Hồng Nhan Nhược Tuyết


YÊU NỮ TUYẾT CUNG

"Yên nhi... Đừng chết, van nàng, đừng chết..."

Băng Diễm không ngừng nhỏ giọng cầu xin, nửa quỳ ở bên giường nắm chặt bàn tay nhỏ nhắn không xương, đầu ngón tay chạm lên bờ môi tái nhợt của nàng. Thương Lưu Yên hôn mê, thân thể nóng rực, trên trán đắp một cái khăn lạnh, chốc lát lại đổi một lần. Ngưng Hương cung yên lặng như tờ, Noãn Các từng một thời xa hoa trụy lạc giờ chỉ còn lại một đám cung nhân nơm nớp lo sợ đứng ở một bên.

Giày vò một đêm, bóng tối cũng tan dần, Thương Hỏa ra lệnh cho trọng binh canh gác Ngưng Hương cung, phong tỏa triệt để tin tức bào muội Giáo vương bệnh tình nguy kịch, lấy tiếng là bảo vệ nhưng kì thật là đang bỏ đá xuống giếng muốn quăng Yên nhi ở chổ này nằm chờ chết. Thậm chí rất có thể Thương Hỏa sẽ lợi dụng chuyện này để mưu phản, trở thành lợi thế áp chế Thương Tuyết Vi.

Băng Diễm hoàn toàn không rảnh bận tâm chuyện bên ngoài nữa, ngoại trừ nữ tử đang hấp hối trước mắt, toàn bộ thế giới đối với cô đều không quan hệ! Nếu Thương Lưu Yên cứ vậy mà bỏ cô đi, cô thà rằng bị giam ở trong này cùng nàng, cùng nhau chờ sinh mạng kết thúc.

Đầu ngón tay lạnh lẽo trong lòng bàn tay cô khẽ động, thân thể ốm o co rúc trong chăn, hình như đang mê sảng. Băng Diễm nhất thời không nhúc nhích nhìn nàng chằm chằm, Thương Lưu Yên vẫn không tỉnh lại, giống như đang gặp ác mộng, đôi mắt đẹp nhắm chặt, nước mắt dần dần nhiễm ướt đôi hàng mi, rồi như bị cái gì kích động, nữ tử đang hôn mê bổng hàm hồ gọi một tiếng:

"Tỷ tỷ..."

Băng Diễm giật mình, suýt nữa làm rớt tay Thương Lưu Yên, nàng muốn tỉnh sao! Lòng mới thoáng vui mừng, lại vì tiếng thì thào của người bệnh mà buồn bã khổ sở...

"Tỷ tỷ, tỷ tỷ..." Giống như một tiểu cô nương bị vứt bỏ kêu gọi người thân duy nhất, Thương Lưu Yên đứt quãng gọi, không biết là mơ hay tỉnh, nước mắt đã thấm ướt một bên gối.

Từng tiếng từng tiếng kêu gọi giống như là búa tạ nện vào ngực Băng Diễm, giờ phút này cô có bao nhiêu ghen ghét từ tỷ tỷ trong miệng Yên nhi, người nàng yêu nhất vẫn là cái tỷ tỷ kia, cái nữ nhân lãnh khốc vô tình chết tiệt! Thương Tuyết Vi, sao cô lại nhẫn tâm với muội muội nhà mình như vậy...

"Yên nhi, " Băng Diễm khóc ròng ghé sát bên tai nàng, môi mỏng gần như ngậm lấy vành tai Thương Lưu Yên, giả vờ bình tĩnh khuyên nhũ nói, "Tỷ tỷ rất nhanh sẽ trở về, Yên nhi ngoan, nàng cố chịu một chút! Tiếp tục kiên trì, tỷ tỷ rất mau trở lại!"

Thương Lưu Yên thì thào càng ngày càng yếu, cuối cùng im bặt, Băng Diễm cũng không nhịn được gục đầu lên chăn, khóc nấc.

Dường như được trời ban cho cảm ứng, Thương Lưu Yên đột nhiên an tĩnh lại. Sắc mặt không tiếp tục tái đi nữa, khóe môi thoáng hiện một mạt cười nhẹ như có như không, quyến rũ duyên dáng như xưa:

"Băng Diễm... Băng Diễm..."

