Hồng Nhan Nhược Tuyết


Khi Vân Tịch ra khỏi Tây Lương cung thì bên ngoài đã nghiêng trời lệch đất.

Phía Thánh Nữ cung khói đặc cuồn cuộn, lửa lớn đầy trời. Toàn bộ thị vệ và giáo đồ ở Kim Cung đều chạy nháo nhào khắp nơi, đám đông đông nghìn nghịt tuôn ra, tiếng la hét đến khàn giọng của vệ binh: "Nhanh đến Hàn Băng Tuyền lấy nước dập lửa! Mau dập lửa!" Thập tam Thánh nữ phóng hỏa nhằm cầm chân một lượng lớn thị vệ, trước mắt đã thành công thoát thân chạy đến Địa chi môn chờ.

Vân Tịch bước nhanh xẹt qua hành lang dài bạch ngọc, lại vừa lúc đụng phải Tổng quản thị vệ Kim Cung đang phong tỏa lối đi, nam tử bận quân phục màu đen vừa thấy là Thánh sứ, vội vàng quỳ một chân trên đất khẩn cấp bẩm báo: "Khởi bẩm Thánh sứ đại nhân, phía Thánh Nữ cung đột nhiên bốc cháy, mà tung tích của thập tam Thánh nữ lại không rõ. Thuộc hạ đã phái người đi xung quanh tìm kiếm, và đóng hết bốn cửa cung Thiên - Địa - Huyền - Hoàng, sự tình khẩn cấp, thuộc hạ khẩn cầu được lập tức cầu kiến Giáo vương Bệ Hạ! "

"Việc nhỏ như vậy, mà cũng dám quấy rầy Giáo vương!" Vân Tịch quát lớn gạt bỏ, lại nói, "Việc này để ta xử lý là được, đưa kiếm của ngươi cho ta."

Nam tử bận huyền* y (màu đen) không dám kháng cự, đành phải đem bảo kiếm nâng lên ngang ấn đường. Vân Tịch lấy kiếm, đột nhiên ánh mắt biến lạnh, rút kiếm ra khỏi vỏ, Tổng quản thị vệ thấy thế kinh hãi hô to một tiếng "Thánh sứ đại nhân!", cùng lúc đó một tia sáng xẹt qua, cổ họng bị cắt đứt, máu tươi phun mạnh...

Vân Tịch lau vệt máu nóng trên mặt, ánh mắt vốn sáng như sao giờ đây ảm đạm đi nhiều. Đêm khuya gió lạnh thấu xương quét qua thân thể phong phanh gầy yếu của nàng, làm toàn thân rét lạnh, đau đến tê dại.

Nàng nắm chặt bảo kiếm, mặc kệ gió rét thổi qua chạy nhanh về phía trước...

Kim Cung Côn Luân có bốn cửa lớn Thiên - Địa - Huyền - Hoàng, trong đó Thiên chi môn là có thủ vệ kiên cố nhất, lại có Long Đàn, Hổ huyệt, Phượng Minh tam đại pháp trận do Thương Minh Tu người sáng lập Giáo tự mình thiết hạ, ngoại chống cường địch, nội phòng phiến loạn. Ở chân núi phía Bắc có Địa chi môn, Đông Tây hai mặt Huyền chi môn và Hoàng chi môn bên ngoài đều là vách núi thẳng đứng, thủ vệ lơi lỏng nhưng cũng không có đường để trốn.

Vân Tịch đến phụ cận U Đàm Uyên ở Địa chi môn, nơi này cùng hoa viên bên ngoài Thiên Phong Các gần kề nhau, ngọc thụ Quỳnh Hoa Ngưng đọng sương lóng lánh, cây nào trong đó cũng là băng điêu ngọc trác, lộng lẫy đẹp tuyệt.

