Hồng Nhan Nhược Tuyết


MỘT ĐƯỜNG ĐỒNG HÀNH

Khi Vân Tịch tỉnh lại, thì xe ngựa đang xóc nảy lao nhanh trên đường, tiếng gió gào thét mà qua, bánh xe nghiền nát tất cả chướng ngại trên sơn đạo, nàng thậm chí còn nghe được tiếng tim hót nho nhỏ ở bên ngoài. Ý thức từ trống rỗng dần trở nên rõ ràng, thính giác cũng nhạy bén hơn, trước mắt là một khoảng không u ám tĩnh mịch.

Dưới ngón tay, nàng chạm đến tấm chăn bông mềm mại, cố dùng sức kéo lên trên, phủ lấy thân thể đang rét run của chính mình. Trong người đột nhiên nhói lên một cái, nàng liền ho khang mấy tiếng, một chất lỏng nóng rát từ trong cổ họng trào ra...

"Vân nhi, Vân nhi con tỉnh rồi sao!"

Sở Thiếu Hành đang mơ màng ngủ, bổng giật mình tỉnh lại, ông lập tức nâng nàng ngồi dậy, lau đi vết máu nơi khóe miệng. Tay trái khẩn cấp điểm lên huyệt tâm linh sau lưng nàng, từ từ truyền cho nàng một ít nội lực.

Hơi thở Vân Tịch rốt cuộc ổn định lại, khăn lụa che miệng ho khang đã ướt đẫm máu tươi...

"Cha..." Vân Tịch yếu ớt gọi một tiếng, ngã vào lòng phụ thân, "Có phải con sắp chết rồi không?"

"Con nói bậy bạ cái gì đó!" Sở Thiếu Hành ôm chặt nữ nhi, nước mắt chảy dài, cố gắng giữ giọng bình thản, "Phổi con bị ứ máu, ói ra hết là ổn rồi. Không có chuyện gì đâu con. Rất nhanh sẽ khỏe lại thôi." . Đọc‎ tr𝙪yện‎ hay‎ tại‎ #‎ T‎ r‎ 𝑼‎ m‎ t‎ r‎ 𝙪‎ y‎ ệ‎ n﹒𝘝n‎ ‎ #

"Nhưng con mù rồi, con không thể nhìn thấy mặt cha nữa." Vân Tịch tựa vào trước ngực phụ thân, nghe thấy tiếng tim đập loạn nhịp của ông, khóe miệng thoáng hiện nét cười khổ.

"Không phải!" Sở Thiếu Hành trầm giọng phủ nhận, âm thanh có chút run rẩy khó nén, "Mắt con bị quấn băng nên không thấy gì thôi, khuya rồi, Vân nhi, con ngủ tiếp đi..."

Vân Tịch bổng nhiên nở nụ cười, lạnh giọng suy yếu nói: "Ha ha... cha gạt con. Trời sáng rồi, con có thể cảm nhận được, trời đã sáng rồi..." Nghe thấy mà lòng ông khổ sở không thôi.

Sở Thiếu Hành cố hắng giọng, nói: "Vân nhi! Bây giờ chúng ta muốn mang con đi trị thương, đến Nam Cương tìm..."

"Nàng ấy đâu rồi?" Vân Tịch chẳng mảy may để ý đến mình, mà ngắt lời cha. Gương mặt trắng bệch bình tĩnh như nước, nàng muốn nghe được đáp án, để dập tắt bất an như cơn sóng dữ trong lòng.

"Tuyết Vi đâu rồi? Sao con không cảm nhận được sự tồn tại của nàng? Cha, cha nói cho con biết, không phải là... Nàng đã xảy ra chuyện gì rồi chứ!"

"Không có, con bé không bị làm sao hết! Chỉ là nó chưa theo kịp thôi, rất nhanh sẽ đuổi đến. Vân nhi, con chớ có suy nghĩ lung tung!"

