Hung Thú Hỗn Độn Đâyy


10

"Bà Bà, hắn là phường lưu manh! Ta đây phải đi tiên giới khiếu nại hắn!"

Ta giận dữ nói.

Ta cứ tưởng Bà Bà sẽ hùa theo ta như trước, dù sao thì ta có nói gì nàng vẫn luôn đồng ý với ta.

Nhưng lần này….

Bà Bà chỉ dừng lại, nở một nụ cười yêu thương, dùng giọng hơi già nua nhưng dễ chịu nói:

“Quả thực có chuyện đó trên đời, nữ nhân chỉ bưng canh cho 3 người, đó là cha, phu quân và con trai thôi.”

“ Hơn nữa Thần tướng Mạnh Quân vốn là một phàm nhân, nhưng vì... xảy ra một số chuyện nên mới có thể phi thăng lên tiên giới. Hắn nói vậy cũng không đáng ngạc nhiên lắm. "

Nếu là người bình thường nhất định sẽ kinh ngạc trước kỳ tích thăng thiên của một phàm nhân tầm thường.

Nhưng ta lại do dự một lúc rồi nói: “Vậy … chẳng phải hắn chỉ đáng tuổi con cháu ta à?”

Không hiểu sao nhưng ta cảm thấy Mạnh Bà hình như hơi nghẹn lại một chút.

Khi nhìn thấy Mạnh Quân lần nữa, ta hừ lạnh một tiếng rồi quay đi, giọng nói có chút bất đắc dĩ.

"Bởi vì ngươi vốn là phàm nhân, không biết quy tắc, cho nên bổn hung thú không thèm so đo mấy trò lưu manh vặt vãnh của ngươi!"

Mạnh Bà nói rằng cái tên này có một đội quân ba mươi vạn tử sĩ lận, tốt nhất nên kết bạn tốt với hắn ta.

Quả thực là cho dù là hung thú nhưng ba mươi vạn tử sĩ với ta vẫn “có chút” khó tiêu.

Dù trong lòng không phục lắm nhưng ta vẫn tin tưởng Mạnh Bà nói đúng.

Vì thế nên ta đã tự hiểu tên Mạnh Quân này hồi còn ở phàm trần chính là một tên hư hỏng nhiều tật xấu chuyên gia đi ghẹo gái =))

Ta thấy trong mắt Mạnh Quân hiện lên một tia ý cười.

Hắn nói: “Vậy thì phải cảm ơn phu… ngươi nhiều” Không biết tại sao, nhưng ta luôn cảm thấy chữ hắn định nói chính là “phu nhân”.

Mặt ta chợt nóng bừng.

Hung thú như ta mà tự dưng lại có chút ảo tưởng thẹn thùng là thế nào!!

Tội lỗi quá đi!

"Sao phải giả vờ khách khí làm gì? Cùng Kỳ nói, người như ngươi thì bị người ta gọi là mặt người dạ thú đó!"

Ta giả vờ tức giận, xoay người bỏ chạy.

11

Tứ đại hung thú, trong đó có hai thư hai hùng.

(Thư: con cái, hùng: con đực)

Ta chính là một trong hai nữ hung thú đó…Hừ! Ta phải chạy đi tìm Thao Thiết hỏi mới được.

Thao Thiết đã ở nhân gian nhiều năm, biết nhiều về nhân gian tất nhiên cũng nhiều hơn ta.

Sau khi ăn uống no say và đi dạo một vòng, ta mớikể cho Thao Thiết nghe chủ đề chính ngày hôm nay.

Sau khi nghe ta kể, Thao Thiết trông có vẻ sốc lắm.

"Mạnh Quân thần tướng? Hắn không phải là người quen cũ của ngươi sao?"

Trong chớp mắt, lúc nghe câu nói đó của Thao Thiết, ta đã tưởng mình vừa nhét canh Mạnh Bà vào tai.

“Ngươi nói thế là có ý gì?”

Ta cụp mắt xuống nhìn cái bụng hơi phồng lên của Thao Thiết, cảm nhận được sức sống bên trong, thầm hối hận.

Mịa, hỏi ai không hỏi lại đi hỏi bà bầu 3 năm =))))

Có lẽ thấy vẻ mặt như táo bón của ta, Thao Thiết rút lại vẻ trấn kinh.

