Independent Filmmaker Nhà Làm Film Độc Lập


Tạ Lan Sinh nhận được điện thoại từ Berlin vào cuối tháng một. Trong một tháng chờ đợi, bọn họ dựng phim, phối sáng, từ bản cắt thô dài bốn tiếng rút lại còn có hai.

Cảm giác của Tạ Lan Sinh đối với việc “Tham gia tranh giải” vô cùng phức tạp. Xét một cách công bằng, hơn hai mươi năm nay Tạ Lan Sinh chưa bao giờ là kiểu ngươi háo thắng, anh vẫn luôn đắm chìm với thế giới nội tâm. Anh vẫn luôn tán đồng “Văn vô đệ nhất võ vô đệ nhị*”, bởi nói trắng ra là, “Có thích một bộ điện ảnh hay không” là chủ quan, là cảm tính, đồng tư tưởng, hợp thẩm mỹ có quan hệ rất lớn. Hơn nữa, bất kể phong thái thi đua cao cấp đến mấy, nó cũng thuộc về trần tục, hư vinh thường rất có hiệu quả —— các đạo diễn lớn không ngừng tạo xu thế, tranh thủ sự yêu thích của khán giả, khiến ban tổ chức liên hoan phim tập trung chú ý, quăng đến vòng nguyệt quế. Ngẫm lại cũng đúng, giả như bộ điện ảnh giành giải lớn cuối cùng lại chẳng ai ngó ngàng, liên hoan phim sẽ không thể duy trì, song cũng lại khiến nó càng thêm tầm thường, khẩu vị đại chúng chưa bao giờ là người bạn tốt của nghệ thuật cách tân. Tạ Lan Sinh vẫn luôn giữ thái độ kính sợ với sự yêu thích của đại chúng, không thể nào uốn mình theo ý người. Từ góc độ này mà nói, “Giành giải” không phải là chuyện tốt gì, rất nhiều đạo diễn lớn cũng không tham dự, trên hợp đồng còn ghi chú rõ “Không thể mang đi tranh giải”, một liên hoan phim không có sự cạnh tranh tựa hồ càng thuần chất hơn.

*文无第一武无第二: Văn chương không ai dám xưng hạng nhất, còn con nhà võ luôn độc tôn xưng hùng, không chịu thua kém ai.

Nhưng mà, con người ngược lại cực kỳ phức tạp. Chỉ cần bỏ ra một chút công sức thì lại luôn kỳ vọng kết quả, không muốn làm không công. Hơn nữa, nếu dự thi, nhất định sẽ bị bầu không khí cạnh tranh xung quanh làm ảnh hưởng, cũng biến thành thứ động vật tầm thường, muốn giành được sự tán thành của mọi người, muốn gặt hái được sự hâm mộ của người trong ngành, muốn mang về một giải thưởng như là một sự báo đáp. Một mặt nói bản thân không quan tâm, một mặt lại không kiềm chế đươc, vô cùng mâu thuẫn, có lẽ, không tham gia tranh giải là phương thức phù hợp hơn.

Lần này, mục đích chủ yếu của Tạ Lan Sinh là bị sao chép lậu đưa về Trung Quốc, anh không ngừng thuyết phục bản thân: Tham gia là để người chú ý, tựa hồ cũng không dung tục lắm đâu.

Bởi vậy, khi nhân được điện thoại gọi đến từ ban tổ chức Berlin, suy nghĩ chủ yếu trong lòng anh vẫn là vui mừng, hân hoan.

Ở trong điện thoại, người kia hỏi: “Xin hỏi có phải đạo diễn Tạ Lan Sinh không ạ?”

Tạ Lan Sinh đáp lại theo cảm giác: “Yes!”

Âm thanh già dặn kia nói: “Tôi là chủ tịch Ares Schrder của LHP Berlin. Chúng tôi xin được mời bộ phim 《 Viên mãn 》 của ngài tham gia tranh giải chính, ngài có sẵn lòng không ạ?” chủ tịch của LHP Berlin hay Cannes mỗi năm đổi một lần, tất cả đều là đạo diễn lớn nổi danh, năm nay đến phiên Ares Schrder.

Tạ Lan Sinh nói: “Rất vinh hạnh được tham dự ạ.”

Tiếp theo, Ares Schrder nói với anh những lời y chang những chủ tịch liên hoan phim khác: “Chúng tôi sẽ gửi thư mời chính thức, xin nhớ mang theo. Mặt khác, trước khi công bố danh sách mong ngài giữ bí mật nội dung điện thoại.”

