Hồng Nhan Nhược Tuyết


MUỐN NÓI LỜI YÊU

Thật thoải mái... Là đang mơ sao? Trong cơn mê mang nàng thấy mình đang dạo chơi, rất khoan khoái, tự tại, cả thể xác lẫn tâm hồn đều nhẹ nhàng, trôi bồng bềnh lơ lửng giữa không trung. Không chút mệt mỏi, không chút đau đớn thấu tim, ấm áp cuộn tròn trong lòng mẹ như lúc chưa ra đời, đột nhiên một trận gió lạnh quét qua, làm nàng bừng tỉnh...

Đập vào mi mắt, là gương mặt rạng rỡ, mắt ngọc mày ngài, mở thật to nhìn chằm chằm không chuyển mắt vào nàng.

Ánh mắt nàng lờ mờ nhanh chóng thấy rõ mọi thứ, giật mình suýt chút nữa bật dậy: "Cô..."

"Rốt cuộc tỉnh rồi!" Hồng y nữ tử vui sướng tươi cười, thấy vẻ mặt sợ hãi của người nọ, thân thể còn yếu nhưng lại gắng gượng ngồi dậy, Tô Di Á lập tức ấn hai vai nàng xuống, vội vàng nói:

"Làm gì, mau nằm xuống, nằm xuống!"

Kỳ Phong Linh vừa động, đã thấy toàn thân đau nhức khó chịu, mồ hôi lạnh trên trán ứa ra. Yên ổn thoải mái trong mộng biến mất không còn chút gì. Nàng không dám hỏi thương thế của mình, cũng không dám đối mặt với nữ tử vừa quen vừa lạ này. Lần trước cảnh đánh nhau trong mưa vẫn còn rõ mồn một, Phong Linh tuy yếu ớt nhưng lại quật cường nhất thời chưa chấp nhận được chuyển biến lớn như vậy, đau đớn nhắm nghiền hai mắt...

Thế nhưng, trên mặt truyền đến cảm giác nóng ẩm của khăn mặt, đang lau mồ hôi cho nàng, động tác dịu dàng thân mật. Tựa như lúc trước, khi bị thương quay về Nam Võ Đường, được Bách Hợp nha hoàn thiếp thân của nàng tỉ mỉ chăm sóc.

Kỳ Phong Linh nhịn không được mở mắt ra lần nữa, đây là lần đầu tiên nàng quan sát tỉ mỉ dung mạo của hồng y thiếu nữ. Gương mặt nhỏ nhắn cỡ bàn tay, thiên sinh lệ chất, da như tuyết, bên khóe miệng có lúm đồng tiền nhỏ, khi im lặng thì ngọt ngào thanh thản, khi lơ đãng ngoái đầu, thì trong mắt có ôn nhu, và cả ưu thương nhàn nhạt... Chẳng biết tại sao, tầm mắt Kỳ Phong Linh dần dần nhòe đi, có chút xúc động muốn khóc.

Tô Di Á rốt cục phát hiện vẻ mặt người này còn buồn hơn nàng. Trong mắt ngấn lệ quang, nhưng không khóc thành tiếng, thậm chí còn không mở miệng kêu đau. Tô Di Á có chút bối rối, thở dài an ủi:

"Cô rán chịu một chút, mặc dù có nhiều vết thương, nhưng đã tốt lên rồi. Cô cứ yên tâm, chúng ta bây giờ đang nghỉ ở dịch trạm Long Tuyền, là dịch trạm tốt nhất trong phương viên năm dặm quanh đây. Cô hôn mê năm ngày, miệng vết thương đã được xử lý tốt, đám người Nam Võ Đường kia, số chết thì chết, số bắt thì bắt. Triều đình đã dốc toàn lực truy bắt Kỳ Phong Ngâm, hiện tại tất cả đều an toàn. Sao, còn..."

Tô Di Á dừng một chút, ném cái ánh mắt cho Kỳ Phong Linh, có chút bất an:

"Trên người cô mặc là xiêm y của tôi... Không để ý chứ?"

Đôi môi tái nhợt của Kỳ Phong Linh hơi nhếch, rồi lại cắn cắn môi, mặt mày cứng ngắc lắc lắc đầu, rồi lại đỏ mặt xấu hổ.

"Thì ra cô là nữ nha!"

Tô Di Á nhìn chằm chằm gương mặt thanh tú, tỉ mỉ đánh giá, ngây ngốc cười.

"Tôi giúp cô thay quần áo mới phát hiện, thật là ngu ngốc, ha ha..."

"Ừm... Cảm ơn cô đã chăm sóc tôi."

"Tôi là Tô Di Á."

