Independent Filmmaker Nhà Làm Film Độc Lập


Sáng sớm ngày hôm sau, Sân Dã liền gọi điện thoại đến.

Y kể lại quá trình lễ trao giải một lượt. Khi nói đến phần “Nữ chính xuất sắc nhất”, Sân Dã nhẹ nhàng nói: “Là Liễu Diêu.”

Tạ Lan Sinh: “...... Ôi!”

Sân Dã còn nói: “Khi nhận giải, tôi chỉ cảm ơn đoàn phim chúng ta. Tôi nói, Liễu Diêu sau khi biết giành được Gấu bạc nhất định sẽ vô cùng vui vẻ. ‘Lý Phương Phương’ là vai diễn kết tinh cả đời của Liễu Diêu. Hy vọng mọi người có thể ghi nhớ sự hiến dâng toàn lực của chị ấy.”

“...... Cảm ơn, cậu nói rất hay.” Tạ Lan Sinh nói.

Kế tiếp Sân Dã tiếp tục nhớ lại: “Nam chính xuất sắc nhất là xxx·xxx, đạo diễn xuất sắc nhất là của 《 Thẩm phán 》, phim nhựa xuất sắc nhất thì là 《 Viên mãn 》. Đạo diễn Tạ, ngài biết không, sau khi khách mời công bố 《 Viên mãn 》 toàn phòng đã vỗ tay sáu phút. Những người trong ngành ở hai bên lối đi đều đứng dậy ôm tôi. Tôi phải mất năm sáu phút mới đi đến trước sân khấu. Tôi nói, bộ phim này là thành quả cống hiến của cả đoàn, đạo diễn đích thân ra trận, nữ chính Liễu Diêu toàn lực hiến dâng, quay phim Kỳ Dũng từ Mỹ về, âm thanh Sầm Thần......”

“Ừm, ” Tạ Lan Sinh cúi đầu nói, “Thật muốn được nhìn thấy cúp luôn quá.”

“Sang tuần sẽ được thấy.”

“Được. Tôi sẽ chờ...... Chờ cả cậu nữa.” Nói xong, Tạ Lan Sinh lại ngượng ngùng, vội vàng hỏi, “Đúng rồi, giải của ban bình chọn thì sao?”

“À, nãy để sót.” Sân Dã bổ sung, “Là 《 All Things Fair* 》 của Thụy Điển.”

*Thi thoảng tui vẫn để tên Tiếng Anh, là do phim đó có thật chứ hông phải tác giả bịa. Mà tên gốc với tên Trung nó xa vạn dặm nên thôi, để tên gốc nếu ai muốn xem thì còn tìm ra. Chỗ này raw là 教室别恋 (giáo thất biệt luyến), kiểu Tình học đường cấm kỵ á.

“......” Tạ Lan Sinh không thể tin được, “Thế là, Lý Hiền trắng tay sao?”

Âm thanh của Sân Dã chắc như đinh đóng cột: “Trắng tay, một giải cũng không có. Tôi nghe phiên dịch viên của họ nói, một chủ quản của Universal Pictures và đạo diễn người Mỹ của 《 Thẩm phán 》 bảo rằng Gấu vàng sẽ thuộc về bộ phim Trung Quốc. mà Gấu bạc đã về tay 《 Thẩm phán 》, đám Lý Hiền tình cờ nghe được, tưởng rằng chắc chắn thuộc về mình, còn đặt sẵn một bàn tiệc mừng công tại khách sạn lớn ở Berlin.”

Lan Sinh lần đầu lộ ra nụ cười mỉm.

Sân Dã còn nói: “Đạo diễn Tạ, tôi mới vừa yêu cầu với ban tổ chức để lấy một bản ghi hình lễ trao giải, bọn họ đồng ý cuối tuần sẽ gửi ba đĩa VCD cho anh, nhớ để ý kiểm tra.”

“A, ” Tạ Lan Sinh nói, “Sân Dã, cảm ơn, cậu chu đáo quá.”

Bên kia Sân Dã cười xòa: “Cái này cũng không khó gì.”

............

Ngắt điện thoại đã là bảy giờ.

Tạ Lan Sinh lại ra chợ hoa mua một bó chúc mừng. Bó hoa chủ yếu là tử đinh hương, cô gái bán hàng nói nó tượng trưng cho quang vinh, bất diệt, ngụ ý rất hay.

Tạ Lan Sinh đúng như đã hứa, tám giờ mở cửa liền đến trước mộ Liễu Diêu chia sẻ tin tốt. Anh bày bó hoa trước mộ, nói: “Liễu Diêu, chúc mừng, 《 Viên mãn 》 giành giải phim xuất sắc, chị cũng là nữ chính xuất sắc nhất.”

