Hồng Nhan Nhược Tuyết


CỔ HOẶC TRÍ MỆNH

"Rất đau sao, vậy uống máu của ta đi... Ngươi sẽ không còn đau đớn nữa!" Trong cơn ác mộng, ánh mắt mãng bào thiếu niên đột nhiên sắc bén như chim ưng, hắn tàn nhẫn cắn nắt ngón tay mình, đôi môi nhiễm máu đỏ tươi càng thêm yêu mị quỷ dị, không ngừng thì thầm lặp lại: "Yên nhi, uống máu của ta đi, sẽ không đau nữa..."

Thương Lưu Yên lớn tiếng hét chói tai giãy giụa, vì sao... Vì sao biết rõ là ác mộng mà không cách nào thoát khỏi, dù nàng đã dùng mọi cách để chống lại, cũng không cách nào tỉnh lại được! Thiếu niên cười hiểm ác, điên cuồng: "Yên nhi, ta cần ngươi, ngươi cũng vậy cần ta... Không phải sao?"

Hắn đột nhiên giang hai tay ra, tay áo rộng đỏ chót quét gió vươn lên, tư thế này như là đang gọi về gió tanh mưa máu ngập trời. Cái hủ trong tay hắn tùy ý rơi xuống đất, bể thành ngàn vạn mảnh nhỏ, nhưng nhìn không thấy cái xác rắn khô quắc kia nữa.

"Không được gọi tên ta, không được gọi ta!" Nàng như phát điên đánh mạnh về phía thân thể thiếu niên hư vô, giận dữ đến đôi mắt gần như tóe lửa, thiếu niên lại cười điên cuồng hơn, ngũ quan vốn dĩ anh tuấn hoàn mỹ giờ lại vặn vẹo thành một nhúm. Tiếng cười khủng khiếp đó làm đầu nàng đau đớn, cùng lúc đó đột nhiên môi nàng cảm nhận được sự lạnh lẽo, bờ môi đó ngăn lại tiếng hét hoảng sợ chói tai của nàng...

Trong ý thức hỗn độn lập tức xuất hiện một thân rắn khô quắc biến dạng, vảy rắn thô ráp xù xì bong tróc, cùng khuôn mặt thiếu niên mờ ảo đang cười to dữ tợn... Thương Lưu Yên cảm thấy da đầu tê dại, một trận ác hàn quét qua toàn thân, trong bụng co rút nhộn nhạo...

Nhưng cái hôn lạnh lẽo này lại luồn sâu vô cùng, đầu lưỡi mềm mại ở trong miệng nàng tùy ý làm bậy tấc tấc liếm lộng, Thương Lưu Yên kinh hãi mở to hai mắt nhìn, nàng rốt cuộc thấy rõ gương mặt lạnh lùng đẹp đẽ trước mắt... Bờ vai trắng mềm mại, cái gáy như tuyết nõn nà, ngọc thể như ẩn như hiện dưới sa y, nhãn đồng thâm sâu đen nhánh. Âm thanh trong trẻo lạnh lùng quen thuộc của người nọ quanh quẩn bên tai:

"Yên nhi, Yên nhi... Là ta."

"Tỷ... Tỷ?" Máu huyết cả người Thương Lưu Yên muốn chảy ngược rồi, hãy để thân thể nóng bỏng của nàng hòa cùng ngọc thể của tỷ tỷ, như thể hai sợ dây leo quấn lấy nhau cả đời. Thương Lưu Yên chìm đắm... trong tình mộng không cách nào thoát khỏi, nàng một bên hôn, một bên mắng mỏ trách cứ: "Thương Tuyết Vi, ta hận tỷ, ta rất hận tỷ!"