Vân Tịch núp vào bóng cây ngưng thở, khẩn trương tìm kiếm bóng dáng thập tam Thánh nữ. Cửa cung ở Địa chi môn đã bị phong tỏa, rất nhiều thị vệ chạy tới nơi này lục xoát tìm kiếm xung quanh, ánh mắt lãnh liệt như lang. Vân Tịch nhìn lại chổ Thánh Nữ cung khói đặc vẫn như cũ bốc cao ngùn ngụt, nghĩ thầm thập tam Băng Dực đóng ở Xích Thai cách Kim Cung năm dặm nhất định đã thấy được mà xuất động rồi, một khi trong Cung xuất hiện tình hình đột biến, thì mười ba tên sát thủ mang mặt nạ bạc giống như Tu La đó sẽ thúc ngựa như điên để chạy trở về, chỉ khi nào thoát được bọn hắn, thì mới coi như chạy trốn thành công!

"Vân Tịch, chổ này!" Phía sau bỗng nhiên truyền đến tiếng gọi trong trẻo, mang theo hưng phấn và mừng rỡ.

Vân Tịch mới vừa quay đầu, liền bị Tô Di Á kéo vào chổ tối ở sâu phía trong...

......

Ngoài ngàn dặm, thành Ích Châu. Mưa đêm lất phất, quấy nhiễu tàn mộng.

Cẩm y công tử dựa vào cửa sổ chạm trổ hoa văn nhàn nhã uống trà, ánh mắt híp thành một đường. Ngón giữa thon dài đang kẹp ba đồng tiền lạnh lẽo, bên môi lưu lại hương trà mộc mạc, hòa với ý cười sâu không lường được.

Thế vị niên lai bạc tự sa, thùy lệnh kỵ mã khách kinh hoa (Năm tới vị đời mỏng tựa sa, ai xui ruổi ngựa khách phồn hoa)

Tiểu lâu nhất dạ thính xuân vũ, thâm hạng minh triêu mại hạnh hoa... (Đêm xuân lầu nhỏ mưa rơi, sớm mai ngỏ vắng ai mời mua hoa...)

Đây là bốn câu trong bài thơ "Lâm An xuân vũ sơ tễ" của Lục Du (phần dịch thơ lấy ở page Đông A)

Hắn bỗng nhiên mở mắt ra, phượng mâu hẹp dài quá mức thanh tú mang theo khí tức nữ tử, nhíu lại lông mày nhỏ nhắn, trong con mắt trắng đen rõ ràng lại lóe lên tia sáng tàn nhẫn khiến người kinh sợ.

Ống tay áo Kỳ Phong Ngâm vung lên, ngón giữa tung ba đồng tiền lên cao, chúng rơi xuống mặt bàn gỗ lim lanh canh rung động, xoay tròn, đến khi từ từ ngừng lại... Kỳ Phong Ngâm mỉm cười đề bút, nhớ kỹ quẻ tượng.

Động tác như vậy lập lại sáu lần, hắn đạt được sáu hào* (mỗi quẻ trong kinh dịch chia ra sáu hào). Sau đó lại cực kỳ quen thuộc bài quẻ, giải quẻ.

Rất nhanh, hắn tìm được đáp án hắn muốn. Nắm ngón tay lần thứ hai bấm đốt vài cái, trong mắt cẩm y công tử tràn đầy cuồng hỉ khó có thể kiềm chế. Kỳ Phong Ngâm không khống chế được cười to, tiếng cười phóng đãng ngang ngược, gần như điên cuồng...

"Công tử..." Một lão nô mặc thanh sam đã quá năm mươi khom người bước tới, nhanh nhẹn rót đầy chén trà nhỏ.

Kỳ Phong Ngâm ngưng cười, xoay người cầm lên tờ giấy Tuyên Thành ghi đầy quẻ tượng, nhỏ giọng nói: "Kỳ Thái, ngươi xem quẻ tượng này, thấy không? Người chúng ta muốn... Đã hạ sơn trong đêm rồi." (quao ghê ta)

Lão nô trung thành ánh mắt lộ ra vui mừng, vội ôm quyền nói: "Thuật bói toán của Công tử trước nay luôn tinh chuẩn, thuộc hạ sẽ đi an bài..."

