Hồng Nhan Nhược Tuyết


Đêm, đồi cát trên sa mạc, gió lạnh thấu xương. Lãnh nguyệt ẩn trong tầng tầng mây mù, tựa như đôi mắt xanh sâu thẳm giữa trời, mở ra trong màn đêm, lẳng lặng nhìn xuống đại địa.

Sĩ binh Bác Cổ Nhĩ người đầy mùi rượu từ trong trướng bồng đi ra gác đêm, hát khẽ bài ca chăn cừu, theo lệ tuần tra, kiểm tra gia xúc trong trại, rồi ngó qua căn lều, cúi người cột chặt lại lều lớn, để phòng cuồng phong bão cát có thể đến bất ngờ. Tộc trưởng Lâu Lan bộ Nỗ Nhĩ Đan dẫn hai vạn binh - dân lưu vong định cư ở hoang mạc phía nam Hồi Cương, nếu không phải nhờ vào nước trong và cây cỏ ở ốc đảo này, thì tộc nhân nghèo khổ bọn họ đã sớm không thể sinh tồn.

Binh sĩ Bác Cổ Nhĩ vội làm hết thảy, liền ở ngoài - trướng nhóm lửa, cao hứng nướng thịt dê. Vào đúng lúc này, một tràng tiếng vó ngựa quấy nhiễu việc tự giải khuây của hắn, Bác Cổ Nhĩ tỉnh táo lại, vung mã đao tiến lên dò la động tĩnh... Hắn nhích thân tới trước, chỉ thấy một cái bóng đen từ trên lưng ngựa té xuống, ngã xuống bên hàng rào chuồng dê.

Bác Cổ Nhĩ chạy tới túm lấy hắc y nhân kéo lên, nương theo ánh trăng thấy được gương mặt quen thuộc, kinh hô: "Cách Nhĩ Thấm!"

Nam tử tên Cách Nhĩ Thấm mở mắt ra, cố gắng gượng ra nụ cười yếu ớt, áo bông dài màu đen thấm đầy máu tươi... Bác Cổ Nhĩ vội vàng ôm lấy bạn thân, vuốt mặt của hắn: "Cách Nhĩ Thấm, ngươi cuối cùng cũng về rồi!"

Cách Nhĩ Thấm là lính gián điệp của Lâu Lan bộ Hồi Cương, trước khi Bát Bộ Hồi Cương tách ra đã lựa chọn, tiềm phục trường kỳ tại Côn Luân giáo nhằm lấy tin tình báo. Quê quán của hắn ngay tại thành cổ Lâu Lan, cùng Bác Cổ Nhĩ là hảo huynh đệ chơi từ nhỏ đến lớn.

"Rất nhiều huynh đệ đã bị bắt... Ta... Ta muốn gặp tộc trưởng... Sắc mặt Cách Nhĩ Thấm trắng bệch, suy yếu thỉnh cầu.

Bác Cổ Nhĩ nhìn sắc trời một chút, khuyên nhủ: "Tộc trưởng sớm đi ngủ rồi, ngươi có chuyện gì quan trọng sao?"

"Ừ" Cách Nhĩ Thấm nặng nề gật đầu, Bác Cổ Nhĩ không để ý tới, quay về trong lều lấy ra cái hòm thuốc, cởi áo bào Cách Nhĩ Thấm ra kiểm tra miệng vết thương: "Bị thương thành như vậy còn không mau im miệng, tộc trưởng cho dù có biết chuyện đi nữa, cũng phải tới bình minh mới định đoạt được, giờ nói cũng vô dụng!"

Cách Nhĩ Thấm vô lực cúi thấp đầu, không nói thêm gì nữa.

Bác Cổ Nhĩ rất là hưng phấn, thiếu niên Lâu Lan có làn da màu đồng cổ há miệng cắn xuống một miếng thịt dê, lẩm bẩm nói: "Ta xem gần đây rất yên ổn, Khố Xa bộ đuổi không kịp chúng ta, Côn Luân giáo dường như chỉ là giống trống khua chiêng. Này, Cách Nhĩ Thấm ta nói ngươi sao không quay lại sớm hơn hai ngày, bỏ qua một trận náo nhiệt rồi!"

