứ hai nữa!"

"Bích Thiên!" Tô Lãnh đi ra, quát bảo để sư muội dằn lại cơn nóng nảy của mình, nữ tử bận tố y thong thả chậm rãi đi đến giữa hai người, ngữ khí bình tĩnh mà kiên định, "Lấy lực lượng của mười ba người chúng ta, nếu cưỡng ép đột phá tam đại pháp trận ở Kim Cung thì nó có thể cướp đi tính mạng của một trong số chúng ta, nếu trốn đi như vậy thì còn ý nghĩa gì!"

"Vậy cứ để ta chết đi!" Bích Thiên kích động hô, cô gái này tuy môi son răng trắng nhưng sắc mặt lại dị thường trắng bệch, "Coi như chỉ có một người trốn được, cũng sẽ chạy về kinh báo cho Hoàng Thượng, để sư huynh người xuất binh san bằng Tây Vực, báo thù cho chúng ta!"

"Ngươi câm miệng cho ta! Cái gì chết hay không chết, tất cả chúng ta đều phải sống!" Mặc Ảnh lớn tiếng khiển trách nàng, bầu không khí tranh luận ngày càng nặng nề, không có ai đưa ra được biện pháp lưỡng toàn.

Tô Di Á xoay người lại, nhỏ nhẹ nói: "Mấy tỷ muội cứ đi đi, ta muốn ở lại."

Bọn tỷ muội nghe vậy sắc mặt đại biến, "Tam sư tỷ!" Tiểu sư muội Nguyệt Thiền gấp đến dậm chân, "Nếu chúng ta đi hết để một mình tỷ ở lại đây, nữ ma đầu đó sẽ không tha cho tỷ!"

Tô Di Á thần sắc bất động, yên lặng không lên tiếng. Mặc cho đám tỷ muội xoáy ánh mắt như đao ghim trên người mình, nhưng nó cũng không thể lay chuyển tâm ý sắt đá của cô.

"Di Á..." Tô Lãnh gọi thân muội muội, trong con ngươi trong trẻo lạnh lùng lộ ra vô tận bi thương, "Nếu cô ta yêu muội thì cũng thôi, nhưng đằng này trong lòng cô ta vốn không có muội, vậy mà muội cũng đồng ý bỏ qua cơ hội lần này ở lại đây chịu khổ chờ đợi hay sao! Vậy còn tình cảm tỷ muội hai mươi mốt năm của chúng ta thì sao, cũng không bằng cái quan tâm ngẫu nhiên của cô ta à!"

Lời của Tô Lãnh đánh trúng vào chỗ đau nhất của Tô Di Á...

"Tỷ tỷ!" Rốt cuộc Tô Di Á cũng không thể ra vẻ kiên cường được nữa mà đứng dậy nhào vào lòng tỷ tỷ, tựa vào trên vai của Tô Lãnh lệ như suối trào. Là người đứng hàng thứ ba trong thập tam Thánh nữ, cô lại như thế nào có thể bỏ qua tình cảm tỷ muội gắn bó nhiều năm như vậy? Nhưng cô cũng không thể nào chịu được cảnh cùng Vân Tịch từ nay về sau trời Nam đất Bắc! Coi như biết rõ lòng Vân Tịch, đã không còn như trước...

Tô Di Á căm ghét sự yếu đuối của bản thân, không chỉ một lần cố gắng kéo lại trái tim đã đi lệch đường của mình, nhưng vẫn là không thể khống chế, càng yêu càng sâu, đến nỗi đánh mất chính mình, phụ lòng các tỷ muội!

"Mấy tỷ muội cứ đi đi, van cầu các người đừng lo cho ta nữa, cứ để ta tự sinh tự diệt! Ở lại đây ít nhất cũng có thể thỉnh thoảng gặp tỷ ấy, cùng tỷ ấy nói chuyện. Nhưng nếu ta đi rồi, ta sẽ không thể tìm được tỷ ấy nữa a!" Tô Di Á thống khổ nức nở, cảm xúc mãnh liệt bùng nổ làm cho cả người cô run lên, giống như lá khô trước gió, "Tỷ tỷ... Như vậy muội làm sao sống được, tim của muội đã theo tỷ ấy ở lại nơi này, muội còn có thể trốn tới đâu đây!"