Sở Thiếu Hành đáp, ông tận lực an ủi nàng, Vân Tịch bổng nhiên dùng sức tránh khỏi cái ôm của phụ thân. Nàng ngồi nghiêm chỉnh lại, trên mặt không có tức giận, chỉ hơi hoảng hốt, giọng khó chịu hỏi:

"Con rốt cuộc là bị làm sao? Hôn mê bao lâu rồi? Hiện tại muốn đi đâu..."

Nàng chỉ nhớ, lúc hộp đá ở trước mặt đột nhiên tự tách ra, còn chưa kịp thấy rõ cái gì, thì đã bị chất lỏng nóng rát phun vào hai mắt, tầm nhìn liền bị huyết sắc che mờ, mất đi toàn bộ tri giác. Từ lúc đó trở đi, Vân Tịch không nhớ thêm được gì nữa, mặc dù lúc ở trạng thái nửa tỉnh nửa mê, luôn cố gắng tìm bóng dáng nàng...

"Thứ phun vào mắt con, chính là nọc độc của Xà vương cổ. Đại phu bình thường không trị được loại độc này, chúng ta sợ độc ngấm lên não chảy vào huyết mạch, gây hậu quả nghiêm trọng, cho nên Tô Di Á mới quyết định đi trước. Vân nhi, con cần phải hiểu cho nỗi khổ tâm của chúng ta, phụ thân luôn muốn tốt cho con..."

Nhưng lời của Sở Thiếu Hành còn chưa dứt, Vân Tịch đột nhiên đứng bật dậy, đẩy phụ thân ra. Thân thể mang thương thế nặng nề đột nhiên như có được sức mạnh thần kỳ, nàng không màn gì nữa, vén mành xe lên, thò đầu ra hét lớn với mã phu:

"Dừng xe! Lập tức dừng xe cho ta!"

"Hả... A... Sở... Sở cô nương?" Phu xe hoảng sợ, mặt tái mét, nhưng vẫn không có ý định dừng xe.

"Vân nhi, con vào đây ngay cho cha!" Sở Thiếu Hành dùng sức ngăn lại hành vi mất trí của con gái mình, "Đừng có bướng bỉnh, trở vào nằm xuống!"

"Ha, con bướng bỉnh?" Vân Tịch cười lạnh, hai mắt dưới băng gạt dường như đang tóe lửa

"Các người cứ như vậy mà bỏ lại Tuyết Vi? Lại thêm mã tiên ngày đêm chạy không ngừng, cha nói làm sao nàng đuổi kịp! Dừng xe, không ngừng con tự nhảy xuống tìm nàng!"

Nàng nói xong, thật sự xốc mành xe bò ra ngoài, xe ngựa xóc nảy không ổn định, thiên hạ lại đang mù hai mắt, tùy thời đều có thể bị mất thăng bằng mà rớt xuống...

"Vân nhi!" Sở Thiếu Hành gầm lên, ôm ngang hông Vân Tịch, lôi con gái đang kích động trở về, chịu thỏa hiệp, gọi mã phu ngừng xe, "Dừng xe, kêu chiếc phía trước cũng ngừng đi, lập tức ngừng lại!"

Xe ngựa ngừng mới vừa ổn định, Vân Tịch đã nhảy xuống xe, tay giơ lên quờ quạng, lò dò tìm đường tiến lên phía trước. Nắng sớm chiếu lên người nàng, từng tia ấm áp. Nhưng trước mắt nàng vẫn là một màu đen tuyệt vọng.

"Vân nhi con muốn làm gì!" Sở Thiếu Hành xông lên phía trước, khoát thêm áo choàng cho nàng, lại muốn lôi nàng trở về.

Vân Tịch gạt tay phụ thân ra, nàng không muốn bất kỳ ai đỡ nàng! Nàng mò mẫm đi trên sơn đạo, khóe miệng nhếch lên một nụ cười châm chọc.

