Hồng Nhan Nhược Tuyết


BẮT GIAN TẠI TRẬN

Đôi môi lạnh lẽo nháy mắt ngăn lại lời nói của Vân Tịch, hóa thành mật ngọt khuấy động gắn kết giữa hai người. Thương Tuyết Vi rời khỏi nụ hôn của nàng, chăm chú nhìn thật sâu vào Vân Tịch, một cỗ chua xót khó hiểu lan tràn trong lòng cả hai...

Thương Tuyết Vi cự tuyệt: "Đừng nói. Hiện tại thân thể Sở bá bá còn chưa tốt, ta sợ ông ấy... Chịu không nổi đả kích này." Sắc mặt nàng ảm đạm có chút tái nhợt.

Vân Tịch sao lại không để ý đến thân thể phụ thân chứ, chỉ là nàng rất khó áp chế tình cảm của mình dành cho Thương Tuyết Vi, cho dù chỉ là diễn kịch trước mặt cha, nhưng nàng vẫn thấy áp lực, rất khó xử. Nàng và Thương Tuyết Vi yêu đến điên cuồng, si mê quấn quít không nỡ rời xa, dù cho không để ý đến sự nhạo báng của thiên hạ, nhưng đối với cha nàng, nàng lại không thể thờ ơ cảm thụ của ông được.

"Chúng ta không thể giấu diếm cả đời."

Vân Tịch nghẹn ngào, ánh mắt có chút hoang mang trống rỗng.

"Sao lại là đả kích nặng nề mà không phải là kinh hỉ bất ngờ đây? Tuyết Vi... Chẳng lẽ nữ cùng nữ thật sự không thể yêu nhau?"

Lòng Thương Tuyết Vi tê rần, nắm chặt tay nàng, kiên định nói:

"Không phải không thể, trên đời này, hai người động tâm rơi vào lưới tình đều là do thiên ý tác hợp, không ai có thể ngăn cản! Chỉ là thế nhân luôn cho rằng, âm dương kết hợp sinh sôi nảy nở mới là thiên đạo, chúng ta như vầy, gọi là trái luân thường, đồi phong bại tục... Hai ta ở cạnh nhau đến nay, ngoại trừ Tô Di Á chen vào, thì không có bất cứ ai dám đứng ra phản đối... Bởi vì họ e ngại sức mạnh trong tay ta, nhưng mà mấy lời đồn đãi thêu dệt sau lưng, hãm hại thậm chí là nguyền rủa... cũng không thiếu!" Nói xong Thương Tuyết Vi cười chua chát.

"Chúng ta không cần để ý đến mấy luận điệu mục nát kia!" Vân Tịch giận dữ, ánh mắt như bốc hỏa, "Cùng giới mến nhau không thể sinh sôi nảy nở thì thế nào, trên đời không phải còn rất nhiều kẻ âm dương kết hợp, sanh con dưỡng cái sao. Thế gian này sẽ không vì chúng ta mà thay đổi, nên chúng ta... cũng không cần thay đổi vì cái thế giới này!"

Thương Tuyết Vi cả người run lên, chính tai nghe được lời lẽ quyết đoán của Vân Tịch người mà trước nay tính tình luôn có chút mềm yếu, khiến nàng vui vẻ không thôi, nhiệt huyết cũng vì vậy mà sôi trào, mắt ngấn lệ: "Cho nên... Chúng ta không sai, lại càng vô tội!"

Lòng Vân Tịch càng thêm củng cố, vuốt ve hai má Thương Tuyết Vi nhẹ nhàng an ủi, nói lời son sắt: "Tuyết Vi nàng yên tâm, ta sẽ thuyết phục phụ thân, để người hiểu được chúng ta, chấp nhận chúng ta, nhất định được mà!"

Thương Tuyết Vi rơi lệ mỉm cười, rồi lại lắc đầu: "Sở bá bá tính tình chính trực, có một số việc ông ấy có thể hiểu mà khoang dung, nhưng có những chuyện, chưa hẳn ông có thể nhận, nhất là lại dính đến con gái ông. Ông ấy khi còn trẻ là một du hiệp giang hồ, phóng khoáng không thích trói buộc, sau khi thành gia, nàng và mẫu thân trở thành sinh mệnh trong lòng ông ấy, là thứ mà ông ấy suốt đời bảo vệ! Hiện tại nương nàng đã mất, thân thể ông cũng khiếm khuyết, Sở bá bá sẽ càng quý trọng và ỷ lại vào nàng, rất khó lay động, nàng lại là con một... Cho nên, ông ấy nhất định không dễ dàng đem nàng giao cho ta..."

