Hồng Nhan Nhược Tuyết


"Vân Tịch... Vân Tịch..."

Ai đang gọi ta?

Nàng co rúc trên ván giường ở trong phòng giam, quấn chặt cái áo bông rách nát, lạnh đến run lẩy bẩy. Tiếng gọi dịu dàng truyền vào trong mộng, giống như có người thì thầm ở bên tai, lại như từ chân trời xa xôi truyền đến...

"Vân Tịch ---- " giọng nói mơ hồ gần trong gang tấc, Sở Vân Tịch đột nhiên mở mắt ra, thứ đầu tiên đập vào mắt chính là cửa sổ hình vuông trên trần nhà, ngoài cửa sổ đêm đen như mực, có tuyết mịn bay lả tả, như tinh linh màu trắng tinh khiết rơi thẳng đến trên mặt nàng. . Ngôn Tình Hay

"Ai đó?" Vân Tịch khẩn trương ngồi dậy, tiếng cửa lao mở ra, ba thân hình mờ mờ ảo ảo trong đêm tối lặng yên xuất hiện. "Các người..." Vân Tịch lời còn chưa dứt, đã bị một bàn tay ấm áp bịt chặt. Trong bóng đêm gương mặt thanh tú tươi đẹp rốt cục rõ ràng, "Tô Di Á!" Vân Tịch gỡ tay nàng ra, hưng phấn kêu lên. "Ừ ---- chúng ta lén tới thăm cô đó!" Tô Di Á ý bảo nàng chớ có lên tiếng, hạ giọng nói: "Vân Tịch mau nằm xuống, ta thay thuốc cho cô."

"Uhm..." Vân Tịch ngoan ngoãn nằm xuống, Tô Di Á đột nhiên xuất hiện khiến lòng nàng chua xót một trận, ở nơi xa lạ lạnh lẽo như đỉnh Tuyết Vực này, nàng bất lực không nơi nương tựa, chỉ có Tô Di Á quan tâm chăm sóc nàng xuất phát từ nội tâm. Là ấm áp duy nhất trong thế giới giá lạnh của nàng... Nếu như bị nữ Giáo vương lãnh huyết vô tình kia biết được, Tô Di Á chắc chắn sẽ bị trừng phạt nghiêm khắc! Vậy mà lần này nàng còn dẫn theo hai người bạn đến đây, bạch y nữ tử đứng ở bên cạnh Tô Di Á, tay áo bay bay, gương mặt trắng trong thuần khiết như đóa hoa sen. Người kia là nữ tử áo tím mắt ngọc mày ngài, tú lệ không thua gì Tô Di Á, nàng nhìn Vân Tịch ảm đạm cười, lại mang theo một thùng nước ấm tiến vào, đặt ở bên giường Vân Tịch.

Tô Di Á lưu loát bắt đầu dùng nước nóng giúp Vân Tịch lau mặt lau người, cười giải thích nói: "Thương Tuyết Vi hạ lệnh giam cô, lại không có nói không được thăm hỏi, cho nên a ngục giam cũng không thể ngăn cản chúng ta! Nữ ma đầu kia ý chí sắt đá, nhưng ta không thể không quản cô a! À đúng rồi, vị này chính là tỷ tỷ của ta Tô Lãnh, vị kia là Nhị sư tỷ, Tử Kiếm."

"Vậy mọi người... Đều là Thánh nữ Côn Luân giáo sao?" Vân Tịch nhìn ba nữ tử trước mắt, kinh ngạc hỏi.

"Đúng vậy!" Tử Kiếm đáp, "Côn Luân giáo có thập tam Thánh Nữ và thập tam Băng Dực. Thập tam Băng Dực do Liễu Vô Ảnh thống lĩnh, thập tam Thánh Nữ do Tô Lãnh sư tỷ thống lĩnh. Thập tam Băng Dực là đội ngũ Giáo vương tín nhiệm nhất, võ công cao hơn chúng ta."

"Này... Sư phụ của mọi người là ai?" Thương Tuyết Vi hả?" Vân Tịch tò mò hỏi, tinh thần tựa hồ tốt lên rất nhiều. "Không phải đâu!" Tử Kiếm bỗng nhiên có chút kích động, nhưng mà giống như lại nghĩ tới cái gì, bổ sung nói: "Ân sư nhập môn của chúng ta không phải Thương Tuyết Vi, lão nhân gia người... Ở chỗ rất xa..."