Như phát ra từ nội tâm một câu thở dài, thiên hạ đang hôn mê lại gọi ra một cái tên khác ngoại trừ tỷ tỷ. Băng Diễm như không tin được lỗ tai mình. Nước mắt nhất thời ngưng lại trên gương mặt nhợt nhạt, tim đập loạn lên, thì ra, trong lòng nàng có ta, ngoại trừ Thương Tuyết Vi, thật sự còn có ta!

Băng Diễm nén không nổi cảm xúc cuồn cuộn trong lòng, giống như phát điên ghé sát tai Thương Lưu Yên gọi Yên nhi, bất chấp nàng còn mê mang, Băng Diễm hôn mạnh lên đôi môi khô nứt nẻ, nhợt nhạt đó, nước mắt theo nỗi tuyệt vọng lặng lẽ chảy xuống bờ môi, không ngừng cầu nguyện: "Yên nhi, tỉnh lại! Nàng đừng chết, ở lại với ta, tỉnh lại nói chuyện với ta đi!"

Trước khi mất đi ý thức, Băng Diễm cũng không quên hôn một cái. Cô đã quá mệt mỏi, mệt đến mí mắt sắp dính lại rồi, Băng Diễm vẫn cố gắng khống chế bản thân không cho mình ngủ, sợ thiếp đi rồi, một khi tỉnh lại sẽ phải đối mặt với cái thi thể lạnh như băng...

Yên nhi, ta yêu nàng, ngoại trừ yêu nàng... Ta không còn có gì nữa.

Tỉnh dậy, không biết là giờ nào.

Băng Diễm gục bên giường ngủ một đêm, nữ tử tóc bạc hốt hoảng dụi dụi hai mắt, mấy đốt ngón tay liền đau nhức tê dại, cô nhất thời không thể đứng dậy, tay theo quán tính sờ bên hông, liền phát hiện Thôn Dương kiếm không cánh mà bay.

Đôi đồng tử bích sắc tụ lại lóe lên, cảm giác buồn ngủ cũng biến mất, cả người thấy bất an.

Mùi máu tươi còn nồng hơn tối hôm qua, mấy cái xác nằm ngang dọc đập vào mắt, đám nữ cơ tinh tuyển xinh đẹp không gì sánh được đều bị giết sạch, thảm trạng hết sức dữ tợn, vết thương trí mạng là một kiếm xuyên tim. Băng Diễm nhìn kĩ miệng vết thương mà phán đoán, lúc nữ cơ bị giết ngay cả tiếng thét cũng chưa kịp ra thì đã toi mạng rồi, mà chính cô lại ngủ không hay biết gì, làm sao lại không nghe được chút động tĩnh gì đây!

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?!

Chăn ấm trên giường hỗn loạn, sớm đã không còn hơi ấm. Băng Diễm trợn mắt nhìn tình cảnh hỗn loạn bốn phía, nữ cơ trong Ngưng Hương cung chết sạch, lại không hiểu sao mình không bị hạ độc thủ, Thương Lưu Yên thì không rõ tung tích...

"Yên nhi, Yên nhi!" Băng Diễm lớn tiếng gọi to, thân hình nhoáng lên như tia chớp lao ra ngoài cung. Càng khiếp sợ hơn là, tình cảnh bên ngoài Ngưng Hương cung, thê thảm đến mức khiến cho người ta trố mắt kinh hãi... Thi thể Giáo đồ mặc giáp trụ xếp thành núi, vết máu uốn lượn như con rắn nhỏ bò đầy trên nền tuyết, đông lại giống như mạng nhện đỏ thẫm.

Mỗi xác chết trên mặt đều có đủ loại biểu tình kinh hãi, làm như nhìn thấy thứ gì cực kỳ khủng bố, con mắt sung huyết muốn lòi ra khỏi hốc mắt.