Mấy câu này đâm trúng chỗ đau của Vân Tịch, nàng chỉ cảm thấy đầu óc quay cuồng, ngày càng hoang mang: "Nhưng mà... Nhưng mà... Cha nàng và cha ta là huynh đệ kết nghĩa, cha ta sẽ có cái nhìn khác về nàng, ông ấy... Ông ấy rất thích nàng mà!"

"Vân Tịch..."

Ánh mắt Thương Tuyết Vi ẩn chứa bi thương, nhẹ nhàng tựa vào lòng Vân Tịch

"Nếu nàng là nam nhi, ông ấy nhất định vui mừng nhìn hai chúng ta ở bên nhau. Nhưng nàng cố tình lại là nữ nhi, ta cũng lại cố tình yêu nàng..."

Thương Tuyết Vi nói đến đây, ngẩng đầu nhìn Vân Tịch, thâm tình, khó mà chia cắt. Đầu ngón tay nàng nhẹ nhàng xẹt qua đôi môi mỏng, thì thầm nói:

"Tịch nhi, nếu cha nàng nhất định không cho chúng ta ở bên nhau, nàng có bỏ mặc ta hay không?"

Vân Tịch thoáng run lên, khổ sở cùng bất đắc dĩ trong mắt chợt lóe rồi tan, ôm chặt lấy Thương Tuyết Vi, thoải mái tươi cười nói:

"Nếu như không có nàng, ta cũng không còn là ta nữa rồi... Tuyết Vi, ta sẽ không bởi vì ai, hay vì chuyện gì mà bỏ lại nàng, bỏ qua tình yêu của chúng ta!"

Ngay sau đó, lôi điện đụng hỏa tinh, trăng non trên trời cũng thẹn thùng không nhẫn tâm quấy rầy...

Bên dưới cửa sổ hai thân ảnh quấn lấy nhau, ôm ấp hôn hít đủ kiểu, trong bóng đêm yên ả, môi lưỡi cuốn lấy nhau không ngừng tràn ra mật ngọt, giống như thanh khê giữa khe núi, càng chảy càng xiết cuồn cuộn không ngừng... Đêm nay Vân Tịch rất nhanh chiếm thế chủ động, mê mẩn Thương Tuyết Vi in đầy dấu hôn lên hai má nàng, liên tục đoạt lấy hơi thở của nàng, chạm đến nơi mẫn cảm nhất của nàng, vành tai dần dần trở nên nóng bỏng, chuẩn bị đầy đủ trước khi nhập cuộc vui...

Thương Tuyết Vi nhắm chặt đôi mắt, nhịn không được hơi rùng mình, thở gấp ngăn cản: "Tịch nhi... Chúng ta hẳn là... nên khắc chế một chút! Cha nàng vẫn còn chưa khỏe... Cần phải giữ ở mức tỷ muội... A~..."

Vân Tịch cởi vạt áo của nàng, đồi ngực phập phòng trắng nõn lộ ra hơn phân nửa, tay không kìm được mà đi xoa nắn, xấu xa cười nói: "Ai muốn tỷ muội gì với nàng, rõ ràng là phu thê!"

"Thật sao?" Thương Tuyết Vi mở mắt ra tà mị cười, đôi mắt trong bóng tối mờ ảo mê hoặc, nó tựa như hồng liên liệt hỏa nơi Địa ngục, thiêu đốt thân thể Vân Tịch, giọng điệu nàng hết sức hấp dẫn, giống như đến từ thế giới khác: "Ai là phu, ai là thê tử?"

Vân Tịch đột nhiên cảm thấy đầu lân lân, như ngã vào luyện ngục, nơi có băng hỏa giao nhau, nàng biết Thương Tuyết Vi đang vận dụng huyễn thuật "Trợ tình", làm cho nàng thêm ý loạn tình mê, sa vào trong đó.

"Ta là... là phu quân... Ta muốn làm phu quân của nàng!"