Tuy là lặp đi lặp lại chữ "Hận" nhưng lời vừa dứt, nàng lại mơ thấy mình bị tỷ tỷ áp dưới thân, Thương Lưu Yên mở rộng hai tay ôm nàng nghênh hợp, giống như trước đây đòi lấy yêu thương của tỷ tỷ, nàng mơ thấy rốt cuộc mình cũng đạt được, sự dung hợp cấm kỵ của tỷ muội song sinh, tất cả yêu hận đan xen, đấu tranh, mê luyến, đều được phát tiết triệt để... Thương Lưu Yên chăm chú nhìn vào gương mặt nàng, đó là tỷ tỷ thân yêu nhất của nàng, ngay cả thân thể uyển chuyển cùng dung mạo mỹ lệ đều y như đúc... Các nàng rõ ràng là có hẹn ước từ kiếp trước nên mới cùng nhau ra đời, tự nhiên là đồng thể thân mật bất phân! Nàng hưng phấn kêu to, trong miệng thốt ra ngâm xướng mị hoặc tận xương: "Tỷ tỷ, cho ta... Cho ta!"

Nắng sớm xuyên qua cửa sổ rọi vào, Thương Lưu Yên chậm rãi mở ra hai mắt, dường như nàng đã đi vào cõi thần tiên cả một đêm, bây giờ mới trở về thế giới thật.

Màn che rủ xuống, gối hồng chăn gấm, còn có hương kỳ hoa và mùi son phấn quanh quẩn quanh năm không tan. Ngưng Hương cung hết thảy như thường, nhưng nàng lại có loại đau đớn mơ hồ như thoát thai hoán cốt.

Thương Lưu Yên như bị điện giật, bật người ngồi dậy vén chăn lên, nàng tóc dài rũ xuống tán loạn, trên thân quần áo xốc xếch. Từ tiết y đến trung y đều ướt đẫm mồ hôi... Đây là triệu chứng nàng chưa bao giờ thấy. Còn có cơn ác mộng và cái mộng xuân nọ vẫn thật rõ ràng, mơ thấy Xà Vương cổ hóa thành hình người dụ dỗ nàng, sau đó Xà Vương cổ còn biến thành Thương Tuyết Vi, mơ thấy nàng cùng tỷ tỷ song sinh quấn lấy nhau cả đêm, thỏa tâm nguyện mà nàng mong ước bấy lâu.

"Chết tiệt!" Nàng cắn răng chửi thầm, thân thể không rét mà run, đêm qua xuất quá nhiều mồ hôi làm thân thể nàng có dấu hiệu hư thoát. Thương Lưu Yên chìa tay phải lạnh cứng ra, giật mình nhìn thấy ngón trỏ của nàng đã sưng to như hai ngón tay! Mảnh vải trắng quấn quanh đã muốn rớt ra, lộ ra màu da đỏ tím đáng sợ...

Thương Lưu Yên không nói lời nào, đứng dậy, như thường để nữ cơ hầu hạ rửa mặt thay đồ. Khóe môi nàng hơi nhếch lên lộ ra ý cười lạnh khó hiểu, ánh mắt nhìn chằm chằm mặt đất, lóe lên tia sắc bén.

"Vu... Vu thần đại nhân!" Nữ cơ bị bộ dáng đáng sợ của nàng dọa muốn nhũn hai chân, các cô biết ngày hôm qua nàng bị Xà Vương cổ cắn bị thương, nhưng mà Thương Lưu Yên do dự không gọi y quan, còn Băng Diễm từ sau khi mang Xà Vương cổ về chọc giận nàng liền bị thất sủng, lúc này cũng không biết Thương Lưu Yên bị thương. Nữ cơ mặt xanh mét, run giọng hỏi: "Vu thần đại nhân, nô tì đi tuyên y quan nha!"

Thương Lưu Yên hung hăng trừng mắt liếc nữ cơ, nàng quan sát bản thân trong gương đồng, trông khá lạ lẫm, hốc mắt sâu hoắm, ấn đường xanh đen, sắc mặt nhợt nhạt như quỷ, đồng tử vẩn đục đầy tơ máu... Dấu hiệu trúng độc rất sâu.