Đêm qua xảy ra một tràng giết chóc... Hai đầu gối Băng Diễm muốn nhũn ra không cất nổi bước, trong bụng nhộn nhạo co thắt không ngừng. Cô ngẩng đầu nhìn trời cao, cố gắng hút lấy không khí. Bông tuyết càng ngày càng lớn, ở giữa trời Kim Cung gào thét, che phủ bầu trời, rất nhanh vùi lấp tứ chi, thi thể chết oan đầy đất...

Ước chừng đã đến buổi trưa, thế nhưng sắc trời âm u như chưa sáng.

Lần theo dấu chân, Băng Diễm theo vết máu ra khỏi Ngưng Hương cung. Ngay sau đó, rốt cuộc dưới trời đầy tuyết cũng tìm được vết tích người nọ. Trước Quang Hoa Điện nguy nga lộng lẫy binh mã xếp thành một bức tường người, gươm tuốt vỏ, nỏ giương dây, một vòng kiếm trận bao vây nhưng không một ai giám tiến lên trợ giúp.

Băng Diễm bất chấp nguy hiểm xông lên phía trước, chỉ thấy một đạo kiếm quang hết sức ác liệt phá không đánh xuống, vô số ánh sáng kết thành đóa hoa đỏ như máu, trước Thánh Điện Giáo vương tôn sùng vô thượng tán ra, kiếm khí áp xuống, biến băng tuyết đầy đất thành ám khí vô hình, lao đến một đám bóng đen lung lay sắp đổ...

Bóng đen hét thảm một tiếng, phun ra một ngụm máu tươi trên nền tuyết.

"Khương Dạ!"

"Đại ca!" Sát trận bên cạnh, nằm mười mấy nam tử không nhích nổi thân, trơ mắt nhìn Thống lĩnh kế nhậm của mười hai Băng Dực ngã xuống, từng là phong trì Tây Vực, thủ lĩnh sát thủ Côn Luân giáo, trong mắt lại chứa đầy tuyệt vọng và nhục nhã nặng nề... Từng gương mặt tuấn tú bức người máu me đầy mặt, mang thương nặng không còn khí lực, khó khăn nâng dậy Khương Dạ.

Nữ tử xuất kiếm người ướt đẫm lại không sợ rét lạnh, trên người chỉ mặc một bộ sa y mỏng manh. Sườn nhan tuyệt mỹ như băng điêu, quang hoa tuyệt thế, nhất chiêu tất sát, chẳng lẽ là... Thương Tuyết Vi đã trở lại?!

Mặt nữ tử đột nhiên máy móc quay qua, nàng nhìn chằm chằm Băng Diễm, trong mắt lộ ra ý cười long lanh như kiếm quang óng ánh, như nhìn xuyên qua phế phủ! Trường kiếm trong tay nữ tử dính đầy máu, trên vỏ kiếm được khảm ngọc lưu ly màu vàng, không có ánh mặt trời nó trở nên ảm đạm không sức sống.

Thôn Dương kiếm!

"Yên nhi?" Băng Diễm ngừng hô hấp.

Một người một kiếm đấu với mười hai Băng Dực, kẻ nào cố gắng ngăn nàng đều trở thành vong hồn dưới kiếm. Thần trí hoảng loạn Băng Diễm lúc này mới nhìn rõ mọi thứ trước mắt, ngoại trừ Thương Hỏa vẫn còn giá trị lợi dụng ra, bốn vị trưởng lão còn lại đều bị trói chặt quỳ trên nền tuyết, tóc bạc bay bay xơ xác. Dương Duệ đã dẫn mấy ngàn tướng sĩ Côn Luân quân vào cung bao vây tiểu trừ, thế nhưng khi thấy bộ dáng của nàng lại không có ai dám tiến lên. Băng Diễm chưa bao giờ muốn thấy nàng biến thành bộ dáng như vậy, từ đang hấp hối bổng thần kỳ khôi phục, bộ dạng sát ý dọa người của nàng còn đáng sợ gấp mười lần tỷ tỷ Thương Tuyết Vi.

"Yêu nữ!" Khương Dạ nện mạnh xuống đất nổi giận, thân thể bị thương nghiêm trọng không thể tiếp tục đấu với Thương Lưu Yên.

