Hương Sen


Xe chạy không được bao lâu, bọn họ đã đến một đại sảnh cực kỳ tráng lệ, có người đón họ ở cửa sau khi kiểm tra thiệp mời thì liền cung kính mở cửa.

Thẩm Diểu Thu không quen mặc sườn xám, nên anh vẫn luôn cúi mặt xuống. Sau đó đột nhiên anh hoảng hốt nhận ra có một ánh mắt đang nhìn mình, anh ngẩng đầu lên, thì phát hiện ở cạnh cửa ra vào có một người đang đứng đó nhìn chằm chằm anh.

Mặt tên đàn ông đó lập tức đỏ bừng khi thấy mình bị phát hiện, Thẩm Diểu Thu nhíu mày, anh vô thức dựa sát vào người Chu Kỳ Ngọc.

Trên môi Chu Kỳ Ngọc hiện lên nụ cười rất vui vẻ, dường như hắn rất hài lòng với hành động vừa rồi của Thẩm Diểu Thu. Tay hắn vòng qua ôm lấy eo nhỏ của Thẩm Diểu Thu, rồi cùng nhau bước vào. Lúc đi vào bọn họ có lướt qua tên đàn ông đang nhìn chằm chằm Thẩm Diểu Thu, Chu Kỳ Ngọc liếc mắt nhìn cậu ta một cái.

Người quản đốc để ý tới ánh mắt của Chu Kỳ Ngọc, trong lòng hơi hốt hoảng, chờ khi sau khi Chu Kỳ Ngọc đi vào trong liền xoay người phê bình tên nhân viên tạp vụ kia. Tên nhân viên cúi đầu nhận lỗi, trong lòng cậu ta vẫn còn chút sợ hãi, vừa mới nãy người đàn ông ấy liếc mắt một cái đã làm cậu cảm thấy sởn tóc gáy.

Sảnh tiệc chật nít người, ánh đèn vàng ấm áp bao phủ cả đại sảnh. Chu Kỳ Ngọc và Thẩm Diểu Thu vừa mới bước vào đã thu hút sự chú ý của tất cả mọi người ở đây, những doanh nhân thương gia có mặt ở đây không ai không biết đến nhị thiếu gia cục kỳ nổi tiếng nhà họ Chu cả, mặc dù hắn chỉ vừa mới từ nước ngoài trở về cách đây không lâu.

Người đi bên cạnh của hắn lại càng gây chú ý hơn nữa, người đó xinh đẹp tựa như một bức tranh, vô số ánh mắt đều nhìn chằm chằm về phía hai người rồi lại nhìn chằm chằm Thẩm Diểu Thu.

Trong lòng Chu Kỳ Ngọc bỗng nhiên dâng lên một cảm giác nóng nảy, hắn thấy hối hận khi đưa Thẩm Diểu Thu tới đây để người khác nhìn thấy xinh đẹp của hắn.

Lực tay hắn bắt đầu tăng lên, ánh mắt tối sầm không vui vẻ, những người kia dường như đã tinh ý nhận ra, sau đó đều lập tức quay mặt đi. Một lúc sau, một người đàn ông khoảng ba mươi, bốn mươi tuổi mỉm cười bước tới.

"Chu nhị thiếu gia, rốt cuộc cậu cũng đã tới."

Hai người trò chuyện vài câu, sau đó rất nhanh liền tiến vào chủ đề chính, người nọ lúc này lại để ý tới Thẩm Diểu Thu đạng đứng bên cạnh, nhất thời không biết phải nên mở miệng nói tiếp như thế nào.

Chu Kỳ Ngọc dịu dàng cười cười: "Chờ một chút."

Nói dứt câu, hắn ôm Thẩm Diểu Thu đến một chỗ ít người, hắn ôm nửa người anh vào ngực, sau đó hôn hôn lên tóc anh.

"Ngoan, ngồi ở đây chờ tôi một lát, đừng có đi lung tung, tôi sẽ lập tức quay lại ngay."

Thẩm Diểu Thu hờ hững gật đầu, sau đó một mình đi đến cửa sổ. Không khí trong sảnh rất ấm áp, gió thu lùa qua ô cửa sổ đang hé mở làm cho anh cảm thấy có chút se lạnh.

Ngay lúc này, không khí của bữa trở nên cực kỳ náo nhiệt, chỉ có một mình Thẩm Diểu Thu là đang lặng lẽ nhìn ra ngoài cửa sổ.

Âm thanh ồn ào xung quanh dường như tách biệt hoàn toàn với Thẩm Diểu Thu, anh xoay người lại, muốn nhìn xem Chu Kỳ Ngọc đã quay lại phải không thì lại nhìn thấy một người đàn ông xa lạ đang đi tới chỗ anh.

