Independent Filmmaker Nhà Làm Film Độc Lập


Sau khi từ biệt Dư Tự Cường, Tân Dã trở về biệt thự ở trung tâm.

Y rất thích căn biệt thự hiện tại ở hoa viên Kinh Cảnh này. Nguyên nhân quan trọng nhất là, khách hàng trong khu biệt thự này có chính khách, có thương nhân, công ty khai thác đã làm khảo sát bối cảnh của từng khách hàng mua nhà, không bán cho ngôi sao, phòng ngừa cánh săn tin rình mò ở cổng bảo vệ. Nghe nói, có một nữ minh tinh làm nhân tình của chủ tịch công ty khai thác, cũng không thể mua được. Năm 2001 Tân Dã cũng là diễn viên, nhưng y vẫn gắng sức mua một căn, Tân Dã cho rằng việc “Chung sống” với Tạ Lan Sinh cần được bảo mật, mà những khu biệt thự lớn đều khó tránh khỏi có ngôi sao, paparazzi, tương đối mạo hiểm.

Mới vừa rồi, lúc chiều, sau khi qua cơn kinh ngạc, Dư Tự Cường hỏi Tân Dã một câu “Tự giám đốc Sân nghĩ ra điều này sao?” Mà sau khi Tân Dã khẽ gật đầu, Dư Tự Cường thoáng trầm mặc, mới than thở: “Hiện giờ thật sự là hậu sinh khả uý”. Rồi sau đó, Dư Tự Cường cũng không đuổi khách, mà tập trung hàn huyên chuyện thu mua cùng Tân Dã chừng một tiếng, đề tài bao gồm cả chuyện khoản vay 5000 vạn của ngân hàng Hưng Dân với Thâm Lam. Tân Dã đi ra đúng vào lúc cao điểm, về đến nhà đã là 6 giờ 15.

Tâm trạng của đại ảnh đế Tân không tồi, từ ga ra vào biệt thự, lại đi thẳng lên tầng ba, cởi Âu phục, định đi tắm rửa. Lại đột nhiên phát hiện tối hôm nay Tạ Lan Sinh không ra đón mình, có chút buồn bực, quay lại hành lang, còn chưa kịp nhìn quanh liền thấy...... Tạ Lan Sinh ở góc xa xa, chỉ lộ ra một con mắt, như con mèo nhỏ đang lén quan sát.

Tân Dã không nhịn được, nở nụ cười, hỏi: “Anh làm gì thế.”

“......” Tạ Lan Sinh cũng đi ra, đến trước mặt Tân Dã, ôm lấy eo đối phương, nói, “Không dám trực tiếp hỏi kết quả mà......”

“Tốt cả rồi.” Tân Dã kể hết quá trình cho Tạ Lan Sinh, nói, “Số vốn 5000 vạn sẽ nhận được, bộ điện ảnh kia cũng sẽ được quay.”

“Ừm......” Tạ Lan Sinh thử tổng kết, “Thế là, chuyến đi hôm nay của sếp Tân, chẳng những lấy lại được nguồn vốn, quay được bộ phim mới, mà còn...... Giúp Khai Khoáng Trung Quốc nhận ra được sai lầm trí mạng trong vụ thu mua, khiến vụ thu mua công ty MNM càng trở nên thuận lợi, ngăn cản OPO lũng đoạn, để cho chúng ta cũng có quặng x phải không?”

“Lý giải như vậy cũng được.”

“......” Tạ Lan Sinh siết lấy eo đối phương, ngả vào trong lòng y, hôn cằm y, sự tôn sùng kia lại dâng trào, cảm thấy từng ngày qua mình lại càng thêm yêu người đàn ông trước mặt.

Y rất đáng để anh tôn sùng.

Trong bảng xếp hạng top 10 phòng vé điện ảnh năm ngoái của Trung Quốc, bộ phim hài của Thâm Lam đứng hạng nhất, vơ vét 6000 vạn phòng vé, còn có một bộ xếp hạng năm. Mà ba bộ bom tấn Mỹ thì chia nhau xếp hạng hai ba bốn, tất cả chúng đều thuộc series nổi tiếng toàn cầu, còn năm hạng sau, Hongkong chiếm một, Mỹ chiếm bốn. Một năm trước, năm 2002, bộ phim bom tấn cung đình của Lý Hiền không nhường ai độc chiếm vị trí cao nhất, bộ phim của điện ảnh Thâm Lam thì giành vị trí “Thứ tư”, đây cũng là hai bộ phim nội địa duy nhất lọt vào top 10.

Y thật sự đang thực hiện ý tưởng “Tạo nên văn hóa điện ảnh nước nhà” từ thuở sơ khai kia, mà lại còn làm rất tốt, không để cho thị trường bị Hollywood, bị phương Tây cướp đoạt hết toàn bộ.