Kỳ Phong Ngâm lại phất tay ngăn hắn, cười lấy lòng: "Không vội, ta có an bài khác. Đi gọi Phong Linh tới đây!"

"À..." Kỳ Thái thoáng do dự, trầm giọng nói: "Giờ này, sợ là Tiểu công tử đã sớm nghỉ ngơi rồi."

"Đi gọi!" Kỳ Phong Ngâm không khỏi lớn tiếng ra lệnh, hắn xoay người tự ẩm trà, bộ dáng biếng nhác như có suy nghĩ gì, không có chút ý tứ muốn giải thích dụng ý.

Thời gian vừa vặn một chén trà, Kỳ Phong Linh uể oải chạy tới căn phòng trên gác, ngoài cửa sổ mưa đêm chưa tạnh, bộ đồ màu khói nhạt của nàng ướt đẫm. Tóc mai tán loạn, ánh mắt mê mang lạnh lẽo.

Phong Linh từ khi ra đời đã được Kỳ Mặc Nhân "Tru Thần đao khách" nhận nuôi, từ nhỏ đã phẫn nam trang đến Nam Võ Đường học võ, nàng cố tình lại tuấn mỹ như thiếu hiệp, thư - hùng khó phân. Theo tuổi tác lớn lên, đa số đệ tử Nam Võ Đường đều biết Phong Linh là nữ, nhưng vẫn theo thói quen gọi nàng là "Tiểu công tử". Mà nàng giờ phút này tóc dài rũ xuống, mặc dù thanh lệ yểu điệu, nhưng vẫn khó che giấu dáng vẻ tiều tụy nhợt nhạt.

"Ca, huynh tìm ta?" Nàng lãnh đạm mở miệng, ánh mắt rời rạc, tâm không yên.

Kỳ Phong Ngâm đến đứng gần cửa sổ, xuất thần nhìn màn mưa bên ngoài, hơi hơi phất tay, lão nô Kỳ Thái dâng mật lệnh Đường chủ mới vừa vạch ra đến tay Kỳ Phong Linh...

Kỳ Phong Linh nhếch lên môi mỏng, vẻ mặt khó hiểu, cầm mật lệnh chậm rãi mở ra:

"Mệnh ngươi dẫn ba mươi đệ tử, đầu tháng chín ở Thiểm Tây Hàm Dương chặn giết Sở Vân Tịch, mang đầu người cùng Đoạn Thủy đao trở về. Nếu không thể, ngươi lấy cái chết tạ tội!"

Mặt Kỳ Phong Linh thoáng chốc trắng bệch, hai tay run lên, đem môi mình cắn đến rớm máu. Đây là tử lệnh, nhiệm vụ cơ mật cấp bậc cao nhất của Nam Võ Đường, là cái mật lệnh tàn khốc vô tình nhất. Trên chỉ quyển đã đóng kim ấn của Nam Võ Đường, nếu là Phong Linh kháng lệnh không tuân, Kỳ Phong Ngâm sẽ ấn theo quy tắc bắt nàng, ở trước mặt các đệ tử chấp hành cực hình...

Phẫn nộ và không cam lòng mãnh liệt bao trùm nàng, Tiểu công tử Kỳ Phong Linh căm tức nhìn huynh trưởng không có chút quan hệ huyết thống kia, tại sao lại là nàng, dựa vào cái gì lại là nàng... Phải nhận tử lệnh tàn khốc này! Nàng tuy là con gái nuôi của Kỳ gia, nhưng cha nuôi Kỳ Mặc Nhân đối nàng không tệ, luôn coi nàng như thân sinh. Ở Nam Võ Đường nàng chỉ đứng dưới Đường chủ, được đệ tử tôn kính như nữ lãnh chủ. Từ nhỏ quan hệ huynh muội giữa nàng và Kỳ Phong Ngâm đã xa cách lạnh lùng, nhưng không đến mức thù địch lẫn nhau, sau khi cha nuôi chết Phong Linh mất đi che chở, cách làm lần này của huynh trưởng, rõ ràng là muốn đem nàng đẩy vào tuyệt cảnh!

