Hồng Nhan Nhược Tuyết


Vân Tịch ngồi một mình bên bờ sông, nắm trong tay mấy hòn đá nhỏ, ném vào lòng sông, gợn sóng dần lan rộng, y như nỗi lòng nàng lúc này mãi chưa bình lặng được, gió đêm thổi bay sợi tóc giữa đôi mày nhộn nhạo, cộng thêm nỗi buồn không tên. Nàng quăng đi hòn đá cuối cùng trong tay, mặt sông gợn sóng dần thu nhỏ lại, sau cùng biến mất khôi phục phẳng lặng.

Ánh trăng vắt ngang người nàng, Vân Tịch đứng dậy, lại muốn đi lượm thêm ít cục đá, giống như đứa nhỏ tự mình tìm vui.

"Đó là loại cảm giác rất khó hình dung đúng không..." Phía sau đột ngột xuất hiện một giọng nói, không nhanh không chậm, trong trẻo dễ nghe. Vân Tịch ngoái đầu nhìn lại, thì ra là Nam Cương vương Nhược Ly, bất tri bất giác đã đứng cạnh nàng tự lúc nào. Nhược Ly không có nhìn nàng, mà nhìn quỳnh lâu cung vũ bên bờ đối diện, lẩm bẩm nói: "Nó như là một cái gì đó luôn hiện diện quanh mình rồi đột nhiên biến mất, dạng dạng vậy.., làm ta không biết phải làm sao."

"Điện hạ..." Vân Tịch hơi hơi đỏ mặt, có chút cảm giác xấu hổ do bị nhìn thấu tâm tư.

"Không cần giữ lễ tiết. Ta cũng không hơn cô bao nhiêu tuổi, cứ gọi thẳng tên ta là được." Nhược Ly quay đầu lại đối diện với nàng, ánh mắt ôn nhu như ngọc, tươi cười thân thiết. Ánh trăng chiếu vào cung bào màu trắng nền thêu hình rồng, càng tăng thêm phần tuấn mỹ sạch sẽ.

Vân Tịch gật gật đầu, sầu tư không hiển, hỏi: "Cô theo ta?"

Nhược Ly cười lắc đầu: "Trùng hợp ta đi ngang qua nơi này, nhìn thấy cô như vậy ta liền đoán được. Tô Di Á cùng nghĩa muội của cô, sớm hay muộn gì cô cũng phát hiện ra."

Vân Tịch lộ ra một nụ cười khổ: "Hóa ra các người đều biết. Ta cũng không hiểu sao mình buồn, ta hẳn phải vui mới đúng chứ nhỉ, sau này muội ấy sẽ không phải kẹp giữa ta và Tuyết Vi, làm Tuyết Vi ghen, ta thì khổ sở..." Giọng nàng đều đều thản nhiên, nhưng vẫn mơ hồ toát ra thương cảm, "Có phải khi người ta để mất đi rồi, họ mới tỉnh ngộ, hóa ra Tô Di Á trong lòng ta cũng rất quan trọng. Nhưng mà, ta có tư cách gì để buồn, ta cảm thấy mình rất ích kỷ! Thậm chí rất thẹn với Tuyết Vi..."

"Cô có từng động tâm với Tô Di Á?" Nhược Ly cắt đứt lời nàng, nghiêm túc đứng ở trước mặt Vân Tịch.

Vân Tịch dừng một chút, mặt nước phản quang ánh lên mặt nàng khiến nó càng thêm mông lung đẹp đẽ: "Ta luôn rất cảm kích Di Á, cũng rất thích muội ấy. Nhưng loại thích này so với cái thích mãnh liệt đối Tuyết Vi hoàn toàn khác nhau!"

"Cho nên cô đừng nhầm lẫn, cô buồn, không phải là vì tình cũ khó quên với Di Á, mà là bởi vì cô đã có thói quen được muội ấy yêu." Nhược Ly chậm rãi nói, thay nàng phân tích. "Cô cùng Di Á quen biết đã hơn một năm, tuy rằng cô không thương muội ấy, nhưng muội ấy đã dung nhập vào cuộc sống của cô rồi. Cô quen được Di Á xoay quanh mình, không oán không hối chờ cô, thứ muội ấy cho cô, cô luôn muốn hồi báo, nhưng chung quy vẫn không thể báo đáp. Nên cô thường không để ý đến muội ấy, đến khi muội ấy không còn xoay quanh cô nữa, cô mới bắt đầu cảm thấy không quen. Loại cảm tình này không phải là yêu, cô không nên để nó ảnh hưởng đến tâm trạng cô lâu quá."