Tử Kiếm yên lặng không nói, trong mắt Đại sư tỷ Tô Lãnh cũng lướt qua vẻ cô đơn, cũng sử dụng ánh mắt ý bảo các sư muội, không cần đối người lạ này nói nhiều... Tô Di Á ngầm hiểu, lại vẫn đối Vân Tịch dặn dò: "Chuyện của chúng ta có cơ hội tiếp tục chậm rãi sẽ nói cho cô biết! Vân Tịch, thập tam Thánh Nữ chúng ta nguyện trung thành với Thương Tuyết Vi là vì có khổ tâm bất đắc dĩ, chúng ta sẽ không nhìn nàng giết hại người vô tội... Là ta đem cô về Côn Luân, yên tâm, ta nhất định cứu cô ra ngoài!"

Một phen tình thâm ý thiết làm cho Vân Tịch thoáng chốc nghẹn ngào, không biết như thế nào trả lời câu hỏi. Tô Di Á tiếp tục giúp nàng bó thuốc lau thân thể, đổi bộ đồ sạch khác cho nàng. Lúc này cửa lao lại bị người đẩy ra, một bạch y thiếu nữ dáng người nhỏ xinh ôm chăn bông, rón ra rón rén bước vào.

"Vị này chính là?"

"Là tiểu sư muội, tên Nguyệt Thiền." Tô Di Á giới thiệu nói, Nguyệt Thiền cô nương cười mà không nói, đem chăn bông trải rộng ra, quấn chặt lấy thân thể Vân Tịch đang suy yếu vì lạnh cóng. Vân Tịch ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn bốn vị Thánh nữ, rốt cục nhịn không được, nước mắt từng giọt từng giọt lớn nhỏ xuống...

"Ai nha, cô đừng khóc a!" Tô Di Á sốt ruột, một tay nâng mặt Vân Tịch giúp nàng lau đi nước mắt. Đôi mắt xanh thẳm lóe lên lệ quang, tựa như ngôi sao sáng ngời óng ánh. Vân Tịch lại khóc càng thêm thương tâm, tựa hồ đem ủy khuất cùng đau xót mấy ngày nay đều muốn phát tiết ra... Một bên Tô Lãnh, Tử Kiếm và Nguyệt Thiền đều lo lắng không thôi, hơi hơi thở dài.

"Vân Tịch... Cô... Cô sao vậy?" Tô Di Á đem nàng ôm vào trong ngực, mặc cho nước mắt của nàng làm ướt đầu vai mình, ôm lấy người đang run rẩy trong lòng mình. "Ta... Ta đang nghĩ cha ta, người vì sao muốn ta tới tìm Thương Tuyết Vi? Những người đó vì sao muốn truy sát ta... Cha ta... Ta sợ người đã muốn..."

"Sẽ không đâu! Sẽ không đâu Vân Tịch, cha cô không có việc gì, cô cố gắng dưỡng thương cho tốt đi, khi nào thương thế tốt hơn thì có thể đi tìm Người rồi!" Tô Di Á cố gắng an ủi, vừa nói nói, mà bản thân nàng cũng bị lây nhiễm có chút nghẹn ngào.

"Tô Di Á... Cám ơn cô! Cám ơn mọi người, đã đối tốt với ta!"

Vân Tịch cảm kích nói, nàng khóc hồi lâu, thẳng đến cả người xụi lơ không còn một tia khí lực, Tô Di Á đỡ nàng nằm xuống. Vân Tịch mở to mắt, khóc xong sau lại im lặng giống như một chú mèo nhỏ, bình tĩnh mà đạm nhiên. Ánh mắt của nàng luôn luôn nhìn hướng cửa sổ trên mái nhà, cửa sổ trên mái nhà nhỏ hẹp nhưng vẫn có bông tuyết xuyên qua rơi xuống, giống như từng nhóm tinh linh rơi vào phàm trần, tự do bay nhảy. Vân Tịch vươn tay, muốn chạm đến những bông tuyết trong suốt kia, đột nhiên mỉm cười.

