Hương Sen


"Phu nhân, có chút đau, người nhịn một nha." Trương Hạ nhìn đầu gối của phu nhân nhà mình đã ửng đỏ tựa như sắp trầy cả da.

"Ừm." Thẩm Diểu Thu im lặng đưa mắt nhìn cây chuối ở bên ngoài cửa sổ.

Rượu thuốc lạnh buốt thoa lên đầu gối, cảm giác có chút đau rát.

"May mắn là hôm nay là ngày cuối rồi, nếu không phu nhân mà quỳ như vậy nữa, có khi chân trầy da chảy máu mất." Trường Hạ nhỏ giọng nói.

Thẩm Diểu Thu không trả lời cô nàng. Anh là bị cha anh bán cho Chu Nghi Phác, nhà anh có ba người, ngoại trừ cha anh ra thì còn có thêm một cô em gái nhỏ, mẹ anh mất rất sớm, bởi vì bệnh nặng không có tiền chữa bệnh nên đã qua đời rồi.

Nhà anh nghèo đến mức không có cả cơm để ăn, cái gì có thể bán cũng đều đã bán hết rồi, Thẩm Quế cả ngày chỉ biết ăn chơi lêu lổng, ông ta nghe nói Giang Nam có Chu lão gia siêu giàu lại còn ham sắc đẹp, nên ông liền bán đứa con song tính xinh đẹp của mình cho người ta.

Tuy rằng bình thường dân chúng sẽ rất ghét và kỳ thị người song tính, nhưng lại có những tin đồn rằng mấy người có tiền có quyền rất thích chơi người song tính bởi vì vừa xinh đẹp lại còn dâm đãng phóng đãng.

Chu Nghi Phác cũng không ngoại lệ, ông ta thấy Thẩm Diểu Thu xinh đẹp, lại còn là người song tính, nên liền quyết định bỏ số tiền lớn mua anh về nhà.

Đáng tiếc thay, Chu lão gia chưa kịp hưởng thụ mỹ nhân song tính này, mới chỉ kịp cưới về nhà tay còn chưa được sờ thì đã bị trúng gió.

Mọi người trong nhà đều mắng Thẩm Diểu Thu là ngôi sao xui xẻo, các phu nhân khác lại càng hận anh hơn. Chu Nghi Phác ngã xuống, thì người tiếp theo tiếp quản sự nghiệp Chu gia là Chu Khánh Vân, Chu Khánh Vân cũng có nghe mấy lời này rất nhiều rồi, y quyết định mắt không thấy tâm không phiền y cũng đuổi Thẩm Diểu Thu về sân sau để khỏi phải nghe những lời bàn tán ấy.

Chu gia có nhiều thê thiếp cũng không phải vấn đề gì to lớn, ở trong viện của Thẩm Diểu Thu thì chỉ có một nữ người hầu duy nhất là Trường Hạ.

Có lẽ đây cũng là một điều may mắn đối với Thẩm Diểu Thu, cuộc sống của anh đã tốt hơn rất nhiều so với trước đây, sống trong ngôi nhà dột nát và không có thức ăn.

Hiện tại điều mà Thẩm Diểu Thu lo lắng nhất đó chính là em gái của anh, anh sợ cha anh cũng sẽ bán em ấy đi. Anh sinh ra với tính tình lạnh nhạt, một ít cảm xúc mà anh có được cũng đều đã dành cho người mẹ đã mất và em gái mình.

Bên ngoài phòng lại vang lên tiếng mưa rơi, lá chuối bên ngoài cửa sổ cũng bị hạt mưa nặng hạt làm trĩu xuống.

Bỗng nhiên Thẩm Diểu Thu nhớ tới gương mặt tuấn tú của người đàn ông quỳ bên cạnh mình sáng nay, đây là lần đầu tiên anh được nhìn thấy một người mặc tây trang.

Trong phòng chỉ nghe thấy tiếng mưa tí tách ở bên ngoài vang vọng làm cho người ta nghe liền cảm thấy có chút buồn ngủ. Trường Hạ biết Thẩm Diểu Thu không thích nói chuyện, nên nàng chỉ lặng lẽ đứng ở bên cạnh.

"Ngươi có biết hôm nay người đàn ông mới trở về là ai không?" Thẩm Diểu Thu đột nhiên hỏi.

"Thưa phu nhân, đó là nhị thiếu gia." Trường Hạ nói.