"Vân Tịch?" Tô Di Á nghe ngoài xe ồn ào, nên cô xuống xe, liền thấy Vân Tịch đã tỉnh thậm chí còn ở ngoài xe đi lại, cô giật thót kêu lên, chạy về phía nàng, hồng y đỏ bừng như lửa: "Tỷ tỉnh rồi, rốt cuộc tỉnh rồi! Năm ngày rồi... Vân Tịch..."

"Ha ha, hẳn là cô phải hi vọng tôi hôn mê thêm vài ngày nữa, mới đúng chứ hả!" Vân Tịch lần theo tiếng nói đến gần Tô Di Á, sắc mặt lạnh lùng như người xa lạ, nghiến răng hỏi cô, "Tại sao không đợi Tuyết Vi, tại sao lại không đợi nàng!"

Tô Di Á sửng sốt, mọi chuyện còn tệ hơn nàng tưởng tượng, hỏng hết cả rồi, mắt thấy người yếu ớt trước mặt vẫn không dừng lại mà tiếp tục đi lướt qua cô. Tỷ ấy vừa tỉnh lại, câu đầu tiên nói với mình chính là hỏi tội, mang theo tức giận chất vấn mình! Oan khuất, tủi thân từ đáy lòng dâng lên, làm bỏng rát lòng Tô Di Á, hồng y tiểu Quận chúa không khống chế được lớn tiếng quát lại:

"Đợi? Có bao nhiêu thời gian để đợi! Tỷ có biết bộ dạng của tỷ lúc đó ra sao không, đồng tử mở rộng, sốt cao không lùi, lại còn không ngừng thổ huyết... Chờ thêm một khắc là thêm một phần nguy hiểm, ta không thể nhìn tỷ chết!"

"Đừng cho là tôi không biết cô đang muốn cái gì!" Vân Tịch chỉ tay về phía cô, ý nghĩa lời nói sắc như dao, "Đừng vọng tưởng bằng một chút thủ đoạn này, là có thể chia rẽ tôi và Tuyết Vi! Cô còn chưa đủ hiểu tôi sao, lành lặng lại thì thế nào, nếu thiếu nàng, tôi thà rằng chết!"

"Tỷ..." Tô Di Á giận đến cả người run lên, nước mắt theo gương mặt tú lệ không ngừng chảy xuống, cô nghẹn ngào hét lớn: "Sở Vân Tịch, tỷ có biết năm ngày này, ta đã chảy bao nhiêu nước mắt vì tỷ không, mỗi ngày đều thấp thỏm lo sợ, ta mang tỷ bôn ba gấp rút lên đường, chỉ là muốn giữ lại tánh mạng cho tỷ, muốn cứu lấy tỷ dù tỷ chưa bao giờ thuộc về ta!"

"Nhưng tỷ thì tốt rồi, vừa tỉnh dậy là đã hò hét vào mặt ta, chỉ lo đi tìm nữ ma đầu đó! Thương Tuyết Vi, cô ta đâu phải là đứa nhỏ ba tuổi, làm sao lạc được, sao chết được! Sở Vân Tịch, tỷ nghe cho kĩ đây, ta mang tỷ đi trị thương lần này, chính là việc cuối cùng mà ta làm vì tỷ. Lần cuối, vĩnh viễn chỉ lần cuối này thôi!"

Nói xong, Tô Di Á khóc lao đi mất...

Vân Tịch sửng sốt đứng đơ tại chỗ. Qua một lúc lâu sau, Sở Thiếu Hành mới đến vỗ vỗ đầu vai nàng, thở dài nói: "Vân nhi, con quả thật không nên nói Tô nha đầu như vậy, mấy ngày nay nó luôn lo lắng, chăm sóc cho con, nhanh, đi nói lời xin lỗi với con bé đi."