"Được rồi, được rồi." Tô Lãnh ôm thật chặt muội muội đang khóc rống vào lòng, nước mắt rơi như mưa trên gương mặt trắng bệch, khóe môi lại hiện lên nụ cười dịu dàng thương tiếc, "Đừng khóc, tỷ tỷ sẽ ở lại nơi này cùng muội."

Câu đó đã nói lên quyết định cuối cùng, tất cả các cuộc tranh luận không ngừng ngay lập tức dừng lại. Mắt của mọi người đều ngấn lệ, đều bỏ qua những lý luận đấu tranh và bảo vệ. Trường kiếm trong tay Bích Thiên leng keng một tiếng rơi xuống đất, cô không ngừng lắc đầu thở dài, lẩm bẩm nói: "Tô Di Á, tỷ đúng là điên rồi! Không thuốc nào chửa được!"

Đúng lúc này, trong nội đường nghị sự truyền đến tiếng bước chân vội vã, chính là thị nữ Tiểu Lam đang hấp tấp xông vào. Mọi người kinh ngạc, Tô Lãnh từ tốn hỏi: "Xảy ra chuyện gì sao?" Tiểu Lam thở hồng hộc gật gật đầu, nói ra cái tin tức cực kỳ chấn động: "Giáo vương Bệ Hạ đã trở lại, đến cửa Kim Cung rồi, truyền triệu các vị hộ giáo Thánh nữ lập tức đến Quang Hoa Điện cung nghênh tôn giá!"

Hóa ra... Cuối cùng cũng không kịp rồi...

Mặt mười ba vị nữ tử thanh lệ quật cường đều xám như tro tàn, toàn bộ hi vọng đều theo lời nói của Tiểu Lam mà chìm vào đáy cốc. Một lúc lâu sau cũng không ai nói chuyện, cũng không có người đứng dậy, Tô Di Á là người đầu tiên đứng lên, trong ánh mắt lộ ra kinh hỉ xen lẫn ưu thương, hướng Quang Hoa Điện chạy đi...

Nữ Giáo vương suất quân khải hoàn trở về, tối ngày thứ ba trên đỉnh Ngọc Hư Phong Côn Luân Sơn tiến hành một buổi lễ ăn mừng long trọng.

Thịnh yến bắt đầu từ buổi trưa cho đến mặt trời ngã về tây, màn đêm buông xuống. Mỹ tửu thức ăn ngon, ca múa mừng cảnh thái bình. Vu thần Thương Lưu Yên, Thánh sứ Sở Vân Tịch, Tứ công tử Thương Vũ Trần, ngũ đại hộ pháp Trưởng lão, thập tam Băng Dực, đại tướng Côn Luân quân Dương Duệ và thập tam Thánh nữ, toàn bộ quá trình đều đi theo sau Giáo vương, buổi trưa tế thiên, tụng kinh, cầu phúc, ngay sau đó là khai yến, phong thưởng quân công, ca hát nhảy múa.

Thương Tuyết Vi từ trên ngọc tọa chậm rãi đi xuống, vương bào màu vàng nhạt như thác nước rũ xuống tới mắt cá chân, mỗi bước đều nhấc lên từng trận gió. Tay nàng cầm kim bôi, hướng về mọi người gật đầu mỉm cười. Thời khắc này nàng thật tao nhã khiến cho không ai dám nhìn thẳng, nàng như đóa hoa Tường Vi xuất trần lặng yên nở rộ giữa băng tuyết lạnh lẽo quyến rũ câu nhân, như ngôi sao sáng mới xuất hiện trên nền trời, không hề cố kỵ mà tỏa ra ánh sáng chói lọi lóa mắt, muốn tranh cùng nhật nguyệt, làm cho vạn vật trong thiên địa đều xấu hổ!

