Hồng Nhan Nhược Tuyết


KIẾMCHỈ TRUNG NGUYÊN

Dường như cảm ứng được cái gì đó, thế giới an tĩnh chỉ còn lại hô hấp của mình nàng, nàng rõ ràng cảm nhận được một loại khí tức đang tiếp cận, như xa như gần, như gần như xa...

Vân Tịch lại mơ thấy giấc mơ đó, bạch y nhuốm máu, bóng dáng của nàng khi thì xuất hiện dưới bóng chiều đại mạc, khi thì đứng lặng giữa trời sao như ánh trăng nơi đáy nước. Nàng đứng đó nhớ nhung kêu gọi người yêu ở phương xa, mỗi lần ánh mắt mong mỏi ấy nhìn lại lại mang theo sự xa cách không cách nào tiếp cận, mỗi một lần ngóng trông dường như đều là thiên trường địa cửu...

"Tuyết Vi, nàng rốt cuộc làm sao vậy?" Vân Tịch chìm sâu trong mộng không ngừng lặp đi lặp lại nói chuyện với nàng, Thương Tuyết Vi trong mộng không hồi đáp, môi Vân Tịch kề sát nàng, dung nhan xinh đẹp thanh tuyệt thiên hạ như băng tuyết dần dần tan chảy... Vân Tịch ôm cổ nàng, ôm lấy thân hình hư ảo lạnh như băng, run rẩy khóc lên.

Trước khi bóng dáng ấy biến mất, đã bỏ lại một câu xuyên thấu đáy lòng nàng:

"Vân Tịch... Tại sao ngươi không cần ta?"

"Ta không có không cần nàng! Ta không có!" Vân Tịch lớn tiếng gào to lên, phản bác, "Ta muốn nàng, ta muốn nàng mà!"

"Tỷ muốn ai?"

Trong bóng tối có người hỏi nàng, giọng nói kia rất lạnh lùng, lại mang theo hơi thở cực nóng, chân thực, phả lên mặt Vân Tịch.

"A... " Vân Tịch trừng lớn hai mắt, một gương mặt thanh lệ xinh đẹp tuyệt trần lơ lửng trong bóng tối, quỷ dị mà quyến rũ, đang tức giận trừng nàng.

"Không, không có gì... Chỉ gặp ác mộng thôi." Nàng chột dạ giải thích, kỳ thực mấy câu nói mớ sớm đã bị Tô Di Á nghe hết rõ ràng.

"Gặp ác mộng mà cũng có thể xúc động như vậy à?" Tô Di Á cười lạnh, cả người nàng nằm đè trên người Vân Tịch, thân mình hơi hơi chuyển động cọ sát, Vân Tịch lập tức cảm thấy một tia khác thường bất ổn.

Làn da mềm mại nhẵn bóng như tơ lụa thượng hạng ở trên người, một loại uyển chuyển thân mật, xa lạ... Đầu vai tuyết trắng mãnh khảnh của Tô Di Á trong chăn mềm lộ ra, hai tay vòng qua cổ Vân Tịch, ngực nữ tử đang độ tuổi xuân căn tròn mềm mại, bởi vì động tình mà nụ hoa đã dần căng cứng cọ sát trên ngực Vân Tịch, không có gì ngăn trở...

Vân Tịch lấy tay xốc chăn lên, nàng nhìn thấy thân thể trần truồng của chính mình đang thiếp hợp cùng thân thể Tô Di Á, ái muội đến cực điểm, y sam lộn xộn rơi đầy đất, khiến nàng bối rối cười khổ.

"Tỷ ngủ mà cả người đầy mồ hôi, nên muội giúp tỷ cởi bỏ y phục... " Tô Di Á thì thầm bên tai nàng, nhiệt tức ở bờ môi nóng ẩm trêu chọc làm nàng bất an...

"Đừng như vậy!" Vân Tịch đẩy cô ra, Tô Di Á đã sớm có phòng bị nên giữ chặt cánh tay Vân Tịch, đè hai chân của nàng.

"Tỷ còn chưa nói cho muội biết... Rốt cuộc tỷ muốn ai? "

Vân Tịch quay đầu đi, không muốn đối mặt với đôi mắt nóng rực như lửa đỏ trong bóng tối kia. Mãi đến khi Tô Di Á đột ngột hôn mạnh lên môi nàng, đầu lưỡi như con rắn nhỏ vững vàng quấn chặt lấy khí tức của nàng. Tìm tòi, hôn đến người nọ không thở nổi...