"Thật xin lỗi..." Ba chữ này quấn quít trong lòng Vân Tịch, không ngừng lặp đi lặp lại, nhưng nàng lại không có dũng khí chính miệng đi nói với Tô Di Á, nợ càng nhiều, lại càng khó có thể nói cho rõ ràng. Vân Tịch càng ngày càng không thể đối mặt với Tô Di Á, mặc dù hiện tại nàng đã mù, không cần phải "Đối mặt" với cô, cũng không còn thấy được vẻ mặt vui vẻ, hay là khóc than của Tô Di Á...

Vân Tịch không có ý đuổi theo, nàng xoay người lửng thửng quay lại xe ngựa của mình.

Sở Thiếu Hành dựa vào vách thùng xe ngựa, đưa cánh tay ôm lấy Vân Tịch, hai cha con ôm lấy nhau co rúc trên thảm bông nửa dựa vào bên giường ấm áp. Vân Tịch vùi đầu vào ngực phụ thân, nàng uống qua chút thuốc nên im lặng ngồi nghỉ ngơi, cảm xúc hỗn loạn cũng ổn định hơn rất nhiều. Lộ trình cũng vì vậy mà trì hoãn hơn nửa ngày, gió thổi lay động bức màn, bên ngoài cửa sổ, rừng cây linh sam gió đưa xào xạc, hai bên sơn đạo, đá vụn rơi rào rạc, núi non trùng điệp trãi dài, càng đi về phía Nam, địa thế càng thêm hiểm trở.

"Cha..." Vân Tịch đột nhiên mở miệng, giọng hơi yếu ớt: "Bây giờ chúng ta đang ở chổ nào?"

"Đã đến cảnh nội Nam Cương rồi." Sở Thiếu Hành đáp, trong lòng ông án chừng, điểm dịch trạm kế tiếp cách đây chưa đầy mười dặm, nhưng nếu không tiếp tục lên đường thì đêm nay nhất định phải ngủ nơi hoang dã rồi. Ông đang muốn mở miệng khuyên nhủ con gái, thì lại phát hiện hơi thở nàng nhẹ nhàng ổn định, thần sắc an ổn, dường như đã ngủ say.

Sở Thiếu Hành cũng nhắm mắt dưỡng thần, khá lâu sau đó, bên ngoài xe ngựa vang lên tiếng động lớn khiến ông bừng tỉnh... Tiếng vó ngựa vồn vập mà đến, âm thanh của mã xa từ bên ngoài cửa sổ truyền vào: "Kẻ nào?!" Tuy là giọng điệu chất vấn, nhưng lại không có tiếng trả lời, một giọng nữ tử vang lên, đánh tan toàn bộ cơn buồn ngủ còn sót lại của Sở Thiếu Hành.

"Vân Tịch đâu?!"

Là giọng của con bé! Sở Thiếu Hành nhích người, chậm rãi rút tay trái ra khỏi người Vân Tịch, có chút kích động vén mành xe lên, gương mặt Thương Tuyết Vi lập tức rơi vào đáy mắt...

Nàng đứng bên ngoài xe ngựa, vẫn là bạch y tuyết trắng, như hoa Tường Vi nở rộ trong gió. Nữ Giáo vương tuyệt mỹ lãnh diễm, gương mặt khắc đầy phong sương, tiều tụy mệt mỏi không chịu nổi. Nàng liếc mắt liền thấy Sở Thiếu Hành, và người trong lòng đang ngủ mê man, hai mắt lập tức ngân ngấn nước, đáy mắt tràn đầy đau lòng và nhớ nhung...

"Sở bá bá..."

"Tuyết Vi? Con đến rồi! Mau... Mau vào!"