Thương Lưu Yên máy móc quay đầu đi, giống như con rối không có linh hồn. Nàng thưởng thức mười hai Băng Dực sống không bằng chết quỳ rạp trên mặt đất, khàn giọng cười nói: "Loại cảm nhận khắc cốt này thú vị đúng không, da dẻ hoàn hảo, kinh mạch lại thối rửa. Từ nay về sau các ngươi không thể động kiếm, rốt cuộc không thể làm tay sai cho tỷ ấy được nữa!"

Mười hai Băng Dực kịch liệt ho khan, càng tức giận, nội thương càng đau.

"Bọn xú nam nhân các ngươi!" Nữ nhân như ma quỷ nắm chặt bảo kiếm, càn rỡ cười khẩy nói: "Mấy năm qua các ngươi như con chó mặc cho tỷ ấy sử dụng, từ Nam đáo Bắc vượt lửa quá sông, còn không phải vì mơ ước vẻ đẹp của tỷ tỷ ta? Ăn không được, còn đem tỷ ấy thành Thần mà cúng bái thờ phụng, đến cuối cùng, ngay cả mình tại sao chết cũng không biết! Giống như Liễu Vô Ảnh vậy..."

"Câm miệng!" Khương Dạ quơ loạn hai tay dính máu, tức đến muốn điên.

"Yên nhi!" Băng Diễm bước nhanh nhào lên, không biết lấy đâu ra sức mạnh, mà bóp chặt cổ tay cầm kiếm của Thương Lưu Yên, làm như muốn đoạt lại bảo kiếm: "Nàng làm sao vậy, nàng rốt cuộc muốn cái làm gì?!"

Kiếm quang đột nhiên lóe lên như điện, toàn lực đâm tới ngực Băng Diễm. Đáy mắt Băng Diễm run lên, rất nhanh dùng hai ngón tay kẹp lấy mũi kiếm đẩy sang một bên, Thương Lưu Yên phản thủ rút kiếm chém lại, nhưng dù sao Thôn Dương kiếm cũng theo Băng Diễm đã lâu, nàng chuẩn xác đoán được thế kiếm và lực đạo, Băng Diễm kẹp chặt mũi kiếm, cảm nhận được kiếm khí và nội tức cuồng bạo trong cơ thể Thương Lưu Yên đang rối loạn, sát khí cực kỳ cuồng liệt. Tâm Băng Diễm nhất thời chìm vào đáy cốc, quả nhiên như lời Thương Kim Trưởng lão nói, thân thể của nàng gần như bị hủy hoại, lợi dụng kịch độc của Xà Vương cổ luyện thành "Đốt huyết chi thuật", chỉ trong một đêm, từ nữ tử tay trói gà không chặt biến thành cao thủ có nội lực thâm hậu.

Thương Lưu Yên do dự trong nháy mắt, kiếm quang phản chiếu sắc mặt xanh xao của Băng Diễm đang dần nhợt nhạt hơn. Khoảng cách hai người quá gần, cách một thanh trường kiếm cùng gió tuyết cuồn cuộn. Ánh mắt Thương Lưu Yên vô cùng lạnh lẽo, cuối cùng không tiếp tục bức bách nữa: "Ngươi, hoặc là giúp ta, hoặc là chết!"

Băng Diễm sững sờ đứng nguyên tại chổ, Thương Lưu Yên cất kiếm, xoay người rời đi.

Mùa đông năm ấy, đại bản doanh Kim Cung Côn Luân giáo phát sinh nội loạn thảm thiết, Thương Lưu Yên cùng Thương Hỏa Trưởng lão nắm quyền nội chính, bốn vị Trưởng lão hộ pháp bị giam trong Quang Hoa Điện, dưới bốn người có mấy trăm giáo thần, Thương Hỏa chưởng quản hộ vệ quân Kim Cung, doanh Tuyết Ngục sát thủ tập thể phản chiến ủng hộ lập Thương Lưu Yên, mười hai Băng Dực võ công đều bị phế, Dương Duệ dẫn hơn vạn quân Côn Luân bao vây Kim Cung tru diệt phản nghịch, đỉnh Tuyết Sơn máu chảy thành sông...