Trong mắt Vân Tịch dâng lên một màng hơi nước, mặt chôn vào lòng bàn tay, nức nở nói: "Nhưng ta không muốn có loại cảm giác này, ta cảm thấy mình rất ích kỷ!" Nhược Ly khoát tay lên vai nàng, thở dài nói: "Cô không cần phải... Tiếp tục tự trách, con người bản tính vốn luôn ích kỷ, cảm giác có người thích thật rất tốt đẹp. Trên đời này người bạc tình phụ nghĩa thay đổi thất thường rất nhiều, trung thành yêu một người cần phải có dũng khí, để chống lại đủ loại hấp dẫn, hai người mới có thể thiên trường địa cửu!"

"Ừm, ta hiểu được." Vân Tịch lau đi nước mắt, nàng thoải mái cười, âm thanh hơi run run: "Một năm rồi, đã đến lúc phải tách ra. Thiên hạ không có bữa tiệc nào không tàn, ta buồn vì ta sẽ mất đi Tô Di Á, có lẽ rất nhanh sẽ không còn gặp lại... Nhưng ta không hối hận, bởi vì ta yêu Thương Tuyết Vi! Coi như thời gian có quay trở lại, lựa chọn lại lần nữa, ta vẫn chọn yêu Thương Tuyết Vi!"

Nhược Ly nghe vậy, cười hài lòng: "Nghĩ thông suốt là tốt rồi, cô ấy cũng rất yêu cô, tất nhiên cũng duy nhất thuộc về mình cô!"

Bên ngoài Tê Loan Điện.

Bạch y nữ tử cầm kiếm đứng dưới trăng, tay áo bị gió đêm thổi bay phần phật, lạnh như băng tuyết, xuất trần tuyệt thế. Nàng hơi hơi ngẩng đầu, nhìn chữ to xanh vàng rực rỡ trước mặt, đồng tử sáng như tuyết lãnh liệt xẹt qua một tia chần chờ.

Thương Tuyết Vi vốn là đi Bích Tiêu cung tìm Nam Cương vương Nhược Ly, ai ngờ nàng đã rời cung trước một bước, không biết đi nơi nào. Nữ Giáo vương thất vọng lại không cam lòng ngứa nghề khó nhịn, bắt đầu ở trong Loan Nguyệt Cung bước nhanh vội vàng tìm kiếm đối thủ. Nhưng mà Loan Nguyệt Cung thật sự quá lớn, nàng tìm hồi lâu cũng không có tìm được Nhược Ly, lại bất tri bất giác đi tới bên ngoài tẩm cung của Thái Thượng Hoàng.

Năm đó Cơ Nguyệt cùng Nhược Ly song kiếm hợp bích đoạt lại giang sơn, vô luận là võ công, khí độ hay là dung mạo đều là Thiên Hạ Vô Song, thế nhân truyền làm giai thoại, danh chấn Tứ Hải... Khi đó Thương Tuyết Vi bất quá mới mười mấy tuổi, ở trong giai đoạn tuổi trẻ nông nổi mơ mộng một mình rong ruổi thiên hạ, sáng lập hoành đồ bá nghiệp để nổi danh cùng Nữ Đế Trung Nguyên. Vừa nghĩ đến đây, Thương Tuyết Vi không tiếp tục do dự, Xích Nguyệt bảo kiếm thích giết chóc trong lòng bàn tay nàng đã minh động, muốn thoát ra khỏi vỏ!

Nàng phi nhanh lướt qua thềm ngọc trùng điệp, trước một khắc xâm nhập vào đại điện bị người nện bước chặn đứng. Năm thị vệ võ trang đầy đủ nhất tề rút kiếm, quát to một tiếng: "Càn rỡ!"

Ánh mắt Thương Tuyết Vi hung hăng sắc bén như lợi kiếm nhìn thẳng mặt bọn họ, mấy người cả kinh, đáy lòng mấy tên nam nhân bảy thước rét lạnh.

Đang giằng co, trong điện lại truyền đến âm thanh ôn nhu của Thái Thượng Hoàng: "Để nàng ta vào đi."

Thị vệ bất đắc dĩ cho đi. Thương Tuyết Vi lập tức đi vào, cung điện hoa lệ rộng rãi, màn che màu đỏ chót trùng điệp phất phơ, đỏ như máu.