Thương Tuyết Vi lao vào xe ngựa, thật nhẹ nhàng ngồi bên người Vân Tịch, nàng nửa tựa bên giường, ngủ rất an ổn. Đầu ngón tay Thương Tuyết Vi run run, khẽ vuốt lên băng gạc quấn quanh hai mắt nàng... Nhớ lại đôi mày dài hơi nhếch nhẹ, và đôi đồng tử xanh thẳm như hình ảnh phản chiếu của bầu trời và mặt biển xanh tí tắp, một loại thần thái mà không người nào có thể có được, đó là thứ đã khiến cho nàng động tâm, mê luyến điên cuồng ngay từ lần đầu gặp gỡ!

Nàng hôn nhẹ lên trán Vân Tịch, nhắm mắt lại tùy ý cho nước mắt chảy xuôi.

"Thực xin lỗi... Con đã đến trễ, con không thể chăm sóc nàng thật tốt... Rất xin lỗi, Sở bá bá!" Thương Tuyết Vi bật khóc lên, không ngừng hướng Sở Thiếu Hành tạ lỗi... Lão đao khách trong lòng run lên, Tuyết Vi làm sai chổ nào, con bé vì yêu Vân Tịch mà đã trả giá rất nhiều, thật sự rất nhiều!

Sở Thiếu Hành lệ nóng doanh tròng, cầm tay Vân Tịch, đặt vào lòng bàn tay Thương Tuyết Vi, nghẹn ngào nói: "Con không sai, chỉ cần con ở đây là tốt rồi, chỉ cần có con ở đây... Vân nhi sẽ tốt lên thôi!"

Tay ông nắm chặt tay hai nàng, ba tay nắm chặt lại với nhau... "Sở bá bá!" Thương Tuyết Vi kinh hỉ đến không nói nên lời, điều này chứng tỏ, Sở Thiếu Hành rốt cuộc đã tiếp nhận nàng rồi, đã chấp nhận cho hai người yêu nhau!

Đúng lúc này, Vân Tịch giật mình tỉnh lại, tay nàng nằm trong lòng bàn tay của Thương Tuyết Vi run mạnh một cái, liền giật mạnh tay ra khỏi nơi ấm áp đó... Vân Tịch như bị điện giật bật dậy, nàng cắn chặt môi không hỏi hay không nói câu gì, hai tay ôm gối co rúm người vào một góc. Động tác hoảng loạn đề phòng như vậy làm cho Thương Tuyết Vi hoảng sợ, tâm bổng tê rần...

Nàng quên Vân Tịch đã không còn thấy được, mình đột nhiên xuất hiện, có phải dọa nàng sợ rồi hay không?

Nhưng mà nàng lại như muốn xác nhận cái gì, Thương Tuyết Vi hít sâu một hơi ngừng thở, cũng giống như Vân Tịch im lặng "Đối diện" với nàng. "Vân nhi" Sở Thiếu Hành nhỏ giọng kêu một tiếng, Vân Tịch lúc này mới thoáng bình tĩnh lại một chút, nàng ở trong bóng tối, rốt cuộc cảm nhận được một chút khí tức vô cùng quen thuộc...

"Nàng..." Vân Tịch hướng về phía Thương Tuyết Vi, thử đưa tay thăm dò, lập tức chạm tới mái tóc dài buông lơi của Thương Tuyết Vi, "Tuyết Vi?" Vân Tịch đưa tay sờ qua hai má trượt xuống cổ ngọc của nàng, tim đập rộn lên, cảm giác không thể tin được.

"Đúng... Là ta!" Thương Tuyết Vi rốt cuộc không thể kìm nén cảm xúc vui buồn lẫn lộn trong lòng thêm nữa, nàng ôm mạnh lấy Vân Tịch, cùng nàng hơi thở chạm nhau, vành tai tóc mai chạm nhau, "Ta đến rồi Vân Tịch! Ta cuối cùng cũng đuổi kịp nàng!"

Một dòng lệ lạnh lẽo chảy tràn qua kẻ tay Vân Tịch, hai người ôm lấy nhau để giảm bớt phần nào tưởng niệm, rồi đắm chìm trong nụ hôn ngọt ngào, giống như một giây trước khi xảy ra sự cố kia, khiến nàng lưu luyến không muốn rời.

