Independent Filmmaker Nhà Làm Film Độc Lập


Sau khi hẹn được với Cục điện ảnh, Tân Dã nói muốn đưa Tạ Lan Sinh đến núi Kim Sơn ngắm hoa mai, để thả lỏng bình tâm. Tạ Lan Sinh đương nhiên ưng thuận, anh vẫn luôn luôn nghe theo Tân Dã.

Lúc này đã là 17 tháng 4, hoa mai trên Kim Sơn nở rộ.

Đoạn Trường Thành qua Kim Sơn có phần vắng vẻ, dân cư thưa thớt, nhưng nó lại là đoạn tinh túy của Vạn Lý Trường Thành, vô cùng đẹp đẽ.

Bầu trời xanh thẳm một màu, là màu xanh thẫm, ngàn dặm không mây.

Hai người Tạ Lan Sinh cùng Tân Dã dùng nửa tiếng trèo lên Trường Thành, vai sánh vai, đón gió, chậm rãi mà đi.

Toàn bộ hoa mai hai bên sườn đã nở rộ. Hai người bước trên gạch đá in dấu ngàn năm, vừa nói chuyện vừa tản bộ. Trên đỉnh đầu là trời xanh, hai bên là hoa trắng, Trường Thành tráng lệ mà uy nghiêm, uyển chuyển uốn lượn tựa con rồng khổng lồ, phần cuối như bay lên không trung. Hoa mai xinh đẹp mà thuần khiết, từng đóa giống như tuyết đầu mùa, vô biên vô hạn, mờ mờ ảo ảo, hình thành sự tương phản rõ ràng.

“Tân Dã, ” Tạ Lan Sinh nói, “Hoa thật sự quá đẹp.”

“Ừm.”

“Cuối tuần có thể đến hồ Ngọc Uyên.” Tạ Lan Sinh nói, “Có thể xem hoa anh đào, còn có thể chèo thuyền. Tân Dã, em biết chèo thuyền chứ?” Tạ Lan Sinh cũng rất lợi hại, kiểm soát phương hướng thành thạo.

Tân Dã thoáng ngừng, nói: “Không.”

“Hể, ” Tạ Lan Sinh hỏi, “Ở Mỹ, Los Angeles, bọn em không đến chơi mấy chỗ sông nước à?”

“Có.” Tân Dã mỉm cười, “Thường xuyên đó.”

“Thế?”

“Thì dùng du thuyền của cha mẹ ra biển đó.” Tân Dã nói, “Có khi một nhà ba người đi, có khi là một đám bạn bè, có khi giải sầu, có khi mở party, cũng không có quy chuẩn. Cha dượng sẽ lái, hoặc là em lái.” Vị cha dượng kia của y, toàn bộ trên trời dưới biển chỗ nào cũng từng đi, còn đi không ít, bởi vì kinh doanh khách sạn mà trong tay còn sở hữu một đống đảo.

Tạ Lan Sinh: “............”

Không muốn nói chuyện nữa.

“Sang năm đi. Đợi rảnh hơn một chút, quay về LA một chuyến, hai chúng ta cùng ra khơi nhé.”

Tạ Lan Sinh không có kế hoạch lớn gì, cười cười, nói: “Được!”

Trường Thành núi Kim Sơn rất đặc biệt. Nó có “Tường rào” chắn ngang giữa đường, độ rộng bằng nửa đường cái, bên trên phân bố kính viễn vọng, đại bác, như vậy, một khi quân địch tấn công Trường Thành, binh lính thủ thành có thể phản kháng. Nó còn có “Đá chặn ngựa”, có thể ngăn ngựa của kẻ địch, cũng có “Văn tự gạch”. Ngoài ra, bởi vì tháp canh rất nhiều, hình thái chức năng khác nhau, đều đáng để tham quan, tỷ như trên “Tướng quân lâu” có phù điêu, có hổ sư, có long phượng.

