Hồng Nhan Nhược Tuyết


TRẬN CHIẾN Ở THƯƠNG LÃNG CÁC

"Tuyết Vi... Nàng có nghe thấy gì không?"

Trong căn phòng tối đen, đưa tay không thấy được năm ngón, không gian hết sức yên tĩnh, Vân Tịch cơ hồ có thể nghe thấy nhịp tim thấp thỏm của chính mình. Nàng nằm trên chiếc giường ấm áp mềm mại, nhưng thân thể thì lạnh dần lạnh, căng cứng như đá.

Thương Tuyết Vi cúi người nhẹ nhàng đè lên người nàng, làn da cực nóng chạm nhau, hấp dẫn nhau, nàng vươn tay thay Vân Tịch vén vài sợi tóc rối ra sau tai, tươi cười nói: "Có người muốn gặp chúng ta, nàng sợ sao?"

"Đâu có! Chúng ta đợi ngày này... Lâu rồi mà!"

Vân Tịch nhướng mày mỉm cười, tay sờ lên đầu giường chạm đến Đoạn Thủy đao. Đầu ngón tay lướt qua nó, kỳ diệu sao nàng cảm nhận được thanh đao trong vỏ cũng đang nhẹ run lên, dường như nó cũng cảm ứng được một cổ âm độc tà dị, tràn ngập sức mạnh đang hướng nó tới gần.

Đã qua giờ Tý, bên ngoài cửa sổ gió đưa xào xạc, sương thu ngưng kết. Thành Ích Châu bốn bề núi đá bao quanh, tiếng thông reo khắp núi đồi vang vọng, nghe như tiếng sóng biển rì rào, vồ vập hướng đến lầu các trong tòa thành cô độc... Quỷ ảnh lay động, nhiều bóng người nhảy lên lộn nhanh qua tường, chợt lóe lên rồi biến mất. Bọn chúng ẩn đi sát khí, chỉ nghe thấy tiếng phất tay áo, rồi mọi thứ lại chìm trong đêm lạnh...

Ngay lúc cấp bách nghìn cân treo sợi tóc, Thương Tuyết Vi lại cúi đầu, hôn sâu vào môi Vân Tịch. Nóng bỏng, ngọt ngào, không chút lơi lỏng cắn mút cánh hoa của nàng, chẳng màng đến chuyện ở bên ngoài. Các nàng ở ngoài sáng, giống như con mồi bị nhốt vào lồng, chỉ biết khoanh tay ngồi chờ chết, trong bóng tối lại có vô số kẻ chực chờ cắn nuốt. Biết là lấy thân làm mồi, là chuyện cực kỳ mạo hiểm, nhưng chỉ cần một lưới bắt hết thì đã làm sao?

Vân Tịch hơi rùng mình, cả người máu huyết dâng trào theo từng cái hôn nóng bỏng, nàng đang khẩn trương, thế nhưng càng khẩn trương lại càng tràn đầy sức mạnh! Nhịp tim hỗn loạn dần ổn định lại, nàng biết hai người sẽ không vì bất cứ chuyện gì mà tách ra, vô luận là sống hay chết.

Nụ hôn nhanh chóng xóa đi bất an và lạnh lẽo, nó giống như tiếng lòng của đối phương nói cho nàng biết:

"Ta sẽ bảo vệ nàng!"

Dù đã muốn ngạt thở, nhưng nàng vẫn không muốn rời khỏi ôn tồn này... Cánh tay nàng vô thức giữ lấy gáy ngọc của Thương Tuyết Vi, đang say mê, lại nghe được tiếng vang xé gió, vô số phi châm như ngân tiễn xuyên thủng cửa sổ bay vào.

Thương Tuyết Vi liền kéo chăn bông, bọc lấy Vân Tịch, lăn xuống đất, lăn vài vòng vẫn tránh né chưa động. Cùng lúc tên bên ngoài cửa sổ phóng vào càng dữ dội hơn, Thương Tuyết Vi một tay xốc lên chăn bông, xoay tròn tạo thành cái khiên chắc chắn cuộn lấy mưa tên, phút chốc đã dọn sạch sẽ. Vân Tịch rút đao xông lên, ngưng thần bế khí, xuất một chưởng cực mạnh đánh vào hư không, phá nát cửa sổ.