"Tô Di Á, ta có dự cảm, cả đời ta sẽ... ở lại nơi này..."

"Tỷ tỷ..." Thương Lưu Yên thì thào gọi bào tỷ, ánh mắt lóe lên bất định, "Tỷ chuẩn bị xử trí Sở Vân Tịch như thế nào?"

Nữ Giáo vương không đáp, đôi mắt sáng ngời nhìn chằm chằm giá sách trong Tàng Kinh Các, lạnh lùng mà uy nhiếp. Các nàng đang ở trung tâm của Kim Cung Côn Luân ---- Thánh tháp. Tòa Tháp trắng này cao hơn mười trượng đứng sừng sững ở trung tâm Kim Cung, dùng bạc nguyên chất để làm, mạ với hoàng kim, mặt trước của Tháp có thiết lập điện thờ thật lớn, có kèn trống bằng bạc, có ngọc lô, cột đá khắc Phật ấn. Cũng có ngói vàng lợp vòng hai bên Điện, thờ cúng tượng Thiên Thần.

Thánh tháp giới bị cực nghiêm, chỉ có Giáo vương và vu thần là tỷ muội Thương thị mới có thể đi vào. Sâu trong tâm Tháp là Tàng Kinh Các, giá sách trong Các phủ đầy bụi. Bốn phía tràn ngập đàn hương kỳ dị, không gian u bế, nhưng lại tĩnh lặng tao nhã, rất thích hợp để người ta trầm tư suy ngẫm.

Đầu ngón tay Thương Tuyết Vi chạm đến những cuốn kinh văn vừa dày vừa nặng, nơi này có cả võ học bí truyền. Tất cả những bộ thư tịch này đều là phụ thân Thương Minh Tu nhậm giáo trong bảy năm, dốc hết tâm huyết mà thành. Phụ thân viết mười lăm quyển sách, hình thành nền tảng hệ thống giáo lí Côn Luân giáo. Những sách này được dịch thành Tàng văn, Hồi văn, Hán văn, Mông văn, nhanh chóng truyền lưu khắp Tây Vực, khiến cho hàng ngàn hàng vạn giáo chúng kính ngưỡng thờ phụng.

Nhưng mà trước khi mất vài năm phụ thân lại sa vào trong ảo tưởng giáo lí của chính mình không thể tự thoát khỏi, hắn ngày đêm không nghỉ viết sách, linh hồn gần như bị mang đi đến thế giới kia... Mãi đến thể xác và tinh thần kiệt lực, năm ấy bốn mươi hai tuổi liền tráng niên mất sớm. Phụ thân của nàng là một kỳ tài văn võ song toàn tạo nghệ cực cao, lại dùng phương thức như thế kết thúc sinh mệnh...

Đang nhớ lại phụ thân, ánh mắt lạnh lùng của Thương Tuyết Vi càng trở nên ảm đạm vô quang, hơi hơi thở dài. Nàng lật xem một quyển trong thư tịch (bộ sách), tìm kiếm tất cả thông tin có liên quan tới thánh hoa Linh Chi Tuyết Mạn ở Côn Luân giáo. Nàng thực sự muốn giải khai bí ẩn trên người Sở Vân Tịch, đến tột cùng là hạng người gì, mà được xăm thánh hoa của các nàng trên ngực!

Trong Tàng Kinh Các tĩnh lặng biến ảo khôn lường, chỉ có tiếng lật sách sột soạt có quy luật vang lên. Biết mục đích của tỷ tỷ, Thương Lưu Yên cũng giúp đỡ nàng cùng nhau lật sách tìm kiếm. "A?" Chỉ nghe một tiếng kinh hô từ bên cạnh vang lên, Thương Lưu Yên giật mình xoay người, thấy Thương Tuyết Vi cầm trong tay một quyển <<Thiên luận>>, gắt gao nhìn chằm chằm... "Có manh mối sao?" Thương Lưu Yên lo lắng vội vàng khom lại, thấy rõ đoạn văn làm cho tỷ tỷ kinh ngạc không thôi.

"Thiên địa linh khí hội tụ mà thành Tuyết Linh tiên hồ, sống ở Vạn Sơn Chi Tông, độ người đời lịch kiếp."