Người đàn ông đi đến trước mặt anh, ánh mắt gã nhìn chằm chằm vào anh.

Thẩm Diểu Thu liếc mắt nhìn gã ta, sau đó cũng đảo mắt nhìn xung quanh, thì lại không thấy bóng dáng của Chu Kỳ Ngọc đâu.

Nhưng có vẻ người đàn ông trước mặt này không có ý định rời đi, anh hơi nhíu mày, nhưng vẫn không đi vòng qua gã ta rời đi, chỉ bình tĩnh hỏi: "Tôi có thể giúp gì cho anh không?"

Sắc mặt người đàn ông đột nhiên cứng đờ trong giây lát, gã ta ngẫn người nhìn chằm chằm vào gương mặt của Thẩm Diểu Thu.

".... Cậu, là đàn ông sao?"

Thẩm Diểu Thu không trả lời lại, anh cũng không có ý định nói chuyện, muốn xoay người rời đi.

Anh vừa mới bước một bước, thì cổ tay đã bị người đàn ông giữ chặt.

Anh lạnh mặt quay lại nhìn người đàn ông kia, ở trong góc khuất như thế bày cũng không làm người ta chú ý đến, người đàn ông đó vẫn giữu chặt lấy tay anh không chịu bỏ ra.

"Buông ra."

Người đàn ông vẫn không chịu buông tay, trên mặt gã ta bắt đầu lộ ra vẻ si mê.

Gã đàn ông không ngờ rằng quả nhiên lại có một người con trai xinh đẹp đến như vậy, gã cảm thấy dường như bản thân mình đã bị tấm lưng của người này thu hút từ cái nhìn đầu tiên, bộ sườn xám xanh lục ấy tôn lên đường cong trên cơ thể anh.

Mái tóc đen tuyền bị gió thổi thoáng qua, lộ ra gương mặt lạnh lùng nhưng lại vô cùng xinh đẹp

Gã vẫn như cũ cảm thấy dường như mình đã bị yêu tinh này hút mất hồn phách rồi, khi nhìn thấy người con trai ấy xoay người rời đi liền lập tức tiến tới kéo anh lại.

Người đàn ông nắm lấy cổ tay mảnh khảnh lạnh buốt của anh, gã nghe thấy Thẩm Diểu Thu nói nhưng lại luyến tiếc không muốn buông tay.

Rõ ràng một người có gương mặt quyến rũ yêu nghiệt đến như vậy, nhưng cả người lại giống như bao phủ một làn sương lạnh giá. Giống như một bông hoa nở rộ trong tuyết, không cho phép người khác có thể tùy tiện đến gần và chạm vào mình.

Thẩm Diểu Thu giãy giụa hai lần như vẫn không thoát ra được, anh nhìn gã ta đang tiến tới lại gần mình, tay còn giơ lên như muốn vuốt ve mặt anh.

Bàn tay không hề chạm được tới mặt anh.

"AAA...."

Gã đàn ông kêu lên một tiếng đau đớn, cổ tay gã bị Chu Kỳ Ngọc bóp chặn lại, lực hắn dùng để giữ tay gã ta mạnh đến đáng sợ tựa như muốn nghiền nát bàn tay gã ta.

Người kia lập tức buông tay Thẩm Diểu Thu ra, cảm giác đau đớn làm đầu óc gã tỉnh táo lại, đang định mở miệng mắng chửi thì khi nhìn thấy người vừa tới liền không nói nên lời.

Gã nhìn Chu Kỳ Ngọc ôm Thẩm Diểu Thu vào trong lồng ngực, sắc mặt hắn bắt đầu thay đổi.

"Chu nhị, nhị thiếu gia."

Chu Kỳ Ngọc không để ý tới gã ta, hắn nắm lấy cổ tay ửng đỏ của Thẩm Diểu Thu, đáy mắt hiện lên một tia hung ác tàn nhẫn.

"Có đau không?" Chu Kỳ Ngọc nhẹ nhàng xoa nắn bóp bóp chỗ ửng đỏ, hắn cúi đầu liền thấy Thẩm Diểu Thu lắc lắc đầu.

Ồn ào bên này gây chú ý không ít người nhìn qua, người lúc nãy đang nói chuyện với Chu Kỳ Ngọc cũng đã nhanh chóng đi tới.

"Có chuyện gì vậy?" Trương Viễn Hạ hỏi.