Thương Tuyết Vi cách Cơ Nguyệt chừng ba trượng thì dừng bước. Khiến nàng kinh ngạc chính là, Thái Thượng Hoàng đang nhàn nhã ngồi ở trước bàn, hết sức chăm chú tự mình bày kim may vá. Trong tay là một bộ gấm hoa màu đỏ. Ngoại trừ may vá, trên ống tay áo nàng còn thêu mấy đám mây gợn sóng, và một con thanh điểu đang bay. Chỉ thấy đầu ngón tay Cơ Nguyệt linh động, như xuân phong hóa vũ, từng đường kim mũi chỉ đều là yêu thương âu yếm...

"Thái Thượng Hoàng... Sao người lại tự mình làm mấy thứ này?" Thương Tuyết Vi lặng yên mở miệng.

Cơ Nguyệt không có ngẩng đầu, vẫn hết sức chuyên chú làm nữ công, "Nàng hôm qua dạy Vĩnh nhi luyện kiếm làm rách đồ, bỏ thì lại tiếc, mà đưa cho người khác vá ta lại không muốn. Lúc trước khi du lịch đến Giang Nam, ta liền thích thêu thùa, vừa giết thời gian, lại mài dũa tâm tính. Ta thêu cho nàng con thanh điểu trên cổ tay áo, hẳn là cùng Ly nhi rất xứng đi?"

Con người ung dung cao quý trước mắt này, lại giống như một tỷ tỷ nũng nịu, một thê tử hiền huệ.

Thương Tuyết Vi giật mình một hồi lâu, mới phục hồi tinh thần lại, vẫn nắm chặt bảo kiếm trong tay áo, lẩm bẩm nói: "Ta muốn cùng ngài so kiếm!"

Tay Cơ Nguyệt đang may vá dừng một chút, lập tức ngẩng đầu nhìn thẳng ánh mắt Thương Tuyết Vi, ánh mắt nàng như chờ đợi, lại ẩn chứa nguy hiểm sắc bén. Dường như không khí bốn phía chợt lạnh đi vài phần, Cơ Nguyệt vẫn không có ý tứ nghênh tiếp khiêu chiến, lắc đầu cười: "Đã lâu ta không có luyện võ công, hay là cô đi tìm Ly nhi đi." "Cô ấy không ở Bích Tiêu cung." Thương Tuyết Vi thở dài, nàng bức thiết muốn cùng Cơ Nguyệt phân cao thấp, cho dù nàng chỉ xuất một chiêu cũng được. "Không biết Tuyết Vi, có thể có vinh hạnh cùng Thái Thượng Hoàng luận bàn mấy chiêu, hy vọng thành toàn!"

Cơ Nguyệt nở nụ cười, cũng không tiếp tục trả lời.

Không nghĩ tới nhãn thần Thương Tuyết Vi ngưng tụ, bảo kiếm "Xoạt" một tiếng xuất ra khỏi vỏ, như nộ Long yêu kiều bay thẳng đến vài thước xuất ra hàn quang, chém thẳng vào bộ xiêm y trong tay Cơ Nguyệt... "Đắc tội!" Nàng biết Cơ Nguyệt không có khả năng mặc kệ mình chém bộ y phục này rách thành hai mảnh, nàng chờ đợi nàng xuất chiêu, cho dù căn bản nhìn không thấy vũ khí cất giấu bên người Cơ Nguyệt!

Ngoài ý liệu, nghênh đón Thương Tuyết Vi phản kích lại là cái kim thêu! Mũi kiếm Nữ giáo vương đánh tới trong nháy mắt, kim nhỏ trong tay Cơ Nguyệt hóa thành một đạo u quang, đâm thẳng đến bảo kiếm, "Đinh!" Một tiếng mạnh mẽ vang lên, Thương Tuyết Vi liền xoay chuyển kiếm thế, một chiêu này nhìn như lấy trứng chọi đá nhưng lại đánh tan kiếm khí của nàng... Ngay sau đó, như Thương Tuyết Vi mong muốn, một đạo thanh quang chói mắt từ dưới bàn rút ra, kiếm quang tựa như nước chảy qua mắt Thương Tuyết Vi.

Bộ đại hồng cung trang hoa lệ phức tạp của Cơ Nguyệt bay lên phất phới, nàng thả người nhảy xuống, huy kiếm chỉa thẳng ngực Thương Tuyết Vi... Thương Tuyết Vi hoành kiếm che ngực, miễn cưỡng chống đỡ một màn. Cơ Nguyệt bay vòng xoay người, kiếm ảnh lần thứ hai đan chéo mà lên, kiếm thế Cơ Nguyệt xoay chuyển linh động khó đoán, hai kiếm chạm nhau, kích xuất ra một tia lửa đỏ...