Nơi này thật sự quá ít du khách. Sau khi đi được một đoạn đường, Lan Sinh Tân Dã liền đơn độc, bốn phía vắng vẻ.

Nhưng hai người vẫn tiếp tục đi, mười ngón đan chặt.

Khi đi đến “Tháp canh góc” ở xa xa, Tạ Lan Sinh phát hiện, nơi này có một cầu thang 120 bậc với độ dốc tương đối lớn lên đến 60 độ. Anh dùng cả tay lẫn chân trèo lên, cuối cùng cũng vào được tháp.

Nơi này rất cao. Nhìn vọng từ lỗ châu mai* ra ngoài, chỉ thấy Trường Thành uốn lượn không điểm dừng, lại thấy rừng hoa mai hai bên sườn vô biên vô hạn, Lan Sinh Tân Dã ngắm nhìn một lúc, lại quay sang nhìn nhau.

*Nguyên văn 射孔俯 (xạ khổng phủ): Nó là cái cổng để đặt đại bác hoặc súng để bắn ra ngoài ấy. Dùng lỗ châu mai cũng chưa chắc đã chuẩn trong trường hợp này, nhưng cứ để tạm đã.

Trong lòng Tạ Lan Sinh thoáng động, kéo Tân Dã lại, hôn lên làn môi mỏng.

Tay Tân Dã ôm lấy eo anh.

Tân Dã, Lan Sinh luôn thích hôn môi tại chốn không người như vậy. Anh yêu người đàn ông này, anh ngỗ ngược, anh muốn công bố nhưng lại không thể. Vì thế, đây tựa như một sự tuyên bố, cho trời cho đất, cho hết thảy xem, sự ấp ủ nôn nóng muốn thử này, chỉ chờ một ngày nào đó cho tất cả mọi người thấy.

Nơi đây giống như một hình ảnh trong bộ phim. Trên tháp canh loang lổ, ngập tràn hiểm nguy, vừa tang thương, lại thâm trầm, nó chứng kiến mấy ngàn năm kỵ binh giáo mác, gió tanh mưa máu. Trước cửa sổ, một cặp tình nhân âu yếm ôm hôn, ngoài cửa sổ, cự long ngàn năm bay về phương xa, phía trên là trời xanh vĩnh hằng, hai bên là biển hoa trắng mỹ lệ, đung đưa theo gió, thoang thoảng hương từng hồi.

Khi từ “Vọng kinh lâu” xa nhất trên Kim Sơn vòng trở về, mặt trời đã muốn xuống núi.

Sắc vàng óng ả bò trên bờ tường đổ nát, cũng vương trên đóa hoa chớm nở, Lan Sinh, Tân Dã nheo mắt, chỉ cảm thấy có một sự thích thú khác lạ.

Tạ Lan Sinh nhớ tới rất nhiều ý thơ, như là “Mưa mai rơi vương ướt áo, gió liễu thổi chẳng lạnh người”, hay như “Đêm nghe mưa xuân trên gác nhỏ, sớm mai bán hoa ở hẻm sâu”, hay là “Dưới bóng hoa mai nở, thổi sáo đến hừng đông”*.

*Lần lượt từ trên xuống là: Tuyệt cú – Lâm An xuân vũ sơ tễ – Lâm Giang Tiên

Tâm trạng căng thẳng của Tạ Lan Sinh được thả lỏng một chút, cảm thấy, Tân Dã thực sự rất thấu hiểu mình.

Lúc trước, sau khi điều chỉnh lại mạch suy nghĩ, anh không còn tuyệt vọng nữa, song vẫn rất căng thẳng, sự căng thẳng này đạt đến đỉnh điểm sau khi hẹn gặp trao đổi với Cục điện ảnh.

Anh đã chuẩn bị hết nửa tháng, hy vọng sẽ có được kết quả tốt.