Vân Tịch đẩy nụ hôn của cô ra, thở hổn hển: "Trên người còn mang nặng cừu gia, ta không đủ sức để có bất kỳ ai!"

Người nọ thở hổn hển ngực phập phòng lên xuống lại càng làm cho Tô Di Á thêm mê muội, càng không thể ngừng lại, một luồng nhiệt lưu từ ngực phóng thẳng xuống bụng dưới, cô liền hôn lên phần xương quai xanh gồ lên của Vân Tịch, hôn đến hình xăm rồi lại hôn khắp nơi, mỗi nơi đi qua đều để lại lạc ấn màu hồng.

"Muội ngu ngốc quá có phải không, trước nay luôn ngại ngần chuyện giường đệ với tỷ, chưa từng làm tỷ hài lòng, cho nên muội mới mất tỷ, đúng không... "

"Không đúng... Không phải như vậy Di Á!"

"Muội yêu tỷ! Vân Tịch muội yêu tỷ!" Nàng hôn thật sâu, mãnh liệt mà sâu lắng như sóng to gió lớn, như muốn đem người cô yêu nhất bóp thành bụi phấn, hóa thành tro bụi. "Nếu tim của tỷ đã chia cho cô ta rồi, thì hãy để thân thể của tỷ lại cho ta!"

Tô Di Á vốn không rành tình sự, chỉ dựa vào tình yêu sâu nặng và ham muốn, mà hóa thành bản năng để yêu. Vân Tịch càng đẩy cô ra, cô lại càng không buông tha... Hai người ở trên giường giằng co, đối kháng lẫn nhau, chỉ chờ coi ai là người khuất phục trước.

Thân thể Tô Di Á khẽ run lên, trong đêm đen không thể nhìn rõ nét mặt của cô, chỉ biết là cô đã sớm âm thầm khóc...

"Muội, aizz... cái đồ ngốc này!" Vân Tịch khiển trách một tiếng, cuối cùng không chống cự nữa, đem cô ôm chặt vào lòng, vỗ về thân thể đang run rẩy không ngừng... Tay phải từ từ di chuyển xuống, tìm đến miền đất thánh. Nơi đó có nhụy hoa tình yêu làm người yêu thích, nó đã sớm bị ái tình tưới ướt đến bỏng rát...

Tô Di Á thở gấp liên tục xụi lơ trong lòng Vân Tịch, Vân Tịch dụng tâm lấy lòng cô, cho cô cực hạn khoái hoạt, đau lòng mà đền bù cho cô... Nhưng thủy chung Vân Tịch không thể thuyết phục chính mình, tiến thêm một bước thỏa mãn cô... Đầu ngón tay hầu như bị sóng nhiệt của nụ hoa ấy cắn nuốt, nhưng nàng thật sự không thể, trong mỗi động tác nàng đều mở to mắt nhìn vào Tô Di Á, bởi vì một khi nhắm mắt lại, hình ảnh của Thương Tuyết Vi sẽ lập tức phóng đại trong đầu nàng, mạnh mẽ nuốt trọn nàng...

May mà Tô Di Á mới nếm thử tình sự, nên chỉ ôm hôn và vuốt ve thân mật cũng đủ khiến cho Tô Di Á hài lòng. Rất nhanh đã mềm nhũn tựa vào trong khuỷu tay Vân Tịch, lẳng lặng ngủ... Đợi cho cô ngủ trầm rồi, Vân Tịch thu tay lại, ngắm nhìn gương mặt xinh đẹp có chút mờ ảo trong bóng tối, thay cô vuốt lại chút tóc mai rối loạn.

"Ngốc à, ta cũng rất muốn yêu muội a, chỉ là..." Chỉ là nàng cũng không có cách nào đem trái tim bị Thương Tuyết Vi chiếm trọn dọn ra một chỗ trống để đặt tình yêu của Tô Di Á vào. Vân Tịch biết mình hiện tại không thể yêu thêm ai nữa, chuyện nàng có thể làm bây giờ chính là giấu đi áy náy và đau đớn trong lòng, cô phụ hai nữ tử yêu nàng sâu nặng...