Linh hồ cứu muôn dân ở đại nạn thiên băng, kiệt lực rồi biến mất, hóa thành Linh Chi Tuyết Mạn, hoa sinh trưởng ở vạn trượng tuyệt bích, không phải Thánh Nhân không thể tìm thấy. Ta tập hợp Giáo đồ suốt đời nỗ lực, vẫn chưa tìm được Linh Chi Tuyết Mạn.

Nhưng nếu ấn ký Tuyết Mạn hiện thế, chính là Linh hồ hai mươi năm luân hồi trở về. Huyết tế vu thiên, giáo đồ ta lúc đó tất sẽ được Thiên Thần phù hộ, đắc đạo bất diệt.

Thương Minh Tu <<Thiên luận. Linh Chi Tuyết Mạn>>

"A... Đây là... Đây là ý gì?" Thương Lưu Yên ấp úng hỏi, phụ thân lưu lại miêu tả ấn ký cùng hình xăm trên ngực người nọ đúng là có quan hệ, thật khó lý giải!" "Là Tuyết Linh hồ chuyển thế làm người sao? Trời ơi! Điều này sao có thể!"

Hai mươi năm trước, con Linh hồ kia cứu người trong trận địa chấn được phụ thân nhận nuôi, sau đó không lâu liền bệnh chết. Rất nhiều bách tính nghe tin tới, khóc lóc cầu nguyện, phụ thân dựa thế phụng Linh hồ làm Thần Minh, sáng lập Tân Giáo. Lão Giáo vương huyễn hoặc ra lời tiên đoán vô căn cứ, như thế nào lại quỷ dị ứng nghiệm như thế! Chẳng lẽ thế gian này thật sự có Thiên Thần nắm trong tay mọi thứ, Tuyết Linh hồ luân hồi thành người?

Thương Tuyết Vi im lặng không nói, trong đầu lại không ngừng hiện lên mấy chữ đáng sợ: "Huyết tế vu thiên... Huyết tế vu thiên..."

"Tỷ tỷ, vậy phải làm sao bây giờ a! Chẳng lẽ muốn phụng Sở Vân Tịch làm Thần Vật sao? Này không phải là thật chứ, tông giáo không phải gạt người sao!" Thương Lưu Yên cầm vạt áo tỷ tỷ, thân mình bởi vì kinh ngạc mà run rẩy, thân là vu thần mà lời này trong miệng nàng nói ra, thực đúng là rất mỉa mai.

Thương Tuyết Vi tựa hồ cuối cùng cũng từ trong suy tưởng thoát ra, ánh mắt quỷ quyệt biến ảo, khóe miệng nhếch lên một tia cười lạnh: "Đây là cơ hội ngàn năm một thuở, chúng ta... Cứ coi đây là may mắn!"

"Hả?" Thương Lưu Yên kinh hô, "Chẳng lẽ tỷ tỷ muốn..."

Thương Tuyết Vi đem《 Thiên luận 》khép lại, đem quyển sách để lên lòng bàn tay muội muội, ý cười chuyển sang dịu dàng, nhưng vẫn không che giấu được cuộn trào mãnh liệt... "Yên nhi, xem thật kỹ chương về chủ trì hiến tế, xem làm như thế nào. Ta muốn ở sơn khẩu Côn Luân long trọng cử hành nghi thức tế đàn, lập tức thông báo ngũ đại hộ pháp bắt tay vào chuẩn bị đi, thông tri giáo chúng. Ta muốn làm cho hàng nghìn hàng vạn giáo đồ tận mắt nhìn thấy, Tuyết Linh hồ ở Côn Luân giáo chúng ta, đã chuyển thế làm người!"

"Tách... Tách..." Trong bóng đêm, nàng tựa hồ nghe được tiếng băng tuyết tan chảy nhiễu từng giọt.

Đại não trầm độn theo nơi phát ra tiết tấu rơi vào mơ hồ, nhưng mà, nàng lại càng cảm nhận rõ hơn sự lạnh lẽo của ván giường cứng ngắc dưới thân, làm toàn thân nàng đau nhức. Vân Tịch đã quên đây là ngày thứ mấy, bị giam trong này, phòng quá tối không còn biết ngày đêm, nằm chờ đợi một kết quả dài đằng đẵng gần như không có kết thúc.