Mỗi ngày qua đi đều đầy ắp sầu lo, liền có chút chán ghét những ngày tháng tư này. Anh luôn cho rằng, mùa đông vừa qua, ánh mặt trời hiện ra có chút giả tạo, như nước lũ mịt mù, bao phủ toàn thành Bắc Kinh. Ngàn vạn mũi tên vàng tên bạc huênh hoang phá không mà đến, đâm xuyên qua bọn họ, là tình hình chung sau khi “Gỡ bỏ lệnh cấm”.

Nhưng hôm nay, ngắm nhìn trời đất, ngắm nhìn lịch sử, đã tốt hơn rất nhiều rồi.

Nửa tháng chỉ là một chớp mắt.

Không cần quá để tâm.

............

Cứ như vậy, về khi quay về, Tạ Lan Sinh lại lẳng lặng chờ đợi cuộc “Gặp mặt” một tuần sau.

Thời gian trong lúc chờ cũng xem như thoải mái.

Có điều, Tạ Lan Sinh hoàn toàn không nghĩ tới, anh còn chưa “Ra pháp trường”, bên Tân Dã thế nhưng đã phát sinh vấn đề trước!!!

Ngân hàng tư nhân vốn đã đồng ý duyệt khoản vay 5000 vạn kia cho điện ảnh Thâm Lam, lại thất hứa.

Mà Tân Dã thì đang chờ 5000 vạn này để quay điện ảnh mới. Lúc trước, nguồn quỹ của Thâm Lam đã dành để mua tòa nhà mở rạp chiếu phim nghệ thuật cho Tạ Lan Sinh, 3500 vạn còn lại trên sổ sách đều đổ hết vào quay bộ phim hài bởi vậy sau khi Tân Dã phát hiện kịch bản kia thì chỉ có thể đi vay —— dùng hai bộ phim chưa quay làm thế chấp.

Song phương còn đang chỉnh sửa thỏa thuận, chưa tới bước đóng dấu ký tên, ngân hàng hoàn toàn có thể rút chân.

Nghiêm khắc mà nói, việc làm độc ác của ngân hàng tư nhân kỳ thật cũng có nguyên nhân, thậm chí về tình còn có thể lượng thứ được.

Trong lĩnh vực kim khí, trùm sỏ khai khoáng “MNM” của Australia đứng thứ ba toàn cầu hiện tại đang đề xuất sáp nhận với công ty khoáng sản “OPO” tại Mỹ đứng hạng hai toàn cầu, mong được thu mua, hơn nữa thái độ cực kỳ chân thành. Mà hành vi này của “MNM” khiến toàn thế giới vô cùng kinh hoàng, bởi vì, một khi lần thu mua này thành công, “Ba ông lớn” ngành khoáng sản từ nay về sau sẽ biến thành “Hai ông lớn”, công ty khai khoáng Mỹ kia sẽ chiếm lĩnh 2/3 thị trường toàn cầu.

Hiệp hội thương mại Quốc tế xx công khai phản đối giao dịch này, lo lắng sẽ xuất hiện sự độc quyền, liên minh thương mại Châu Âu xx cũng đồng tình. Mà Trung Quốc thì sao, thời điểm này là chốn nhất nhập khẩu lớn nhất thế giới, đối với việc giá cả có khả năng tăng cao thể hiện sự lo lắng mười phần. Trong bối cảnh này, xí nghiệp quốc doanh lớn “Khai Khoáng Trung Quốc” liền tham gia cạnh tranh. Với sự hỗ trợ của Ủy ban Cải cách và Phát triển Quốc gia, đồng hành là Ngân hàng Phát triển Quốc gia, thuê hai ngân hàng đầu tư Trung Mỹ làm cố vấn tài chính cho vụ thu mua này. Vào buổi sáng phiên giao dịch OPO đưa ra báo giá cho MNM, liền cấp tốc khảo giá với những đại cổ đông nắm giữ lượng lớn cổ phiếu của MNM, nhanh như chớp thu mua 15% cổ phần công ty MNM tại thị trường thứ cấp, một lần vừa kéo cao giá trị cổ phiếu MNM, vừa nâng cao kỳ vọng cho MNM, dẫn đến việc báo giá của OPO quá thấp, bị công ty MNM khước từ ngay tại trận. Sau đó, OPO tuyên bố từ bỏ thu mua. Đến lúc này, kế hoạch muốn chào bán cho “OPO” của “MNM” đã thất bại.