Vẫn như cũ chỉ có gió lẳng lặng thổi.

Nhưng mà, cũng không còn buốt giá đến tận xương, mà mang theo một tia dịu dàng.

Mùa xuân thật sự sắp đến rồi.

Lần này Lan Sinh cũng không đứng quá lâu, ước chừng 9 giờ đã trở về nhà. Anh mua toàn bộ báo trong ngày tại trạm dừng xe, bao gồm 《 Nhật báo Bắc Kinh 》《 Báo chiều Bắc Kinh 》《 Nhật báo nhân dân 》《 Thời báo thế giới 》《 Tin tức tham khảo 》《 Nhật báo Quang Minh 》《 Báo phụ nữ Trung Quốc 》《 Báo thanh niên Trung Quốc 》《 Báo thiếu niên Trung Quốc 》...... Mang về nhà lật xem một hồi.

Rồi sau đó phát hiện, báo chí chính thống lớn chẳng hề đưa tin 《 Viên mãn 》 gianh giải, còn mấy tờ lá cải thì cho một phần tin lớn cỡ miếng đậu phụ. Tuyệt đại đa số tin tức hoàn toàn không đề cập đến LHP Berlin, chỉ có số ít phóng viên chính thống viết một câu “Lý Hiền trắng tay”.

“......” Tạ Lan Sinh không nhịn nổi nghĩa: Truyền thông không đưa tin, vậy tin tức bên nhà buôn băng đĩa lậu liệu có linh không? Liệu có biết đến không?

Bỏ đi, bán phim xong rồi đi xem là được.

Lái buôn hàng lậu không làm nhái, thì liền ép bọn họ phải làm.

Tạ Lan Sinh nghĩ đến đây, nhe răng cười.

............

Vì Sân Dã còn muốn bán phim tại Berlin nên ở lại một tuần nữa, cuối cùng bán được 125 vạn đôla tiền bản quyền.

Tạ Lan Sinh bị con số làm chấn động.

Trong quá khứ, phim anh bán được sang Âu Mỹ chỉ có 《 Gốc rễ 》《 Biển mỹ lệ 》. 《 Biển mỹ lệ 》 đắt nhất, giúp anh lãi 45 vạn đôla, trong đó Mỹ 20 vạn, Anh 15 vạn, Nhật Bản 10 vạn. Mà lúc này, Sân Dã vậy mà bán bản quyền cho Mỹ được những 50 vạn đôla, trong hợp đồng còn yêu cầu đối phương trả 50 vạn phí quảng bá, giúp Tạ Lan Sinh mở rộng thị trường. Bản quyền Châu Âu cũng là 50 vạn, Nhật Bản còn lại là 25 vạn.

Lúc này tỉ giá hối đoái đã được quy chuẩn, xấp xỉ 1:8, không còn chia ra chính phủ và chợ đen nữa, được thống nhất và chuẩn mực, 125 vạn đôla là 1000 vạn RMB. Hơn nữa, Trung ương đã gửi công văn, bắt đầu từ mùng 1 tháng 4 năm 1996, hủy tất cả các khoản thanh toán quốc tế định kỳ, gỡ bỏ hạn chế, thực hiện dự án chuyển đổi nhân dân tệ thường xuyên. nói cách khác, Tạ Lan Sinh cũng không phải nhờ bạn bè Hongkong giúp đổi tiền, bản thân có thể tự đến ngân hàng lớn đổi đôla qua nhân dân tệ.

Sân Dã lại có bất mãn với điều này, nói, đợi y về nước rồi mới bán tiếp.

Tạ Lan Sinh chưa từng thấy nhiều tiền mặt như vậy lại không dám bán nữa, sợ Cục điện ảnh tìm mình tính sổ.

—— Mùng 3 tháng 3 là ngày Sân Dã về đến Bắc Kinh.

8 giờ sáng Berlin, 3 giờ chiều Bắc kinh, vượt ngoài dự đoán của Lan Sinh, đại ảnh đế Sân gọi điện thoại đến. Tạ Lan Sinh vốn tưởng rằng, trước khi ra sân bay Sân Dã mới gọi điện cho mình.

“Đạo diễn Tạ, ” Bên kia, âm thanh của Sân Dã mang từ tính, “Buổi tối mới bay. Giờ tôi đang đi dạo ở Berlin.”

“Nhưng mà, ” Tạ Lan Sinh hoang mang nói, “Hồi giành ảnh đế nhờ 《 Lưu lạc 》, chẳng phải cậu từng đi rồi à?”

“Ừm, ” Sân Dã cười, ” Lan Sinh, hiện tại tôi đang ở trong buồng điện thoại công cộng cạnh Bức tường Berlin.”

“...... Oa!” Tạ Lan Sinh rất kinh ngạc.