Mỹ cơ của Tây Vực nhảy múa như tiên nữ hạ phàm, như trăm hoa lạc tại nhân gian, ca cơ ngâm xướng trầm bổng khiến người say mê, tựa như đang ngồi trên thảo nguyên bát ngát ngoài kia... Thương Tuyết Vi đã hơi ngà ngà say đi tới trước mặt Vân Tịch, vươn tay ra nâng nàng dậy. Trên trán Vân Tịch còn quấn miếng băng, nhưng xem ra nàng vẫn rất vui vẻ hài lòng. Thương Tuyết Vi cố chấp vòng tay qua tay Vân Tịch, hai người cứ như vậy để chúng nhân kinh thán mà uống rượu giao bôi...

Hào quang của nàng đả thương ánh mắt Tô Di Á, cô hung hăng siết chặt bàn tay, điên cuồng mua say cho mình, tưới lên nỗi cô đơn khôn cùng.

Thịnh yến kéo dài tới giờ Tuất, Thương Tuyết Vi đã rất say, nàng lảo đảo rời khỏi Quang Hoa Điện, thập tam Băng Dực hộ tống đến trước "Thiên chi môn" Kim Cung. Có hàng chục ngàn tín đồ sùng đạo từ xa xôi đến đây, chỉ để thấy thần thái nữ Giáo vương, mà quỳ bái...

Mọi người ở lại Quang Hoa Điện đợi Giáo vương trở về, nhưng vào lúc này, có một thị nữ đột nhiên liều lĩnh đến gần Tô Di Á ghé sát vào tai cô, thì thầm: "Thánh sứ đại nhân nhờ nô tì truyền lời, thỉnh Tô Thánh nữ đến hậu hoa viên ở Thánh tháp gặp mặt, có chuyện cần nói."

"Hả?" Tô Di Á rất lấy làm ngạc nhiên, mà tiểu thị nữ nói xong liền vội vàng lui xuống, không dám nhiều lời. Tô Di Á ngó bàn tiệc phía đối diện bên kia, quả nhiên chổ Vân Tịch trống không.

Trong nội tâm cô vừa mừng vừa sợ, bất chấp Thương Tuyết Vi có thể trở lại bất cứ lúc nào, cứ vậy mà lặng lẽ rời đi...

Ánh trăng như nước, đêm như vẩy mực. Tô Di Á bước nhanh chạy tới chổ hẹn. Xuyên qua hành lang bạch ngọc ở Quỳnh Hoa Điện, vòng qua đèn đuốc sáng trưng ở Thần Điện, liền thấy được thân ảnh Vân Tịch lặng yên ở hậu viên.

Gió mát lay động cả vườn hoa cỏ, nàng đứng lặng lẽ phía sau Bạch tháp mà ngóng nhìn. Vân Tịch nhìn quanh mọi thứ, ánh trăng chiếu xuống cẩm bào màu trắng như bị nước vẩy vào mà ánh lên màu xanh rực rỡ, dưới hoa tuyết bay loạn, càng làm nàng nổi bật như mây bay phía chân trời, thuần trắng không nhiễm bụi trần.

"Vân Tịch!" Tô Di Á lớn tiếng gọi nàng, hướng nàng chạy đến, Vân Tịch quay đầu, thoáng hiện ý cười vui vẻ ấm áp: "Muội đến rồi a!" Vừa dứt lời, Tô Di Á đã nhào vào trong ngực nàng, ôm chặt đến không chừa một khe hở... Vân Tịch hơi có chút xấu hổ, hình như nàng đã rời đi lâu lắm, ngay đến ôm cũng không còn quen thuộc.

"Tìm ta có chuyện gì không?" Vân Tịch cười hỏi cô, bàn tay vỗ nhẹ vào đầu vai Tô Di Á.

Tô Di Á như bị điện giật buông lỏng tay cô ra, kinh ngạc nhìn Vân Tịch: "Muội tìm tỷ? Không phải tỷ sai người truyền lời hẹn muội ở đây sao?"