"Phải... phải không? Mấy ngàn năm trước, ta gây chuyện rồi bị Mạnh Quân thần tướng bắt giữ. Nhưng sau khi nghe nói ta là Thao Thiết, hắn không làm gì ta nữa, hắn chỉ hỏi ta về ngươi thôi, sau đó thả ta đi.”

“Lúc đấy ta còn tò mò hỏi thì hắn bảo ngươi là Phu nhân chưa vào cửa của nhà hắn.”

<ý là vợ chưa cứi đó mí bà =)))>

"Hắn nói vậy đó. Không phải người yêu cũ của ngươi thì là gì nữa?"

Những lời nói vô nghĩa của Thao Thiết khiến ta sốc đến mức không thể hiểu được.

Mạnh Quân? Ta? Phu nhân?

“Cái gì vậy trời!” Ta hét lên, giọng điệu y hệt như mấy phàm nhân bán hàng rong vừa gặp.

Thao Thiết: "..."

Thao Thiết: "Vậy...vậy các ngươi đã làm cái chuyện đó đó chưa?"

Ta:???

Khi quay lại tìm Mạnh Bà, trên tay ta còn có một chồng giấy sách rõ dày.

Ta chỉ có thể nói với nàng, đây là trân tàng dị bảo của Thao Thiết.

12

Những điều tốt đẹp nhất định phải chia sẻ với khuê mật. Hôm nay, sau khi Mạnh Bà ăn xong bát canh cuối cùng, ta liền bổ túc cho nàng một cuốn trong số sách Thao Thiết dúi cho ta.

"Bà Bà, đây chính là "Sách hay" mà Thao Thiết tặng ta, ta còn chưa có chưa đọc đâu, chúng ta cùng đọc nhé!"

Mạnh Bà chậm rãi mở sách ra, còn ta thì vui vẻ đi bưng canh.

Sau đó …

Ta nhìn nụ cười mỉm quen thuộc trên môi của Mạnh Bà từ từ chùng xuống... rồi đến...

Đôi mắt nàng cũng sâu không lường được!?

Ờ thì... chuyện gì đang xảy ra vậy?

Quyển sách nhỏ như vậy cũng có thể thay đổi con người đến vậy sao...

Ta nuốt một ngụm nước bọt, lặng lẽ lùi lại vài bước.

Mạnh Bà: “Sách hay à?”

Mạnh Bà nói hết lời này đến lời khác, khiến ta chợt thấy sợ hãi.

<ông chồng thì gửi “tài liệu mật abcxyz” cho Cùng Kỳ tham khảo, không biết bà vợ thì cho ngta đọc cái rì đây =)))>

13

Quyển sách này đã khiến ta nâng cao nhận thức về con hung thú ngốk nghếk vạn năm Thao Thiết kia đó nha,

"Bà Bà, bên trong nó dạy cách chiến đấu sao, ngươi thấy hiệu quả lắm à?"

14

Mạnh Bà không cho ta đọc cuốn sách đó và cả những cuốn sách còn lại nữa. Nhưng điều đó không quan trọng, hung thú luôn học hỏi mỗi ngày, không cần lo.

"Tiểu Hỗn Độn, gần đây ngươi làm cái gì thế? Sao không cùng ta đi bán canh Mạnh Bà nữa vậy?" Mạnh Bà kỳ quái hỏi.

Ta ôm khư khư quyển sách nhỏ trong ngực, không dám trả lời. Ta sợ bộ sách thứ hai mà Thao Thiết lén lút gửi ta cũng bị tịch thu nữa.

Cho đến một ngày, sau khi chăm chỉ học tập đọc sách, ta hồi hộp đứng trước gương nước, nhìn chằm chằm hình thú của mình một lúc lâu. Đôi mắt đầy khao khát.

Cuối cùng, ta nhắm mắt lại và nghiến răng.

Ta đã thành công biến thành hình dạng con người.

Người trong gương trông thấp bé yếu ớt, trên mặt có chút bầu bĩnh như trẻ con, cả người trắng nõn mềm mại, không có chút ấn tượng nào.

Ta cau mày chán ghét.

Sau đó, ta dũng cảm lên đường.