Ông ta nhìn thoáng qua sắc mặt trắng bệch tái nhợt của gã đàn ông kia, rồi sau đó lại nhìn về phía Chu Kỳ Ngọc.

"Trương lão gia, thì ra bữa tiệc này của ngài dạng người nào cũng có thể tới được nhỉ." Chu Kỳ Ngọc khẽ bật cười nói.

Trương Viễn Hạ nhìn gương mặt tươi cười của Chu Kỳ Ngọc, ông ta cố gắng nặn ra một nụ cười lấy lòng, nhưng trong lòng lại bắt đầu cảm thấy run sợ.

Vừa định nói tiếp thì thấy Chu Kỳ Ngọc đã ngừng cười, hắn ôm Thẩm Diểu Thu vào lòng, sau đó đi ngang qua ông ta rồi dừng lại nói một câu: "Chuyện vừa nãy tôi nói với ngài vẫn là thôi quên đi."

Trong lòng Trương Viễn Hạ nguội lạnh, nhưng ông ta cũng không dám ngăn bước đi của Chu Kỳ Ngọc, ông ta xoay người nhìn gương mặt tái nhợt của gã đàn ông kia, rồi lạnh giọng nói người hầu kéo gã ta ra ngoài.

Đêm trời thu nên trời đã se lạnh, vì thế nên Chu Kỳ Ngọc cởi áo khoác tây trang của mình, khoác lên trên người Thẩm Diểu Thu.

Hai người bọn họ vẫn im lặng không nói gì với nhau, Chu Kỳ Ngọc không nói lời nào thì Thẩm Diểu Thu càng sẽ không mở miệng.

Thẩm Diểu Thu ngửi được mùi gỗ đàn hương nhàn nhạt trên áo khoác của hắn, mắt anh hơi rũ xuống.

Chu Kỳ Ngọc muốn hút thuốc, trong lòng mắng một câu thô tục.

Hắn đúng là bị điên mới dẫn Thẩm Diểu Thu tới chỗ đó, lại còn để Thẩm Diểu Thu mặc như vậy mà ra ngoài.

Hắn bực bội tặc lưỡi, sau đó quay sang nhìn Thẩm Diểu Thu vẫn im lặng ngồi đó, trong lòng lại càng khó chịu hơn.

Mẹ nó, sao anh ấy lại có thể xinh đẹp đến như vậy chứ?

Hắn nổi điên thô bạo bóp cằm Thẩm Diểu Thu hôn lên môi anh, Thẩm Diểu Thu theo bản năng muốn vùng vẫy nhưng bị hắn đè xuống.

Mãi đến khi xe dừng lại, Chu Kỳ Ngọc liếm láp khóe môi Thẩm Diểu Thu, nhìn cánh môi đã sưng đỏ mới chịu buông tha cho anh.

Hai người từ trên xe bước xuống, nơi này là một căn nhà gỗ được xây theo kiểu phương Tây rất lộng lẫy, người hầu mở cửa nghênh đón, Chu Kỳ Ngọc ôm Thẩm Diểu Thu đi vào, người đứng ở hai bên đều cúi đầu xuống.

Lúc đi vào, Thẩm Diểu Thu liền nhìn thấy Thẩm Mâu Nguyệt đang ngồi trên ghế sofa mềm mại.

Thẩm Mâu Nguyệt cũng nhận ra bên này có tiếng động, khi nhìn thấy ánh mắt của Thẩm Diểu Thu, cô liền nhanh chóng đứng dậy chạy tới ôm chầm lấy anh.

"Anh hai ơi."

Nghe thấy giọng nói quen thuộc, Thẩm Diểu Thu ngây người trong chốc lát sau đó mới dịu dàng "Ừa" một tiếng, vẻ mặt lạnh nhạt thường ngày giờ đã cũng đã lộ ra một tia dịu dàng, anh duỗi tay ôm lấy Thẩm Mâu Nguyệt.

Chu Kỳ Ngọc im lặng đứng một bên nhìn, ánh mắt hắn chậm rãi đảo qua sắc mặt triều mến của Thẩm Diểu Thu đang ôm Thẩm Mâu Nguyệt.

Đầu lưỡi hắn chạm vào hàm trên, hắn giấu hết những cảm xúc điên cuồng trong mắt xuống, rồi vui vẻ cười nói: "Tình cảm của hai anh em tốt thật đấy."

Thẩm Mâu Nguyệt nghe thấy giọng của Chu Kỳ Ngọc thì vội vàng chui ra khỏi lòng ngực Thẩm Diểu Thu, nhìn thấy nụ cười tỏa nắng của Chu Kỳ Ngọc, gương mặt cô nàng bỗng nhiên nổi lên hai rạng mây ửng hồng.