Trong con ngươi lạnh lẽo của Thương Tuyết Vi lộ ra hưng phấn: "Quả nhiên là Long Mạch thần kiếm!"

"Thái Thượng Hoàng!" Đúng lúc này, hơn chục ngự tiền thị vệ rút đao chen chúc chạy đến, Cơ Nguyệt lớn tiếng quát: "Toàn bộ lui ra!" Bọn thị vệ do do dự dự lui lại mấy bước, Cơ Nguyệt chuyển hướng Thương Tuyết Vi, ánh mắt dần dần lạnh như băng, cũng hàm chứa sự tán thưởng trân quý: "Chúng ta tiếp tục!"

Đến hiệp hai thì Thương Tuyết Vi xuất một kiếm hồng quang vạn trượng, chiêu này là "Liên Thượng Minh Hỏa" Đến tận bây giờ chưa gặp qua địch thủ, cả đại điện đều bao trùm kiếm khí, kiếm phong thổi tóc bay loạn vướn vào mi mắt, kích thích sự háo thắng, Cơ Nguyệt toàn thân thúc giục nội lực, tốc độ cùng khí thế trên người nàng không bằng ngoan lệ trên người Thương Tuyết Vi, nhưng trong lúc nàng đem nội lực chậm rãi truyền vào Long Mạch thần kiếm, thân kiếm tựa như thác nước đổi chiều, cuồn cuộn cuốn lấy đạo hồng quang...

Thương Tuyết Vi chỉ cảm thấy kiếm khí mãnh liệt như làn sóng, gần như cuốn kiếm nàng đi. Nữ Giáo vương liên tiếp thối lui mấy trượng, không địch lại chiêu này.

Cơ Nguyệt khóe miệng cong lên khó phân biệt địch ta, thần bí cười: "Năm đó cô dùng chính chiêu này, bắt đi sư muội của ta sao?"

Thương Tuyết Vi trong lòng căng thẳng, xem ra sau khi quan hệ của nàng và Vân Tịch bị lật tẩy, Tô Di Á vẫn là nói ra hết ân oán năm đó. Nàng nhìn chăm chú vào Cơ Nguyệt, trong đôi mắt u ám, ánh sáng lạnh dần dần cháy lên, này là vẻ mặt chỉ xuất hiện khi cao thủ gặp cao thủ, tán thưởng, đánh giá cao, và cả sự ngạo mạn không cam lòng thất bại.

Thương Tuyết Vi nắm chặt bảo kiếm, nội tức mãnh liệt khiến cho Xích Nguyệt kiếm tràn ra sắc đỏ quang mang, một cỗ kiếm khí điên cuồng chưa từng thấy đánh về phía Cơ Nguyệt, nàng huy kiếm chắn lấy, huyết sắc ở mũi kiếm cắt vỡ thanh quang Long Mạch thần kiếm, âm thanh bén nhọn mang theo điện quang hỏa thạch làm cho người ta sợ hãi, giao nhau chỉ thoáng chốc, khiến cho toàn bộ thị vệ ở đây đều đờ người ra, chấn kinh lòng người...

Đây là một chiêu quyết định thắng bại, "Thiên vấn" kiếm pháp chiêu "Phúc Thủy Nan Thu".

Thương Tuyết Vi cùng Cơ Nguyệt khác nhau, nàng một người một kiếm từ trong gian khổ chém giết mà ra, ý đồ lật đổ thiên hạ. Kiếm là sinh mệnh của nàng, là hồn của nàng, không ai hơn Thương Tuyết Vi càng khắc khổ nghiên cứu kiếm đạo, ngoại trừ nàng tự tay dạy dỗ Sở Vân Tịch, nàng không cho phép có bất kỳ kẻ nào chiến thắng tài hoa của nàng.

Kiếm khí tràn ra bốn phía, thắng bại đã phân.

Chỉ thấy trên Long Mạch thần kiếm, để lại rõ ràng một vết kiếm thật sâu, Cơ Nguyệt có chút thất thần vuốt ve Long Mạch, ngay cả nàng cũng phải thừa nhận một kiếm kia khiến nàng kinh sợ, nàng đón nhận ánh mắt có chút phức tạp của Thương Tuyết Vi, thản nhiên nói: "Cô thắng."

