Hung Thú Hỗn Độn Đâyy


20

Ta đã gặp Diêm Vương.

Tuy rằng trước đây ta đã từng gặp hắn, nhưng đều là mấy lần ta gây rối phá phách, đến lật sổ sinh tử, thủ tiêu chứng cớ phạm tội,

Nhắc mới nhớ, ta khá là thích Diêm Vương.

Không hiểu tại sao nhưng hắnluôn đối xử tốt với ta hơn nhiều so với những hung thú khác.

Suy cho cùng, khi cần đến sổ sinh tử, ta chỉ cần nói vài lời.

Còn hung thú khác gì, phải... tự đến đánh nhau mà lấy.

“Diêm Vương, sao ngươi lại ở đây?” Ta nhảy tới bên cạnh Mạnh Bà, nghiêng đầu nhìn hắn.

"Ta tới đây để gặp Mạnh đại nhân.”

Mạnh đại nhân? Hắn có cần phải lịch sự với đồng nghiệp như vậy không? Chẳng phải Diêm vương là cấp trên của Mạnh Bà sao?

Quả nhiên, Mạnh Bà của ta là mạnh nhất, ta kiêu ngạo quay người lại ôm lấy Mạnh Bà.

"Bà Bà, ta đói rồi ~”

Mạnh Bà xoa đầu ta như thường lệ và nói: “Đợi chút, ta đi nấu cơm.”

Ta nghe thấy tiếng Diêm vương rớt hàm xuống đất. Chậc.

Mới tí tuổi đầu đã loãng xương rồi.

21

Những quỷ thần dưới Địa Phủ, có lẽ bởi vì ở dưới lòng đất quá lâu nên đầu óc đều có chút không bình thường.

Sau khi Diêm Vương chạy tới đây, Phán Quan, Đầu Trâu Mặt Ngựa, Chung Quỳ vân vân mây mây cũng lũ lượt kéo đến.

Ta đang cân nhắc một chút xem có nên mở một bàn mạt chược ở nhà Mạnh Bà không.

..

Ta gặp lại Mạnh Quân.

Nói chính xác hơn thì ta gặp lại hắn trong giấc mộng.

Nhưng lần này giấc mộng rất kỳ lạ, không phải là ta đang nói chuyện với hắn.

Mà là ta đang nhìn bản thân trong mơ nói chuyện với hắn.

..

Giấc mộng này hình như đã lâu lắm rồi, ta cảm giác như mình có thể nhìn thấy được những thay đổi của thế giới.

Chìm trong mộng cảnh thật lâu, ta cảm giác bản thân dường như đã trải qua năm tháng dài đằng đẵng, thương hải tang điền.

Ở trong giấc mộng, ta và Mạnh Quân bắt đầu từ việc hễ gặp là gào thét đòi đánh đòi giết.

Sau đó đến việc hai người chúng ta bắt đầu thi thoảng gặp mặt, cùng nhau trò chuyện.

Ta tức giận gầm lên: "Mạnh Quân, ngươi mau thả ta trong mộng ra! Ngươi là đồ cặn bã!"

Ta tỉnh dậy trong cơn thịnh nộ.

Nghĩ đến cảnh tượng trong mơ, ta không khỏi thốt lên hai tiếng “Hừ hừ”.

Làm thế nào để phá vỡ giấc mộng bây giờ? Ngủ với Mạnh Quân sao? Không thể, cả đời này cũng không thể!

Ta ôm chiếc chăn bông bằng da cá mập, chạy đến phòng Mạnh Bà rồi chui vào chăn bông của nàng.

“Ta chỉ ngủ với Bà Bà thôi!” Ta lẩm bẩm rồi chìm vào giấc ngủ một cách hạnh phúc.

Có điều ….

Giây phút trước khi chìm vào giấc ngủ, ta chợt nhớ lại giấc mộng vừa rồi.

Bối cảnh đó có vẻ hơi quen quen... hình như... là tiên giới hàng ngàn năm trước sao?

Ký ức của ta về tiên giới mấy ngàn năm trước đã mờ nhạt từ lâu.

Đặc biệt là vì ta đã trải qua một cuộc chiến.

Đào Ngột nói, đó là khoảnh khắc vinh quang nhất trong sự nghiệp làm một con hung thú của ta.

Đáng tiếc ký ức này chỉ dừng lại ở cảnh ta biến trở lại hình dạng ban đầu rồi lao vào chiến trường.

Sau đó mọi ký ức đều biến mất.

Như thể nó đã bị cố tình xóa đi.

Ta lắc đầu, không nghĩ về nó nữa.