"Mạnh Quân, chúng ta lại đánh một trận tiếp đi!"

15

Ta là một trong Tứ đại hung thú, là đứa con cưng của Thiên Đạo, trên đời này ít ai sánh bằng.

Trong tam quan của ta, ta luôn tin rằng chỉ cần thể hiện được sức mạnh thực sự của mình, dù thế nào đi nữa ta cũng có thể hạ gục đối thủ mà thôi.

Cho đến hôm nay, tam quan của ta đã bị người ta đánh nát.

Ta, đường đường là Hỗn Độn, biến thành hình người để chiến đấu, và cuối cùng vẫn bị tên chóa từng là phàm nhân kia thổi bay ra khỏi hang?!

Ta tức giận đến mức mặt đỏ bừng, lại dùng hết sức bình sinh xông vào, gầm lên giận dữ.

"Mạnh Quân! Rõ ràng ta mới là người nên tức giận, ngươi tại sao tức giận chứ?!"

Mạnh Quân hít sâu một hơi, nhìn sâu một chút, hồi lâu mới bất đắc dĩ hỏi:

“Đôi mắt nào của ngươi thấy ta đang tức giận?”

"Không tức giận sao lại đỏ mặt?" Ta tự tin chỉ vào hắn: "Bằng chứng xác thực!"

Dưới vẻ mặt run rẩy vì tức giận của ta, Mạnh Quân mím môi hồi lâu mới kìm lại được một câu.

“Nói đi, ngươi muốn gì, ta sẽ cho ngươi.”

Ta vô tình hất mắt lên, lôi cuốn sách ra khỏi tay, khéo léo lật một trang rồi đưa ra trước mặt hắn.

"Ta muốn cái này!"

Cơn gió thổi qua lớp giấy mỏng giúp ta dễ dàng nhìn thấy những hình ảnh bên trong.

Ta mỉm cười đắc thắng.

Này thì Mạnh Quân thần tướng, lần này ta nhất định sẽ thắng!

16

Cuốn sách của ta lại bị Mạnh Bà tịch thu.

Ta không hiểu, làm sao cuốn sách được ta giấu kỹ như thế lại có thể bị phát hiện?

Ta suy nghĩ một lúc, cuối cùng cũng xác định được mục tiêu.

Nhất định là tên khốn Mạnh Quân đó đã rình mò sách của ta! Đáng tiếc bây giờ ta đang không có thời gian để dàn xếp tỷ số với hắn.

Bởi vì….

“Bà Bà ngươi đừng giận mà, ta sai rồi ~” Mạnh Bà chậm rãi khuấy nồi canh xanh xanh tím tím, quay đi không thèm để ý tới ta. Ta lại tiếp tục dính sát vào.

“Không phải ta muốn đánh bại hắn bằng phương pháp trong sách sao~ Chỉ vì thế thôi ~”

Mạnh Bà ngước mắt lên nhìn ta.

Tự nhiên ta cảm thấy đôi mắt của nàng trông có vẻ lạc lõng trên khuôn mặt nhăn nheo và phong trần ấy.

Chúng tinh tế và sạch sẽ, với màu đen sâu thẳm, có vẻ hơi quen quen.

Giống quá... ai thế nhỉ? Ta chưa kịp suy nghĩ rõ ràng thì Mạnh Bà đã hỏi với giọng khó hiểu.

"Ngươi... đọc sách chỉ để đánh bại hắn?"

Ta nhanh chóng gật đầu như gà mổ thóc.

Mạnh Bà: “Thật sự muốn dùng những tư thế đó à?”

Ta thề với Thiên Đạo là ta rất muốn. < ái chà=))>

Mạnh Bà: “Được thôi.”

Ta:????

17

Gần đây ta thấy rất đói.

Bởi vì ta luôn lang thang khắp địa ngục mà không hấp thụ được tí “ác niệm” nào ở nhân giới.

Đúng vậy, ta, một hung thú, dựa vào “ác niệm” trên đời để tồn tại.

Chỉ cần trên đời này còn “ác niệm” là ta vẫn có thể trường sinh bất tử.

“Bà Bà, ngươi nói xem, tại sao ta lại không hấp thụ được “ác niệm” của Minh giới nhỉ.”