Có tin đồn Vu thần Thương Lưu Yên luyện thành tà thuật, nhìn như yêu ma, nội bộ Côn Luân giáo trong một buổi chiều bất ngờ làm phản, chấn động Tây Vực.

Núi non trước mắt nhấp nhô trãi dài hình ảnh càng ngày càng rõ, trăng lạnh dưới núi nhô cao, làm cho băng trên đỉnh núi càng thêm chói mắt.

Côn Luân vách đá cheo leo, tuyết phong cao ngất, mây xanh ngàn trượng.

Hai con tuấn mã song song chạy như bay mà đến, trước tấm bia đá có khắc ba chữ "Nạp Xích Thai" Vội vàng ghìm cương ngựa. Tuấn mã bốn vó giơ cao, được chủ nhân ghìm cương dựng thẳng, trong gió rét không ngừng hí vang, bùn tuyết rơi vãi.

Điểm trú đóng của mười vạn quân Côn Luân chia làm bốn đại doanh Đông Tây Nam Bắc, điểm quan trọng nhất là ở đại doanh phía Nam đèo Nạp Xích Thai. Thuộc hạ vội vàng bẩm báo thủ doanh đại tướng Quách Đông Liên, hắn lập tức chạy ra ngoài trướng...

Liền thấy nữ Giáo vương ngồi trên tuấn mã, người mặc áo lông linh miêu màu vàng, một tay ghìm dây cương, một tay nắm chặt Xích Nguyệt bảo kiếm. Thân kiếm hơi nghiêng hé ra vỏ kiếm trong suốt, nữ tử cầm kiếm thanh lãnh kiệt ngạo, từ trên cao nhìn xuống ánh mắt ngỡ ngàng của đám tướng sĩ.

Nữ tử bên cạnh ngồi song song trên ngựa, tóc nâu dính đầy bông tuyết, tay cầm bảo kiếm đen tuyền, lập lòe ánh sáng âm u thâm trầm. Mặt hai người đều mang đầy phong sương, nhưng vẫn không thể che hết khí độ siêu nhiên, sánh ngang cùng nhật nguyệt.

"Cung nghênh Giáo vương hồi cung!" Các tướng sĩ đại doanh Nạp Xích Thai nhất tề quỳ xuống, trong lòng sục sôi. Cuối cùng cũng chờ đợi được ngày này, lòng quân đại chấn, nhưng cũng không dám tiếp tục ngẫn đầu ngắm dung nhan nàng...

Mộng Hoa cung, bốn phía vây khốn như nhà ngục.

Thiếu niên mặc áo gấm đầu đầy mồ hôi, búa sắt trong tay không ngừng giáng xuống, không ngừng nện lên tấm gỗ to thô ráp phong kín cung môn. Ngoại trừ đại môn, tất cả cửa sổ đều bị cậu dùng biện pháp này đóng đinh niêm chặt. Mấy tấm ván gỗ hẹp dài ghép sát vào nhau, đến cả bông tuyết cũng không lọt qua được. Mộng Hoa cung đèn đuốc âm u, bị nhốt nhiều ngày đến nỗi hai tỷ đệ không biết ngày đêm.

Thương Vũ Trần thật sự mệt mỏi ngã ngồi xuống, chậu than bên trong viên đỉnh lửa đang vượng, thiếu niên mười sáu tuổi nhích đến giữ lửa, xoa mạnh hai lòng bàn tay đầy rẫy vết thương, không ngừng hà hơi, ho xù xụ.

Tỷ tỷ Thương Vũ Y của cậu vẫn luôn duy trì tư thế ngồi như vậy, y như một pho tượng Phật. Tay cầm chiêm tinh bàn ánh mắt trống rỗng vô thần, đôi môi đỏ mọng xinh đẹp vĩnh viễn nhếch lên ý cười mỉa mai quyến rũ. Nữ nhân tâm thần rối loạn từ sáng đến tối, không ngừng lẩm nhẩm cái gì "Tinh quỹ", "Túc mệnh", "Tai nạn"... Nghe riết làm tinh thần Vũ Trần càng thêm căng thẳng, thiếu niên yếu đuối không ngừng run rẩy.