"Náo nhiệt gì?" Hắc y nam tử mở hai mắt ra, hơi kinh ngạc.

"À, khuya ngày hôm trước, tộc trưởng có chiêu đãi mười bốn vị nữ hiệp Trung Nguyên, lâu rồi không có chơi đã như vậy!"

Bác Cổ Nhĩ đắm chìm trong yến tiệc đạp ca* (một hình thức nghệ thuật vừa múa vừa hát) vui vẻ đêm đó, đôi đồng tử bích sắc lập lòe tỏa sáng.

"Các nàng rất là xinh đẹp, người nào người nấy đều y như tiên nữ! Xiêm y thuần trắng, bảo kiếm dài dài... Uhm! Ngoại trừ một người trong đó trông không giống bọn họ lắm, toàn thân mặc hắc y, đội mũ trùm đầu, nhưng lại là người đẹp nhất, đáng tiếc lại bị bệnh... Chậc chậc, ta sống lớn đến từng này rồi, vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy nhiều mỹ nữ như vậy nha!

Hắn vừa dứt lời, lửa trại ngoài - trướng đang bùng cháy đột nhiên tắt ngúm, một cơn gió lạnh quái lạ thổi qua sống lưng, nhưng Bác Cổ Nhĩ vẫn hồn nhiên không biết, phía sau bị một đôi mắt nhìn chằm chằm đã lâu...

"Mười bốn nữ tử?" Cách Nhĩ Thấm mặt trắng bệch chợt biến thành màu xanh, tay hắn bởi vì kinh ngạc mà siết chặt thật nhanh, một tay túm lấy chí hữu, thì thầm vài câu...

"Cái gì? Các nàng là... " Bác Cổ Nhĩ nghe vậy sắc mặt đại biến, không biết phải làm sao, buông luôn thịt dê và mỹ tửu, "Cách Nhĩ Thấm, chúng ta đi bẩm báo tộc trưởng liền đi, thật không thể tin nổi!"

"Tiểu huynh đệ, chậm đã!"

Một giọng nói lạnh như băng đột nhiên vang lên ở phía sau, tuy phẳng lặng như nước, nhưng lại mang theo quỷ dị không thể nói rõ.

"Ai!" Bác Cổ Nhĩ thình lình xoay người, chỉ thấy bóng dáng một nữ tử đứng trong bóng đêm bên ngoài - trướng, ánh mắt cực lạnh, như là hàn băng ngàn năm bất hóa...

"Xin hỏi mười bốn nữ tử này bây giờ đang ở đâu? Thỉnh nói cho ta biết."

"Ngươi là ai!" Cách Nhĩ Thấm đứng lên quát chói tai, hai thiếu niên Hồi Cương nhất tề vung lên mã đao, nhìn chằm chằm đề phòng nữ tử đột nhiên xuất hiện như ma quỷ...

"Ta... Chỉ là người qua đường thôi." Ánh mắt nữ tử lãnh liệt giọng mỉa mai, không hề sợ hãi bước ra khỏi bóng tối đi vào. Ánh trăng như nước, hắt lên bạch y, làm dung nhan như băng tuyết của nàng nổi bật lên như một ảo ảnh, lúc ẩn lúc hiện như sương mù, lãnh ngạo mà cao quý. Khóe môi bên dưới lụa mỏng, nhếch lên mạt cười lạnh như có như không.

Thiếu niên Lâu Lan tay cầm đao gần như run lên, Bác Cổ Nhĩ nhìn chằm chằm gương mặt đó, thì thào: "Trời~... Người thứ mười lăm!"

Nhìn thấy bộ dáng háo sắc đến ngu dại của thiếu niên trước mắt cũng rất thú vị, nàng kia dừng một chút, cười nói: "Tiểu huynh đệ, nói cho ta biết... Các nàng ở nơi nào?" Giọng nàng vẫn lạnh băng như cũ, nhưng lại lộ ra vô tận mị hoặc...

"Các nàng... " Bác Cổ Nhĩ đang nói, lại bị Cách Nhĩ Thấm đang mang trọng thương túm lấy đẩy ra, mã đao quét ra một vệt sáng lạnh chém thẳng tới ngực nữ tử nọ, "Đừng nói cho ả! Bác Cổ Nhĩ, nhanh đi gọi người đến, mau!"

