Hương Tình Đầu



Mẹ kể với em.

Đời này của mẹ có hai người yêu mẹ nhất, là bà ngoại và ba em.

Khi bà ngoại mất, mẹ nhịn ăn suốt một tuần, ai nói cũng không nghe.

Đến khi ông ngoại không chịu được, bật khóc và lên tiếng “ba mất mẹ con rồi, giờ ba không muốn mất thêm con nữa”.

Nghe đến đó mẹ em khóc nức nở và nấc lên “ba phải sống nhé ba, ba phải sống thật lâu nữa”.

Rồi em kể về ba em và tình yêu của ba mẹ.

Bên đằng nội, ông bà giàu có, ba em từ nhỏ đã được cưng chiều rồi.

Nhưng ông bà nội rất nghiêm khắc, vì thế ba em được dạy dỗ tử tế.

Ba em học giỏi, điển trai nên ông bà rất tự hào về ba.

Học đại học bách khoa ở nhà, sau đó ba em được ông bà cho sang Mỹ học cao học.

Trong thời gian đại học ba quen mẹ.

Ba kể, hồi đó mẹ con nổi tiếng xinh đẹp và ngoan ngoãn, nên rất nhiều người theo.

Nhưng nhờ lần ba sang bên trường sư phạm thăm một người bạn, ba quen mẹ.

Lúc đó ba đi xe đạp vào trong trường.

Cửa trường hẹp mà ba lại đi nhanh, nên ba không kịp phanh lại khi thấy mẹ con đang đi bộ ra.

Xây xát cũng bình thường, nhưng ba cố tình ra vẻ nghiêm trọng rồi bế mẹ con chạy vào trong phòng y tế.

Thấy ba tủm tỉm cười, nhưng mẹ con cũng để yên như vậy.

Mẹ con lúc đó mặt đỏ ửng nhìn đáng yêu lắm.

Ba cười lớn.

Ba quen mẹ con từ đó.
Tối đó, tôi với em nói chuyện say quá, quên hết cả thời gian.

Đến khi nhận ra đã 12h, em mới giục tôi.
Nàng: Anh không định học bài à?
Tôi: Xong bài ngày mai rồi.
Nàng: Không tin.
Tôi: Thật mà.

Hồi chiều anh làm để tối gặp em đấy chứ.
Nàng: Vậy giờ ngủ đi.
Tôi: Nói thêm một chút nữa.
Nàng: Không.
Tôi: Năn nỉ.
Nàng: Không là không.
Tôi: Người dễ thương mà sao sắt đá vậy.
Nàng: Dễ thương nhưng thương không dễ.
Nàng: Năn nỉ vô ích.
Tôi: Thôi mà…
Nàng: Em out đây.
Tôi: :mặt buồn:
Nàng: Ngủ đi anh.
Tôi: Ừm.
Nàng: Còn điều gì trăn trở không?
Tôi: Gửi cho anh tấm hình của em đi.
Ngập ngừng …
Nàng: Giờ thì không được anh à.
Nàng: Ngủ ngoan nào.
Nàng is offline…


Nhấn để mở bình luận

Hương Tình Đầu