Hồng y thiếu nữ tươi cười cầm tay nàng:

"Cô là Kỳ Phong Linh có đúng không?"

"A... Không!"

Kỳ Phong Linh quay đầu đi chỗ khác, mày cau chặt, hơi thở có chút rối loạn:

"Tôi không phải họ Kỳ, gọi tôi Phong Linh... là được rồi."

Tô Di Á nao nao, hai chữ này ngạnh trong cổ họng kêu ra không được, không có họ gọi thẳng tên, đối với người mới quen mà nói, như vậy hơi thân mật đi... Không khí có chút ngượng ngùng, hai người không ai nói thêm gì, Kỳ Phong Linh muốn vén chăn ngồi dậy, Tô Di Á thấy vậy vội đỡ lên. Để nàng tựa vào đầu giường xong, mi mắt Kỳ Phong Linh hơi run run, lại nhìn một chút Tô Di Á, mới hỏi:

"Tô... Tô cô nương, Sở bá bá... Ông ấy có khỏe không?"

Tô Di Á đáp: "Thương thế của Sở bá bá nặng hơn cô một chút, vẫn còn chưa tỉnh. Nhưng cô không cần lo, có Sở Vân Tịch và nữ ma đầu chăm sóc rồi."

"Nữ ma đầu?" Sắc mặt Kỳ Phong Linh khẽ biến, có chút giật mình,

"Là bạch y nữ hiệp cùng Vân Tịch đó sao? Các người... Quả thật bị cô ta đuổi kịp!"

Tô Di Á vừa nghe liền giận, nhướng mày, cắn chặt cánh môi mân côi, hung hăn nói:

"Một cái tiểu Giáo vương thì có gì hay ho, không cần sợ cô ta! Mà ta đây á nha, đường đường là Hoa Hạ Quận chúa của Trung Nguyên, Hoàng Đế của chúng ta không tiêu diệt ả, còn không phải dựa vào mặt mũi của ta đây sao, hừ!"

"A? Cô là Quận chúa!"

Kỳ Phong Linh nghẹn, trân trối nhìn cô gái trước mắt hùng hổ, ăn nói thẳng thắng, hồng y thiếu nữ mặc dù tướng mạo không tầm thường, ngọt ngào động lòng người, nhưng thật sự là nhìn không ra uy nghi tao nhã của Hoàng thân Quốc thích nha!

Tô Di Á lập tức nhìn ra suy nghĩ của Phong Linh, trừng mắt liếc bổ sung nói:

"Khụ, tôi mặc dù không phải là em ruột của Hoàng đế, tuy đến từ dân gian, nhưng tỷ tỷ của tôi đã làm Quý Phi rồi! Tô gia chúng ta cũng không phải dễ chọc, cô có biết chưa!"

"Biết, biết..."

Kỳ Phong Linh cười khan hai tiếng, ra vẻ kính cẩn, nhân nhượng nàng:

"Dân nữ không dám đắc tội Quận chúa."

Thì ra lai lịch nàng không nhỏ, Nam Võ Đường đệ nhất môn phái của Võ Lâm lần này bị triều đình trấn áp, cưỡng chế bắt bớ, rốt cuộc cũng đã thông.

"Di Á, muội lại dùng danh Quận chúa ép người đấy à!"

Kỳ Phong Linh đang trầm tư, ngoài cửa đột nhiên truyền đến tiếng trêu đùa, ngước lên thì thấy Vân Tịch đang chậm rãi đẩy cửa tiến vào, ngó thấy Phong Linh đã tỉnh, liền tươi cười. Trên tay bưng chén cháo nóng hổi, ngồi vào bên giường, nhìn tới hai người.

"Tôi ép người thì làm sao, họ Sở kia tôi bị tỷ ức hiếp, bị Côn Luân giáo ức hiếp... còn ít sao!"

Vẻ mặt Tô Di Á phẫn uất, quay mặt đi tự kéo kéo tóc mình không thèm nhìn tới Vân Tịch, dáng vẻ ôn nhu, cẩn thận chăm sóc Kỳ Phong Linh khi nãy biến mất không còn sót lại chút gì. Vân Tịch thấy cô thực sự tức giận, không cười nữa, yên lặng múc cháo nói:

"Quận chúa điện hạ đây, định khi nào thì hồi kinh? Chớ để Quý phi lo lắng..."

Tô Di Á giật mình, trong lòng chua xót khó chịu, nhưng vẫn ra vẻ bình tĩnh nói:

"Đúng là phải về, nhưng hiện tại... Tôi muốn ở lại chiếu cố cho Phong Linh!"