Chắc là Thiên Đạo sợ ta nhớ lại hình dáng anh hùng lúc đó của mình sẽ quá kiêu ngạo nên mới làm ra chuyện đó phải không?

Suy cho cùng... ngoại trừ Thiên Đạo ra thì không thể nào là canh Mạnh Bà được phải không?

Sau bao nhiêu lần ăn chực, thậm chí còn giúp Mạnh Bà khuấy canh, ta đối với canh Mạnh Bà không thể quen thuộc hơn được nữa.

Món canh đó có thể khiến người ta quên đi quá khứ vì trong đó có cỏ si mê.

Nhưng loại cỏ này đối với hung thú không có ý nghĩa gì, chỉ có thể gây mất trí nhớ tạm thời thôi, rồi lại nhớ lại ngay ấy mà.

23

“Bà Bà, ngươi có còn nhớ tiên giới mấy ngàn năm trước trông như thế nào không?”

Ta rúc vào vòng tay Bà Bà, chán nản hỏi.

Một lúc sau, Bà Bà cũng không trả lời.

Ta nhìn lên, bối rối.

Vẻ mặt của Mạnh Bà có vẻ hơi do dự?

"Sao đột nhiên hỏi chuyện này?" Mạnh Bà bình tĩnh hỏi.

Ta quay cuồng vì hạnh phúc.

Giọng nói của Mạnh Bà tuy già nua nhưng vẫn lạnh lùng xa cách, nghe rất dễ chịu.

Ta nheo mắt, giọng nói càng ngày càng buồn ngủ: “Là do tối qua ta nằm mơ về vạn năm trước… Hình như lúc đó ta nhìn thấy Mạnh Quân …”

Trong cơn choáng váng, ta cảm thấy cơ thể Mạnh Bà như đông cứng lại.

24

Mạnh Bà nói rằng nàng muốn phát triển một loại canh bổ dưỡng tuyệt vời hơn nữa.

Miệng ta chảy đầy nước miếng.

"Nhân sâm tinh, thổ tinh, nấm linh chi lá... Vương Tào Hoàng."

Ta ngồi đếm đếm những tài liệu này, rơi nước mắt vì ghen tị.

Hung thú có bao giờ được sở hữu kho báu nào được như vậy đâu

Túi không gian của Mạnh Bà giống như một túi kho báu, luôn khiến mọi người ghen tị.

"Bà Bà, sao tự nhiên ngươi lại hành động liều lĩnh thế?"

Ta bối rối hỏi.

Vương tào hoàng rất khác với những loại thuốc bổ khác, loại thảo dược này không màu, không mùi, theo ghi chép cũng là một loại thuốc tiên không có tác dụng, nhưng lại có tên là "Hoàng", cực kỳ kỳ quái.

Mạnh Bà dừng lại một lúc rồi nói: “Cho nó vào có thể trung hòa mùi vị.”

Ta gật đầu tin tưởng, không nghi ngờ gì về tài nấu nướng của Mạnh Bà.

Nấu xong, nước canh càng lúc càng đặc khi sôi, khắp nơi tràn ngập hương thơm, thu hút vô cùng … chảy nước mín chảy nước mín.

Ta tự hào về ngươi quá đi.

Có điều là...

"Diêm Vương! Ngươi làm gì đấy?!" Mọe chứ, biểu cảm phức tạp gì vậy?

Ba phần kinh dị, ba phần phức tạp, ba phần bi kịch và một phần quyết tâm?

25

Nồi canh Mạnh Bà nấu không được chia cho ai.

Kể cả ta.

Những người khác dưới Minh giới đều đã quá quen với việc đó, dù sao nhỡ họ uống xong đi đầu thai hết thì ai làm cu li dưới này bây giờ?

Nhưng ta thì không thế.

"Bà Bà, xin ngươi đó, ta chỉ nếm một ngụm, một ngụm thôi!"

Mạnh Bà không hề lay động, "Ngươi uống rồi sẽ quên tất cả mọi thứ."

"Không thể nào đâu, ta miễn dịch với canh Mạnh Bà rồi mà, cùng lắm thì quên một chốc là nhớ lại liền mà. "

Đáng tiếc Mạnh Bà vẫn không đồng ý mà lại dặn dò ta phải thông báo cho Diêm Vương rằng nàng muốn nghỉ một ngày.

Ta choáng váng đến nỗi quên ngay việc uống canh.

“Bà Bà, ngươi bị làm sao sao? Sao lại cần nghỉ ngơi? Ngươi sao vậy?”

Suy cho cùng, Mạnh Bà mà ta biết là kiểu người sẽ không bao giờ nghỉ ngơi!

"Ta chán nấu canh rồi."