"Hả?" Bác Cổ Nhĩ còn chưa kịp phản ứng, trong tay áo nguyệt bạch của nữ tử nọ đột nhiên bay ra một sợi kim tiên, như con rắn độc lao đến quấn lấy cổ Cách Nhĩ Thấm, nàng xuống tay cực kỳ tàn nhẫn, hơi dùng sức, cổ Cách Nhĩ Thấm bị siết đến đau đớn, bắt đầu hộc máu...

"Thả hắn ra!" Khóe mắt Bác Cổ Nhĩ tức thì rách ra, vung đao hướng nữ tử chém tới, ngực đột nhiên cứng lại, bị nàng kia vỗ một chưởng vào ngực, đầu ngón tay sắc nhọn khảm vào thân thể hắn, huyết nhục mơ hồ...

"Bác Cổ Nhĩ!" Cách Nhĩ Thấm trơ mắt nhìn thiếu niên mới vừa rồi còn sinh long hoạt hổ té xuống, hắn giãy dụa từ mặt đất đứng lên, mạng che mặt của nữ tử theo gió xốc lên, lộ ra gương mặt tái nhợt y như Tử Thần.

"Nàng ở đâu? Nói! Nàng đang ở đâu!"

Nữ Giáo vương không kiềm chế được sự điên cuồng quát lên chói tai, dũng sĩ Cách Nhĩ Thấm của Hồi Cương quỳ trên mặt đất, lạnh lùng cười nhạo: "Hừ, đường đường là Giáo vương Côn Luân giáo... lại bị một cái nữ tử vứt bỏ, Thương Tuyết Vi a... Thật đáng đời ngươi!"

"Xoẹt~~" một tiếng, Thương Tuyết Vi nổi giận vung kiếm, đầu người liền theo kiếm quang bay lên, phún ra một đường cong huyết sắc, mới vừa rồi còn mở miệng chê cười, thoáng chốc đã ngục trên cát vàng...

Rất nhiều năm sau, người ta vẫn nhớ như in cái cảnh tưởng tàn khốc đó - máu dân du mục nhuộm đỏ đại mạc, mà hai thiếu niên này là khởi nguồn cho cảnh tưởng đó...

Thương Tuyết Vi ngồi ở trên ngựa, lạnh lùng xem xét kỹ lưỡng hết thảy. Tộc trưởng Nỗ Nhĩ Đan và Lan Hạ công chúa suất lĩnh mục dân cùng quân đội, bao vây năm nghìn kỵ binh của nữ Giáo vương. Vô luận là nam nữ lão ấu, hai vạn ánh mắt đỏ rực căm tức nhìn địch quốc xông vào, mỗi người đều hận không thể nhào lên, đem nữ ma đầu trong truyền thuyết này bầm thây vạn đoạn!

Đuốc cùng tên ào ào bay tới, ốc đảo bốc cháy, gió cát cuồn cuộn nổi lên đầy trời, tựa như hồng liên liệt hỏa ở Địa ngục thiêu đốt...

Mười ba nam tử mặc áo bào xanh mang mặt nạ bạc phóng người lên, ở sâu trong bóng đêm chém ra ngàn vạn quang ảnh, tạo nên một vách chắn phòng hộ. Mười ba nam tử có kiếm thuật kinh người như ma thần dàn trận mà công, kiếm phong làm cho liệt hỏa đang hừng hực bị dập tắt hết một nửa, cát đá bụi đất bay mù trời, bất ngờ điên cuồng tập kích những mục dân chưa kịp phòng bị, bị gió cát thổi tới mở mắt không lên...

Mà Thương Tuyết Vi hình như lại bất chợt thất thần, quên mất việc phải hạ lệnh cho thuộc hạ, hai mắt rất nhanh đảo qua từng gương mặt điên cuồng... Tiếng kêu la, tiếng mắng chửi, tiếng binh khí va chạm, tiếng kêu rên thảm thiết vang thành một mảnh đan xen hỗn loạn, giống như cả sa mạc Kumtag đang gầm lên giận dữ... Nàng muốn tìm bóng dáng của người nọ, dù chỉ là bóng lưng trốn chạy trong loạn chiến, nàng đều có thể tức khắc nhận ra!