Hai người dây dưa ngã xuống trên giường, màn che rủ xuống, tử sam đai ngọc, quần áo trung y nối gót rơi lả tả. Thương Tuyết Vi dịu ngoan nằm dưới thân Vân Tịch, mồ hôi ướt đẫm sa y Băng lăng, khiến nó dán chặt vào cơ thể, thân mình vì động tình mà run rẩy mềm yếu, càng làm nổi bật ngọc thể yêu kiều, khi ẩn khi hiện... Vân Tịch điên cuồng cuối xuống, cách lớp sa y, cố tình ngậm lấy nụ hoa nở rộ hết sức quyến rũ trêu người...

Thương Tuyết Vi chỉ cảm thấy dưới thân từng cơn sóng nhiệt cuộn trào xung kích, nàng phải nỉ non xin tha: "Hảo... Hảo phu quân, đừng giày vò ta!"

"Vậy nàng muốn ta làm như thế nào nha?"

Vân Tịch biết rõ còn cố hỏi, cười nhìn nàng, đến đây mới từ tốn thay Thương Tuyết Vi cởi y sam, tay phải đặt nơi u cốc dĩ nhiên đã sũng nước từ lâu, tiếp tục hư hỏng trêu chọc... giống như chú ông mật nhỏ tập kết những cánh hoa sau mưa tìm mật ngọt.

"Ta muốn nàng..."

"Hả?" Vân Tịch nhíu mày, lập tức dừng động tác, vẻ mặt nghiêm túc. Thương Tuyết Vi thấy thế, bật cười, đôi môi đỏ mọng hơi hơi mấp máy, yếu ớt bổ sung hai chữ: "Muốn ta!"

Vân Tịch nhất thời mặt mày hớn hở: "Này mới đúng nha! Bất quá, cha ta nằm ngủ ở cách vách, nàng không thể kêu ra tiếng đó nha!"

"Nàng..." Thương Tuyết Vi xấu hổ không thôi, hung hăng trừng mắt Vân Tịch, thân thể lại không tiền đồ mà vặn vẹo dưới sự vỗ về hư hỏng của Vân Tịch, khiến nàng say sưa không thể quay đầu.

"Ừm... Nếu nhịn không được, thì cứ hôn ta!" Vân Tịch cười phóng đãng, đầu ngón tay không ngừng du lướt nơi mềm mại nóng bỏng kia, Thương Tuyết Vi liền ôm chặt cổ Vân Tịch, hôn sâu tiêu trừ hết thảy...

Ngày kế, sắc trời mờ mịt. Sở Thiếu Hành nằm trên giường đã sáu ngày, chậm rãi mở mắt, đau đớn toàn thân giảm đi không ít, tinh thần sảng khoái. Ông thông thả xuống giường, lấy một cái trường bào màu nâu khoát lên, duỗi thân thể có chút cứng ngắt, chậm rãi đi ra ngoài. Hành lang dài ở Trạm dịch khá lạnh lẽo, hầu như mọi người còn chưa tỉnh. Sở Thiếu Hành đi đến bên ngoài phòng nử nhi, nhẹ nhàng gõ cửa, không ai trả lời.

Ông đẩy cửa vào, liền nhìn thấy tướng ngủ dị hợm của Vân Tịch, co rúc trong chăn, đầu vai bóng loáng trắng nõn lộ ra ngoài, quần áo lộn xộn đầy đất, cảnh xuân phơi phới... Sở Thiếu Hành chợt cảm thấy lúng túng, xoay người muốn đi, trong đầu lại xẹt qua hình ảnh đáng sợ khác thường... Ông bổng quay đầu lại, rốt cuộc phát hiện trên giường con gái, còn có một người khác!

Sở Thiếu Hành thoáng tiến lên, ông nhìn kĩ, thấy rõ nữ tử tuyệt mỹ ngủ say nằm trong khuỷu tay con gái mình...Chính là Thương Tuyết Vi, nàng nhu thuận tựa vào lòng Vân Tịch. Môi son dán trên cánh tay Vân Tịch, chóp mũi Vân Tịch lại cọ vào gò má còn vương sắc đỏ của Thương Tuyết Vi, tay xuyên qua mái tóc dài của nàng, ôm chặt lấy thân thể Thương Tuyết Vi, bờ vai còn để trần... Như vậy dưới chăn còn có bao nhiêu cảnh xuân chưa lộ khiến người khác không tưởng tượng nổi.