Thương Tuyết Vi thu kiếm vào vỏ, nàng thắng cũng chả thấy vui sướng gì, ngược lại bởi vì vết kiếm trên Long Mạch khiến nàng cảm thấy rất hổ thẹn, lẩm bẩm nói: "Thực xin lỗi..."

Đầu ngón tay Cơ Nguyệt xẹt qua vết kiếm màu máu còn nóng, nàng hít sâu một hơi, không hờn giận, cũng không có bất kỳ trách cứ nào. Nàng nhìn bạch y nữ tử trước mắt, trong thời đại hỗn loạn này, coi như Cơ Nguyệt chưa thoái vị, ai trong các nàng cũng không thể thay thế ai, siêu việt hơn ai, giống như Nhật Nguyệt tranh nhau phát sáng, đều tự có hào quang.

"Long Mạch từng phủ bụi trăm năm trong Hoàng Lăng không thấy mặt trời, hiện giờ cuối cùng cũng có địch thủ, ta rất cao hứng..."

Vết kiếm, cũng thành một đạo minh ký vĩnh viễn tồn tại.

Đang lúc hai Nữ Vương ở Tê Loan Điện đánh nhau kịch liệt, Vân Tịch và Nhược Ly lại ngồi ở bờ sông, được mấy tiểu cung nữ tay cầm kim bàn chén ngọc hầu hạ một bên, hai người thoải mái uống rượu trò chuyện.

"Cô có biết, cũng từng có một nữ tử, lặng yên yêu ta năm năm..."

Nam Cương vương tựa hồ say, sóng mắt trong suốt dần mê ly. Vân Tịch hơi có chút ngoài ý muốn, lòng hiếu kỳ bị khơi dậy: "Vậy... Sau này cô ấy thế nào?"

"Sau khi ta cùng tỷ tỷ xuôi Nam, không còn gặp lại nàng. Nghe nói có một nam tử si tâm chờ đợi nàng ba năm, cuối cùng cùng hắn thành hôn. Con gái đã muốn một tuổi, sắp kêu nương rồi." Nhược Ly trên mặt cười có vài phần vui mừng, cũng có vài phần hoài niệm, nghe ra được, nàng là thật tâm vui thay cho người nọ.

"Đây cũng là... Hạnh phúc bình thường nhất ở thế gian!" Vân Tịch nhấp rượu, nhìn lên bầu trời đầy sao.

Nhược Ly cũng uống một ngụm rượu: "Việc kinh doanh của bọn họ rất tốt, mở hơn mười gian tửu lâu. Ta từng muốn trở về nhìn nàng ấy, về sau vẫn là nhịn không đi. Ta nghĩ đối với nàng tốt nhất là nên chúc phúc, mà không cần tiếp tục xuất hiện trong cuộc sống của nàng. Ta đã cùng người ta yêu nhất ở bên nhau rồi, trừ điều đó ra, cái gì cũng không còn quan trọng, ta không còn cầu mong gì hơn."

Hai người chạm cốc cười, không biết có phải ảo giác do say rượu hay không, mà Nhược Ly lại thấy bầu trời rơi xuống vài bông tuyết nhỏ vụn, giống như là mảnh băng nhỏ rơi khỏi bầu trời, tuyết không ngừng rơi xuống, hình ảnh mơ hồ quen thuộc.

"Tuyết rơi..." Vân Tịch chậm rãi vươn tay, vốn là bông tuyết rất nhỏ, nên vừa chạm đầu ngón tay liền tan chảy... Mùa đông rét muốt lại đến rồi.

"Đúng rồi." Nhược Ly quơ chén rượu, bỗng nhiên xoay đầu lại nhìn đôi mắt xanh thẳm của Vân Tịch, cười nói: "Ngày mai là mười lăm tháng một, chúng ta mời cô cùng Thương Tuyết Vi đi du hồ, cùng nhau thưởng thức ánh trăng trên hồ Nhĩ Hải, tận tình địa chủ."

Ban đêm, nhiệt độ chợt hạ, phương bắc hàn khí xuôi nam, Nam Cương bốn mùa như mùa xuân thật sự hạ trận đầu tiểu tuyết.

Bên trong Tê Loan Điện ấm áp, Thương Tuyết Vi vuốt ve hình Mẫu Đơn đã thêu xong trên bình phong, thủ nghệ xảo đoạt thiên công như vậy, làm cho nàng tựa hồ ở trong một giây ngắn ngủi ngửi được mùi hoa Mẫu Đơn.