Tình huống càng ngày càng nguy cấp, Liễu Vô Ảnh không đợi được Thương Tuyết Vi hạ lệnh, liền dẫn thập tam Băng Dực giết ra mở một đường máu. Năm nghìn kỵ binh bị vây bắt đầu phá đột phá vòng vây, đồ sát vòng thứ nhất... Lâu Lan bộ vốn là mạch yếu nhất trong Bát Bộ Hồi Cương, cho dù binh lực có xê xích lớn như thế nào đi nữa, thì họ cũng không phải là đối thủ của Côn Luân giáo hung ác tàn bạo... Rất nhanh, tộc trưởng Nỗ Nhĩ Đan tự mình vung đao ra trận, Tộc trưởng gầm lên giận dữ hét lên lời lẽ thê lương:

"Thương Tuyết Vi! Ngươi khơi mào nội loạn làm cho Hồi Cương bị chia rẽ còn chưa đủ, lại còn cuồng vọng tự mình đến đây chịu chết! Nỗ Nhĩ Đan ta thề chết cũng phải diệt ngươi trên mảnh đất này, hừ ~ bây giờ ngươi cút về Côn Luân của ngươi, vẫn còn kịp đó!"

Thương Tuyết Vi nổi lên sát ý, nhưng chỉ cười lạnh: "Ta không muốn san bằng hang ổ của ngươi, chỉ muốn tìm về Thánh sứ - kẻ phản bội của giáo ta mà thôi. Kẻ nào cản ta... chết!"

"Ha ha ha!" Nỗ Nhĩ Đan ở giữa đám cháy rừng rực cuồng tiếu, "Cô ta chết rồi, bị chúng ta chém thành tám khúc ném trong sa mạc, không tin ngươi đi đào lên mà xem a!"

Thương Tuyết Vi sắc mặt đại biến, mũi chân điểm một chút trên lưng ngựa bay lên, dãy lụa trắng đặc chế trong ống tay áo ở giữa không trung đột nhiên bay ra cùng với độc khí ẩn giấu bên trong... Tử vong trong nháy mắt đột ngột tập kích, nàng bắn ra bảy mươi hai mai châm bắn chết hộ vệ bên người Nỗ Nhĩ Đan... Xích Nguyệt kiếm xoẹt ra một mạt trắng thê lương nhanh như điện quang xuyên thấu qua liệt hỏa hừng hực, thẳng bức lồng ngực Nỗ Nhĩ Đan, hoành không nhất tước (ý là xoẹt qua ngang trời)...

"Phụ thân!" Kiếm còn cách đối thủ không đầy một trượng thì một cái hồng y nữ tử đột nhiên lao tới. Do bị kích thích nên sát ý của nữ Giáo vương quá mãnh liệt hoàn toàn thu không lại được đường kiếm, mũi kiếm ở trong gió kịch liệt chấn động, xoẹt một tiếng như chớp giật ngang trời, dường như cả vùng hoang mạc thoáng chốc nhiễm lên máu tươi thảm thiết... Nàng một kiếm đâm thủng thân thể Lan Hạ công chúa, mũi kiếm cũng xuyên thẳng qua trái tim Nỗ Nhĩ Đan!

Ánh mắt Thương Tuyết Vi lạnh lẽo, nàng đột nhiên ý thức được chính mình lại ra một thức cuối cùng trong "Thiên vấn" kiếm pháp ---- "Phúc Thủy Nan Thu"...

Bốn năm nay không ai có thể bức nàng ra tuyệt kỹ điên cuồng mạnh mẽ này, tuyệt kỹ đỉnh phong, yêu hận đến cực điểm, rốt cuộc không bao giờ trở lại...

"Ha... Ngươi tin sao? Ngươi thật sự tin sao?" Máu từ khóe miệng Lan Hạ công chúa rỉ ra, vũ y đỏ chót của cô công chúa Hồi Cương bị máu tươi nhuộm đẫm càng thêm yêu dã, nàng hít một hơi cười lạnh: "Ngươi thật yêu vị Thánh sứ đó sao? Nhưng khi cô ta ở cùng vị Thánh nữ kia... nhìn rất vui vẻ a!"

"Cô ta không chết, mấy người đó đã khởi hành đi Đôn Hoàng rồi, ngươi vĩnh viễn... cũng không đuổi kịp đâu!"

