Impromptu


Bố tôi là người đem tôi đến với sách.

Ông kể cho tôi không phải là bất kì câu chuyện cổ tích ngọt ngào nào tôi từng nghe hay đọc được, cũng chẳng phải là câu chuyện dân gian li kì nào tôi biết. Nó chỉ là chuyện về những cuốn sách thú vị, và nó len lỏi trong giấc mơ của tôi mỗi tối.

Tôi thấy cánh đồng cỏ trải dài, nơi có những cô cậu bé đang nằm giữa đám hoa mới mọc. Tôi thấy một người phụ nữ xinh đẹp, nhưng đau khổ và u uất. Tôi thấy người đàn ông sau song chấn của nhà tù, đầy ý chí mãnh liệt.

Còn nhiều thứ khác nữa mà tôi thấy, có lẽ tôi sẽ không bao giờ quên chúng. Một trong những thứ tôi thường nhớ tới, là khung cảnh mà bố nắm lấy đôi tay của tôi, và trông tôi cũng thật nhỏ bé bên bố. Bình yên và tĩnh lặng.


Nhấn để mở bình luận

Impromptu