Nàng đè nén hết thảy oán hận như bài sơn đảo hải, chờ đến khi gặp được Kỳ Phong Ngâm, là lúc, biến nó thành một loại sức mạnh hủy diệt cao nhất, để trả thù, để phát tiết tất cả! Nếu như nàng không thể đánh lại kẻ địch, không thể chống lại vận mệnh tàn khốc, thì sẽ đồng quy vu tận cùng vận mệnh!

Vân Tịch đứng dậy mặc quần áo, nàng đi đến đứng trước cửa sổ, mặc cho gió đêm thổi xuyên vào lồng ngực, mang theo một chút hơi nước ẩm ướt lạnh lẽo. Mưa rền gió dữ kéo đến đầy trời, thời tiết ở Mạc Bắc luôn luôn rất tốt nhưng giờ đã thay đổi rồi. Ánh trăng nhàn nhạt lướt qua tóc mai nàng, trong lòng đột nhiên trở nên tĩnh lặng đó là điều mà bấy lâu nay nàng không có được. Khóe môi Vân Tịch cong lên thoáng hiện một nét cười yếu ớt, ít nhất, đời này đã từng yêu sâu đậm! Hai mươi mốt năm trong đời, đây là điều tuyệt vời nhất lưu lại trong kí ức của nàng, trong trái tim nàng, cũng lưu lại Côn Luân, ở lại bên người kia, chưa từng mang theo...

Lúc Vân Tịch rời đi, nàng khẽ hôn lên trán Tô Di Á một cái, nàng không muốn chiếm hữu, là bởi vì biết mình nhất định phụ lòng cô. Đã sai lầm một lần đối Tuyết Vi, lần này bất kể như thế nào cũng không thể tiếp tục sai nữa. Bởi vì nhất định cô phụ, cho nên không thể liên lụy kéo cô cùng mạo hiểm với mình. Vân Tịch rất muốn tự tay dẫn Tô Di Á đưa cô đến với tình yêu chân chính của cô... người kia rồi sẽ xuất hiện thôi!

Căn phòng tối đen, dần dần không còn hơi thở quen thuộc của người đó nữa. Vân Tịch bỏ đi, hóa ra rời khỏi Thương Tuyết Vi khiến nàng tuyệt vọng như thế, thà là đi chịu chết, cũng không muốn chọn tiếp một lần... Tô Di Á mở mắt ra, tay cô gắt gao nắm chặt chăn bông, kịch liệt run rẩy, lệ như suối trào.

"Ầm~~~" một tiếng kình lôi xẹt ngang trời sáng lóa trên đầu thành Đôn Hoàng, Tô Lãnh từ trong mộng bừng tỉnh. Cuồng phong gào thét đẩy tung cánh cửa sổ, thổi tung mạn che, giấy trên thư án bay tán loạn. Tô Lãnh đứng dậy đóng cửa sổ, thấy Phiền Vô Diêm bên ngoài phủ đệ đi lại trên đường lớn, nhiều đội binh mã gấp rút chạy tới lui, mới tảng sáng mà trên ngã tư đường đã huyên náo vang trời, khắp nơi đều là tiếng bước chân vội vã, cùng với tiếng trẻ nhỏ khóc thét...

"Chuyện gì vậy?" Tô Lãnh hít vào một hơi, đứng vịnh cửa sổ mà sững sờ. Ngày hôm qua chẳng phải còn tốt đẹp sao, như thế nào mới sáng sớm đã thành ra như vậy, nhìn thấy rất nhiều đội binh mã lao ra phía cửa thành, chẳng lẽ chiến tranh ở Tây Vực đã lan tới Đôn Hoàng sao?!

"Sư tỷ!" Phía sau truyền đến một tiếng gọi cấp bách, Tô Lãnh ngoái đầu nhìn lại, thấy sắc mặt tái nhợt của Tử Kiếm đã nói lên hết thảy, "Có chuyện rồi! Có đại quân công thành, là... Côn Luân giáo!"

Trong quý phủ Phiền Vô Diêm một mãnh hỗn loạn, tai vạ đến gà bay chó chạy. Phụ nữa và trẻ em đều tập trung ở sân sau thất kinh chờ tin tức, gia đinh trong phủ vội đến sứt đầu mẻ trán. Tô Lãnh cùng Tử Kiếm phân công nhau đi đánh thức bọn tỷ muội, nhóm nữ hiệp người nào người nấy quần áo lộn xộn chạy vội đến tụ họp, nhưng chờ lâu lắc vẫn không thấy Tô Di Á đến, ngay cả bóng dáng của Vân Tịch cũng không thấy đâu.