Mỗi đêm Tô Di Á đều đến thăm nàng, thay thuốc trị thương cho nàng. Vân Tịch uống đủ các loại thuốc, nhưng đại não vẫn như cũ một mảnh hỗn độn, không có một chút dấu hiệu khôi phục trí nhớ... Mỗi ngày giống như nằm chờ chết, chỉ có thời điểm ngắn ngủi ở cùng Tô Di Á, mới giúp nàng gắng gượng kéo dài hơi tàn mà sống.

"A ----!" Phòng giam cách vách bỗng nhiên truyền đến một tiếng thét thê lương chói tai, đánh nát tia buồn ngủ mỏng manh của Vân Tịch. Nàng nhịn đau nhức trở mình, dùng chăn bông trùm lên đầu, thân mình lạnh run cuộn tròn lại. Bên kia tường đá không biết giam nữ nhân bị điên kiểu gì, thường thường truyền đến tiếng chửi rủa mơ hồ không rõ, hoặc là cuồng loạn hét chói tai. Làm cho ban đêm Vân Tịch không thể say giấc...

Nữ nhân cách vách tối nay tựa hồ nháo đến thực hung, xích sắt boong boong rung động, như là một con mãnh thú muốn giãy khỏi trói buộc, ánh mắt đỏ rực thê lương, muốn nhào ra đem cừu nhân xé thành mảnh nhỏ... Ngay sau đó, nữ nhân kia lại điên cuồng thét chói tai, Vân Tịch nghe thấy được tiếng bước chân sột soạt, nhẹ nhàng mà quỷ mị, đang hướng phòng giam của nàng mà đến. Trong nháy mắt đó, tiếng kêu nữ nhân cách vách chợt ngừng lại, bốn phía một mảnh yên tĩnh...

"Két ----" một tiếng, cửa lao mở ra, một trận gió lạnh lùa vào.

"Ai?" Vân Tịch rốt cuộc nằm không được nữa, nàng thoáng cái xốc chăn bông lên, xoay người nháy mắt nhìn thấy, cái bóng phản chiếu trên cửa sắt như là bức ảnh thần bí được phác họa trong đêm tối, tựa như khoác lên ánh trăng thanh u đẹp đẽ, giống như mộng cảnh không chân thực...

Vân Tịch đang định xuống giường, đột nhiên sợi kim tiên to cỡ hai ngón tay lăng không bay tới, như miệng độc xà đỏ au giương nanh nhanh như tia chớp quấn lấy thân thể của nàng...

"A!" Vân Tịch sợ hãi kêu một tiếng, cổ tay Thương Tuyết Vi hơi động một chút, kim tiên giống như có sinh mạng, đem Vân Tịch trói chặt, nàng dùng sức kéo một cái, cả người Vân Tịch từ trên giường ngả xuống dưới...

"Nữ ma đầu, ngươi thả ta ra!" Cái ném này làm cho chân Vân Tịch đau muốn đứt ra, lớn tiếng mắng lên, nhưng mà nàng càng muốn tránh thoát, sợi kim tiên đáng sợ kia càng đem nàng quấn chặt lấy, xiết muốn ngạt thở...

"Đúng là thiếu giáo dưỡng!" Thương Tuyết Vi từ trong bóng tối đi tới, dễ dàng khống chế roi, đem Vân Tịch trói lại giống như dê con chờ làm thịt. Đem gương mặt tuyệt mỹ lạnh lùng để sát vào Vân Tịch, một tay nắm cằm nàng: "Đã bị giam nhiều ngày như vậy, còn chưa mài sạch được duệ khí của ngươi sao?"

"Thương Tuyết Vi! Ta với ngươi vốn không quen biết, không cừu không oán, ngươi dựa vào cái gì nhốt ta! Thả ta ra!" Vân Tịch lớn tiếng nói, trong con ngươi màu lam rét lạnh tràn đầy nộ hỏa căm phẫn mãnh liệt, gắt gao trừng mắt nữ Giáo vương. "Nếu ngươi là một người bình thường cũng thôi, đem ngươi ném ra Kim Cung là được..." Thương Tuyết Vi khom đến gần hơn, chậm rãi mở miệng nói, "Nhưng trên người ngươi lại có ký hiệu Côn Luân giáo ta, ta có thể nào thả ngươi đi a!"