Kim Cung đã muốn đại loạn, gà chó không yên. Vũ Trần mỗi ngày đều nghe được tiếng hét thảm ở mọi góc Kim Cung. Thương Lưu Yên mưu phản cướp ngôi, toàn bộ giáo thần trung thành với Thương Tuyết Vi đều bị huyết tẩy, Côn Luân quân bao vây cả tòa Cung thành, đánh giáp lá cà đến hồi gây cấn thảm thiết vô cùng. Thương Lưu Yên thành ma hóa điên mất hết tính người, ngay cả tỷ tỷ song sinh cũng không tha, tất nhiên Vũ Y và Vũ Trần cũng không tránh khỏi kiếp nạn. Kim Cung đã bị đại tướng mưu phản khống chế, nếu trốn không thoát, thì dứt khoát phong kín Mộng Hoa cung chỉ cầu có thể ngăn trở được yêu nữ kia, qua được ngày nào hay ngày đó.

Vũ Trần nhìn qua trường tỷ ngây ngây dại dại, rốt cuộc vẫn không kiềm nén được mà che mặt khóc nấc lên.

Phụ thân Thương Minh Tu qua đời khi cậu mới hai tuổi, được mẫu thân Lạc Thiện phu nhân ôm lên ngọc tọa Giáo vương. Trong trí nhớ khi còn nhỏ, mẫu thân thì phóng đãng, nuông chiều trường tỷ ngang ngược, nhưng cậu lại được hai tỷ tỷ song sinh nuôi lớn. Hai tỷ là con thứ, nghe nói mẫu thân hai tỷ là mỹ cơ được đàn chủ của phân đang hiến cho Giáo vương. Nhưng mỹ cơ lại không thích ứng được với khí hậu cao hàn ở tuyết sơn quanh năm đau ốm, sinh hạ hai nữ nhi xong liền buông tay quy Tây.

Hai tỷ tỷ trưởng thành lại là nhân vật khiến người không rét mà run, đem cừu hận đối với Lạc Thiện phu nhân trút lên đầu Vũ Trần cùng Vũ Y. Thương Tuyết Vi đoạt đi Giáo vương vị, bức điên trường tỷ, đưa cậu sang Hồi Cương làm con tin chịu nhiều nhục nhã. Vũ Trần tuy là con trai, nhưng trời sinh bản tính yếu đuối luôn ỷ lại sự bảo vệ của Thương Tuyết Vi, cậu đối với vị tỷ tỷ này vừa yêu vừa hận...

Nghe cành một tiếng, âm thanh bên ngoài cửa cung dội vào, cắt đứt suy nghĩ mơ màng của cậu... Thương Vũ Trần mặt tái mét nhìn chằm chằm thanh chắn cửa sổ, đến rồi... Là Thương Lưu Yên tới giết sao!

Tiếng cành cành không ngừng vang lên, cước bộ quỷ dị y như con mèo đi trong đêm. "Tỷ tỷ!" Thương Vũ Trần sợ muốn vỡ mật, hét to một tiếng ôm lấy trường tỷ ngây dại lui về phía sau, không ngờ chân cậu đá trúng chậu than, than văng tứ tung trên mặt đất, nháy mắt lửa bắt vào mạn che phừng lên, ngọn lửa phừng phừng, nóng rực, đêm đen tràn đầy tuyệt vọng.

Tiếng thét chói tai của Thương Vũ Trần cũng kẹt trong cổ họng, một tiếng nổ băng thiên liệt địa đau nhức màng tai, cả gian tẩm cung bị một kiếm bổ ra... Cửa cung ầm ầm rạn nứt, ván gỗ rớt gãy, xà nhà ngập trong tro bụi...

Thương Lưu Yên bước vào bên trong đầy bụi mù, ngọn lửa hạ xuống, ngọc nhan lạnh như băng đẹp như La Sát, một tay rút kiếm, ánh mắt nồng đậm oán độc, đứng im không nhúc nhích.

- -------------------


Nhấn để mở bình luận

Hồng Nhan Nhược Tuyết