Ngoài cửa sổ tối đen như mực, địch nhân lần nữa giấu đi tung tích. Không gian tĩnh mịch nặng nề bao phủ hai người, Vân Tịch và Thương Tuyết Vi nhìn nhau, trong mắt là lạnh lẽo và giận dữ.

"Qua xem phụ thân!" Vân Tịch nắm tay Thương Tuyết Vi, lao ra khỏi phòng.

Vừa đẩy cửa ra đã thấy, bên trong Thương Lãng các rất hỗn loạn, chưởng quầy, tiểu nhị, trù nương, nha hoàn và thị cơ, tất cả đều biến mất, tầng ba lầu các có hơn mười sương phòng, giờ chỉ còn lại ánh nến leo lét chiếu rọi. Thống lĩnh Thanh Long vệ Mạnh Thiếu Kinh nghe trên lầu có chấn động lớn, liền nhanh chóng dẫn người bao vây bảo vệ. Đêm khuya, ngã tư đường vắng lặng không người, ngàn thanh kiếm của Thanh Long vệ rút ra khỏi vỏ, chói lọi khiến trăng cũng phải ngượng ngùng, mà chui vào mây đen dầy đặc.

"Xảy ra chuyện gì?" Tô Di Á và Kỳ Phong Linh cũng cùng nhau chạy tới, hai người vừa giật mình tỉnh dậy, sắc mặt tái nhợt mệt mỏi. Liễu Vô Ảnh cũng đã ra đến, đang quỳ trên hành lang chờ thỉnh tội. Thương Tuyết Vi liếc mắt nhìn y, không rảnh để ý đến. Theo Vân Tịch chạy vội đến phòng Sở Thiếu Hành, xô cửa chạy vào.

"Vân nhi, cha không sao..." Sở Thiếu Hành có chút suy yếu, bước xuống giường, Vân Tịch dìu ông bước chầm chậm đến bên cửa sổ, lão đao khách đẩy bung cửa sổ, một luồng gió lạnh mang theo sát khí thổi vào người ông. Sở Thiếu Hành biến sắc, cười to nói: "Nó đã trở lại, quả nhiên... Vẫn đối với Đoạn Thủy đao canh cánh trong lòng, như âm hồn bất tán quấn chặt không tha chúng ta!"

Sáu người chen chúc trong căn phòng nhỏ hẹp, nghe Thống lĩnh Thanh Long vệ Mạnh Thiếu Kinh tiến vào bẩm báo: "Khởi bẩm quận chúa Điện hạ, đã tra xét trên dưới trong lâu, nhưng không tìm được gì, chỉ có cả nhà chưởng quầy không rõ tung tích, còn lại không có gì khác thường!"

Tô Di Á nhíu mày, bài ra tư thế, lạnh lùng nghiêm nghị uy hiếp nói: "Bổn cung nếu xảy ra chuyện ở đây, thì cả đám các ngươi đều bị rơi đầu biết chưa! Nếu tìm không ra bọn chúng, đêm nay khỏi ngủ hết đi!"

"Dạ!" Vẻ mặt Mạnh Thiếu Kinh khá tệ, đang muốn xoay người ra cửa, thì hồng y nữ tử vội kêu hắn lại: "Khoan đã, châm đèn trước đi."

Một tên thuộc hạ bận áo bào xanh tiến vào, đưa đến một cái đèn lưu ly bằng đồng xanh, ánh lửa từ bấc đèn có chút ma quái, hắc ra cái bóng in trên mặt bàn, hoa văn có chút kì lạ ---- là cái mặt thú màu vàng. Căn phòng đột ngột sáng lên, nó làm mắt Kỳ Phong Linh đau nhói...

Cái chụp đèn này, nó... Nàng đột nhiên như nghĩ tới cái gì, vội vàng hô lớn: "Khoan đã!" Nhưng đã muộn một bước, tên thuộc hạ bận áo bào xanh đã lấy chụp đèn ra, dưới ánh đèn mặt hắn dần dãn ra, nến tàn lại được châm cái mới, sáng ngời...