Ngay sau đó, “Khai Khoáng Trung Quốc” liền đưa lời sáp nhập với MNM, nói “Muốn sáp nhập!” “Muốn thu mua!”. Kế tiếp song phương bắt đầu đàm phán, cuối cùng đạt được nhất trí. Nội dung cực kỳ phức tạp, bao gồm quyền cổ phiếu, trái phiếu chuyển đổi, trái phiếu tài sản, quỹ thanh toán..... Xấp xỉ 30 tỷ đô la Mỹ.

Ngân hàng Phát triển Trung Quốc, ngân hàng xuất nhập khẩu Trung Quốc, ngân hàng Trung Quốc, ngân hàng công thương Trung Quốc...... 5 ngân hàng tạo thành liên đoàn, đứng đầu là Ngân hàng Phát triển, đồng ý cung cấp khoản vay 20 tỷ đôla cho Khai Khoáng Trung Quốc. trong đó, hai ngân hàng trước là 8 tỷ, còn lại là 1,9 tỷ.

Mà kỳ dị chính là, ngân hàng Tân Dã đi vay kia có chung cổ đông “Công ty bảo hiểm hữu hạn Trung Quốc xx” với Khai Khoáng Trung Quốc, thế mà lại có thể bám víu trèo lên chỗ đám lắm tiền, tại thời khắc then chốt cuối cùng, rốt cuộc thành công tham gia liên đoàn, đóng góp công sức cho lần thu mua này của Khai Khoáng Trung Quốc, cung cấp vào khoản vay 20 tỷ đôla.

Ngân hàng này vốn dĩ vì biểu hiện Q1 không tốt mới đồng ý khoản vay có chút mạo hiểm, bao gồm cả 5000 vạn của điện ảnh Thâm Lam, lúc này ôm được cái đùi lớn của Khai Khoáng Trung Quốc, thoáng chốc chi ra 20 tỷ đô la, còn là tín dụng tốt, tư chất xịn. Vì thế, liền trở mặt, đứt gánh tại bước ký tên với mấy công ty như “Điện ảnh Thâm Lam”. Mà cho dù chẳng tử tế gì, nhưng phía ngân hàng phương vẫn là bên nắm đằng chuôi, mấy doanh nghiệp nọ cũng chỉ đành bấm bụng bấm dạ, giận mà không dám nói gì.

5000 vạn điện ảnh Thâm Lam tính toán dùng để quay phim mới đã không còn.

Tân Dã cũng chỉ đành phải từ bỏ bộ điện ảnh này, hoặc là dùng cổ phần công ty để đổi lấy nguồn vốn, nhưng y không muốn vậy.

Giọng điệu của đối phương khi gọi điện thoại tới tràn ngập áy náy.

Dẫu Tân Dã vẫn điềm tĩnh như trước, nhưng Tạ Lan Sinh cực kỳ hiểu rõ trong lòng y chẳng vui vẻ gì.

Hơn nữa, lại còn là sự khó chịu trước nay chưa từng có.

Bởi vì, vào buổi tối nhận được thông tin, Tân Dã cơ hồ một đêm không ngủ, một mực ngồi trước máy tính, cũng không biết đang làm cái gì.

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:

Hiện thực không có công ty “Khai Khoáng Trung Quốc” đâu.


Nhấn để mở bình luận

Independent Filmmaker Nhà Làm Film Độc Lập