Hai mắt ta không nhìn thấy nàng, nhưng trái tim ta có nàng, ta có thể cảm nhận được nàng!

Khóe môi Vân Tịch khẽ cong, tràn ra nụ cười rực rỡ như ánh ban mai, mây mù dần dần tan biến. Nàng từ từ kề sát vào hơi thở mê loạn của Thương Tuyết Vi, hôn lên đôi môi luôn quấy nhiễu lòng nàng, mạnh mẽ ngọt ngào triền miên...

Đêm đã khuya, Vân Tịch và Thương Tuyết Vi ngồi bên bìa rừng bên ngoài xe ngựa, gió đêm yên tĩnh hòa cùng nhạc đệm của tự nhiên, hai người sóng vai ngồi ôm chặt lấy nhau. Đống lửa trại trước mặt cháy bập bùng, tỏa ra hơi nóng ấm áp, huân đỏ bên má hai nàng. Vân Tịch nhẹ tựa vào đầu vai Thương Tuyết Vi, sau khi mất đi nhãn lực, các giác quan khác của nàng trở nên cực kỳ mẫn cảm, cũng yếu ớt lạ thường, nàng cứ như đứa trẻ thích ỷ lại vào Thương Tuyết Vi, rất thích tập kích bất ngờ lên gương mặt xinh đẹp của nàng, in dấu một nụ hôn ngọt ngào...

Gương mặt trắng nõn của Thương Tuyết Vi nổi lên rặng mây đỏ, nhẹ nhắm hai mắt lại hưởng thụ, đột ngột hít nhẹ một hơi: "Tịch nhi, ta giống như vừa nghe được tiếng gió trên đỉnh Côn Luân."

Vân Tịch bật cười, nơi sơn giả, ngoại trừ tiếng côn trùng và tiếng chim kêu văng vẳng, thì không gian rất yên tĩnh, rất thoải mái. "Chả nhẽ nàng nhớ nhà đến bệnh rồi sao, gió trên núi Côn Luân làm sao thổi tới nơi này được!"

Thương Tuyết Vi nghiêng tai lắng nghe, có chút bối rối cười cười: "Có lẽ vậy, nhưng ta thật sự nghe được mà..."

Vân Tịch ngẩng đầu, thần sắc nhợt nhạt hẳn đi, lẩm bẩm nói: "Tuyết Vi, ta lại liên lụy nàng rồi... Từ lúc rời khỏi núi Côn Luân đến bây giờ ta vẫn luôn liên lụy nàng, luôn khiến nàng vất vả bôn ba, vốn... Vốn dĩ chúng ta đã có thể về nhà..."

"Cái đồ ngốc này!" Thương Tuyết Vi ảm đạm cười, ghì chặt đầu vai Vân Tịch kéo nàng tựa vào lòng mình, "Chỉ cần chúng ta ở bên nhau, chẳng sợ đi đến chân trời góc biển!"

"Thế nhưng, ta đã là một phế nhân, nếu cả đời này ta không nhìn thấy nữa, đây chẳng phải là cả đời sẽ liên lụy nàng sao..."

"Chẳng lẽ mù rồi, thì nàng không còn là Sở Vân Tịch nữa sao?" Nàng nghe thấy giọng Thương Tuyết Vi mang theo sửng sốt hỏi lại, lời lẽ kiên định lay động lòng người, "Nàng không có liên lụy ta, bởi vì ta yêu nàng, muốn nàng! Chỉ cần nàng vẫn là nàng, vô luận nàng biến thành bộ dáng gì ta cũng sẽ không thay đổi! Biết không, ta sẽ không để một mình nàng trong bóng tối, ta sẽ không buông nàng ra... Không bao giờ để nàng rời khỏi ta một lần nữa!"