"Ha~... Nữ ma đầu, ngươi điên rồi! Khó trách... Cô ta không cần ngươi!"

"Câm miệng! Ngươi câm miệng!" Thương Tuyết Vi hét to lên, tàn nhẫn rút thanh bảo kiếm từ trong thân thể nàng ta ra, nhất thời, máu tươi như suối trong sa mạc trào ra, vô tận, nhuộm đỏ cả bộ y phục như hoa nở rộ trong ngọn lửa...

Sở Vân Tịch~~... Rốt cuộc vì sao ngươi lại phụ ta?!

Đêm hôm đó, Thương Tuyết Vi không còn là chính mình, nàng bị tâm ma điên cuồng khống chế, cắn nuốt toàn bộ lý trí thường ngày. Bạo dân Hồi Cương từng đợt xông tới, sau đó nhất nhất chết thảm dưới kiếm quang đầy máu của nàng.

Nàng không còn phân biệt được đến tột cùng là mình hóa điên hay là đã thành ma, hay vốn dĩ đây mới là chính nàng, tàn bạo, thích giết chóc, linh hồn vỡ nát này sớm đã bị vô số máu tươi đúc thành, rốt cuộc rửa không sạch rồi...

Thế giới của nàng, đã ầm ầm sụp đổ ở cái thời khắc mà Sở Vân Tịch rời đi. Thời điểm nàng mất đi khống chế không còn ai kéo nàng trở lại, sự yếu đuối và đau khổ của nàng chỉ có thể được che phủ bởi truy đuổi và giết chóc vô tận... Xích Nguyệt kiếm uống cạn máu vô số người, nhưng nàng nghe rõ ở đâu đó trong trái tim mình, có cái gì đang vỡ vụn.

Bình minh, mặt trời đỏ ói trên đại mạc, giữa thiên địa, máu tươi lênh láng dần dần bị gió cát vùi lấp, máu đông cứng trong gió đêm, dưới nắng nóng lại bốc hơi lên... Một bộ tộc chỉ trong một đêm biến mất, mà đường dẫn hỏa chính là lời nói dối của Tộc trưởng cố ý chọc giận Thương Tuyết Vi: Cô ta chết rồi, bị chúng ta chém thành tám khúc, giết chết rồi!

Quả nhiên Sở Vân Tịch không rõ tung tích, bởi vì trong đám thi thể đầy đất kia, một tia khí tức của nàng cũng không có. Thương Tuyết Vi cầm kiếm một mình đi trên đại mạc hoang vắng, kỵ binh Côn Luân giáo đã thu binh đứng lặng xa xa, ai cũng không dám tiến đến quấy rầy nữ nhân mà cả đêm qua bị tử thần thao túng, chẳng lẽ nàng thật sự muốn trở thành nữ ma đầu như trong miệng thế nhân đến vậy sao, đi qua nơi nào nơi đó sinh linh đồ thán, chọc người nổi giận máu chảy thành sông...

Cho dù là Liễu Vô Ảnh cũng nợ máu vô số nhưng lại không có cách nào tưởng tượng con đường này, nếu cứ tiếp tục đi xuống, sẽ còn phát sinh chuyện khủng khiếp gì... Hắn nhìn đến Thương Tuyết Vi sát ý tán loạn, hướng phương xa không xác định đi tới, mặc dù có tuyệt mỹ dung nhan kinh thế, có kiếm kỹ thanh tuyệt thiên hạ, nhưng nàng vẫn là người cô đơn nhất trong thiên địa, người thân cận nàng, nếu không thể làm cho nàng trầm luân, thì chỉ có chết...