"Ta không chết được!" Nữ tử lạnh lùng nhướng mày, vu bào tuyết trắng nhấc lên từng trận âm phong, nhanh như gió rời khỏi cung điện. Nữ cơ trộm nhìn bóng lưng Thương Lưu Yên đi xa, kinh ngạc phát hiện phương hướng lại là thủy lao U Đàm Uyên...

Vân Tịch ở Chính Nam môn Loan Nguyệt Cung tìm được thân ảnh Kỳ Phong Linh.

Trước cửa cung thủ vệ sâm nghiêm, ở đó có một bóng dáng đang thúc ngựa xen lẫn trong đám binh sĩ mặc kim giáp. Kỳ Phong Linh bới kiểu tóc đơn giản, gió sớm thổi vi vu, tay áo màu thủy lam của nàng thấm ướt sương sớm lay nhẹ trong sương mù, hình ảnh rất quen thuộc. Trong bầu không khí trong lành buổi sớm, mưa nhẹ lất phất, Vân Tịch đạp lên cánh hoa hồng rơi đầy cửa cung, chậm rãi bước tới chổ Kỳ Phong Linh.

Phong Linh có chút ngạc nhiên nhìn nàng, lập tức xuống ngựa chắp tay sau lưng đứng yên chờ. Khoảng cách càng gần, hai người đều nhìn thấy rõ đối phương trong mưa bụi. Kỳ Phong Linh đeo trên lưng thanh "Minh quang" kiếm theo nàng từ nhỏ, nàng nhìn Vân Tịch thản nhiên mỉm cười, nốt ruồi ở đuôi lồng mày hơi nhếch, thanh tú mà không tục, gần như xóa đi u buồn, mù mịt ẩn trong mắt nàng.

"Muốn đi sao?" Vân Tịch đứng ở bên cạnh Phong Linh, trở lại Loan Nguyệt Cung nàng liền hỏi thăm hướng đi của Phong Linh, rất sợ nàng giống như Tô Di Á không từ mà biệt, thật sự làm Vân Tịch tiếc nuối đau lòng.

"Ừ." Kỳ Phong Linh gật gật đầu, kéo kéo dây đeo kiếm, "Đi chơi vui không?" Vân Tịch yên lặng gật đầu, chợt phát hiện nàng mang hành trang quá đơn giản, kinh ngạc hỏi: "Ngự Long đao đâu? Sao cô không mang theo?"

Phong Linh cười một tiếng, nhún nhún vai đáp: "Ừm, ta đưa Ngự Long đao cho Sở bá bá rồi, ông ấy sẽ thay ta giao lại cho Thái Thượng Hoàng, cứ coi như là chúng ta dâng một phần lễ đi. Cơ quan Lan Lăng đã phá, Xà Vương cổ hiện thế, Tru Thần đao bị hủy, Nam Võ Đường bị triều đình niêm phong... Hiện giờ ý nghĩa tam đao thủ hộ đã mất, mang theo nó đi đường, ta sợ lại đưa tới phân tranh chốn giang hồ, không bằng để lại Loan Nguyệt Cung, cầu cho thế đạo này an ổn!"

Nàng nói đến đây, trong tươi cười có chút bất đắc dĩ, nhưng rất nhanh đã thoải mái trở lại. Vân Tịch gật gật đầu, nghe nàng nói tiếp: "Năm đó nương ta khó sinh mà chết, cha ta thấy Kỳ Mặc Nhân ôm ta đi ra, ông không còn hy vọng, vứt bỏ Ngự Long đao không hề phản kháng... Cho nên ta nghĩ cha ở trên trời cũng sẽ ủng hộ quyết định của ta, có bảo đao trong tay, có võ công cái thế thì thế nào? Mất đi người mình yêu nhất... Mới là đau đớn nhất!"

"Phong Linh..." Vân Tịch ngân ngấn nước mắt, có chút nghẹn ngào hỏi: "Lúc đi cô ấy, có nhắn lại gì cho cô không?"