"Chu, Chu nhị thiếu gia...."

"Không cần gọi phiền phức như vậy, gọi tôi là anh Kỳ Ngọc là được rồi, quan hệ của tôi với anh cô rất tốt." Chu Kỳ Ngọc nói.

Gương mặt Thẩm Mâu Nguyệt càng đỏ hơn, sau đó nhỏ giọng gọi "anh Kỳ Ngọc". Cô không biết Chu Nghi Phác đã chết, chỉ biết là anh trai mình vào Chu gia, cha cô còn nói anh trai cô ở Chu gia làm người hầu không lo cơm ăn áo mặc.

Cô nhìn về phía anh trai mình, sau đó mới phát hiện ra Thẩm Diểu Thu đang mặc sườn xám, đôi mắt xinh đẹp trợn tròn nói: "Anh... sao anh lại mặc như vậy?

Thẩm Diểu Thu nghe xong mặt liền biến sắc, anh theo bản năng siết chặt kéo áo khoác trên người lại, môi hơi mấp máy, chưa biết phải giải thích như thế nào thì đã nghe thấy giọng nói của Chu Kỳ Ngọc.

"Có vẻ như cũng khá muộn rồi. Sao hai anh em không để ngày mai nói chuyện tiếp nhỉ."

Chu Kỳ Ngọc miệng thì vui vẻ cười nói, nhưng ý trong câu làm người ta không thể từ chối lời yêu cầu tốt bụng này.

Thẩm Mâu Nguyệt hé miệng định nói chuyện, đang tính nói gì đó thì cô nàng nhìn thấy ánh mắt của Chu Kỳ Ngọc liền không nói nữa, thật ra thì trong lòng cô có chút sợ Chu Kỳ Ngọc.

Chu Kỳ Ngọc quay qua nhìn Thẩm Diểu Thu, tựa như đang đợi câu trả lời của anh. Thẩm Diểu Thu cũng không muốn mặc sườn xám đứng trước mặc người khác nên anh cũng kéo chặt áo khoác rồi gật đầu.

Nụ cười của Chu Kỳ Ngọc lại cong hơn, tay hắn vòng qua vai Thẩm Diểu Thu, Thẩm Diểu thu theo bản năng nhìn về phía Thẩm Mâu Nguyệt, anh muốn tránh đi tay của Chu Kỳ Ngọc.

Nhưng Thẩm Mâu Nguyệt ngây thơ không biết gì, chỉ cảm thấy quan hệ của hai người dường như thật sự rất tốt. Cô nàng nhìn vào gương mặt điển trai của Chu Kỳ Ngọc, sau đó vội vàng nói "Em về phòng trước ạ" nói xong liền xoay người rời đi.

Thẩm Diểu Thu thì được Chu Kỳ Ngọc ôm lên tầng hai, Thẩm Diểu Thu nhìn trang trí mới mẻ trong căn nhà, khi Chu Kỳ Ngọc đứng ở trước cửa phòng, anh nhỏ giọng nói: "Cảm ơn."

Tay đang mở cửa của Chu Kỳ Ngọc đột nhiên dừng lại, hắn cúi đầu nhìn đỉnh đầu đen tuyền của Thẩm Diểu Thu, liền hiểu ra lời anh vừa mới nói.

Hắn mở cửa ra, sau đó hai người đi vào, rồi hắn túm lấy Thẩm Diểu Thu đẩy anh ấn lên tường.

Thẩm Diểu Thu bị vách tường lạnh làm cho run lên, anh hơi nhíu mi, anh cảm nhận được sau cổ của mình bị liếm, rồi sau đó nghe Chu Kỳ Ngọc hỏi anh: "Cảm ơn như thế nào đây?"

Đèn trong phòng được mở lên, ánh đèn hắt lên sườn mặt của Chu Kỳ Ngọc, lúc hắn nói chuyện hơi thở nóng rực liên tục phả lên cổ anh, Thẩm Diểu Thu cảm thấy người bị giống như bị nung nóng rồi.

Anh nhìn gương mặt non choẹt nhưng lại cực kỳ sắc bén của Chu Kỳ Ngọc, trong đầu anh bỗng nhiên cảm thấy choáng váng, hoảng hốt suy nghĩ, rồi lại nhìn thấy Chu Kỳ Ngọc bật cười không lộ ra răng nanh, sau đó anh nghe thấy hắn nói.

"Dùng *** nhỏ của anh để cảm ơn tôi thì sao nhỉ?"


Nhấn để mở bình luận

Hương Sen