Hai nữ tử ôm nhau ngủ, tóc đen quấn quanh, hơi thở thơm tho lưu chuyển, lộng lẫy, si mê cuồng nhiệt!

Sở Thiếu Hành như bị sét đánh, sửng sờ gần như mất hết sức lực. Ông lảo đảo lùi về phía sau, nắm lấy góc bàn, đầu ngón tay bấu chặt vào mặt gỗ... Qua hồi lâu, lão Đao khách trãi qua không ít phong sương bão tố rốt cuộc ổn định được tâm tình hỗn loạn, chống đỡ thân mình, nhìn thoáng qua nữ nhi đang ngủ say, đáy mắt cực kỳ phức tạp, thương tâm khổ sở, càng lúc lâu càng sâu...

...........

Côn Luân Kim Cung, Quan Tinh Đài.

Một đôi mắt đang chuyên chú ngắm nhìn tinh tượng, ánh mắt tĩnh lặng như nước, nàng nhìn đi nhìn lại, gương mặt xinh đẹp có vẻ khó chịu bỗng nhiên nở nụ cười âm lãnh... Thiếu niên bận huyền phục bên cạnh ngơ ngác nhìn nàng, cả người không rét mà run. .

||||| Truyện đề cử: Đan Đại Chí Tôn |||||

"Tỷ tỷ" Thương Vũ Trần gọi nàng, ngây ngẩn đưa chén thuốc đến, "Uống thuốc..."

Nàng ta không rảnh để ý tới, ánh trăng trên làn váy phượng vũ thuần trắng lay động, gió thổi ống tay áo bay bay rất có cảm giác thần tiên, giống như vũ điệu nghê thường. Mặt Thương Vũ Y không chút thay đổi, chiêm tinh bàn hình tròn trên tay nàng khắc rất nhiều tọa độ phức tạp kỳ lạ, dưới chân còn có một bàn cơ hành, nàng không động, trong mắt chỉ có bầu trời đầy sao thần bí kia...

Chẳng biết từ lúc nào phía sau xuất hiện hai bóng dáng yểu điệu, Thương Lưu Yên giọng điệu mỉa mai, nhằm vào vị trường tỷ thần trí không bình thường, Băng Diễm ở bên cạnh nàng, tóc bạc ngân giáp, mặt như băng sương. Sau khi nắm quyền trong giáo, ngoài ý liệu là Thương Lưu Yên lại thả ra Thương Vũ Y, nữ nhân này bị nhốt trong địa lao hai năm, tinh thần bị tra tấn đến điên loạn, rốt cuộc cũng được thả về Mộng Hoa cung đoàn tụ cùng ấu đệ. Gần đây Thương Lưu Yên có rất nhiều hành động, ngoại trừ mượn sức của tỷ đệ Vũ Y, Vũ Trần, còn cùng một trong ngũ đại hộ pháp Thương Hỏa đi lại thân mật, không biết âm mưu cái gì...

Thương Vũ Y bỗng nhiên quay đầu, tựa tiếu phi tiếu nói: "Hảo muội muội, không đến nhìn thử tinh bàn sao?"

Thương Lưu Yên nhíu nhíu mày, che miệng cười duyên: "Hảo tỷ tỷ, ta thật sự không tin vận mệnh cũng không phụng thờ tinh tú gì đó, ta chỉ phụng thờ sức mạnh!"

Đôi mắt đẹp của Thương Vũ Y nhìn đi ngó lại thần phi, chợt tỉnh táo không giống người đang mang bệnh. Nhìn trời sao, giọng điệu càng phát ra quỷ dị: "Ta đã nhìn thấu Mệnh Bàn của tỷ muội ngươi rồi, ngươi có muốn biết không?"

Thương Lưu Yên hừ lạnh một tiếng: "Vậy ngươi nói xem, chả phải tỷ tỷ ngươi đây từng nhậm chức Vu thần sao, muội muội ta cũng muốn hướng ngươi lãnh giáo một phần đâu."