“Ừm, ” Sân Dã tựa hồ đang nhìn phương xa, “Anh có biết, một phần của Bức tường Berlin đã bị phá bỏ vào đầu năm 1990. Sau này, nghệ thuật gia của các quốc gia đã đến vẽ tranh trên đó, để chúc mừng, cực kỳ nổi tiếng. 1316m, trước mắt là bức tranh tường ngoài trời lớn nhất trên thế giới.”

Tạ Lan Sinh nói: “Có, tôi đã từng đọc rồi.” Hậu World War II, do thua trận, Berlin bị chia ra thành bốn, Liên bang Soviet chiếm cứ khu đông, Anh mỹ chiếm cứ khu tây. Mùng 9 tháng 11 năm 1989, sau cuộc meeting của 50 vạn người, Soviet buông lỏng Đông Đức chuyển sang kiểm soát Tây Đức, song chính sách ban hành chệch hướng, dân chúng cho rằng “Đến đi tùy ý”. Ngàn vạn người đến dưới bức tường, Liên bang Soviet bị bức ép hạ rào chắn, rồi sau đó quần chúng ùn ùn xông đến, dùng đủ loại công cụ đập tường. Tháng 6 năm 1990, Đông Đức chính thức dỡ bỏ tường thành, tháng 10, Đông Tây thống nhất.

“Ừm, ” Sân Dã nói, “Mặt đông hiện còn lưu lại đoạn tranh tường dài nhất trong ba đoạn. 《 Nụ hôn người anh em 》 là bức tranh nổi tiếng nhất trong đó. Nội dung là bức hình nụ hôn giữa người lãnh đạo của Soviet và Đông Đức, biểu tượng của sự hợp tác. Mặt khác, sông Spree nằm ngay gần đó, vô cùng đẹp.”

Tạ Lan Sinh cầm microphone, tưởng tượng những điều Sân Dã nói.

” Lan Sinh, ” Sân Dã lại tiếp tục nói, “Tôi sẽ kể với anh về những thứ thấy được tại thắng cảnh, vậy cũng tựa như cùng đến đây với nhau rồi.”

“...... Phải rồi.” Lúc này Lan Sinh đã hiểu được dụng ý của đại ảnh đế Sân —— hai bọn họ vốn là sẽ cùng tham quan Berlin sau liên hoan phim, nhưng vì anh không thể đi, nên Sân Dã liền đến các danh lam thắng cảnh gọi điện thoại về, kể có những gì, giống như đã cùng anh đến đó.

Tạ Lan Sinh lại rung động không thôi.

Chàng trai kia thật lãng mạn, mà bản thân anh cũng vậy. Tạ Lan Sinh sinh vào năm 1969, cho tới bây giờ anh chưa từng được thấy sự lãng mạn, ngoại trừ trong điện ảnh hoặc trong TV. Phần lớn người xung quanh cho rằng tình yêu chính là cơm áo gạo tiền, nhưng Sân Dã lại đặc biệt như vậy, khiến cho anh rung động.

“Lan Sinh, ” giọng nói của Sân Dã lại truyền đến, “Tôi mới chụp được không ít ảnh, để anh có thể xem sau.”

“Ừm, ” Tạ Lan Sinh đáp, “Tôi muốn xem.”

“Được rồi, ” Sân Dã lại nói, “Vậy tôi đến cổng Brandenburg đây.”

Tạ Lan Sinh không hỏi đó là thứ gì, chỉ cười nói: “Vậy tôi sẽ chờ điện thoại.”

Quả nhiên, một lát sau, Tạ Lan Sinh lại nhận được điện thoại, chất giọng của Sân Dã vẫn trầm thấp như trước: “Cổng Brandenburg nằm ở trung tâm thành phố, là một cánh cổng của Bức tường Berlin. Kiến trúc mô phỏng tường bảo hộ Athens, trên đỉnh là nữ thần chiến thắng...... Bao quanh nó là quảng trường Paris, một quảng trường rất sầm uất.”

Tạ Lan Sinh lại tiếp tục tưởng tượng: Nữ thần chiến thắng...... Như trên xe ngựa ấy hả?

Tiếp theo Sân Dã lại đi đến đài kỷ niệm người Do Thái, bảo tàng Do Thái cách đó không xa. Từng tấm bia đá màu đen trải rộng trên nền đất, tổng cộng có 2711 tấm, giống như một khu mộ gợn sóng, khiến người ta cảm thấy vô cùng nặng nề. Tầm quan trọng của nó là rất rõ ràng, khi mà đại sứ quán của nhiều quốc gia cũng nằm ở chỗ này.

Tạ Lan Sinh lại cố gắng tiếp nhận.