Ta thấy dạ dày mình tê liệt luôn rồi huhu.

Dưới Minh giới này, có rất nhiều thành phần tà ác, nhưng đáng tiếc là ta lại không thể hấp thụ được dù chỉ là một nửa trong số họ.

Bởi vì khi họ chết, ác niệm của họ đã tiêu tan.

Nhưng điều kỳ lạ là——

“Bà Bà, vì sao canh Mạnh Bà của ngươi lại có thể thỏa mãn cơn đói của ta vậy?”

Mặc dù không nhiều lắm, nhưng cũng vẫn còn chống đỡ được cơn đói.

Vậy... trong canh của Mạnh Bà có ác niệm à? Ta không hiểu.

Bộ ác niệm có thể thu thập được sao?

Nhưng mà... chỉ có Thiên Đạo mới làm được điều này thôi mà.

18

Ta làm một chuyến đến một trong những ngôi nhà lớn nhất dưới Minh giới. Vì Mạnh Bà nói sẽ nấu ăn cho ta.

Ta vui lắm, canh của Mạnh Bà rất ngon, vậy thì cơm chắc cũng phải ngon lắm đây, ta ngồi trên bàn bếp, đung đưa chân chỗ này chỗ kia, nhìn Mạnh Bà bận rộn nấu nướng.

Khoan nhưng mà, Mạnh Bà bận rộn như thế này... hình như cũng không còn khom lưng nữa.

Trong lúc mơ hồ, ta dường như nhìn thấy bóng dáng Mạnh Quân, nhưng khi ta nhìn lại, ta nghĩ đó chỉ là ảo giác thôi.

“Bà Bà, nếu có hung thú bị bệnh thì ngươi chữa bệnh thế nào vậy?” Ta gãi đầu hỏi.

Dù sao mấy ngàn năm qua hung thú đều không bị bệnh tật gây phiền toái bao giờ.

"Hả? Ngươi bị bệnh sao?" Mạnh Bà dừng lại, lập tức quay người rồi vội vã chạy tới, linh lực của nàng cẩn thận quét qua kinh mạch của ta.

Động tác vội vàng hấp tấp.

Ta lắc đầu: “Không có gì đâu, chỉ là…chỉ…chỉ là, thôi, ta hơi có lỗi với ngươi …” Càng nói, ta càng cảm thấy có lỗi. Mạnh Bà dừng lại, ta bối rối nhìn nàng, ôm ôm.

"Lúc nãy, ta còn tưởng rằng ngươi chính là tên khốn Mạnh Quân kia! Bà Bà của ta là bạn tốt nhất trên đời, Mạnh Quân chóa má kia sao có thể so sánh với ngươi chứ?!"

Ta phẫn nộ nói.

Nhưng không hiểu sao, Mạnh Bà trông có vẻ... hơi cứng nhắc.

19

Mạnh Bà đi rửa tay rồi nấu canh cho ta.

Hí hí, bữa ăn ngon này quả là tuyệt cà là vời.

Vấn đề là bên trong vẫn còn có phảng phất năng lượng rất kỳ lạ. Làm cho ta cảm thấy no bụng.

"A~ hạnh phúc quá." Ta thở dài thoải mái.

Bữa ăn này dường như đã nới lỏng quá trình tu luyện vốn đã yên lặng bấy lâu nay của ta.

Dần dần, cơn buồn ngủ dâng lên. Ta chìm vào giấc ngủ sâu.

Trong khi đang mơ màng ngủ, ta bỗng nhiên nghe thấy một giọng nói lạ, khiến ta suýt thì hét lên thành tiếng.

“Ngài và Hỗn Độn …?”

"Ngài Còn muốn tiếp tục làm Mạnh Bà sao? Tiên giới đang chờ ngài trở về."

"Ngươi có thể đưa nàng cùng quay về..."

Ta quay lại, trong miệng còn lẩm bẩm gì đó.

"Thần Mộng, ngươi thật phiền phức."

Hẳn là cái gã Thần mộng lại đến gây rắc rối cho ta rồi.

Lần sau ta nhất định sẽ đánh hắn một trận cho chừa!


Nhấn để mở bình luận

Hung Thú Hỗn Độn Đâyy