Trong lòng Tô Lãnh nhất thời trầm xuống, dựa vào tâm linh của tỷ muội, lập tức biết ngay có chuyện không ổn... Liền đá tung cửa phòng Vân Tô, sương phòng vốn lịch sự tao nhã giờ lại vắng vẻ bừa bộn, đệm chăn rơi trên mặt đất, trên giường còn rơi lại mấy bộ xiêm y không kịp thu thập... Một cơn gió lạnh thổi qua lộ ra một mảnh giấy, rơi dưới chân Tô Lãnh:

"Di Á, cùng các vị tỷ tỷ hồi kinh đi, ta cầu xin mọi người, đừng tìm ta... "

Nhóm thánh nữ đờ người ra, Bích Thiên tức giận tới mức dậm chân: "Tính làm cái gì không biết! Di Á cùng cô ta đi chịu chết rồi, tỷ ấy không quan tâm chúng ta nữa sao?"

"Quận chúa! Quận chúa!" Phó Tướng của Phiền Vô Diêm Mạc Tây Tiết Độ Sứ đột nhiên xuất hiện ở phía sau mọi người, ôm ngực thở hồng hộc: "Ngoài thành có gần hai vạn đại quân Ma giáo, tình hình nguy cấp, Phiền đại nhân thỉnh Quận chúa và mọi người nhanh chóng rời khỏi Đôn Hoàng!"

Phiền phủ nhất thời rối loạn, gia quyến của Phiền gia khóc lóc bắt đầu chạy ra ngoài. Mấy tỷ muội không nói một lời đồng loạt đợi Tô Lãnh quyết định. Nữ tử dịu dàng như đóa hoa sen ngẫm một chút, ánh mắt Tô Lãnh dần dần rét lạnh: "Trước chúng ta cứ ra đầu thành xem sao!"

"Giáo vương Côn Luân Thương Tuyết Vi! Ngươi gây họa cho Tây Vực còn chưa đủ, giờ lại muốn tranh giành ở Trung Nguyên sao? Hiện tại thu binh xin hàng, vẫn còn kịp!" Trên đầu thành Đôn Hoàng có người huy kiếm hét to, Phiền Vô Diêm mặc ngân giáp áo choàng bay bay, toàn thân được bao bọc bởi hàn quang, không còn giống như vị Tướng thủ thành văn nhược thư sinh dạo trước nữa.

Phong vân cuồn cuộn cát bụi mịt mù, một mình chiến đấu liên tục ba nghìn dặm, kiếm chỉ Trung Nguyên đuổi đến tận chân trời!

Nữ tử thân mặc vương bào màu vàng nhạt nắm chặt cương ngựa, truy kích ngàn dặm nhưng lại không nhiễm chút phong sương, ánh mắt như điện. Trên ngực là hoa văn Tuyết Mạn hoa cực lớn, yêu dã như máu thiên thần.

Nàng đến... Khi còn chưa xuất sơn người ta nghe tin đã sợ tới mất mật, vừa ra... Đó là tinh phong huyết vũ và khói lửa chiến tranh. Trên bầu trời rơi xuống mưa tên, mười ba nam tử mang mặt nạ bạc dũng cảm che trước người nàng nhanh nhẹn rút kiếm, toàn bộ tên đều bị chém đứt rơi giữa không trung. Thiết kỵ của Côn Luân giáo trong một đêm đã phá nát Dương Quan và Ngọc Môn, Thành Đôn Hoàng giờ tứ cố vô thân, mà Thương Tuyết Vi còn truyền chỉ quay về Thổ Phiên tăng thêm binh lực, xâm lược đột ngột, khí thế điên cuồng, không tính hậu quả...

"Ta không bắt một binh một tốt." Thương Tuyết Vi lạnh lùng nói, "Chỉ cần ngươi để ta nhập quan!"

"Mơ tưởng!" Nam tử trên đầu thành ngắt lời quát chói tai, "Vọng tưởng... Đừng vọng tưởng có thể đặt chân vào Trung Nguyên một bước!"