"Nàng để lại một phong thơ, chỉ có một câu..." Kỳ Phong Linh dừng một chút, một giọt lệ trong suốt chảy xuống khóe môi, thật mặn, "Nàng nói, nếu có một ngày chúng ta gặp lại, ta sẽ cùng cô một chổ..."

Vân Tịch hít một hơi thật sâu, giờ này khắc này, nàng cũng rất muốn tận mắt nhìn thấy hai người vĩnh viễn ở bên nhau.

"Cho nên ta phải tìm được nàng, nhất định tìm được nàng!" Kỳ Phong Linh quả quyết nói, quyệt đi nước mắt, bật người nhảy lên tuấn mã, "Đây là thử thách nàng dành cho ta, cũng là nàng thử thách chính mình. Nhưng bất kể như thế nào... bất kể nàng có chấp nhận ta hay không, ta cũng không thể để nàng một mình... Không thể ở một mình!"

Vân Tịch cảm thấy trái tim mình đập liên hồi, xúc động thật sâu, nước mắt rơi như mưa: "Phong Linh, cô giúp ta chuyển lời đến Tô Di Á, ta... Ta sẽ làm được đều cô ấy nói, từ nay về sau... Sẽ quên cô ấy."

"Vân Tịch cô đừng trách bản thân nữa." Kỳ Phong Linh ngồi ở trên ngựa, nhìn nữ tử mắt ngọc mày ngài bên dưới, "Cô nợ nàng, sau này sẽ do tôi giúp cô bồi lại. Bởi vì... Tôi cũng muốn cô hạnh phúc!"

"Phong Linh!" Vân Tịch đột nhiên ngẩng đầu, Kỳ Phong Linh vuốt tóc không nhìn nàng, chỉ thở dài một hơi: "Còn có, tôi vốn đã nhận Sở bá bá làm nghĩa phụ, lại không thể... Không thể ở lại bên ông hiếu kính rồi. Cho nên xin cô... Nhất định phải chăm sóc cha của chúng ta thật tốt!"

"Sở Vân Tịch, bảo trọng --- " Giọng nàng vẫn kiên định như trước, chốc lát đã hòa vào cơn mưa phùn buổi sớm, tuấn mã hí vang một tiếng, Kỳ Phong Linh cuối cùng cũng thúc ngựa rời đi. "Phong Linh... Bảo trọng!" Vân Tịch nhìn bóng lưng mảnh khảnh dần xa, Tô Di Á, Kỳ Phong Linh, tình bạn bè, tình tỷ muội, chúng tá từng cùng một đường sóng vai đi trong mưa gió, cuối cùng hôm nay vẫn là mỗi người một ngã, tự hướng về tương lai của chính mình.

Vân Tịch ngẩng đầu nhìn trời xa, mặc cho nước mắt tràn mi. Mưa rơi càng lúc càng lớn, thấm ướt bộ gấm y của nàng, nàng chôn mặt vào lòng bàn tay, nhỏ giọng khóc nức nở, Vân Tịch phát hiện mình rất ghét chia ly, không cách nào giấu được sự yếu đuối và không đành lòng. Không biết khóc bao lâu, chợt nàng cảm thấy không còn nước mưa lạnh lẽo thấm vào da thịt nữa, liền quay đầu lại, phát hiện hóa ra là Thương Tuyết Vi đang che dù cho mình, chẳng biết nàng đã đứng ở phía sau tự lúc nào...

"Tuyết Vi..." Vân Tịch giọng run run gọi nàng, người yêu bận một bộ băng lăng tơ tằm gần trong gang tấc, màn hơi nước nhàn nhạt bao quanh ngọc nhan như tuyết của nàng. Thương Tuyết Vi lẳng lặng nhìn Vân Tịch, người này khóc bộ dáng rất đáng yêu, nhưng nó cũng làm đau lòng nàng.