Vân Tịch lại nói: "Để ta chiếu cố cho Phong Linh là được rồi."

Giọng nói mang theo ý cười, dịu dàng thản nhiên, múc một ít cháo đưa tới bên miệng Kỳ Phong Linh:

"Cô đã cứu cha ta, ta phải dùng hết đời này để cảm tạ cô! Trước ăn hết chén cháo bổ máu này đi, lát nữa ta sẽ bưng thêm đồ ăn đến."

Kỳ Phong Linh đành phải hé miệng, tùy ý nàng uy. Với khoảng cách này, chăm chú nhìn kĩ gương mặt thanh tú tuyệt luân, thấy rõ đôi tròng mắt xanh thẳm, rất thu hút, tùy tiện có thể sa vào... Người này, quả nhiên là ngay cả cùng giới cũng xao động vì nàng, bị nàng hấp dẫn, đúng là yêu nghiệt a!

Bất ngờ, Tô Di Á lại đoạt đi chén cháo, lạnh lùng nói:

"Tỷ đi bồi, nữ ma đầu nhà tỷ đi, để đấy tôi đút!"

Vân Tịch bật cười, đoạt lại chén: "Không nhọc đại giá Quận chúa đây, Quận chúa thân thể cao quý, việc này cứ để tiểu nhân tự làm là được rồi."

"Tỷ châm chọc tôi!" Tô Di Á giận dữ.

Hai người bắt đầu giật qua giật lại, thiếu điều cháo sánh cả ra ngoài...

"Vân Tịch chết tiệt, ngay cả đút cháo tỷ cũng tranh với tôi! Tôi... Tôi chính là muốn đích thân chăm sóc Phong Linh, tỷ muốn quản sao!"

Thấy hai người kia vì tranh đút cháo mà cãi cọ, Kỳ Phong Linh vừa bực vừa buồn cười, nàng vốn là người không thích nhiều chuyện, nhưng cũng thấy lo lắng, điều này trước nay chưa hề có...

"Hai người đừng cãi nữa, để tôi tự ăn là được, đừng coi tôi yếu ớt quá."

Kỳ Phong Linh cố gắng xuống giường. Lúc này Vân Tịch và Tô Di Á mới thôi tranh chấp, cùng nhau lại đỡ nàng, không cho nàng xuống giường.

Vân Tịch lại tiếp tục bưng cháo đút nàng, Tô Di Á rất không thích, thường quẳng đến ánh mắt sắc như dao cạo, Vân Tịch ngược lại rất thản nhiên.

"Cha ta trước khi hôn mê, có ý muốn nhận cô làm con gái nuôi!"

Vân Tịch tươi cười dương dương đắc ý nói: "Cho nên... Cô mau gọi ta tỷ tỷ đi!"

Kỳ Phong Linh kinh ngạc không nhỏ, không có cự tuyệt, nhưng cũng ngậm miệng không nói, ngơ ngơ ngẩn ngẩn nhìn Sở Vân Tịch. Vân Tịch nhất thời có chút thất bại, bĩu môi, nói:

"Vậy gọi ca ca cũng được!"

Kỳ Phong Linh nhìn nàng một cái, nở nụ cười tươi tuy có pha chút lạnh lùng, cùng một ít giảo hoạt:

"Sở Vân Tịch, cô đừng nghĩ chiếm tiện nghi tôi nha!"

Tô Di Á không chịu nổi ôm bụng cười cười to: "Xem đi xem đi, cóc leo lên lư hương, mũi dính đầy tro!* Ha ha ha..."

*Câu này chắc tương tự câu, tự bôi tro trát trấu

Mặt Vân Tịch thoáng hơi tái đi, oán niệm nói:

"Ây, cô muội muội này thật không thú vị, không muốn thì thôi."

Trong phòng tiếng cười không dứt, cửa lại bị đẩy ra, Liễu Vô Ảnh hé ra gương mặt lạnh như quan tài nói:

"Giáo vương Bệ Hạ gọi cô qua đó, lệnh tôn đã tỉnh."

Vân Tịch đứng dậy rời đi, Tô Di Á tiếp nhận chén cháo, lại phát hiện Kỳ Phong Linh nhìn bóng lưng Vân Tịch hơi hơi cười yếu ớt, nụ cười kia chứa đựng rất nhiều đau đớn và phòng bị, còn có chút ái muội không rõ... Trong lòng Tô Di Á hơi buồn bực, không biết là bởi vì Vân Tịch, hay là vì Kỳ Phong Linh...

"Này! Sao nhìn tỷ ấy như vậy?"

"A..." Kỳ Phong Linh phục hồi tinh thần lại:

"Cảm thấy, cô ấy rất đáng yêu nha!"