Kế tiếp là Đài kỷ niệm chiến thắng —— lần lượt của ba cuộc chiến tranh Phổ Đan, Phổ Áo, Phổ Pháp, kỷ niệm năm 1870 thống nhất, thành lập nước Đức. Sau đó là nhà thờ lớn Berlin, nguy nga lộng lẫy khí thế hào hùng, còn có chiếc đàn ống lớn nhất. Kế đó là tòa nhà quốc hội, cuối cùng còn lại là quần thể viện bảo tàng, có lịch sử, có nghệ thuật.

Đi dạo hết một lượt, Sân Dã liền đến một nhà hàng uống bia, ăn xúc xích. Y vừa uống vừa kể, Tạ Lan Sinh chỉ cúi đầu cười, cảm thấy như mình cũng được thưởng thức.

“Dạo chơi cùng nhau” như vậy quả nhiên là rất đặc biệt, thậm chí có thể ghi nhớ suốt đời.

Cuối cùng, 5 giờ chiều Berlin, 12 giờ đêm Bắc kinh, Sân Dã tính toán quay về khách sạn check out rồi sau đó xuất phát ra sân bay.

Trong điện thoại, y hỏi: “Lan Sinh, ra sân bay đón chứ?”

Tạ Lan Sinh nói: “Không.”

Sân Dã: “............”

“Sân Dã, ” Nhưng ngay sau đó, Tạ Lan Sinh lại nhẹ giọng nói, “Vào tối hôm cậu về đến Bắc Kinh hai chúng ta gặp nhau tại Cảnh Sơn nhé? Tôi có mấy lời quan trọng cần nói.”

Sân Dã sửng sốt.

Cảnh Sơn.

Ngày 21 tháng 12 năm 1991, tại nơi đó y đã nói mình yêu anh.

Tạ Lan Sinh vẫn như tự nói một mình: “Nếu hết thảy đều thuận lợi...... Khi xuống chúng ta sẽ đi ăn ‘Thuận Phong’.” Năm 1991, anh cũng đã nói muốn ăn một bữa Thuận Phong, nhưng hai người chia đôi mỗi ngả tại Cảnh Sơn, khi đó Sân Dã quay đầu xuống núi, áo gió màu đen khẽ tung bay.

Tạ Lan Sinh muốn trịnh trọng tỏ tình.

Bình tâm mà nói, mặc dù sau tiệc đóng máy 《 Viên mãn 》anh đã quyết định “Thử một lần”, biết bản thân thích Sân Dã, cũng biết Sân Dã thích mình. Nhưng khi đó, tại thời đại này, ở bên một người đàn ông trọn đời trọn kiếp vĩnh viễn chẳng chia lìa, anh vẫn có một chút hoang mang.

Con đường này giăng kín bụi gai, bọn họ thật sự có thể đi đến cuối sao? Anh sẽ không cưới “Lý Phương Phương”, bọn họ rồi cũng có khả năng chia tay. Ngay cả thứ nổi loạn cố chấp như Tạ Lan Sinh cũng không dám chắc chắn sẽ happy ending.

Khi đó, anh nghĩ là, chỉ cần không hối hận là được rồi.

Song hiện tại, anh có quyết tâm.

Liễu Diêu vì không có ai ở bên thậm chí đau khổ tới nỗi tự sát, mà anh lại có ảnh đế Sân son sắt một lòng. May mắn đến nhường ấy, vậy vì lý gì mà từ bỏ, vì lẽ gì mà không quý trọng chứ?

Tình yêu của Sân Dã là thứ tuyệt nhất anh có được trước giờ, anh sẽ không buông tay, chết cũng không buông.

Nghĩ đến đây, anh lại hỏi: “Sân Dã, ngày mai tôi không đi đón. Buổi tối 6 giờ, trực tiếp gặp mặt trong chiều tà Cảnh Sơn nhé?”

“Ừ.” Sân Dã phát ra tiếng cười khẽ từ trong yết hầu, “6 giờ tối ngày mai, trực tiếp gặp mặt trong chiều tà Cảnh Sơn, một lời đã định.”

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Kẻ tệ bạc sau này sẽ có kết cục! Nhưng nằm ở phần khác, hắn không phải nhân vật quan trọng gì, trọng điểm vẫn là tuyến sự nghiệp nha! Còn cả tuyến tình cảm nữa!

Có bạn nào từng thấy máy BP thập niên 90 chưa. Không giống như nhắn tin đâu. Người gửi tin phải tìm đến trạm phát, báo nội dung cần gửi cho trạm, rồi người ở đó mới chuyển tin nhắn đến chủ máy, là thế đó! Bởi vì là truyền miệng nên dễ bị hiểu lầm, tin nhắn thường xuyên có lỗi chính tả......


Nhấn để mở bình luận

Independent Filmmaker Nhà Làm Film Độc Lập