"Muốn chết!" Nữ Giáo vương điều khiển chiến xa chạy tới, xông vào trận địa địch... Lúc này cửa thành mở rộng ra, hàng nghìn hàng vạn vũ khí đồng loạt gào thét đánh tới, cát bay như tuyết, hóa thành sát khí mạnh mẽ lao về phía Thương Tuyết Vi... "Giáo vương Bệ Hạ!" Bảo kiếm Huyền Tinh trong tay Liễu Vô Ảnh chém tới, sóng đôi với Xích Nguyệt kiếm.

Hơn mười cây trường thương đồng loạt đâm ra, mũi chân nữ Giáo vương mượn lực một chút, lăng không bay lên cao mấy trượng. Khi thân thể nàng hạ xuống từ trong ống tay áo bắn ra một đường màu đỏ nhanh như tia chớp, hơn mười đầu người thoáng chốc rơi xuống, máu phún ra khiến cho chúng nhân sợ hãi...

"Phong Nguyệt Vô Tình, Băng Phong Thập Tự, Nguyệt Lạc Ô Đề, Liên Thượng Minh Hỏa, Phúc Thủy Nan Thu ----" Thương Tuyết Vi liên tiếp xuất sử toàn bộ chiêu thức của "Thiên Vấn" kiếm pháp, dưới kiếm chém giết vô số thủ quân Đôn Hoàng, nàng một mặt suất quân công thành, một mặt cười lạnh, ngẩng đầu thưởng thức vẻ mặt quẫn bách dính đầy mồ hôi lạnh của Phiền Vô Diêm đang đứng trên đầu thành.

Ủng thành bị phá vỡ, chòi gác bốc cháy, thành Đôn Hoàng loạn chiến bốn bề thọ địch.

Đột nhiên, trong sát trận Thương Tuyết Vi dùng dư quang thấy được một bộ bạch y phiêu dật... Chính là Tô Lãnh! Là thập tam Thánh nữ! Rốt cục... Đuổi kịp sao!

Nhóm bạch y nữ tử sợ ngây người, thật đúng là Thương Tuyết Vi, từ ba năm trước bị bắt đến Côn Luân, đây vẫn là lần đầu tiên tận mắt thấy nàng xuất chinh tác chiến. Nhưng là, đây càng giống như một màn trình diễn hoa lệ, trong thiên địa chỉ có một mình nàng nhảy múa, giữa đại mạc hoang vu, mang trong tay thanh kiếm vô địch, tàn nhẫn vung lên chém xuống huyết sắc rực rỡ đầy trời, kinh diễm không thôi.

"Điên rồi, cô ta quả là điên rồi!" Sắc mặt Mặc Ảnh xanh mét, ngó tình hình chiến trận vô cùng thê thảm, tức giận đến cả người phát run. "Cô ta đến cùng là muốn làm cái gì đây, đánh chiếm Trung Nguyên sao!"

Nữ tử dưới thành đang giết chóc, đột nhiên lại có thời gian ngẩng đầu, ánh mắt như hai đạo thiểm điện đoạt mệnh, hung hăng trừng đến bạch y phiêu dật trên đầu thành:

"Kêu Sở Vân Tịch ra đây gặp ta!" Nữ Giáo vương huy kiếm quát chói tai, lời nói quyết liệt nhưng không thể giấu được run rẩy, "Bằng không... Ta san bằng Đôn Hoàng!"

"Cô ta sớm đã trốn không thấy rồi, chúng ta lấy cái gì để ngăn chặn nữ ma đầu này đây!" Bích Thiên gấp đến muốn khóc.

Trên đầu thành một mảnh ồn ào hỗn loạn, Phiền Vô Diêm chỉ huy tình hình chiến đấu, liên tiếp chiến bại... Tô Lãnh vẫn không nhúc nhích nhìn Thương Tuyết Vi, trong nháy mắt mới vừa rồi lúc nàng huy kiếm, bề ngoài nhìn như mạnh mẽ quyết tuyệt như liệt hỏa bùng cháy hừng hực, nhưng mà phía sau ngọn lửa đó, là trăm ngàn vết thương! Khiến cho nữ Giáo vương một người vốn dĩ có tâm tư cẩn mật, thông minh tuyệt đỉnh, lại làm ra hành động điên cuồng như thiêu thân lao đầu vào lửa...