"Vân Tịch." Đầu ngón tay Thương Tuyết Vi chạm lên mặt nàng, lướt qua hàng mi tinh tế, chóp mũi cao cao, bờ môi mỏng, "Nàng có biết yêu nhau là có nghĩa gì không?"

Vân Tịch có chút sững sờ, nhất thời tìm không ra đáp án.

"Yêu nhau chính là... Dù có bao kẻ đến người đi qua cuộc đời nàng, cuối cùng nàng sẽ phát hiện, ta vẫn đứng đó, ở phía sau nàng".

Đôi mắt Thương Tuyết Vi thâm thúy như u đàm, lãng đãng sóng nước. Nàng lấy hành động của chính mình chứng minh tình yêu chấp mê bất hối, người hữu duyên vô phận cuối cùng cũng sẽ rời đi, chỉ có chính nàng là người nọ sẽ luôn luôn ở đó, vĩnh viễn không bao giờ rời khỏi...

Vân Tịch vừa mới ngừng khóc, giờ lại như hồng thủy vỡ đê, Thương Tuyết Vi cười, một tay cầm dù, một tay ôm lấy đầu vai Vân Tịch. Đôi môi lạnh lẽo của nàng nhẹ nhàng chạm, chậm rãi trượt vào răng môi Vân Tịch tìm kiếm ngọt lành.

Cần cổ nhỏ của nàng mang theo hương khí nhàn nhạt, chỉ có Vân Tịch đứng đủ gần nên ngửi được... Vân Tịch dần dần say, bình phục tâm tình, nàng ôm chặt Thương Tuyết Vi dùng sức đáp lại nụ hôn của nàng, "Ta cũng sẽ bên cạnh Tuyết Vi suốt đời!" Vân Tịch ở trong lòng thề, hai người sa vào hôn sâu, thật lâu cũng không muốn dừng.

Vân Tịch từ từ tiếp lấy cán dù trong tay Thương Tuyết Vi, ôm nàng vào lòng, bị nàng hôn hết toàn bộ nước mắt, trên mặt lần nữa nở nụ cười.

.........

"Yên nhi, Yên nhi! Để cho ta vào! Mở cửa ----"

Bên ngoài Dược sư điện, nữ tử tóc bạc hô khàn cả giọng vang vọng khắp màn đêm đầy tuyết trên Côn Luân. Băng Diễm nắm lấy khe hở nơi cửa điện, bất chấp tông vào... Hôm nay, từ buổi trưa Dược sư điện đột nhiên bị giới nghiêm, Thương Hỏa trong ngũ đại hộ pháp tự thân dẫn hộ vệ quân của Kim Cung đến, giáo đồ quân trang chỉnh tề phong tỏa chặt chẽ toàn bộ Dược sư điện tiếng gió cũng không lọt. Không ai có thể xông vào quấy rầy, người ở bên trong cũng không được ra.

"Yên nhi!" Băng Diễm nhỏ giọng khóc nấc, năm nam tử cường trán tiến lên, khép lại khe hở nàng vừa tông ra. Băng Diễm giận trừng mắt bọn thủ vệ, lại bất chấp không quan tâm lời giải thích của Thương Hỏa trưởng lão, gằn từng chữ: "Để cho, ta, tiến, vào!"

Đôi mày trắng của Thương Hỏa nhíu lại, ánh mắt lạnh lùng đánh giá nữ nô thất sủng, miệt thị cười nói: "Vu thần đại nhân có chuyện quan trọng, chưa tới lúc thị tẩm, ngươi làm cái gì gấp gáp như vậy?"

Đôi bích sắc âm trầm của Băng Diễm tràn đầy lửa giận, nàng nắm chặt Thôn Dương kiếm bên hông hận không thể giết đi vào. Nàng nhất định phải biết Thương Lưu Yên đang muốn làm cái gì, một khắc không thấy được người trong lòng, liền một khắc không thể bình tĩnh được!