"Hả?" Vân Tịch há to miệng vẻ mặt mê mang, từ trong tay áo lấy ra tờ giấy, đưa tới: "Ta đang ngồi ở đó, có một thị nữ đến nhét vào tay tờ giấy này, nói là muội nhờ cô ta chuyển giúp. Này rõ ràng đây là chữ của muội a!"

Tô Di Á một tay lấy tờ giấy mở ra, "Vân Tịch, muội ở hậu viên Thánh tháp chờ tỷ, có chuyện quan trọng cần nói." Mặt Tô Di Á thoáng chốc trắng bệch, là ai... Lại có thể bắt chước chữ của cô giống y như thế, lừa cả hai người đồng thời cùng đi ra đây!

"Chúng ta trúng kế rồi!" Giọng Vân Tịch phảng phất như từ phía chân trời truyền đến, làm cho Tô Di Á hốt hoảng, lại cảm thấy có chút mất mác vì vậy mà đầu óc trở nên hỗn loạn rối rắm. Vân Tịch khẩn trương nhìn chung quanh, tối nay tất cả mọi người đều tập trung ở Quang Hoa Điện đi theo Thương Tuyết Vi, nơi hậu viên không người yên ắng đến quỷ dị, một hơi thở nguy hiểm bao trùm, đang chậm rãi tới gần...

"Đi nhanh lên!" Vân Tịch nắm lấy tay Tô Di Á, muốn kéo cô dẫm lên hoa mà chạy...

"Ha ha, đều đã đến rồi, đừng nóng vội a!" Trong hư không truyền đến tiếng cười yêu kiều của nữ nhân, gió lại mang đến từng đợt hương khí yêu mị nhàn nhạt, "Thương Lưu Yên!" Vân Tịch ngay lập tức phân biệt được giọng nói này, âm vang trong đêm đen yên tĩnh, ma mị mà liêu nhân: "Ha ha, chớ khẩn trương a! Ta có đồ vật quan trọng cần giao cho hai vị..."

"Không có thời gian nghe ngươi vô nghĩa!" Vân Tịch quát lên, "Tuyết Vi đâu? Ngươi không phải đi theo nàng sao?

"Thả lỏng chút đi Thánh sứ đại nhân, tỷ tỷ say, đã có người đỡ về Tây Lương cung nghỉ ngơi rồi, xem ngươi đây là vội vã về thị tẩm sao?" Thương Lưu Yên cười - quyến rũ đi tới, tà váy của nàng kéo lê trên mặt đất, cả người từ trong bóng đêm quỷ mị nhẹ nhàng lướt tới. Gương mặt trong rất giống Thương Tuyết Vi nhưng lại chứa ý cười mỉa mai cay nghiệt, trên tay còn ôm một cái hộp sắt hình vuông, phía sau lại chậm rãi đi ra một người... Đầu trắng như tuyết, màu da trong suốt, đôi bích sắc đồng tử thâm sâu tựa như giếng cổ, sâu không thấy đáy...

Trong tay Băng Diễm ôm một cái hộp da dài một thước, chủ nô hai người đồng thời xuất hiện, hơi thở tà dị yêu mị hoà vào nhau tương thích.

"Xem trước cái này một chút đi!" Thương Lưu Yên đem hộp sắt trong lòng mở ra, lật úp cái hộp lại, có cái gì tròn tròn bổng chốc rơi trên mặt đất lăn lông lốc, giống như là có sinh mệnh lăn đến chân Tô Di Á ---- lộ ra gương mặt dễ nhìn, nhưng lại bởi vì sợ hãi mà trở nên vặn vẹo thay đổi hoàn toàn, nhãn cầu màu đỏ nơi hốc mắt lồi ra, khóe miệng toét ra một nụ cười trào phúng quái dị...

Đó là đầu của thị sủng - Vũ!

"Á!" Tô Di Á hét lên một tiếng, đá đi cái đầu ở dưới chân, run rẩy ôm đầu...

"Thương Lưu Yên, sao ngươi lại giết cô ta?" Vân Tịch lớn tiếng quát hỏi, đem Tô Di Á đang hoảng sợ ôm vào trong lòng cố gắng vỗ về.