"Kỳ Phong Ngâm..." Tiểu công tử cười lạnh gọi thẳng tục danh của hắn, "Ngươi muốn làm bá chủ Võ Lâm, đến nổi cả ta cũng không dung được sao?!

"Ngươi hiểu lầm rồi." Kỳ Phong Ngâm xoay người lại, cười nhạt giả vờ giả vịt, "Vi huynh có yêu cầu khắc nghiệt đối với ngươi là vì muốn tốt cho ngươi, Sở Vân Tịch tuy có cha là Thần đao nhưng võ công lại rất bình thường. Hiện giờ nếu ngay cả nàng ta ngươi cũng đánh không lại, thì còn mặt mũi gì mà sống trên đời này nữa!"

"Không phải hẹn ngày mười lăm tháng chín ở Bách Hối Lâu sao, sao phải xuống tay trước?" Kỳ Phong Linh lớn tiếng hỏi lại.

"Ngươi chỉ phụ trách nhận nhiệm vụ, không có quyền hỏi lí do." Kỳ Phong Ngâm lười nhác cười nhạt, ánh mắt tà dị giả dối, tay phe phẩy ngọc cốt phiến* (cây quạt), chú ý nét giận dữ nhàn nhạt trên mặt Kỳ Phong Linh...

Chỉ nghe "Bộp" một tiếng thật lớn, mật lệnh bị ném xuống đất, Kỳ Phong Linh như một đứa nhỏ bốc đồng, đóng sầm cửa đi thẳng ra ngoài.

.......

Dù có mê mang bao sâu thì trong giấc mộng của nàng cũng chỉ có duy nhất một người mà thôi.

"Vân Tịch..." Thương Tuyết Vi âu yếm gọi lên, phân không rõ là mộng hay là thực, nàng vẫn luôn cùng Vân Tịch ôm hôn triền miên vô tận... Thân thể người nọ mềm mại nhẹ nhàng nằm ở trên người nàng, trong nắng ấm tươi cười mê ly lóa mắt. Nụ hôn của nàng không có khắc nào là rời khỏi chính mình, say sưa xoa dịu mỗi tấc da thịt của Thương Tuyết Vi dấy lên dục vọng bằng cái miệng nho nhỏ, làm cho dòng nước bên trong nàng nóng lên, phân không rõ ngày đêm, giống như băng cùng lửa giao triền, sau đó, trãi qua luân hồi muôn kiếp...

Thương Tuyết Vi không thể tỉnh lại, mỗi khi nàng giãy dụa muốn thanh tỉnh thì lại rơi vào tràng xuân tình huyễn mộng không thể khống chế kia.

Cứ lặp lại vùng vẫy như vậy không biết bao nhiêu lần, nàng rốt cục từ trong hỗn loạn thức tỉnh. Trong ký ức, nàng cũng chưa từng trãi qua giấc ngủ nào nặng nề như thế. Đáy lòng nữ Giáo vương đột nhiên dâng lên một dự cảm bất thường, ánh nắng mỏng manh xuyên qua la trướng màu hồng nhạt, nàng đứng dậy, toàn thân mệt mỏi rã rời.

Vân Tịch không có bên cạnh...

Thương Tuyết Vi đột nhiên đứng dậy xuống giường, sa y lưu vân mỏng manh che khuất thân thể nàng, khoác lên người vương bào Tuyết Mạn hoa vàng nhạt, thêm áo choàng lông chồn tuyết trắng trên vai. Nàng chậm rãi đi ra Noãn Các, vén lên rèm châu, trước mắt bốn tiểu thị nữ khom người nhất thời hoa dung thất sắc, quỳ xuống.

"Gì vậy?" Thương Tuyết Vi hơi kinh ngạc, mấy thị nữ này đều theo nàng nhiều năm, thế nào hôm nay thấy mình lại kinh hoảng thất thố như gặp ma.

"Giáo vương Bệ Hạ cuối cùng cũng tỉnh... Nô tì đáng chết!" Một cái thị nữ trong đó quanh co nói, ".... Vu thần đại nhân ở tiền đường, năm vị trưởng lão Hộ Pháp và Liễu Tướng quân quỳ đợi đã lâu..."