"Nhị công tử?" Thẩm Diểu Thu hơi sửng sốt anh có chút gây người.

"Trước kia nhị thiếu gia sinh sống ở nước ngoài, hôm nay mới vừa trở về." Trường Hạ nhớ tới khi đó nàng có lén lút nhìn thấy gương mặt của nhị thiếu gia, mặt cô nàng hơi ửng đỏ.

Trường Hạ vừa dứt lời thì một con mèo đen từ cửa sổ nhảy vào, sau đó nó uyển chuyển nhẹ nhàng nhảy lên trên đùi Thẩm Diểu Thu, đem mình cuộn tròn thành một quả bóng.

"A, phu nhân, quần áo của người." Trường Hạ kêu lên.

Chiếc áo choàng trắng như tuyết của Thẩm Diểu Thu ngay lập tức dính dấu chân dính đầy nước mưa của con mèo.

Con mèo giả vờ ngủ nằm cuộn tròn trong lòng anh, nó nép sát vào người Thẩm Diểu Thu, ngoan ngoãn nằm yên không nhúc nhích.

"Không sao đâu." Thẩm Diểu Thu nói.

Mèo đen tựa như hiểu được những lời anh nói, nó hơi ngẩng đầu lên nhìn Thẩm Diểu Thu một cái, sau đó lại vùi đầu cọ cọ vào người Thẩm Diểu Thu.

Trường Hạ tức giận trừng mắt nhìn chằm chằm con mèo, nhưng con mèo đen lại chẳng thèm quan tâm đến nàng. Bàn tay trắng nõn của Thẩm Diểu Thu chạm vào quả bóng đen đầy lông trên người mình nhẹ nhàng vuốt ve nó, trên mặt anh lộ ra vẻ dịu dàng hiếm có.

____

Chu Kỳ Ngọc mở mắt, xốc chăn lên, hắn nhìn vào giữa hai chân mình.

Trong đầu hắn nhớ tới giấc mơ đêm hôm qua.

Thẩm Diểu Thu bị hắn đè xuống **.

Hắn ở từ phía sau liên tục dập hông kịch liệt vào cơ thể ngọc ngà của người kia, người đó ở dưới thân hắn chỉ biết run rẩy thở hổn hển, miệng nhỏ chỉ biết bật khóc nức xin tha.

Đôi mắt quyến rũ ở trong mộng cũng giống như đôi mắt lúc hắn nhìn thấy, đẹp đến mức làm người ta nhìn vào đều mất hồn.

Nhìn thấy dương v*t ở dưới đũng quần mình nhô cao, Chu Kỳ Ngọc nheo mắt nhìn rồi sau đó thấp giọng chửi tục.

Chu Nghi Phác đã được chôn cất. Chu Khánh Vân đã tiếp quản việc kinh doanh của Chu gia từ rất sớm, mặc dù y là người có tính tình điềm tĩnh dịu dàng với người trong nhà nhưng lại là một người cứng rắn trong việc kinh doanh nói một không nói hai, hiện tại thì mọi chuyện đều đã ổn định.

"Việc trong nhà thực sự quá nhiều, một mình anh cũng không thể lo liệu hết được, em trở về rồi thì có thể giúp anh rồi." Chu Khánh Vân nói.

"Em chỉ về một thời gian rồi sẽ đi, lần này em về cũng có mang theo mấy mối làm ăn ở nước ngoài." Chu Kỳ Ngọc cầm một chiếc cốc bằng ngọc, ngón tay hắn trắng bệch hơn so với màu của chiếc cốc ngọc.

"Tại sao còn muốn đi?" Chu Khánh Vân trầm giọng nói.

"Anh, em cũng không còn cách nào khác, phần lớn việc kinh doanh của em cũng đều là ở nước ngoài, để sau này mọi chuyện ổn định rồi em sẽ quay về." Chu Kỳ Ngọc vừa nói dứt câu thì liền nghe tiếng mèo kêu.

Chu Khánh Vân trầm mặc một lúc, sau đó y nặng nề thở dài, nói: "Em trưởng thành rồi... Thôi quên đi, kể cho anh nghe chuyện làm ăn ở nước ngoài của em đi...."

Hai người trò chuyện với nhau một lúc lâu, sau đó cuối cùng Chu Khánh Vân cũng chịu thả cho hắn đi, để người hầu đến báo cáo chuyện làm ăn.