Ngón tay Thương Vũ Y chỉ về phía Bắc Thiên Vũ, ôn nhu giảng giải: "Có thấy hai ngôi sao sáng ở gần nhau kia không, đó chính là mệnh tinh của ngươi cùng Thương Tuyết Vi. Loan sinh song tử, đồng quỹ đồng mạch. Nhưng mà... hai sao này lại có mệnh tương khắc, áp chế hào quang lẫn nhau, vừa hấp dẫn vừa đẩy nhau. Chúng đều muốn thoát khỏi quỷ đạo chung, đáng tiếc do gắn bó cùng tồn tại đã lâu, tránh cũng tránh không được... Quan hệ thật đúng là vi diệu!"

Thương Lưu Yên nhìn lên trời, quả nhiên có hai ngôi sao lấp lánh cạnh nhau. Nàng kinh ngạc nói không ra lời, hồi lâu mới nói:

"Sao đó thì sao?"

Thương Vũ Y tươi cười càng thêm xán lạn:

"Các ngươi thấy mấy ngôi sao bên cạnh không?"

Tất cả mọi người nhìn theo hướng nàng chỉ, quả nhiên cách chòm Song Tử không xa, có một ngôi sao, ánh sáng ảm đạm hình mũi tên hướng tới gần quỷ đạo của chòm Song Tử... Ngôi sao này cũng không giống một ngôi sao mà nó giống như cái lỗ đen vô hình hơn, đám mây xung quanh nó có vẻ dầy đặc làm người e ngại...

"Đó là tai tinh!"

Giọng của Thương Vũ Y hơi khàn nói năng không được lưu loát, "Quỹ tích của nó thay đổi, đang hướng đến chòm Song Tử. Nửa năm nửa, nó sẽ va vào quỷ đạo của chòm Song Tử, vĩnh viễn cắt đứt sự ràng buộc vận mệnh của hai người!"

Ánh mắt Thương Lưu Yên đột nhiên ngưng kết, quát: "Có ý gì?!"

"Tai tinh sẽ là bóng ma của một trong hai ngôi sao chòm Song Tử, gặp ngôi sao xui xẻo này, mệnh tinh sẽ rơi vào hắc ám vĩnh viễn, thậm chí là... Rơi xuống mãi mãi!"

"Vớ vẩn!" Tay Thương Lưu Yên nắm chặt lấy vạt áo trường tỷ, ánh mắt sắc lạnh như dao, "Sao có thể, làm sao có thể! Tai tinh là ai?"

Thương Vũ Y tùy ý để nàng kéo, vẫn cười quỷ dị: "Bộ dáng ngươi tức giận, trông rất giống cô ta!"

Nữ nhân điên y như lên cơn động kinh cầm lấy chiêm tinh bàn đưa lên trời lắc lư vài cái, mười phần thâm ý giải thích: "Tai tinh nha, có thể là một người, cũng có thể rất nhiều người... Thậm chí, căn bản không phải là người."

"Ở đây nói bậy nói bạ!" Băng Diễm lớn tiếng quát ngăn lại.

Thương Vũ Y châm chọc cười cười, thu lại chiêm tinh bàn, nắm tay ấu đệ, mỵ thanh nói: "Không phải nói bậy, nửa năm sau tự có kết quả. Tam muội muội, ngươi cần phải để ý đi nha, tai tinh đến quỹ đạo là lúc, không phải cô ta chết thì chính là ngươi vong!"

Thương Lưu Yên giận dữ, rút kiếm lướt đến, thoáng cái Nghê Thường vũ y rách rả thành từng mảnh trắng nhỏ rơi lả tả, máu cũng theo đó mà nhỏ giọt. Thương Vũ Trần trông thấy trường tỷ trúng kiếm, lập tức quỳ xuống, van xin: "Tam tỷ nguôi giận, Tam tỷ nguôi giận! Đừng giết tỷ tỷ, tỷ ấy điên rồi, tỷ ấy đã điên rồi mà!"

"Ha ha ha ha~~" Thương Vũ Y lại không để ý đến vết thương, chỉ điên cuồng cười to, nhanh nhẹn giống như nữ quỷ đi mất... Thương Vũ Trần thấy thế, khóc lóc chạy theo như một cái đuôi nhỏ, trở về Mộng Hoa cung.

Quan Tinh Đài lần nữa vắng lặng.

"Yên nhi, nàng đừng tin lời nói của đồ điên đó."

Băng Diễm thấy Thương Lưu Yên khiếp sợ, nên vạn phần lo lắng.

"Nàng còn có ta, nàng sẽ không có việc gì đâu!"