"Xảy ra chuyện gì?" Quả nhiên là nàng nhạy bén với mấy dự cảm khác thường, con ngươi sáng trong của Thương Tuyết Vi xẹt qua sóng nước không yên tĩnh. Nàng đẩy tiểu thị nữ ra, đi nhanh hướng đến tiền đường...

Cảnh tượng trước mắt làm cho nữ Giáo vương luôn luôn trầm ổn hoàn toàn chấn động, trái tim thấp thỏm đập nhanh.

Chỉ thấy Thương Lưu Yên một thân lộn xộn, lạnh run quỳ trên mặt đất. Trên cái váy bách điệp xuyên hoa dính đầy máu đen và dấu vết đánh nhau, cánh tay trái dường như bị gãy, ở trước ngực quấn chặt mấy lớp băng rũ xuống... Nữ nô Băng Diễm quỳ gối bên cạnh, ngực cũng có một vết máu lớn, sắc mặt càng thêm trắng bệch giống như xác chết. Ngũ đại hộ pháp quỳ thành một đường, thân mình cứng ngắc mỏi mệt tựa hồ tùy thời có thể té xỉu...

"Yên nhi, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?" Thương Tuyết Vi lớn tiếng quát hỏi, tiến lên đỡ muội muội đứng dậy. Thân mình Thương Lưu Yên run lên, nước mắt như hồng thủy vỡ đê rơi xuống, nức nở không ngừng: "Tỷ tỷ, Yên nhi xin lỗi tỷ, là Yên nhi vô dụng không thể bắt bọn chúng trở về! Để trong giáo xảy ra chuyện lớn như vậy, không biết phải ăn nói thế nào với giáo dân, thỉnh tỷ tỷ trách phạt! Cứ phạt muội đi!"

Nàng khóc lóc kể lể, gần như tuyệt vọng dập đầu, Thương Tuyết Vi kéo nàng lên, sắc mặt dần dần đanh lại lạnh như băng sương: "Ngươi nói rõ ràng cho ta! Truy ai? Ai chạy thoát?"

"Là thập tam Thánh nữ và Sở Vân Tịch!" Giọng Thương Lưu Yên bén nhọn, "Bọn chúng đã chạy thoát, cùng nhau chạy thoát rồi! Chính là ngày hôm qua, chúng đốt Thánh Nữ cung, giết Vũ, rồi đoạt đi Mạn Hoa Ngọc Lộ. Mấy... ả tiện nhân đó lấy đao kề cổ uy hiếp muội, bức muội nói ra mật đạo ở U Đàm Uyên. Muội cùng Băng Diễm liều chết ngoan cố chống lại, nhưng Tô Di Á đem Vượn Tuyết ở thủy lao U Đàm Uyên thả ra cắn người, gây loạn khắp Kim Cung! Tỷ tỷ lại ngủ mê không tỉnh, bởi vì... Trước khi đi Sở Vân Tịch đã hạ mê dược tỷ tỷ!"

"Câm miệng! Ngươi câm miệng!" Thương Tuyết Vi chỉ cảm thấy đầu oanh một tiếng, cái gì cũng không thể nghe được nữa, nàng níu lấy vạt áo muội muội lớn tiếng phản bác: "Chuyện này không có khả năng! Vân Tịch đêm qua rõ ràng ở chổ của ta..."

"Đó không phải là đêm qua, nó là đêm hôm trước rồi!" Trong mắt Thương Lưu Yên dâng lên giọt nước mắt giả dối, nghiến răng nghiến lợi nói: "Bởi vì tác dụng này của mê dược, nên tỷ tỷ đã ngủ hơn tám canh giờ, ước chừng ngủ cả ngày không thể tỉnh lại a!"