"Vân Tịch... " Thương Tuyết Vi nhìn chằm chằm phương Đông mặt trời còn vài vệt đỏ, trái tim của nàng cuối cùng cũng yên tĩnh, yên tĩnh gần như chết lặng. Đêm qua giết người vô số, nhưng lại cảm giác người chết là chính nàng. Xích Nguyệt trong tay ngâm khẽ run lên, gương mặt nữ Giáo vương tràn ngập trong nghìn vạn hà* ảnh, đột nhiên trở nên dịu dàng yêu dã, bật thốt thì thào: "Sở Vân Tịch, ta từng hứa với ngươi không lạm sát người vô tội, hiện giờ ta thất tín... Ngươi... Có thể trở lại ngăn cản ta sao? "

(*trong khoảng trời không thâm thấp có khí mù, lại có bóng mặt trời xiên ngang thành nhiều màu rực rỡ, thường thấy ở lúc mặt trời mới mọc hay mới lặn)

Đêm Côn Luân, tuyết rơi, đây là trận tuyết đầu sau lập thu, băng phong gào thét. Trong Ngưng Hương cung, tràn đầy hương khí, thơm nồng nàn...

Bên trong màn lụa Tử La, hai nữ tử trần truồng ôm nhau thở gấp, giống như hai con thủy xà quấn lấy nhau, gắt gao vặn thành một thể. Giường rộng rãi mềm mại chấn động kịch liệt, trong tẩm cung một mảnh tối đen, chỉ có ánh trăng ngoài cửa sổ chiếu vào, chiếu lên thân thể uyển chuyển xinh đẹp...

Làn da trắng bệch lung một tầng hơi nước mờ ảo, nữ tử ở phía trên lưng bị kéo thành một cây cung, cô ra sức cọ xát lên hoa tâm nóng ẩm mềm mại của người dưới thân, nơi tư mật của hai nữ tử dính sát vào nhau, ma sát, dấy lên ngọn lửa nóng bỏng điên cuồng, từ dưới thân liên tục tràn ra, thấm ướt như phí thủy* (nước sôi) trong dục trì, nóng đến run rẩy...

"A... Ưm... Hmm!" Nữ tử bị đặt dưới thân thở gấp liên tục không dứt, một bàn tay nắm lấy mông đối phương, nữ tử phía trên đột nhiên dựng người lên, mái tóc màu trắng bạc hỗn loạn lay động, trong bóng tối đặc biệt nổi bật... Thân thể cô rất gầy, vòng eo rất nhỏ nhưng lại rắn chắc, cánh tay mịn như ngọc, mơ hồ có thể thấy được vết thương màu đỏ sậm, sự quyến rũ của cô giống như loài ma quỷ trong bóng tối, một sự khác biệt bí ẩn, nên rất khó để nhìn thấu được toàn bộ vẻ đẹp của cô...

"Băng Diễm!" Người dưới thân nũng nịu kêu gọi, nữ tử mất hồn yếu ớt chìa hai tay, bắt lấy hai chỗ mềm mại gồ lên trên ngực Băng Diễm, điên cuồng xoa nắn.

"Chủ nhân, chủ nhân!" Băng Diễm bị nàng trêu chọc đến nổi mất đi tự chủ, tiếng ngâm của Thương Lưu Yên còn hơn sóng triều điên cuồng tập kích, cả người rất nhanh tan ra, cô kìm lòng không đậu tay liền lướt nhanh xuống bụng Thương Lưu Yên, môi lưỡi lành lạnh hướng tới phiến sơn cốc thâm u nọ, có dòng nước nhỏ rỉ ra...

Lúc ngón tay đi vào, cô nghe thấy Thương Lưu Yên nỉ non thì thào: "Tỷ tỷ, tỷ tỷ... "

Từ ngày nữ Giáo vương cuốn bụi mà đi, Thương Lưu Yên một mình nắm trọn quyền lực trong giáo nhưng dường như nàng đã bị đả kích nghiêm trọng, nàng không hỏi chính vụ, hàng đêm say sưa thác loạn. Băng Diễm không phải là thị sủng duy nhất của nàng, nhưng là bạn giường nàng ưng ý nhất. Nữ nhân này yêu mị như nước, nàng tự tay đem Băng Diễm y như đầu đá không hiểu chuyện giường chiếu gì dạy dỗ, cả đêm mây mưa điên đảo. Có mấy lần Thương Lưu Yên nổi lên tà tính, dùng roi quất Băng Diễm, nàng vừa thấy máu hứng thú càng tăng, sau khi đánh xong lại ôm chặt lấy Băng Diễm, dùng môi hôn lên từng vết thương của cô, hệt như kẻ điên...