Thương Lưu Yên thu kiếm vào vỏ, im lặng thật lâu. Gương mặt vẫn mị hoặc xinh đẹp như vậy, nhưng lờ mờ có thể nhìn thấy được sự nặng nề trước nay chưa hề có, dù đã được bóng đêm che đậy.

Thương Lưu Yên điều tức một lát, bình tĩnh lại, ánh mắt tối tăm lạnh lùng: "Băng Diễm, làm cho ta một chuyện."

Băng Diễm giật mình, nghiêng người tới trước, dán lỗ tai lại sát môi nàng: "Cứ việc phân phó."

Thương Lưu Yên hít sâu một hơi, chậm rãi nói: "Lúc tỷ tỷ đi ta có đặt nhãn tuyết trong Côn Luân quân, hiện tại rút quân rồi, ta cũng mất đi hành tung của tỷ tỷ. Dựa theo tin báo tỷ ấy đã tìm được Sở Vân Tịch, nhưng vẫn chậm chạp không trở về. Ta muốn biết... Mấy người đó rốt cuộc đang làm cái gì." Băng Diễm hơi hơi gật đầu nhận lời.

"Ta nghe nói lần này Kỳ gia bại rất thê thảm, Kỳ Phong Ngâm còn mất tích!" Thương Lưu Yên cười lạnh, "Chính thức đọ sức còn chưa bắt đầu, cho nên... Ngươi mau chóng đuổi kịp tỷ tỷ, âm thầm theo dõi diễn biến, sau đó... Hành sự tùy theo hoàn cảnh, mưu lợi cho ta!"

Băng Diễm trong mắt lướt qua thật sâu không muốn, nhưng cũng nặng nề gật đầu lĩnh mệnh.

Yên nhi, nàng thật muốn cướp ngôi làm Giáo vương sao?

.............

"Cha... Cha người đừng uống nữa!" Vân Tịch đoạt đi chén rượu thứ năm của Sở Thiếu Hành, phòng khách mờ tối, chỉ có ánh nến leo lét, hắt ra ba bóng người.

"Ha ha, Vân nhi... Con có biết phụ thân bao nhiêu lâu rồi chưa được uống rượu không? Ha ha, rượu ngon, rượu ngon!"

Sở Thiếu Hành say khướt loạng choạng, tay cầm vò rượu nữ nhi hồng, hăng hái đổ vào chén.

"Sở bá bá, thương thế của người mới vừa chuyển biến tốt thôi, thật sự không thể tiếp tục uống..."

"Ha ha, Tuyết Vi, Vân nhi... Ta không uống quá chén thì có mấy lời, ta không thể nói ra được!"

Sở Thiếu Hành ngăn lại Thương Tuyết Vi thân thiết, tự mình rót rượu, uống đến hai mắt đỏ bừng, đôi mắt không còn thâm thúy như biển kiên nghị trong sáng giống trước đây nữa.

"Cha..." Trong lòng Vân Tịch đã có dự cảm bất thường, nước mắt cũng nhanh rơi xuống, "Là do con làm sai cái gì, cha nói cho con biết, người đừng tra tấn bản thân mà!"

Nàng nói xong, liền cảm nhận được Thương Tuyết Vi siết chặt tay nàng, mười ngón tay dưới bàn khấu chặt, đồng loạt run lên, nhưng lại cùng cảm nhận được sức mạnh từ đáy lòng của đối phương.

"Vân nhi, cha có chuyện sẽ nói với con." Sở Thiếu Hành rốt cục bỏ chén rượu xuống, ngồi nghiêm chỉnh nhìn hai đứa nhỏ ở trước mặt.

"Con cũng sẽ nói với phụ thân!" Vân Tịch ngẩng đầu, nhìn thẳng phụ thân tiều tụy không chịu nổi, ánh mắt say rượu suy sụp.

"Được!" Sở Thiếu Hành cao giọng cười to, mùi rượu nữ nhi hồng tràn ra, ông rót cho Vân Tịch và Thương Tuyết Vi mỗi người một chén rượu, "Tối nay ba chúng ta, không say không ngủ, bây giờ các con hãy nghe ta kể một câu chuyện xưa, cứ nghe ta kể hết là được rồi..."

- ----------------


Nhấn để mở bình luận

Hồng Nhan Nhược Tuyết