Ngay sau đó tất cả nghe thấy một tiếng nổ mạnh như sấm rền bên tai, theo bản năng tất cả bị tai nằm sấp xuống, dưới chân mặt đất rung chuyển dữ dội, đồ dùng trong nhà mọi thứ đều chao đảo ngã nghiêng, một khe nứt toát đáng sợ dưới chân bắt đầu lan ra, mơ hồ nghe được tiếng hét chói tai trong căn phòng hỗn loạn... Khe nứt không ngừng mở rộng thành một cái hố sâu, theo đó là mùi thuốc nổ gay mũi,... long trời lỡ đất...

Dường như cả tòa lầu các đều sụp xuống, xà nhà gãy đổ đập trúng vào lưng nàng, hai chân trống rỗng không ngừng rơi xuống. Kỳ Phong Linh từ trong đau đớn nhớ ra được lai lịch của cái đèn lưu ly đồng xanh đó, và gã nam tử cười âm độc nọ... Hắn chính là Kỳ Phong Ngâm, kẻ mà hai mươi năm qua nàng luôn gọi là ca ca, hắn lại dám ngang nhiên xuất hiện trước mặt nàng, khoảnh khắc hắn tháo ra chụp đèn lấy bấc đèn lưu ly ra, đã khuếch tán ra một loại khí bí ẩn nào đó vào trong không khí, sau đó đốt đèn lên, nó sẽ trở thành một cái kíp nổ vô hình, tất cả hỏa dược cực mạnh được chôn dấu trong Thương Lãng các, chạm vào nó là nổ ngay...

Đây vốn không phải là đòn trí mạng, nó chỉ là món khai vị cho bữa đại tiệc của Kỳ Phong Ngâm mà thôi.

"Tuyết Vi ~~" Từ tầng ba của lầu các rơi xuống, Thương Tuyết Vi bị mất thăng bằng, thân mình được Vân Tịch chặt ôm lấy, nàng ấy lại dùng thân thể mình để bảo vệ nàng khỏi nguy hiểm, tiếng gọi nặng nề sau cùng từ sau lưng truyền đến, khiến cho Thương Tuyết Vi đau đớn khôn cùng.

"Vân Tịch! Vân Tịch!" Nữ giáo vương lay hoay trong đống đổ nát đầy tro bụi, thoáng thấy được sau lưng Vân Tịch ghim hai cọc gỗ, máu đã thấm ướt hết ngực nàng..." Vân Tịch, tỉnh! Tỉnh lại đi!" Thương Tuyết Vi hoảng loạn gọi lớn, ẳm Vân Tịch ra khỏi đống đổ nát, cả Thương Lãng các đã bị sang thành bình địa, mỗi bước chân, thân thể đang hôn mê của Vân Tịch lại tràn ra thêm máu. Bụi hòa với độc trong không khí mịt mù, gây khó thở khiến nàng càng thêm tuyệt vọng...

"Giáo vương Bệ Hạ!" "Quận chúa!" "Sở bá bá..." Tiếng kêu gọi khắp nơi, xuyên qua tầng tầng bụi mù, tiếng ho khan xen lẫn cả nam và nữ, Liễu Vô Ảnh tìm được Thương Tuyết Vi, tiếp đó Tô Di Á và Kỳ Phong Linh cũng giúp đỡ Sở Thiếu Hành ra khỏi đống hoang tàn. Mặt mày mọi người đều phủ đầy tro bụi, vết máu loang lỗ.

"Vân nhi!" "Vân Tịch làm sao vậy, tỷ ấy làm sao vậy a!" Tô Di Á vừa thấy sắc mặt Vân Tịch trắng bệch như người chết, gấp đến độ rơi lệ, mọi người tụ họp lại với nhau, nhưng có chút rối loạn trận tuyết do Vân Tịch bị thương.