Chu Kỳ Ngọc đi dạo một vòng quanh nhà, rồi hắn đi đến một khoảng sân rộng vắng vẻ liền thấy một người mặc đồ trắng nhỏ nhắn đang cúi đầu.

Thẩm Diểu Thu bế bé mèo đen lên, anh đang định mắng nó ngoan ngoãn đi đừng có chạy lung tung, nhưng đột nhiên anh lại cảm giác có ai đó đang nhìn chằm chằm mình, vì vậy anh quay đầu lại, liền nhìn thấy nhị thiếu gia của Chu gia đang đứng ở đó.

Hai người họ nhìn nhau, Thẩm Diểu Thu không biết có nên rời đi hay không, chỉ thấy Chu nhị thiếu gia nhìn anh rồi mỉm cười, sau đó hắn đi tới.

Khi người đó đến trước mặt mình, Thẩm Diểu Thu mới nhận ra người này rất cao, cao hơn anh gần như là một cái đầu.

"Nhị công tử." Thẩm Diểu Thu nhẹ giọng gọi.

Giọng nói của anh giống như con mèo nhỏ nằm trong lồng ngực.

Khi Chu Kỳ Ngọc nghe thấy giọng nói ấy, cảnh tượng trong giấc mơ đêm qua lại xuất hiện.

Thẩm Diểu Thu gọi nhưng lại không thấy hắn đáp lời, anh đang muốn tìm cớ rời đi, nhưng người đàn ông trước mặt lại đột nhiên lên tiếng.

"Đây là mèo của anh sao?"

Con mèo nhỏ trong lồng ngực anh kêu meo meo hai tiếng.

"Nó trước kia có vẻ là một con mèo hoang, nhưng sau đó thì nó cứ luôn chạy vào sân viện của tôi." Thẩm Diểu Thu nhìn con mèo trong lòng rồi nói.

Chu Kỳ Ngọc lại ngửi thấy mùi thơm nhàn nhạt lạnh lẽo kia, hắn có chút mê mẩn với mùi hương ấy.

Chu Kỳ Ngọc gật đầu tựa như tỏ vẻ đã hiểu, hai người lại im lặng một lúc, sau đó Thẩm Diểu Thu lại lên tiếng trước.

"Nhị công tử, tôi còn có việc, tôi xin phép đi trước." Thẩm Diểu Thu nói xong, rồi sau đó vòng qua người Chu Kỳ Ngọc rời đi.

"Mẹ nhỏ." Chu Kỳ Ngọc trầm giọng gọi.

Cơ thể Thẩm Diểu Thu đột nhiên cứng đờ, bỗng nhiên hắn gọi như thế anh không biết có phải hắn gọi mình không, mãi cho đến khi cánh tay anh bị đối phương kéo lại.

"Nhị công tử, cậu còn việc gì sao?" Thẩm Diểu Thu hồi phục lại tinh thần.

"Mẹ nhỏ, tôi muốn ôm mèo của mẹ nhỏ." Trong miệng Chu Kỳ Ngọc nói muốn ôm mèo, nhưng đôi mắt của hắn lại dán chặt trên người Thẩm Diểu Thu.

".... Được." Thẩm Diểu Thu ôm bé mèo đen có chút nặng đưa cho qua cho hắn.

Chu Kỳ Ngọc ôm lấy con mèo, ngón tay hắn vô tình chạm vào mu bàn tay Thẩm Diểu Thu, Thẩm Diểu Thu cảm nhận được đầu ngón tay lạnh buốt của Chu Kỳ Ngọc, nhưng anh lại cảm thấy đầu ngón tay mình nóng lên như bị bỏng, đốt ngón tay anh vội vàng rụt lại.

Hai người đứng có chút sát nhau, Chu Kỳ Ngọc tiến sát lại gần Thẩm Diểu Thu để ngửi mùi hương trên người anh thoả mãn ham muốn bản thân. Chỉ mới ngửi có một chút, mà Chu Kỳ Ngọc đã cảm thấy mình đã cương cứng lên vì n*ng rồi.

_____________________________

Thỏ Béo: Nhị công tử này 100% simp lỏd vợ nhé, có điều lên giường thì mỏ hơi hỗn thôi (✿◠‿◠)


Nhấn để mở bình luận

Hương Sen