"Không... Không phải đâu... Nàng sao phải trốn... Sao nàng phải làm như vậy?" Giọng Thương Tuyết Vi run rẩy thì thào, thình lình nghe được tin dữ bị nó kích thích khiến nàng gần như sụp đổ, lảo đảo vài bước, ánh mắt nàng trống rỗng tìm kiếm gì đó khắp nơi, tìm kiếm thân ảnh người nọ, nụ cười của nàng, môi hôn của nàng, khí tức của nàng...

Nàng rõ ràng còn ở nơi này, trên giường của mình, trên người, mỗi một hơi thở trong không khí đều lưu lại hương thơm quen thuộc của nàng... Đôi đồng tử xanh thẳm của nàng, những cái vuốt ve nóng bỏng chân thật, tình cảm chân thành nồng nàn, ngữ điệu ôn tồn như mộng... Thế nào lại đột nhiên không có!

Nàng thật sự rời đi sao? Ký ức hóa thành nghìn vạn mảnh nhỏ rơi vỡ khắp nơi, sau đó tan thành mây, hoàn toàn biến mất khỏi thế giới của Thương Tuyết Vi!

Tướng - Thần quỳ đầy trong Tây Lương cung xin được trị tội, cũng không còn ai, một mảnh hoang vắng tĩnh mịch.

Thương Tuyết Vi không nói một lời đi về phía trước, thân mình hơi hơi nghiêng ngã, ngay tại lúc người ta nghĩ nàng sẽ ngã xuống thì nàng lại giống như phát điên mà lao ra khỏi Tây Lương cung...

Bước chân nữ Giáo vương cực nhanh lướt đi trong Kim Cung, mỗi một bước đều nặng như đeo chì, chính là không có cách nào dừng lại, nàng không ngừng nhìn không ngừng tìm, rất sợ sơ sẩy một cái sẽ bỏ qua ngóc ngách nào đó có thể nhìn thấy được thân ảnh của người nọ...

Nàng đi thẳng vào nội đường Quỳnh Hoa Điện, ném cái bình phong Tuyết Linh hồ sang một bên, Đoạn Thủy đao thật sự không còn...

Nàng xuyên qua Thiên Phong Các đi đến biển hoa ở bên ngoài, đến hoa viên Quỳnh Hoa ngọc thụ, nơi đó cũng không còn bóng dáng múa kiếm như gió của Vân Tịch, dưới ánh mặt trời như ảo giác thấy được nụ cười rạng rỡ của nàng.

Nàng tới Thánh Nữ cung đứng nhìn đống hoang tàn cháy đen trước mặt, mới trước đó không lâu, người kia rõ ràng ở nơi này nắm tay nàng, không quay đầu lại rời đi Tô Di Á... Giờ phút này Thương Tuyết Vi có bao nhiêu hy vọng được nhìn thấy bóng dáng trong đáy lòng nàng, bước ra từ đống hoang tàn đó, nói cho nàng biết tất cả mọi chuyện đều không phải là sự thật! Chỉ là một cơn ác mộng đáng sợ mà thôi, tỉnh mộng rồi nàng sẽ lại nắm tay mình thật chặt, cùng mình đứng ở đỉnh Tuyết Sơn, xem hết mặt trời mọc đến mặt trăng hạ xuống...

"Tỷ tỷ hiện tại đã rõ ràng chưa, ả là vì Tô Di Á, làm hết thảy mọi chuyện cũng chỉ vì Tô Di Á! Chịu nhục lấy lòng tỷ tỷ, ả ta dùng thủ đoạn bẩn thỉu đổi lấy sủng ái của tỷ tỷ, đến một ngày, chúng ta buông lỏng cảnh giác với ả, ả liền cùng thập tam Thánh nữ nội ứng ngoại hợp chạy trốn!"

"Ả là yêu Tô Di Á, bọn họ bỏ trốn cùng nhau đi rồi!"

Thương Lưu Yên ở sau lưng nàng lải nhải, nói lời cay nghiệt phóng đại sự việc đến vô hạn, quanh quẩn ở bên tai Thương Tuyết Vi.