“Vâng.”

Thái độ của chủ tịch Ares Schrder nhẹ nhàng, lại tiếp tục nói: “LHP quốc tế Berlin khai mạc ngày 15 tháng 2, bế mạc ngày 26 tháng 2. Đạo diễn Tạ, chúc mừng, 《 Viên mãn 》 đã được chọn làm phim nhựa khai mạc, đến lúc đó, tin tưởng các hãng truyền thông lớn sẽ đăng bài về nội dung phim.”

“......”

Nghe đến đây, trong lòng Lan Sinh rơi hẫng xuống một tiếng.

Xong rồi.

Không đùa đâu.

Anh biết, trên cơ bản, phim nhựa khai mạc liên hoan phim là không có khả năng giành giải, chỉ có thể đến dạo chơi thôi.

Bởi vì lên sân khấu quá sớm. Sau mười hai ngày giám khảo đã sớm quên hết sạch.

Anh chỉ là một đạo diễn độc lập, không có chỗ dựa, không thể vận động, vì thế, bị quăng vào ngày đầu tiên. Công ty tiếp thị lợi hại nhất sẽ để phim nhựa công chiếu áp chót, cũng tức là sẽ chiếu vào thứ bảy chủ nhật trước khi kết thúc —— khi đó hoạt động đương lúc cao trào, không khí lên đến đỉnh điểm. Những công ty kém hơn chút sẽ chọn thứ năm thứ sáu, kém hơn nữa thì chọn ba ngày đầu tuần. Mà phim công chiếu ngày đầu tiên có thể nói là đã bỏ cuộc, những nhà sản xuất và cả đạo diễn cơ bản đều muốn có chút náo động. Ngày đầu tiên, vô số các vị tai to mặt lớn còn chưa đến đâu.

Vẫn là câu nói kia, dự thi điện ảnh là phải có vận động. Ban tổ chức LHP Berlin yêu cầu phim lần đầu đưa ra quốc tế, bằng không bộ điện ảnh đó cũng chỉ có thể tham gia giành giải phụ. Đơn giản hơn một chút, LHP Oscar cũng từng nói về phương diện này —— đạo diễn cần tham gia một lượng lớn liên hoan phim bắt dầu từ Toronto, mời truyền thông mở họp báo, rồi sau đó chiếu phim, tạo độ nóng, bắt đầu tiến đánh “Trạm tiền tiêu”, lấy Quả cầu vàng, giành giải đạo diễn xuất sắc của Liên đoàn đạo diễn Mỹ, nhận giải của Hiệp hội phê bình phim Mỹ, của Los Angeles...... Bận rộn nửa năm mới có kết quả.

Tạ Lan Sinh lại rất tủi thân.

Anh là một đạo diễn điện ảnh, vì sao phải làm vậy chứ.

Không có nguồn vốn khổng lồ chống đỡ, cũng chỉ có thể bị “Đày vào lãnh cung” hay sao?

Xếp bảng ra sân của Thế vận hội Olympic còn xem phải thành tích đấu loại mà.

Tạ Lan Sinh cũng biết rất rõ, liên hoan phim cần phải có quan hệ tốt với công ty lớn, nắm giữ càng nhiều phim, song anh vẫn luôn phải chiến đấu một mình quả thật khó tránh khỏi uất ức.

Ở mặt ngoài, Tạ Lan Sinh vẫn vô cùng khách sáo như cũ với chủ tịch Ares Schrder: “Cảm ơn, cảm ơn sự tín nhiệm của ban tổ chức với bộ điện ảnh này, tôi sẽ cố gắng làm tốt hậu kỳ, đúng giờ đưa 《 Viên mãn 》 đến.”

“Vâng, ” Ares Schrder còn nói: “Đúng rồi, điện ảnh phải có phụ đề song ngữ tiếng Anh tiếng Đức, ngài đã biết chưa?”

Tạ Lan Sinh nói: “Tôi đã rõ ạ.”

“Còn có một vài quy định kỹ thuật sẽ có chuyên gia liên hệ với ngài. 《 Viên mãn 》 tại lễ khai mạc được bố trí năm chỗ ngồi, lễ bế mạc cũng vậy. Ban tổ chức sẽ chi trả chi phí đi lại, nghỉ chân cho một người bên ngài.”