"Ha ha ha, ngươi hỏi người này đi." Thương Lưu Yên ý cười càng mị, lắc lư vòng eo, nỉ non giống như nói với tình nhân, "Độc "Nguyệt Thực" giải rồi, cảm giác bây giờ hẳn là rất tuyệt đi!"

Tô Di Á liền ngẩng đầu, kinh ngạc hỏi ngay: "Ngươi biết?"

Thương Lưu Yên nhặt cái đầu của Vũ dưới mặt đất lên, nhẹ nhàng âu yếm: "Ta biết thì còn hoàn hảo, nếu để tỷ tỷ ta biết, như vậy các ngươi chỉ có một con đường chết mà thôi! Thế nên ta giết Vũ diệt khẩu, giúp các ngươi bảo toàn bí mật, hừ thuận tay đẩy thuyền, làm cho các ngươi cái việc thiện thiệt lớn đi!"

"Di Á, đây rốt cuộc là sao?" Mắt thấy không khí càng ngày càng kỳ lạ, trong lòng Vân Tịch đột nhiên dâng lên một dự cảm bất thường.

"Nhóm người Tử Kiếm đoạt lấy Mạn Hoa Ngọc Lộ từ trong tay Vũ, độc của chúng ta... Quả thật đã giải quyết rồi." Tô Di Á ngắn ngủi đáp, ánh mắt của cô xẹt qua gương mặt Thương Lưu Yên, sát ý lạnh thấu xương: "Thương Lưu Yên, ngươi đừng hòng mượn chuyện này khống chế chúng ta!"

"Chậc chậc chậc, đừng kích động!" Thương Lưu Yên thần sắc bất động, khóe miệng nổi lên ý cười lãnh khốc, "Đợi nhìn bảo bối thứ hai trong tay Băng Diễm đi, rồi các ngươi sẽ biết ý tốt của ta."

Nhận được ánh mắt ý bảo của Thương Lưu Yên, Băng Diễm tiến lên đem hộp da màu nâu đậm để trên mặt đất, nữ nô đầu bạc ngồi chồm hổm trên mặt đất bắt đầu mở ba ổ khóa vàng, nàng ngẩng đầu nhìn Vân Tịch, cười lạnh nói: "Thánh sứ đại nhân cần phải nhìn cho kỹ rồi, xem có nhận ra được vật ấy hay không."

Nói xong, cạch một tiếng, đem hộp da mở ra...

Mặt Vân Tịch thoáng chốc trắng bệch như người chết...

Tô Di Á nhanh chóng bịt miệng, ngăn lại tiếng hét. Tim nàng vì sợ hãi mà đập cuồng loạn, mới rồi là cái đầu giờ tới cánh tay cụt... Thương Lưu Yên là cố ý đả kích tinh thần của cô sao!

Vân Tịch chậm rãi quỳ xuống, nhìn không chuyển mắt vào cánh tay cụt trong hộp da kia, nàng vươn tay, đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào làn da lạnh như băng trên cánh tay cụt... Sau đó nàng đột nhiên như phát điên ôm lấy cánh tay đó, gỡ ra từng ngón tay cứng ngắc, kiểm tra mỗi một vết thương, chạm đến từng vết chai trong lòng bàn tay to do trường kỳ cầm đao mà lưu lại... Nhìn toàn bộ cánh tay thấy miệng vết thương lớn từ trên vai chém xuống, trông rất ghê người, miệng vết thương đã khô biến thành một mảng máu màu đen...

Trong nháy mắt nàng đè nén hết thảy tuyệt vọng và đau xót, cánh tay này, từng ẳm nàng giơ lên cao, từng dắt nàng tập đi từng bước, từng vung lên Đoạn Thủy đao giết chết bọn người thần bí truy đuổi bảo vệ nàng và mẫu thân, từng tự mình vung roi thúc ngựa mang theo hai mẹ con nàng vượt qua trăm sông nghìn núi tìm nơi lánh nạn...