Nàng chỉ nhìn thấy, người mình yêu sâu đậm ra đi không lời từ biệt.

Tô Lãnh biết cô ta bị đã kích rất nặng, ai có thể nghĩ tới, tình thế lại phát triển nghiêm trọng tới mức này. Một bên là ân oán giang hồ, một bên là nghiệt duyên cuồng dại, lại kéo hai nước vào khói lửa chiến tranh, và hận thù tích tụ của nhiều sắc tộc?

Thế đạo này a, sắp điên đảo cả rồi!

Tô Lãnh nhìn lên thấy mây đen vần vũ, cát vàng bay đầy trời, quyết đoán đối các sư muội hạ lệnh: "Chúng ta đi, lập tức rời khỏi Đôn Hoàng!"

"Sư tỷ!" Lục sư muội Linh Nhi vội la lên: "Vì sao chúng ta không ra thành nghênh chiến, không thể để thành Đôn Hoàng rơi vào tay Côn Luân giáo a!"

Sắc mặt Tô Lãnh ngưng trọng, kiên định phản bác nói: "Tô Di Á không có ở đây, chúng ta làm thế nào để dàn trận đối địch, nữ ma đầu đó khi thần trí còn thanh tỉnh, chúng ta còn bị rơi vào thế hạ phong, hiện giờ cô ta bị tâm ma khống chế, ra tay vô cùng tàn nhẫn. Nếu muốn chết, thì cứ đi đi!"

Đám tỷ muội không dám nói nữa, một đường đuổi theo Tô Lãnh chạy xuống chổ sát cổng thành, hòa vào dòng người chạy nạn như thác lũ...

Tô Lãnh vừa đi vừa phân phó: "Nghe ý Thương Tuyết Vi như là đang đuổi theo Sở Vân Tịch, không có ý tranh bá. Nhưng một khi Đôn Hoàng thất thủ, bọn cựu thần trong triều sẽ liều chết khuyên Hoàng Thượng xuất binh, mà một khi Hoàng Thượng xuất binh, thì sự tình sẽ không thể vãn hồi được nữa! Phi Liên, Trường Minh, Nguyệt Thiền, ba người các ngươi võ công yếu nhất, theo ta quay về kinh diện Thánh đem việc này nói rõ ràng; Tử Kiếm, muội mang theo mấy tỷ muội còn lại một đường xuôi Nam, nhất định phải nhanh chóng tìm được Sở Vân Tịch cùng Tô Di Á!"

Tử Kiếm đột nhiên mở miệng, ánh mắt bình tĩnh thản nhiên: "Sư tỷ, không bằng nói cho Thương Tuyết Vi đi! Nói cho cô ta biết nguyên nhân thật sự khiến cho Sở Vân Tịch rời đi, có lẽ... Còn có thể ngăn cản cô ta!"

Đúng vậy, tuy rằng Sở Vân Tịch không có ở đây, nhưng chân tướng của việc trốn chạy này luôn nằm trong lòng nhóm thánh nữ. Thế nhưng trong tình huống khủng khiếp này, ai có thể có đủ can đảm để đứng trước mặt nữ nhân bị tâm ma khống chế đến hóa điên đó, mà bình tĩnh hoà nhã khuyên cô ta dừng tay?

Nhìn ra Tô Lãnh do dự, Tử Kiếm trấn định tự nhiên đứng dậy: "Sư tỷ, ta đi nói cho cô ta biết, các người rời khỏi đây nhanh lên!"

"Ta sẽ đi cùng!" Mặc Ảnh nắm chặt nàng, rút bảo kiếm ra, hộ bên cạnh Tử Kiếm.

Mọi người đưa mắt nhìn nhau một hồi, trên đỉnh đầu lại giáng xuống một đợt kình lôi, chiến hỏa hòa cùng mưa gió bên trong thành Đôn Hoàng, mưa lất phất rơi...

"Được!" Tô Lãnh cao giọng đồng ý, mười hai vị Thánh nữ đồng loạt vươn tay, gắt gao nắm chặt lại với nhau: "Chúng ta chia ra ba đường, mọi người nhất định phải tự mình cẩn thận, từ biệt ở đây!"

- -------------


Nhấn để mở bình luận

Hồng Nhan Nhược Tuyết