“Không cần, ” Tạ Lan Sinh cười khổ mà nói, “Chúng tôi chỉ có một người qua, không cần đến năm chỗ. Nam diễn viên chính sẽ tới Đức, tôi sẽ ở lại Trung Quốc.”

Ares Schrder có chút khó hiểu: “Vì sao ngài không tham dự vậy?”

“Tôi......” Tạ Lan Sinh thoáng chần chừ, cuối cùng có phần khéo léo nói, “Hộ chiếu của tôi không được phê duyệt.”

“Vâng......” Ares Schrder như hiểu như không, cười nói, “Vậy, chúng tôi sẽ chờ đón cậu ấy.”

“Cảm ơn, cậu ấy cũng rất mong chờ được gặp mặt ngài.”

“Vâng.”

Buông điện thoại, Tạ Lan Sinh nghĩ nghĩ, cuối cùng điện thoại cho Vu Thiên Tử, Sân Dã, Liễu Diêu, Kỳ Dũng, Sầm Thần kể về chuyện này. Nói rằng, bọn họ có khi không thu hoạch được gì, trong lịch sử phim khai mạc chưa bao giờ giành được giải.

Tạ Lan Sinh có thể nghe ra được, Vu Thiên Tử, Kỳ Dũng, Sầm Thần đều cảm thấy rất thất vọng. Chỉ có Sân Dã còn có Liễu Diêu an ủi anh nói không sao đâu.

............

Bất kể như thế nào, điện ảnh vẫn phải làm nghiêm túc.

Kết thúc phối âm, ABC LAB giúp Lan Sinh điều chỉnh phối sang, tiếp theo, khắc tiếng Đức lên phim nhựa. Tiếng Đức cũng do Sân Dã phiên dịch, được tính là ngoại ngữ thứ hai của Sân Dã —— nếu tiếng Trung cũng xem như “Ngoại ngữ” thì chính là ngoại ngữ thứ nhất của y.

Phim âm bản tráng ra xong tựa hồ vẫn còn ướt, Sân Dã đã trực tiếp xách lên máy bay đi sang Đức.

Lúc này đã là mùng 10 tháng 2.

Sân Dã chỉ có bốn ngày chuẩn bị.

Y phải liên hệ truyền thông quan hệ xã hội để mời bình luận viên điện ảnh, còn phải sắp xếp truyền thông phỏng vấn cùng hoạt động tạo độ nóng, còn phải tiến hành thẩm tra kỹ thuật, bảo đảm chiếu phim thuận lợi, còn cần...... Tóm lại, thời gian còn lại của Sân Dã rất ít.

Song Tạ Lan Sinh vô cớ tin tưởng Sân Dã có thể làm tốt hết thảy. Người đàn ông đó cực kỳ mạnh mẽ.

Sau khi Tạ Lan Sinh xác định Sân Dã đã mang cuộn phim âm bản cuối cùng đi, lại báo cáo tin tốt “Đã hoàn thành” cho mọi người.

Anh gọi cho nữ chính Liễu Diêu trước.

Liễu Diêu hỏi: “Lần này xác định đã kết thúc rồi sao?”

“Phải, ” Chút tự tin vẫn phải có, Tạ Lan Sinh nói, “Toàn bộ đã xong rồi.”

“Không cần quay bổ sung nữa chứ?”

Tạ Lan Sinh cười: “Không đâu. Liễu Diêu, sao thế, hôm nay sao chị hỏi nhiều vậy. Chị muốn đi đâu nghỉ phép ư?”

Liễu Diêu cười: “Cũng từa tựa vậy.”

“Đừng lo lắng.” Tạ Lan Sinh nói, “《 Viên mãn 》 đã hoàn thành chế tác. Nghệ thuật luôn luôn có tiếc nuối, điện ảnh cũng là một trong số đó. Nếu ngày nào cũng chỉnh sửa, vậy cả đời cũng không xong. Không cần thiết. 《 Viên mãn 》 đến đây là dừng rồi, đã có thể mang cho người khác thưởng thức rồi.”

“Tốt.” Liễu Diêu tựa hồ thở nhẹ nhõm, nói, “Tốt quá rồi.”

“Vâng, ” Tạ Lan Sinh cũng nói, “Tốt quá rồi.”

............

Sau khi thông báo cho mọi người, Tạ Lan Sinh cũng không rảnh rỗi.