Mạnh Bà nói xong, xoa đầu ta rồi run rẩy bước về nơi ở.

Sự nhạy cảm của hung thú khiến ta nhận ra có điều gì đó không ổn.

Mạnh Bà, ngươi cảm thấy mệt mỏi khi nấu canh sao?!

Chẳng lẽ nàng bị bệnh nặng?

26

Ta đến bảo Diêm Vương theo lời Mạnh Bà dặn.

Không ngờ hắn chỉ gật đầu đồng ý mà không hỏi thêm câu nào.

Như thể đã quen với việc này.

"Đừng lo lắng, Bà Bà của ngươi không sao đâu, “hắn” chỉ cần nghỉ ngơi và hồi phục sức khỏe một thời gian là được."

Diêm Vương nhìn ánh mắt đe dọa của ta bất lực nói.

“Có cách nào giúp Bà Bà nhanh chóng bình phục không?”

“Chắc là.. đi ngâm ôn tuyền?”

Diêm Vương nói, có chút không tự tin. Ta nghiêng đầu ngẫm nghĩ, thấy cũng có lý.

“Vậy nồi canh này…”

Ta biết vấn đề nằm ở món canh mới nhất này.

Diêm Vương nhìn ta hồi lâu, dường như đang đấu tranh gì đó.

Cuối cùng, hắn bất đắc dĩ thở dài:

“Nồi canh này khác với những món canh khác. Những món canh Mạnh Bà khác, dù là người thường hay tiên nhân, yêu quái hay hung thú, đều có giới hạn thời gian có thể lãng quên. Về cơ bản, chỉ cần một bát đã đủ để quên rồi.”

“Nhưng một số người có yêu lực, thần lực mạnh mẽ, sẽ phải cần dùng canh này để khiến họ quên đi, bởi vì canh Mạnh Bà bình thường không thể đối phó được…”

“Sắp tới có yêu thú nào tái sinh sao? Ai vậy?”

Đôi mắt ta ngay lập tức trở nên hóng hớt.

Đại yêu thú muốn đầu thai, dù là luân hồi hay tái sinh thì cũng đáng để hóng lắm nha ~

Nhưng mà, Diêm Vương lại không cho ta biết đó là ai.

Ông chỉ nhìn ta bằng ánh mắt phức tạp, quay đầu lại, ho nhẹ và nói:

“Bí mật Minh giới không được để lộ ra ngoài.”

Ta:…

Đừng tưởng ta không biết nội quy.

Đấy chỉ là bí mật thôi, liên quan gì đến Minh giới của ngươi chứ!

27

Trước khi rời đi, ta lại hỏi thêm một vấn đề nữa.

"Loại canh mới này... hiệu quả có thể kéo dài bao lâu?"

"......một vạn năm."

Ta quay người, rời đi.

Đáng tiếc, lúc đó ta lại không nghe thấy, Diêm Vương lẩm bẩm sau lưng:

"Nhân thế lại xảy ra loạn lạc rồi, hi vọng lần này Hỗn Độn ngươi không cần uống bát canh này nữa..."

28

Mạnh Bà quả thật chút yếu nhược.

Bởi vì thường ngày Mạnh Bà luôn luôn tỉnh táo, vậy mà hôm nay khi ta đứng trước giường, Mạnh Bà vẫn ngủ say không tỉnh.

Trong lòng ta vô cùng lo lắng, cõng Mạnh Bà lên, chạy như bay đến Linh Tuyền.

Còn chưa đợi ta đến nơi, Mạnh Bà đã yếu ớt tỉnh dậy.

"Tiểu Hỗn Độn, ngươi mang ta đi đâu vậy?"

Ta đang cắm cúi lao trên đường, chỉ vội vã buông ra hai chữ “Linh Tuyền”, rồi lại vội vã bay về phía trước.

Không chú ý tới âm thanh của Mạnh Bà đã thay đổi.

Trở nên vô cùng rõ ràng, mang theo chút lạnh nhạt.

Cơ thể Mạnh Bà chợt cứng lại.

"Ta... không sao, chỉ cần ngủ một giấc là sẽ khỏe lại, không cần phải ngâm Linh Tuyền đâu." Giọng nói của Mạnh Bà vẫn còn chút yếu nhược, muốn vùng vẫy nhưng cơ thể lại vô lực không thể làm gì được.

Ta bật cười.

Cự tuyệt? Không thể nào!

Ta là cái loại hung thú vô ơn đó chắc?

"Yên tâm đi Bà Bà, ngươi mời ta uống canh, ta sẽ mang ngươi đi ngâm Linh Tuyền!"

“Tỷ muội chúng ta cùng tắm, sợ gì chứ!