Mà giờ đây, nó lại bị kẻ tàn nhẫn nào một đao chém xuống, lặng im nằm ở nơi này, bỏ trong hộp da đưa đến trước mặt Vân Tịch... Từ nay về sau, cha không còn cầm đao, cầm kiếm được nữa, cả đời ông vẫn lấy nó làm kiêu ngạo, toàn bộ đã bị tước đi bị hủy diệt rồi!

"Ai, là ai làm!" Vân Tịch đột ngột quát lên, cả người run rẩy... Nàng đem cánh tay ôm vào trong ngực, sau đó trút hết mọi thứ trong hộp da ra... Có vài món đồ cũ nát quen thuộc, bộ quần áo bằng vải thô, tản ra mùi dược thảo gay mũi, còn có một phong thư trên viết "Hiền muội Sở Vân Tịch thân khải"...

Hai tay Vân Tịch run rẩy nhặt lá thư lên mở ra, sắc mặt càng thêm tái nhợt, Tô Di Á dìu nàng, căm tức nhìn Thương Lưu Yên, suy đoán mục đích của ả... Thương Lưu Yên có chút hăng hái thưởng thức mọi thứ trước mắt, nó giống y như trong tưởng tượng của nàng...

"Phong thư này đưa tới khi nào?" Vân Tịch cố nén nước mắt, trầm giọng hỏi.

"Ta không nhớ được cụ thể là ngày nào!" Thương Lưu Yên ra vẻ tự hỏi, lẩm bẩm nói, "Chỉ nhớ rõ là trước khi ngươi và tỷ tỷ xuất chinh thì đã đưa tới rồi. Dược thảo trong hộp da kia tên là Vãng Sinh thảo, là một loại kỳ dược có thể chống thối rữa. Cho nên ta cũng không biết đến tột cùng là tay của cha ngươi đã bị chặt xuống bao lâu rồi, đáng tiếc, chuyện này lại bị tỷ tỷ áp chế...

"Cái gì!" Vân Tịch cực kỳ hoảng sợ, đứng dậy phẫn nộ quát, "Điều này sao có thể! Sao nàng lại không nói cho ta, chuyện như vầy sao lại có thể không nói!

"Tỷ tỷ của ta tại sao phải nói cho ngươi biết?" Thương Lưu Yên che miệng cười duyên, trong mắt lại bắn ra một tia ghen ghét điên cuồng, "Tỷ ấy cỡ nào sủng ái ngươi, sao có thể đứng nhìn ngươi mạo hiểm đi phó ước chỉ vì cái tay cụt này? Tỷ tỷ luôn cho người điều tra chuyện của cha ngươi, nhưng mà Tỷ ấy chưa bao giờ nói qua với ngươi đã tra được những gì, đúng không? Hơn nữa, chỉ dựa vào cánh tay cụt và bộ y phục rách nát đó, căn bản là không thể phán đoán cha ngươi còn sống hay là đã chết, tỷ tỷ làm sao có thể cho ngươi đi mạo hiểm đâu!"

"Đó là ta cha, là ta cha a!" Vân Tịch không thể kiềm chế được cảm xúc nữa, lớn tiếng quát, "Các ngươi sao lại có thể gạt ta! Mặc kệ ông ấy còn sống hay đã chết, ta đều phải..." Lời của nàng đột nhiên bỏ dở, rốt cục ý thức được ý vị tất cả chuyện này là như thế nào, nàng suy sụp ngã ngồi trên mặt đất, thất thần như hồn lìa khỏi xác...

"Đúng vậy a, mặc kệ ông ta còn sống hay đã chết, ngươi cũng quay về Trung Nguyên đi cứu ông ta, đúng không?" Thương Lưu Yên giúp nàng bổ sung đầy đủ câu vừa rồi, khóe môi lại nhếch lên ý cười sắc lạnh, nàng muốn tự tay cắt đứt mối quan hệ giữa Sở Vân Tịch và Thương Tuyết Vi, tạo một vết rách, ngăn cách vĩnh viễn!

- ------------


Nhấn để mở bình luận

Hồng Nhan Nhược Tuyết