Mặc cho Thương Lưu Yên dùng loại tra tấn nào, cho tới bây giờ Băng Diễm đều cắn răng chịu đựng. Thời gian lâu dần, cô lại từ từ hưởng thụ, dần dần trầm luân vào màn yêu đương nguy hiểm này hàng đêm. Cô hung hăng hôn lên môi Thương Lưu Yên, ngăn chặn nàng gọi tên người khác... Băng Diễm dần dần không còn phân biệt được, cô hầu hạ ở bên người Thương Lưu Yên, rốt cuộc là vì hùa theo, hay do có chút đồng tình, hay thực sự là chân ý?

"Thiệt cô đơn lạnh lẽo quá... Bọn họ đều đi rồi, đi hết rồi..." Thương Lưu Yên tựa tiếu phi tiếu nói, theo động tác của Băng Diễm uốn éo vòng eo, "Ha ha a... Ta thật sự hận, rất hận! Ta làm nhiều như vậy, đến cuối cùng... Từ nhỏ cho đến lớn, đây vẫn là lần đầu tiên tỷ ấy bỏ lại ta... "

Đúng vậy, nàng thiên tính vạn tính, nhìn thấu Sở Vân Tịch, thấu Tô Di Á, lại chỉ riêng tỷ tỷ thân sinh của mình lại không nhìn thấu. Có thể bỏ xuống tất cả, kiên quyết đuổi theo.

"Chủ nhân." Băng Diễm trầm giọng, "Đều là do lần trước ở Tướng Quân Cốc Băng Diễm thất thủ, thỉnh chủ nhân cho ta thêm cơ hội nữa, ta sẽ đem Sở Vân Tịch..."

"Không!" Thương Lưu Yên cắt đứt, bỗng nhiên đem cô ôm càng chặt hơn. Sóng mắt trong suốt, triền miên như tơ: "Cừu gia của ả nhiều như vậy, không cần chúng ta động thủ. Ta... cũng sẽ không để ngươi đi!"

"Dạ!" Băng Diễm lưu loát ưng thuận, cúi thân xuống quấn lấy môi lưỡi Thương Lưu Yên, đòi lấy ngọt lành, "Băng Diễm sẽ không rời khỏi chủ nhân, ta... chỉ trung với người!"

"Ừ... " Mắt Thương Lưu Yên cùng đôi bích sắc đồng tử nhìn nhau thật sâu, phảng phất như là một cái u đàm xanh biếc, hút lấy bóng dáng Thương Lưu Yên. Từ nay về sau, cô bước vào thế giới sâu không thấy đáy của nàng, xáo trộn tất cả, sóng ngầm bắt đầu trỗi dậy không yên tĩnh!

"Cũng là ngươi tốt, Băng Diễm, cũng là ngươi tốt nhất!"

Dưới ánh trăng thân thể hai nữ tử quấn lấy nhau giống như sóng biển quay cuồng, đệm chăn và gối đầu cũng nhiễm một tầng ướt át, hai người đột nhiên xoay người một cái, do động tác quá mạnh, nên cuốn theo chăn đệm cùng rơi xuống đất.

Thương Lưu Yên dán trên người Băng Diễm, dùng mật dịch trong miệng thấm ướt nụ hoa nhỏ trên ngực cô, hai người đạt cực khoái cùng hét to, thở hổn hển. "Nói ngươi yêu ta!" Thương Lưu Yên mệnh lệnh, giọng điệu hờn dỗi làm cho người nghe muốn tê dại: "Ta muốn nghe ngươi nói... Nói ngươi yêu ta!"

"Ta... Ta yêu người!" Băng Diễm cảm giác mình điên rồi, sa vào cám dỗ nóng bỏng của người nọ mà điên rồi, giờ phút này đừng nói là một câu, cho dù là vì nàng lập tức đi tìm chết, cô cũng sẽ không hối tiếc!

"Tốt... Tốt Băng Diễm, ta cũng yêu ngươi! Ta cũng yêu ngươi!"

Thương Lưu Yên giang rộng chân ngọc ra, Băng Diễm dùng đầu gối chân phải, xoa nhè nhẹ vùng rừng rậm yếu ớt nóng bỏng giữa hai chân nàng, đầu ngón tay rất nhanh lần nữa hăng hái đi vào...

- ---------


Nhấn để mở bình luận

Hồng Nhan Nhược Tuyết