"Thao Thiết nói, nữ nhi chúng ta thường xuyên ngâm mình một chút da dẻ sẽ đẹp hơn, vô cùng mềm mại. Đến lúc đó tỷ muội chúng ta không phải ngán thằng nào cả!"

“Bà Bà, chúng ta cùng nhau vui vẻ một chút!” Càng nói ta càng thấy hưng phấn.

Mạnh Bà vùng vẫy càng lúc càng dữ dội.

Ta hắng giọng tiếp tục giảng giải,

"Bà Bà, bị thương không đáng sợ, nhất quyết không chịu trị liệu mới đáng sợ!"

29

Mạnh Bà không có sức phản kháng, bị ta ném vào ôn tuyền.

Đáng Tiếc…

“Bà Bà, Thao Thiết nói tắm suối không được mặc y phục, ngươi sao lại thế này?

“Ngươi nhìn ta này, tắm như vậy da dẻ mới trở nên mềm mại được!” Ngữ khí của ta mang theo chút trách móc, nhưng không biết vì sao Mạnh Bà lại quay đầu đi không thèm nhìn ta, giọng nói so với ta còn nghiến răng nghiến lợi hơn.

"Lần sau... ta không mặc y phục ngâm ôn tuyền, ngươi đừng có mà hối hận đấy!"

Cái ngữ khí này, sao mà giống ngữ khí của Mạnh Quân lần trước ta cầm sách đi tìm Mạnh Quân vậy

"Bà Bà, ngươi với Mạnh Quân có phải có quan hệ gì không?"

"...Sao lại hỏi vậy?" Mạnh Bà nhìn về phía ta.

"Bởi vì nhiều lúc ngữ khí cùng thần thái của hai người các ngươi thật sự quá giống nhau rồi.”

“Hơn nữa, canh Mạnh Bà của ngươi còn vô hiệu với hắn nữa…”

"Các người còn tránh gặp mặt nhau...

"Lẽ nào..."

Đột nhiên trong đầu ta có một suy đoán, và cảm giác về sự thật của ta ngày càng mạnh mẽ hơn.

Ta sẽ giải quyết vụ án à?

Ta hưng phấn hét lớn: “Lẽ nào hắn chính tên tình lang đã lấy trộm công thức canh mạnh bà của ngươi lần trước?”

30

Mạnh Bà từ chối trả lời, trực tiếp nhắm mắt lại, giả vờ ngủ say.

Hừ, không nói gì chính là đồng ý, bổn hung thú hiểu hết đấy nhé!

Nhất định là bị ta nói trúng tim đen, cố ý né tránh chứ gì! Các cụ có câu, không cùng khuê mật mắng chửi người yêu cũ thì không phải là bạn tốt! Vì thế ta bắt đầu mở miệng ra mắng.

"Mạnh Quân cái con rùa rụt cổ đó...

“Tên khốn kiếp nhà hắn, sớm muộn gì sinh con cũng không có lỗ đíc…”

“Chúc hắn ta đầu hói không còn cọng nào, phát ra ánh sáng chiếu tỏa mười phương Chư Phật, xấu hơn cả Chung Quỳ, muốn đời không ngóc đầu lên được…”

"Còn nữa......"

Cuối cùng Mạnh Bà nhịn không nổi mà cắt ngang đứa đang hăng say mắng chửi là ta đây.

"Ngươi cứ ngâm mình đi, ta về trước."

Vừa dứt lời, Mạnh Bà đã bấm quyết, trực tiếp quay lại địa phủ.

Thủ pháp nhanh nhẹn như vậy, ta biết ngay, vết thương của Mạnh Bà đã lành rồi.

Chỉ là…

“Haizz, không biết lần này Bà Bà tổn thương tâm lý phải mất bao lâu mới có thể hồi phục, đến cả mắng thằng cha tra nam đó cũng không muốn nói nửa lời.]

Ta lo muốn chếc, âm thầm nghĩ hôm nào nhất định phải tìm cơ hội đánh len tên Mạnh Quân đó, đấm thêm hai phát trút giận cho Bà Bà mới được.

Đáng tiếc, chưa đợi ta kịp thực hiện, một số “Chân tướng” kỳ quái đã mở ra trước mắt ta... Thao Thiết nói, linh tuyền của nàng ta được Thượng Thần thêm vào một số linh dược, có thể xua đuổi tà ma, tiêu trừ ma tính.

Ta nghĩ….

Bị lừa rồi!

Bởi vì đêm đó, ta gặp phải ác mộng! Ta mộng thấy nhân giới và tiên giới hàng vạn năm trước...


Nhấn để mở bình luận

Hung Thú Hỗn Độn Đâyy