Giáo vương đi xa bên ngoài, Vu thần và Trưởng lão cùng nhau nhiếp chính, cục diện đã đến cực hạn. Tình hình trong giáo giống như dây cung kéo căng, tùy thời có thể đứt. Thương Lưu Yên cùng Thương Hỏa âm thầm cấu kết đã lâu, kế hoạch lúc đầu là lợi dụng Thương Hỏa chưởng quản hai ngàn hộ vệ quân Kim Cung, cùng với ba trăm sát thủ tinh nhuệ ở trại huấn luyện "Tuyết ngục" trước khống chế đỉnh núi, đợi Thương Tuyết Vi về Giáo, sẽ bắt ba ba trong rọ, bức vua thoái vị đoạt ngôi.

Nhưng kế hoạch lại không theo kịp biến đổi, bốn vị Trưởng lão đều có tâm tư riêng. Trong Giáo, Vu thần Thương Lưu Yên phụ trách hiến tế và y dược, Thánh sứ Sở Vân Tịch nắm giữ giáo lí. Thủ tọa Trưởng lão Thương Kim nắm giữ luật hình giáo quy, Thương Mộc quản lý giáo đồ, Thương Thủy quản lý quân nhu tài chính, Thương Hỏa thống lĩnh hộ vệ quân Kim Cung, Thương Thổ phụ trách Côn Luân giáo đối ngoại lui tới phiên bang, Liễu Vô Ảnh khi còn sống thống lĩnh thập tam Băng Dực và huấn luyện tân sát thủ, Dương Duệ Thống soái mười vạn Côn Luân quân. Mọi người đều có chức trách khác nhau kiềm chế lẫn nhau.

Năm vị Trưởng lão năm đó đi theo Thương Minh Tu sáng lập Côn Luân giáo, được ban thưởng họ là "Thương". Bọn họ nhìn tỷ muội Thương gia lớn lên, sau khi Thương Tuyết Vi rời cung Thương Lưu Yên mượn sức các Trưởng lão vừa đấm vừa xoa, hiện giờ đã có Thương Hỏa là đồng minh, Thương Mộc cùng Thương Thổ bảo trì chờ đợi. Mà Thương Kim và Thương Thủy lại tin tưởng số mệnh, kiên quyết ủng hộ Thương Tuyết Vi khi nàng chọn lấy di vật Tây Lương Quốc lúc hai tuổi làm lễ chọn đồ vật đoán tương lai, đối với Thương Lưu Yên chọn lấy đóa hoa, lớn lên lại dâm loạn hậu cung thủy chung dè bỉu.

Ngoại trừ thế lực Thương Kim, Thương Thủy, mười hai Băng Dực đã trở về Côn Luân và mười vạn Côn Luân quân đóng ở Xích Thai, đó mới là chướng ngại lớn nhất để lật đổ Thương Tuyết Vi.

Băng Diễm trong lòng hiểu rõ, Thương Lưu Yên muốn cướp ngôi bất quá là vì muốn trả thù tỷ tỷ vứt bỏ mình, Thương Hỏa chấp nhận trợ nàng, mới là kẻ có dã tâm và dục vọng chân chính.

Băng Diễm dời tầm mắt, không muốn nhìn dáng vẻ hớn hở ghê tởm của Thương Hỏa. cửa chính Đại điện vẫn đóng chặt như cũ, bên trong lóe ra ánh sáng âm u. Hành vi của Thương Lưu Yên càng ngày càng quái dị khó dò, buổi trưa hôm nay nàng ôm cái hủ đựng Xà Vương cổ trở về, vào Điện liền đóng cửa không có đi ra nữa...

Yên nhi, Yên nhi... Nàng rốt cuộc làm sao vậy?!

Nữ tử Tóc bạc đứng trước cửa Dược sư điện tuyết phủ mênh mông, như rớt trong hầm băng, cả người run rẩy dữ dội...

- -----------------


Nhấn để mở bình luận

Hồng Nhan Nhược Tuyết