"Hình xăm này ta cũng không biết sao lại có! Hiện tại ta cái gì cũng đều không nhớ được! Thương Tuyết Vi, ngươi đến tột cùng muốn như thế nào? Sĩ khả sát bất khả nhục!" Vân Tịch liều mạng giãy giụa khỏi trói buộc của kim tiên, sợi tóc màu nâu đậm hỗn độn tán ở giữa lông mày, Thương Tuyết Vi lộ ra một nụ cười yêu dã, chậm rãi nới lỏng lực đạo trì tiên: "Ta sao nỡ lòng giết ngươi được, ngươi đối với ta... thực rất hữu dụng!"

"Nữ ma đầu chết tiệt, không một đao giết ta, ngươi là muốn giở trò gì!" "Ta có rất nhiều trò..." Thương Tuyết Vi cười, bỗng nhiên dùng hai tay bưng chặt lấy mặt Vân Tịch, đem mặt nàng để sát vào mặt của mình, ánh mắt sắc bén bỗng nhiên trở nên ôn nhu như nước, lòng bàn tay ấm áp bao phủ gương mặt con lai tinh xảo của nàng, Thương Tuyết Vi nhỏ giọng giống như niệm chú: "Thả lỏng... Trước thả lỏng..."

"Làm gì? Ngươi muốn làm cái gì..." Đột nhiên trong lúc đó, Vân Tịch cảm thấy một trận choáng váng, Thương Tuyết Vi tựa hồ đang đem nội tức kỳ dị truyền vào trong cơ thể nàng, ngay sau đó, nàng nghe được một loại thanh âm phiêu dật biến ảo khôn lường, ở bên tai quanh quẩn thật lâu: "Vân Tịch, nhìn ta... Nhìn ánh mắt của ta... Nhìn ta..."

Đồng tử Vân Tịch đột nhiên phóng đại, tỏa ra ánh sáng xanh âm u, lóa mắt mà mê người... Thương Tuyết Vi chậm rãi vận dụng niệm lực, Vân Tịch nhìn vào ánh mắt của nàng, chỉ thấy đồng tử Thương Tuyết Vi đột nhiên bị một tầng bích sắc như sương mù bao phủ, tầng sương mù kia ở chỗ sâu trong đồng tử của nàng khuếch tán ra, ở đó có tầng hư huyễn không rõ ràng, dần dần đã hình thành một cái xoáy nước hình cầu, như ẩn như hiện... Vân Tịch không tự chủ được tới gần cặp mắt kia, bị ánh sáng màu xanh quỷ dị thâm sâu này, hấp thụ ý thức...

Mặt nàng và Thương Tuyết Vi gần như là dán vào nhau, giờ phút này Vân Tịch đã hoàn toàn bị "Huyễn thuật" cao thâm của nữ Giáo vương khống chế, hoàn toàn không cảm giác, mặc cho Thương Tuyết Vi ở trong đầu nàng tìm kiếm thông tin nàng muốn. Thương Tuyết Vi dùng ngón tay nhẹ nhàng để ở hai bên huyệt thái dương của Vân Tịch, niệm lực vừa chuyển, đột nhiên đạo huyễn vụ màu xanh thâm sâu kia bị phá vỡ, có ánh sáng màu vàng chói mắt bắn ra, giống như một thanh lợi kiếm vô hình, bổ ra từ chỗ sâu trong ý thức hỗn độn của nàng...

"A!" Vân Tịch bật thốt kinh hô lên, chỉ cảm thấy trước mắt có đạo cường quang chói sáng làm nàng mở mắt không ra, lập tức rơi vào vô tận hắc ám. Trong bóng đêm nàng không ngừng chìm xuống... Chìm xuống... Ngã vào một cái thời không hư huyễn, ngã vào mảnh vụn ký ức nơi nàng mất đi...

- ----o o-----


Nhấn để mở bình luận

Hồng Nhan Nhược Tuyết