Là như vậy sao, hóa ra là chưa từng yêu ta sao? Đến cuối cùng chỉ lưu lại một màn triền miên kinh tâm động phách, rồi sau đó xoay lưng rời đi, ngay cả một lời giải thích cũng keo kiệt không để lại cho ta, là như vậy sao?

Thương Tuyết Vi giống như một cái xác không hồn, đứng trong gió lạnh đầu thu điêu linh khô héo. Nàng cứ bước đi, đi khắp nơi không phương hướng, Thương Lưu Yên thật cẩn thận theo sát phía sau tỷ tỷ, theo tính toán của nàng, hẳn là tỷ tỷ sẽ sụp đổ rồi khóc lớn, sau đó sẽ cắt đứt hoàn toàn với Sở Vân Tịch, nhưng nữ Giáo vương lại chỉ là rơi lệ rồi bước đi, vô thanh vô tức, giống như ngay cả năng lực mở miệng cũng không còn.

Thương Lưu Yên đi cùng nàng quanh quẩn trong Kim Cung hết ba vòng, Thương Tuyết Vi rốt cục như một u linh bay tới Quang Hoa Điện. Nàng không còn giống như thường ngày, có thể thật nhanh khôi phục cảm xúc bị kích thích mãnh liệt, sau đó trấn định xử lý hết thảy. Nàng ngồi ở trên ngọc tọa, nước mắt trên mặt đã khô, ánh mắt không có linh hồn như cái xác nhìn chằm chằm vào mạn che bị gió thổi tung trong Quang Hoa Điện, cơn gió như ngọn lửa thiêu đốt lòng nàng, đem tình yêu và sự tĩnh mịch ở đáy lòng nàng, thiêu thành tro bụi...

Trong nháy mắt đó, ký ức Thương Tuyết Vi như bài sơn đảo hải cuồn cuộn tràn về, từ ngày đầu tiên kẻ có dòng máu hỗn huyết mang dung mạo kì lạ tiến vào Côn Luân sơn, bị nàng ném vào địa lao bắt đầu, toàn bộ trí nhớ đều mãnh liệt bày ra trước mắt, làm cho lòng nàng dậy lên sóng lớn đau đớn triệt tâm... Nàng cảm nhận được đó là nỗi đau khắc cốt, thật sự giống như có ngàn vạn thanh kiếm bén nhọn đục khoét trái tim nàng, chỉ hận không thể lập tức chết đi!

Thì ra... Nàng đã yêu sâu đến vậy, nàng chưa bao giờ biết sẽ có một người làm cho nàng si cuồng vô hối như vậy, lại tổn thương triệt để như vậy! Nhưng mà cho đến cuối cùng, Thương Tuyết Vi cũng không kịp nói với nàng một câu "Ta yêu nàng!" Nàng là tình yêu duy nhất trong đời này của mình, vừa mới bắt đầu, đã phải dừng lại!

"Sở Vân Tịch!" Ngay thời điểm nàng hô lên cái tên này, cảm thấy ngực cuộn lên khó chịu, tâm thần tê liệt, một ngụm máu tươi đột ngột từ trong miệng phun ra, một phần rơi trên Tuyết Mạn hoa ở trước ngực nàng, làm nó càng trở nên yêu dã đến đáng sợ...

"Tỷ tỷ!" Thương Lưu Yên thoáng chốc sợ ngây người, tỷ tỷ một thân võ nghệ thân kinh bách chiến, chưa từng để bị trọng thương đến thổ huyết, mà nay... Chỉ vì Vân Tịch rời đi, mà bị đả kích trí mệnh như vậy? Nàng nhanh chóng nhào tới đỡ lấy tỷ tỷ, nhưng lại bị Thương Tuyết Vi lấy tay đẩy ra, nàng nhẹ nhàng quệt đi vết máu trên khóe miệng, ánh mắt lóe lên tia sắc bén như kiếm, trên mặt dần dần hiện lên một nụ cười lạnh đáng sợ...