Bụi che mù trời, chỉ nghe thấy tiếng đao kiếm va chạm, vang vọng ở khắp nơi, liệt mã hí vang, tiếng chém giết nổi lên bốn phía. Thì ra Mạnh Thiếu Kinh dẫn Thanh Long vệ bảo vệ vòng ngoài, không biết đã giao chiến bao lâu, do bốn phía khói bụi quá dầy, các nàng gần như không thể thấy được Nam Võ Đường đem đến đây bao nhiêu nhân mã, chỉ có thể vận công nín thở bảo vệ tâm mạch, bằng không sẽ bị ngạt thở mà chết.

Sắc mặt Thương Tuyết Vi gần như trắng bệch không khác so với Vân Tịch là mấy, nàng giao người yêu đang bị thương cho Sở Thiếu Hành, rút Xích Nguyệt kiếm bay ra, giọng nữ Giáo vương âm lãnh tràn ngập sát khí: "Các người mau dẫn Vân Tịch đi tìm đại phu, nơi này để ta ứng phó!"

Thập tam Băng Dực nghe vậy, dàn trận rút kiếm.

Tô Di Á hơi kinh ngạc: "Như vậy sao được, nữ ma đầu, ta ở lại giúp ngươi!"

Kỳ Phong Linh cũng lập tức bước ra: "Tôi cũng ở lại!"

"Ha ha ha ha ~" Từ trong hư không truyền đến tiếng cười quỷ dị, bụi mù dần dần tán đi, cũng là lúc cánh cổng địa ngục mở ra cho các nàng... Một nam tử bận áo bào đen lăng không bay đến đứng lơ lửng giữa trời đêm, tóc dài rối tung y như ma quỷ. Trăng sao ảm đạm, trong tay hắn còn cầm theo một cái đầu người, mặt mũi đầy máu tươi, vẻ mặt vẫn còn mang theo không cam lòng và giận giữ ---- đó là đầu của Mạnh Thiếu Kinh.

Mặt Tô Di Á kinh ngạc biến sắc, vô thức lấy tay bịt miệng, hai mắt trợn to.

Sở Thiếu Hành một tay ôm lấy, cẩn thận bảo vệ con gái đang bị trọng thương, ngó nam tử y như yêu ma quát: "Ngươi, cái đồ nghiệp chướng chấp mê bất ngộ, dù ta có đem Đoạn Thủy đao tặng cho ngươi, thì ngươi cũng không thoát khỏi cái dạng này!"

"Ổ?" Kỳ Phong Ngâm cười méo mó, hắn nhẹ nhàng tháo xuống tay nải nặng nề sau lưng, đầu của Mạnh Thiếu Kinh và tay nải bị hắn vứt xuống, màn vải bố màu đen từ trên không trung rơi xuống, phần phật gấp khúc, nương theo gió bay bay. Cái hộp đá bí ẩn vốn bị vải đen bọc kín, đã rơi ầm xuống đất.

"Sở bá bá vẫn ngạo mạng khinh địch như xưa!" Kỳ Phong Ngâm lơ lửng mặc cho gió phất qua, hắn lột mặt nạ da người giả Thanh Long vệ ra, con mắt hẹp dài mang theo tú khí, ánh mắt lạnh lùng tà dị hơn so với trước: "Sao ông biết ta không có chuẩn bị gì mà đến, thạch động Lan Lăng, hồ Bích Ba, hừ, ta đánh bậy đánh bạ vậy mà chiếm được bảo vật thần bí này rồi, quá trình lịch lãm thực tế quả thực rất căng thẳng, cũng rất thú vị! Vì thế ta tới đây lấy món bảo vật cuối cùng, để mở hộp đá này ra, chẳng cần biết nó là thần hay quỷ, ta đã định nó rồi!"

"Sở bá bá, trong hộp đá này có cái gì?" Thương Tuyết Vi xoay người hỏi ông, ánh mắt sáng trong nghi ngại, khiến Sở Thiếu Hành không dám nhìn lâu. Nhìn thấy mấy vãn bối ai nấy đều ngờ vực nặng nề, lão đao khách hít sâu một hơi, chỉ nói: "Là một cái gì đó cực kỳ âm độc, vừa là lợi khí giết người, vừa là thuốc dẫn để tu tập yêu thuật. Tam đao quy tụ là có thể thả nó ra, trăm triệu lần không thể... Để nó rơi vào tay Kỳ Phong Ngâm!"