Tô Di Á nắm lấy tay nàng, gằn từng chữ:

"Cô nghe cho rõ đây, lúc cô mê mang là tôi chăm sóc cô, cho nên cô với tôi đứng cùng một trận tuyến, không được phép kết thân với Vân Tịch chết bằm và nữ ma đầu đó có biết chưa!"

Kỳ Phong Linh cười một tiếng, xem ra Tô Di Á còn chưa có buông Vân Tịch, mặt ngoài thì không sao cả, nhưng trong lòng vẫn rất để ý đây... Nhìn dáng vẻ nghiêm túc của cô, nàng trịnh trọng gật đầu.

......

"Cha, cha..."

Vân Tịch cúi người gọi phụ thân đã tỉnh, mỗi lần nhìn vào gương mặt cương nghị tuấn lãng, khắc đầy phong sương, khổ sở của ông, cùng với ống tay áo trống rỗng, trong lòng nàng nhịn không được mà đau đớn, rơi lệ.

"Aizz... Vân nhi..." Sở Thiếu Hành từ từ mở mắt, run run đưa tay ra vuốt ve gương mặt nữ nhi, từ ái thở dài:

"Mỗi lần gặp cha đều khóc, y như con nít! Cha đời này chết qua không biết bao nhiêu lần, còn không chống đỡ được lần này sao, vẫn muốn ở bên con thêm vài năm nữa."

Vân Tịch nghe vậy, nức nở càng thêm lợi hại, tay bụm mặt cả người run rẩy, khóc đến người khác tan nát cõi lòng. Thương Tuyết Vi ngồi ở phía sau nàng, khẽ vỗ lên bờ vai nàng. Ánh mắt Sở Thiếu Hành sâu như biển, cười nói:

"Cái đứa nhỏ này, bộ dáng khi khóc cũng giống mẫu thân như vậy. Cha thật vất vả mới tỉnh lại, nhìn con xem cũng không cho được gương mặt tốt!"

Ánh mắt Sở Thiếu Hành liếc qua Vân Tịch, dừng lại ở phía sau nàng, bạch y nữ tử lãnh diễm tuyệt mỹ, làn da như ngọc, tinh thần ông hơi hốt hoảng... Bao nhiêu năm đã trôi qua, rất quen thuộc, thần thái cao ngạo không thể khinh nhờn, tiên linh khí độ xuất trần tựa tuyết, và cả sự cố ý khắc chế nhu tình nơi đáy mắt...

"Con là..." Sở Thiếu Hành mở miệng hỏi, trong lòng kỳ thật đã có tám phần đáp án.

"Sở bá bá." Nàng cung kính, thản nhiên mở miệng, "Con là Thương Tuyết Vi."

Vân Tịch quay đầu nhìn nhìn Thương Tuyết Vi, lại nhìn một chút phụ thân, nín khóc mỉm cười nói:

"Cha lúc trước muốn con tìm người này, con không tìm lầm chứ?"

Thương Tuyết Vi giật giật khóe miệng, nhịn. Sở Thiếu Hành lại cao giọng cười to, nhờ Vân Tịch đỡ ngồi dậy từ từ,

"Là con bé, con gái của Minh Tu, Giáo vương Côn Luân giáo đời thứ ba, Thương Tuyết Vi!"

Thương Tuyết Vi đón nhận sự thân thiết từ ái của Sở Thiếu Hành, nàng nhớ lại nỗi băn khoăn chưa cởi của mình, vui sướng hỏi:

"Sở bá bá, quả thật là bạn cũ của phụ thân sao?"

Sở Thiếu Hành gật gật đầu: "Ừ, cha con là đại ca kết bái của ta và thân nương Vân Tịch."

Trong lòng Vân Tịch và Tuyết Vi hơi ngạc nhiên, lại ngầm hiểu nhìn nhau cười. Hai nhà là bạn cũ, Sở gia gặp nạn, cha tự nhiên sẽ đến Côn Luân giáo xin giúp đỡ. Dường như ông đang nhớ lại rất nhiều chuyện cũ, ánh mắt Sở Thiếu Hành sâu lắng, trầm giọng giải thích:

"Ta mặc dù cùng Minh Tu giao tình không cạn, nhưng tiểu bối các con lại hoàn toàn không biết nhau. Ta và mẹ con vốn định thư thả sẽ kể lại cho con nghe, nào ngờ mẹ con lâm bệnh qua đời, không lâu sau, Nam Võ Đường lại tới chổ chúng ta ở Thanh Hải hồ... Cha lúc ấy không còn cách nào, chỉ có thể bảo con chạy đến Côn Luân giáo nhờ vả Tuyết Vi, các con vốn không quen, chỉ mong con bé có thể nhìn ra hình xăm Tuyết Mạn hoa trên người con, mà không làm khó dễ..."