"Xoẹt~~~" một tiếng, Xích Nguyệt kiếm bị rút ra khỏi vỏ, nó tựa hồ cảm ứng được chân khí cuồn cuộn mãnh liệt trên người chủ nhân, Xích Nguyệt kiếm trong suốt óng ánh cũng tản mát ra hồng quang nhàn nhạt... Thương Tuyết Vi cầm kiếm đứng dậy, thong thả đi từ từ xuống ngọc tọa, hướng ngoài cung đi ra.

"Tỷ tỷ? Tỷ muốn đi đâu?" Thương Lưu Yên đi theo phía sau nàng, không dám chạm vào cũng không dám cản trở, bởi vì hiện tại ánh mắt của Thương Tuyết Vi rất đáng sợ, còn có vạt áo bị máu nhuộm đỏ tươi, nàng chưa bao giờ thấy qua bộ dáng đáng sợ giống như hôm nay của tỷ tỷ!

Nàng đi đến cửa Quang Hoa Điện, thấy Liễu Vô Ảnh đang quýnh lên tìm kiếm Giáo vương khắp nơi. Nam tử luôn luôn lạnh lùng trầm mặc khi thấy bộ dạng Thương Tuyết Vi, cũng bật thốt kinh hô lên: "Giáo vương Bệ Hạ!"

Ánh mắt Thương Tuyết Vi đột nhiên tập trung trên mặt Liễu Vô Ảnh, nàng gằn từng tiếng hạ lệnh nói: "Lập tức tập kết thập tam Băng Dực, điều động năm nghìn tinh kỵ Côn Luân quân, đuổi theo bắt lại toàn bộ bọn vô dụng kia đem về cho ta. Các ngươi, tới đóng quân tại phía Tây Xích Thai ở dịch trạm Ô Tô chờ ta!"

"Trời~! Tỷ tỷ không phải tỷ muốn đích thân đuổi theo đó chứ? Tỷ tỷ... Tỷ đừng đi, tỷ bỏ mặc Côn Luân giáo sao? Tỷ tỷ~!" Thương Lưu Yên phí công gọi nàng, trơ mắt nhìn Thương Tuyết Vi bước nhanh chạy đến chuồng ngựa, Thương Lưu Yên ở sau lưng gắt gao đuổi theo không tha, nhưng tỷ tỷ của nàng đã hoàn toàn giống như bị ma nhập, khăng khăng cố chấp.

Thương Tuyết Vi nhảy lên tuấn mã, con ngựa này tên là "Tây Tuấn" luôn luôn theo nàng chinh chiến, truyền giáo. Tây Tuấn chở chủ nhân, phì phì mũi, tỏ ra hưng phấn hí vang.

"Tỷ tỷ, tỷ điên rồi! Tỷ đuổi không kịp đâu, hiện tại có lẽ bọn họ đã chạy tới Đôn Hoàng rồi! Tỷ không đánh Hồi Cương nữa sao? Tỷ không muốn phục quốc nữa sao? Tỷ... Không cần Yên nhi sao?" Thương Lưu Yên khóc, lần này là chân chân chính chính, nước mắt thống khổ bất lực của nàng.

Thương Tuyết Vi cúi đầu nhìn muội muội song sinh, mặt không chút thay đổi lưu lại một câu: "Cơ hội phục quốc còn có thể có lần sau, ta nếu không đuổi theo, thì cả đời sẽ đuổi không kịp nữa... Nàng là của ta, không ai có thể mang nàng đi, ngay cả chính nàng... cũng không thể!"

"Yên nhi, chuyện trong giáo giao lại cho ngươi, không cần chờ ta!"

"Tỷ tỷ ~" Thương Lưu Yên ở sau lưng nàng gào to lên, ngã ngồi trên mặt đất. Thương Tuyết Vi không quay đầu, nàng mạnh mẽ vung roi, tuấn mã mang đi dáng vẽ vũ y hoa lệ, bóng lưng quyết tuyệt điên cuồng, cuốn bụi mà đi...

Quân theo tiếng gọi, mịt mùng vạn dặm mây mù, Thiên Sơn Mộ Tuyết, độc ảnh hướng về ai?

- ------------


Nhấn để mở bình luận

Hồng Nhan Nhược Tuyết