Trong lòng mọi người đã hiểu, Kỳ Phong Ngâm dùng thuật "Huyền Không" lơ lửng giữa trời, quỷ dị cười lạnh, hắn chậm rãi vung ống tay áo màu đen, một tia sáng lạnh trong ống tay áo lóe lên chói mắt, Ngự Long và Tru Thần đã lao ra khỏi vỏ.

"Lên!" Thương Tuyết Vi quát lạnh một tiếng, nàng phi thân bay lên, bụi bám trên y phục nàng chẳng mấy chốc biến mất, Xích Nguyệt kiếm theo sát ý mà đỏ lên, bóng đen của Huyền Tinh kiếm cũng nhanh chóng theo đến, Liễu Vô Ảnh lắc mình nhảy tới, hai thanh thần binh của Tây Vực ở giữa không trung hoàn thành song kiếm hợp bích, đánh về phía yêu ma lãnh huyết kia...

Kỳ Phong Ngâm cười lạnh một tiếng, đợi Thương Tuyết Vi và Liễu Vô Ảnh cùng nhau tới gần, chờ đúng thời điểm, hắn cho đao phong đan chéo tạo ra hai đạo ánh vàng, dựng nên một bức "Tường đồng vách sắt" trong suốt. Thương Tuyết Vi thấy thế, lập tức biến đổi thế kiếm, mũi kiếm rung động, tạo ra vùng sóng đồng tâm, liên tiếp xuất nhập mấy trăm cái ảo ảnh khó mà phân biệt... Kỳ Phong Ngâm cũng phòng ngự rất cẩn thận, dáng vẻ hắn như đao thần, nữ Giáo vương đem hết lục thức "Thiên vấn" kiếm pháp ra, hắn liền chặn hết lục thức, trong thiên hạ rộng lớn, hắn là đối thủ ngang tài đầu tiên mà Thương Tuyết Vi gặp được.

Gió thổi hoa rơi, kiếm khí bao trùm thiên địa, che phủ cả sự u ám cuối cùng trước lúc bình minh.

"Phong Linh, đi đoạt lại Ngự Long đao của cha con đi!" Từ phía sau truyền đến tiếng khích lệ của Sở Thiếu Hành, vốn đang ở phía ngoài đối phó với nanh vuốt của Nam Võ Đường, Kỳ Phong Linh giật mình, ác tặc này đang cầm Ngự Long đao vốn thuộc về Đoạn gia, có nó hắn như hổ mọc thêm cánh, ngay cả Giáo vương Côn Luân giáo cũng muốn đấu không lại rồi. Đoạt lại Ngự Long đao, có lẽ chính là sứ mệnh mà hồn thiên của cha ruột giao cho, đây là mấu chốt xoay chuyển thắng bại! Thời điểm, đao quang kiếm ảnh triền đấu giữa không trung hồi lâu, đột nhiên có cái gì đó lao nhanh xuống, trắng sáng y như mặt trăng rơi. Đó chính là do Thương Tuyết Vi và Liễu Vô Ảnh hợp lực bức Kỳ Phong Ngâm trở về mặt đất, Kỳ Phong Linh xoay người, liều lĩnh, chạy đến nơi nguy hiểm nhất...

"Này! Cô đi đâu vậy?" Tô Di Á hô to, tình huống của nàng cũng không mấy lạc quan, mất đi thống lĩnh, Thanh Long vệ suy yếu hẳn, rồi thêm phần bọn họ chịu không nổi độc tính của bụi mù mà ngạt thở chết. Nàng đang bị mấy chục tên đệ tử của Nam Võ Đường vây công, nhất thời khó mà thoát thân đi tương trợ.

Kỳ Phong Linh nhìn lại nàng, ánh mắt sáng lên, kiên định nói: "Đi đoạt đao!"

- ---------------


Nhấn để mở bình luận

Hồng Nhan Nhược Tuyết