Thương Tuyết Vi cúi đầu, trong lòng áy náy khó chịu. Vân Tịch lại sớm đem chuyện quá khứ quăng đến chín tầng mây, mặt không tự nhiên lại đỏ lên:

"Cha yên tâm, Tuyết Vi đối với con rất tốt, thật sự rất tốt!"

Sở Thiếu Hành nhìn đến hai người, vẻ mặt tươi cười thoải mái:

"Nhìn hai đứa thương nhau như tỷ muội như vầy, Sa Y Na và Minh Tu hồn có thiên, nhất định cũng vui mừng!"

"Tình như tỷ muội" Bốn chữ rơi vào tai Vân Tịch và Thương Tuyết Vi, đáy lòng hai người như chợt ý thức được cái gì, không khỏi gợn sóng.

"Cha, có một số việc..."

"Vân nhi, cha biết con còn rất nhiều việc chưa rõ."

Sở Thiếu Hành nhắm mắt dưỡng thần, cắt đứt lời Vân Tịch muốn nói lại thôi. Ông không lường trước được tâm sự của nữ nhi mình, tự giải thích nói:

"Cha và mẹ con, còn có Minh Tu, chuyện cũ thật sự rất dài... Chờ cha khỏe hơn, cha sẽ từ từ kể lại cho hai con biết."

Bóng đêm thâm trầm, một bộ bạch y tựa cửa sổ mà đứng, lẳng lặng nhìn tinh hà rực rỡ phía xa. Ánh trăng chiếu xuống, trãi đầy ánh bạc như gột rửa nhân gian, chìm trong khói sương hư ảo, như lạc tuyết mịt mù. Thương Tuyết Vi đắm chìm trong suy nghĩ của chính mình, mái tóc dài như thác đỗ quấn hờ bằng trâm ngọc, đầu ngón tay miết nhẹ lên khung cửa sổ, lòng đầy than thở...

Người kia thân ảnh mau lẹ từ trong bóng tối thong thả tới sau lưng nàng, vòng tay siết lấy eo nàng.

"Tuyết Vi..."

Vân Tịch ôn nhu như nước, gọi nàng, bờ môi cực nóng, vây lấy gáy ngọc của người yêu, chậm rãi nhấm nháp, hít lấy mùi thơm ngát độc hữu.

"Nàng đang nghĩ gì đó?"

Thương Tuyết Vi khép hờ đôi mắt đẹp, tránh không đáp: "Suy nghĩ rất nhiều việc..."

"Nghĩ nhiều sẽ mệt!"

Vân Tịch cũng không hỏi tiếp, rút đầu vào vai nàng, như sợ mất đi, ôm giai nhân càng chặt.

"Đừng nghĩ nữa, nghĩ tới ta là đủ rồi."

Thương Tuyết Vi hơi thẹn thùng cười cười, như băng tuyết tan chảy dưới ánh mặt trời ấm áp, nàng nguyện đánh mất bản thân trong tình yêu vĩnh viễn này, cho dù có hóa thành tro bụi, cũng tươi cười hạnh phúc.

"Trong đầu ta xuất hiện rất nhiều chuyện, đến rồi đi, chỉ có nghĩ tới nàng... là không thay đổi."

Thương Tuyết Vi thì thào nói xong, thân mình bởi vì xúc động mà ở trong lòng nàng mềm yếu khẽ run: "Ta luôn luôn nhớ nàng, cho dù... nàng đang ở bất kì đâu."

"Ta cũng vậy!"

Cái ôm cực nóng cắn nuốt hai người, Thương Tuyết Vi gần như có thể cảm nhận được người nọ ở phía sau vì mê loạn mà tim đập thình thịch. Thương Tuyết Vi liền xoay người lại, ôm lấy cổ Vân Tịch, nắm tay nàng đặt lên ngực mình, có chút vội vàng, lại lo lắng hỏi han:

"Sao vậy? Tịch nhi, có chuyện gì muốn nói với ta sao?"

"Tuyết Vi"

Mặt Vân Tịch nằm nửa tối nửa sáng càng thêm mông lung tuấn mỹ, trong mắt thoáng hiện một chút lo lắng, cùng với sự kiên trì không dao động:

"Chuyện của chúng ta... Ta sẽ nói thẳng với cha, sớm hay muộn gì người cũng sẽ biết."

- ------------------


Nhấn để mở bình luận

Hồng Nhan Nhược Tuyết