Lời nói kiên quyết mạnh mẽ này, như khúc ca được ngâm xướng, rất êm tai, Thương Tuyết Vi nâng cằm nàng lên, thật nhanh cắn lên cánh hoa nhỏ của nàng, mang theo một chút mặn đắng lấp lánh, kế tiếp là một màn hôn sâu cuồng nhiệt cực nóng...

Nàng không thể quên được cảm giác tuyệt vọng khi chạy đến Đồng Nhân Đường, cùng năm ngày đen tối chua xót đuổi theo, Thương Tuyết Vi thề từ nay về sau dù có xảy ra bất kỳ tình huống nào nàng cũng phải nắm thật chặt tay Vân Tịch, xa nhau như lần này, vĩnh viễn không bao giờ lặp lại!

Cách đó không xa còn có một đôi khác đang ngồi bên đống lửa, Tô Di Á không chuyển mắt nhìn chằm chằm hai người dưới trời sao hôn nhau nồng nhiệt, khóe mắt dần dần ướt át.

Kỳ Phong Linh bất đắc dĩ lắc lắc đầu, kéo kéo góc áo cô: "Buồn thì đừng có nhìn a! Cô đây là để làm chi..." Nghe thế Tô Di Á quay mặt lại, đăm đăm nhìn Phong Linh, ánh lửa chiếu rọi ánh lên vẻ đẹp kiều mị trên gương mặt cô, Kỳ Phong Linh xấu hổ cúi đầu đỏ mặt nói: "Kêu cô đừng nhìn hai người họ thôi... đâu cần nhìn tôi như vậy!"

Tô Di Á rốt cuộc dời tầm mắt, sâu xa nói: "Ta không thể để hai người đó cứ như vậy... Xuất hiện trước mặt sư tỷ ta!"

Kỳ Phong Linh hơi giật mình hỏi: "Vì sao? Hai người họ vốn là một đôi mà."

Tô Di Á nhíu mày, đắm chìm trong suy nghĩ của mình, khóe mắt còn chưa khô, đáy mắt lại sâu xa khó lường: "Cô cũng không nghĩ thử xem, một vị là Thái Thượng Hoàng thoái vị ở Trung Nguyên, một cái là nữ Giáo vương nắng mưa thất thường ở Tây Vực, hai nữ vương này chạm mặt cùng một chổ, không đánh nhau mới là lạ!"

Kỳ Phong Linh nghe thế cười ha hả: "Trừ phi là ở trên xa trường, đại biểu cho lợi ích dân tộc thôi chứ. Cô sao biết, lỡ hai người đó vừa gặp đã hợp ý thì sao?"

"Hợp ý cái đầu cô!" Tô Di Á nũng nịu một tiếng, lại nói: "Vậy cô nói, sư tỷ ta dựa vào cái gì mà phải cứu Sở Vân Tịch đây?"

"Ừm, vì cô ấy là bằng hữu của cô, lại còn là người cô thích, cô đừng nói không phải à!" Kỳ Phong Linh lỡ miệng nói luôn.

Ánh mắt Tô Di Á càng thêm phức tạp, vẻ mặt lại có chút cô đơn, rồi lại hơi tức giận nói: "Cô đừng quên, tỷ ấy không chỉ là người ta thích, mà còn là tình nhân của nữ Giáo vương tà giáo!"

"Cô..." Kỳ Phong Linh không biết nói thế nào, càng không rõ Tô Di Á là có ý gì.

Chợt Tô Di Á nhếch môi cười lạnh, thong thả đứng dậy: "Ta phải tìm Thương Tuyết Vi nói chuyện thôi."

- -------------

Chúc mọi người năm mới vui vẻ nha ^_^

- -----------

Tác giả nói: chương sau Nguyệt và Ly lên sàn ~~~


Nhấn để mở bình luận

Hồng Nhan Nhược Tuyết