Trên thực tế, từ mùng 1 tháng 2 khi ban lãnh đạo chính thức công bố danh sách phim tới nay, Tạ Lan Sinh không ngừng nhận được điện thoại chúc mừng của người quen cũ.

Hôm nay anh lại nhận được ba cuộc, trong đó cuộc gọi cuối cùng là từ đồng nghiệp bên Tiêu Tương, không phải bạn cùng phòng, cũng là đạo diễn, quan hệ với Tạ Lan Sinh cũng tốt.

Hai người theo thường lệ khách sáo xong, đối phương bắt đầu tán gẫu đến người quen chung: “Đúng rồi, Tạ Lan Sinh, cậu biết không, đạo diễn Lý Hiền lại kết hôn. Vợ cũ của anh ta chưa ai gặp cả, hai người trường kỳ ở riêng hai chốn, cảm tình không tốt, nên đã ly hôn.”

Tạ Lan Sinh: “............”

“Cô vợ lần này đẹp lắm. Mấy ngày hôm trước đạo diễn Lý Hiền nói vợ anh ta mang thai long phượng! Bác sỹ phụ sản vợ chồng bọn họ quen biết mới vừa siêu âm ra được.”

“............” Tạ Lan Sinh nói, “Vậy xin chúc mừng.”

“Ừ, đạo diễn Lý thật sự là tứ hỉ lâm môn đó. Một là kết hôn, hai là có con trai, ba là có con gái, bốn là.....”

Tạ Lan Sinh chỉ tùy tiện qua loa: “Ừ.”

Đề tài kế tiếp chuyển tới người khác, hai người hàn huyên ước chừng nửa giờ.

Đợi khi nói câu hẹn gặp lại cuối cùng, Tạ Lan Sinh đã sức cùng lực kiệt. Đồng nghiệp này khi ở Tiêu Tương chính là kẻ nhiều chuyện hạng nhất, bất kể với ai cũng nói không ngừng, Tạ Lan Sinh cũng rất sợ.

Thật không ngờ, Tạ Lan Sinh mới vừa buông điện thoại, liền lại nghe tiếng chuông vang lên.

“Không thể nào......” Tạ Lan Sinh đã xã giao mệt mỏi, ngồi nhìn chằm chằm điện thoại, do dự hồi lâu mới tiếp, hy vọng lúc này là người dứt khoát, anh nói, “Alo?”

“Đạo diễn Tạ!!!” Âm thanh hoảng loạn của trợ lý đạo diễn Vu Thiên Tử truyền đến, “Ngài vừa rồi làm cái gì thế?! Sao giờ mới điện thoại được vậy?!”

“Ơ?” Tạ Lan Sinh nói, “Vừa rồi bạn gọi đến chúc mừng.”

“Còn chúc mừng gì nữa!”

Tạ Lan Sinh: “???”

“Đạo diễn Tạ...... Đạo diễn Tạ......” Tiếng chất vấn của Vu Thiên Tử phút chốc trở nên bất lực, gã nói, “Có chuyện không hay rồi...... Ngài nhất định phải bình tĩnh.”

Tạ Lan Sinh thẳng lưng lên, hỏi: “Phát sinh chuyện gì vây?”

Giọng Vu Thiên Tử khàn khàn: “Liễu Diêu...... Tự sát rồi.”

“??!!!”

Lời vừa thốt ra, Lan Sinh sững sờ, tất cả âm thanh xung quanh anh trong khoảnh khắc đều biến mất.

Liễu Diêu...... Tự sát ư?

Chuyện kế tiếp Tạ Lan Sinh phải gắng sức lắng nghe.

Liễu Diêu tự sát tại nhà. Cô trang điểm nằm trên giường, xinh đẹp tuyệt trần, diễm lệ bất phàm. Mà người cha vốn bỏ mặc Liễu Diêu kia vừa vặn có chuyện tìm đến, mới phát hiện ra.

“Đạo diễn Tạ, ” Vu Thiên Tử nói, “Liễu Diêu để hai di thư, một là cho bạn thân của cô ấy, còn một...... Là cho ngài.”

“Vậy sao.”

Tạ Lan Sinh vẫn ngơ ngác, nghĩ, Liễu Diêu luôn nói đã thoát được rồi, nhưng hóa ra, cho tới giờ chị ấy vẫn đắm chìm trong đó.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Kết cục này của Liễu Diêu, mọi người tựa hồ đều đã đoán được......


Nhấn để mở bình luận

Independent Filmmaker Nhà Làm Film Độc Lập