So kiếm xong, Cơ Nguyệt lại ngồi trở lại trước án bận rộn, ngón tay như ngọc hết sức nhỏ nhắn cầm kim uốn lượn. Thương Tuyết Vi ngồi ở bên người nàng, tinh tế xem xét hình thêu Mẫu Đơn tinh xảo trên bức bình phong, thần thái chuyên chú cùng Cơ Nguyệt rất giống nhau. Nàng bỗng nhiên hiểu rõ, tâm tư tinh tế của Thái Thượng Hoàng, tinh thần cởi mở, và uy nghi tự nhiên vốn có, rất nhiều rất nhiều thứ mà mình không thể so sánh. Thương Tuyết Vi đột nhiên sâu kín mở miệng: "Ta thật hâm mộ hai người, yêu nhau mười năm như một ngày! Ta cùng Vân Tịch mới có một năm, mà đã xảy ra biết bao nhiêu chuyện, ta không biết sau này..."

Cơ Nguyệt nâng mắt nhìn nàng, cười nheo mắt lại: "Ta cùng với Ly nhi khi mới vừa ở bên nhau cũng không biết sau này sẽ thế nào. Chỉ biết quý trọng mỗi ngày, luôn ở bên nàng. Ngày qua ngày, năm lại năm, hiện tại kinh nghiệm tích lũy mỗi ngày, chính là mười năm, hai mươi năm, là cả đời... Thế nên bản thân xuôi dòng trong đó, không cần phải suy nghĩ quá xa"

"Vậy... Thái Thượng Hoàng vì sao khăng khăng thoái vị?" Thương Tuyết Vi gắt gao nhìn chăm chú vào gương mặt giai nhân trẻ mãi không già trước mắt, "Thật là đáng tiếc..."

Bên môi Cơ Nguyệt vẫn giữ ý cười tuyệt mỹ làm say lòng người, nàng vuốt ve lên xiêm y Nhược Ly, giống như là đang chạm khuôn mặt người yêu: "Vạn dặm giang sơn lại thế nào, đánh không lại khinh nam tế ngữ của nàng ở bên tai..."

Thương Tuyết Vi nhất thời giật mình, tinh tế nhai nuốt lấy những lời này của nàng.

Cơ Nguyệt đánh giá nữ Giáo vương trẻ tuổi, có chút thâm ý hỏi han: "Cô nhất định không giống ta, đúng không?"

Ánh mắt Thương Tuyết Vi mềm đi, lập tức nắm chặt bảo kiếm trong tay áo, ánh mắt bạch y nữ tử nóng rực, cười nói: "Đúng vậy! Vân Tịch cùng vương vị, cả hai ta đều muốn!"

Cơ Nguyệt cười mà không nói, chỉ lẳng lặng nhìn nàng. Nàng cũng đủ quyết tuyệt ngoan lệ, tình thế bắt buộc nàng phải mạnh mẽ tự tin, kiếm thuật tuyệt học của nàng giống như Thần Ma. Cơ Nguyệt không thể đoán trước được Thương Tuyết Vi có thống nhất được Tây Vực đang loạn lạc hay không, dù cho nàng không phải là Quân Chủ nhân ái hiền minh, nhưng một nữ tử như vậy, nhất định cũng sẽ được ghi tên trong sử sách, khắc nên một truyền kỳ của chính mình!

Thương Tuyết Vi bỗng nhiên rút kiếm chỉa thẳng lên, sa y băng lăng bay bay như tuyết, là thứ tinh khiết nhất của bầu trời, cũng là màu sắc cao ngạo nhất. Nàng xoay người lại đón nhận ánh mắt có chút kinh dị của Thái Thượng Hoàng, mỉm cười: "Bất quá có chuyện, ta có thể hứa với ngài."

"Nói -- "

"Vô luận trong tương lai ta ở Tây Vực làm ra cái gì, Thương Tuyết Vi ta sinh thời... Tuyệt sẽ không xâm phạm Trung Nguyên nửa bước!"

Cơ Nguyệt trong lòng chấn động, vẫn là cười nói: "Vì sao?"

"Bởi vì... Ta vĩnh viễn cũng không muốn cùng ngài là địch!" Thương Tuyết Vi trầm giọng đáp, nàng vuốt vuốt tóc mai, ý cười trong đôi đồng tử băng sương xẹt qua thản nhiên, trịnh trọng đưa ra hứa hẹn.

- -----------------

Ngày mai mình post liền hai chương thịt, xong qua màn cuối luôn.


Nhấn để mở bình luận

Hồng Nhan Nhược Tuyết