Đồng thời, y còn bố trí đưa XYZ Hotels của cha mình đến đại lục mở khách sạn nghỉ dưỡng, khởi xướng phương thức giải trí mới, cũng là phong cách sống mới.

Tạ Lan Sinh bất chợt muốn hôn lên môi y, yết hầu y, lồng ngực y,...... Cực kỳ muốn.

Anh cũng thật sự làm như vậy.

Anh dâng môi mình lên, vừa hấp thụ hương vị trên môi vừa níu cà vạt đối phương. Sau hai mươi giây, rốt cuộc, anh rút cà vạt của Tân Dã ra, tiện tay quăng xuống sàn hành lang, lại cởi khuy áo Tân Dã, hai tay siết chặt lấy vòng eo trơn nhẵn.

Tân Dã nói: “Anh......”

Tạ Lan Sinh ấn cơ bụng đối phương, đẩy Tân Dã vào phòng ngủ chính, đẩy ngã lên giường, sau đó bản thân cũng bò lên,...... Ngồi lên hông Tân Dã, hai tay đè lên cơ ngực y, rũ hàng mi dài, nói: “Tân Dã, anh thật sự rất yêu em. Anh muốn được hôn khắp nơi khắp chốn trên thân thể em.”

Nói xong, Tạ Lan Sinh liền cúi người xuống, tỉ mẩn hôn cằm cùng yết hầu Tân Dã, một đường đi xuống dưới.

Tạ Lan Sinh vốn không dự định tiếp tục làm quá trớn, song Tân Dã rõ ràng động tâm, không chống đỡ được sự giày vò của anh, bị sự nhiệt tình của Tạ Lan Sinh lây nhiễm, vì thế vẫn là lau súng cướp cò.

Đến thời khắc cuối cùng kia, Tạ Lan Sinh hoảng hốt, ngồi trên cơ bụng của Tân Dã, tay phải nắm giữ thứ của mình......, Tân Dã chẳng chút kháng cự, nhắm mắt lại, hàng mi buông rủ. Rồi sau đó, trán, mi, mũi, môi của Tân Dã, toàn bộ đều bị dính bẩn.

“Tân Dã......” Tạ Lan Sinh lại chậm rãi, nhẹ nhàng, dùng đầu ngón tay lau sạch sẽ, lau đến cằm cùng khuôn mặt Tân Dã, vô vàn đắm say. Hàng mi Tân Dã khẽ rung, sau đó hé mở mí mắt, lộ ra đôi mắt hẹp dài sắc bén, còn có cặp đồng tử đen nhánh. Giờ phút này, trong mắt y chỉ phản chiếu...... Gương mặt thỏa mãn của Tạ Lan Sinh.

Tạ Lan Sinh lại hạ thân trên xuống, thầm thì nói bên tai trái Tân Dã: “Em là của anh......”

“Vâng, ” Tân Dã siết lấy eo anh, khàn giọng đáp lơi, “Em là của anh, đã mười hai năm rồi.”

Từ năm 20, cho đến tận bây giờ.

Bọn họ là hai người đàn ông thuần chất, đều có riêng những vùng lãnh thổ dẫn dắt người khai phá, mà đối với đối phương, vừa có dục vọng chinh phục, lại có dục vọng bị chinh phục.

Sau khi Tân Dã rửa sạch mặt mũi, cặp tình nhân dùng bữa cơm chiều, rồi bận rộn với công việc riêng, 12 giờ mới lên giường ngủ. Ngay trước lúc tắt đèn, ban quan hệ đối tác* của ngân hàng Hưng Dân gọi điện thoại tới như đòi mạng, muốn chính thức ký thỏa thuận khoản vay 5000 cùng Thâm Lam.

*对接的人 (đối tiếp đích nhân): Người chịu trách nhiệm kết nối thông tin giữa các bên. Cơ bản định nghĩa y như từ môi giới =)))

Đã giành được 5000 vạn rồi.

Sau khi ngắt điện thoại sau, bọn họ lại làm thêm một lần tới bến nữa, tiếp theo, Tạ Lan Sinh nằm nghiêng ngủ, Tân Dã thì nằm ngửa. Tân Dã kéo một bên đùi của Tạ Lan Sinh gác lên người mình, khóe miệng mang nụ cười, vuốt ve đùi trong trơn nhẵn, chìm vào giấc ngủ thật sâu.

............

Thời gian mấy ngày sau đó Lan Sinh đều chuẩn bị cho cuộc “Gặp mặt”.

Đây cũng không phải quy trình chính thức, mà là, Tạ Lan Sinh hẹn ngày gặp riêng với phó cục trưởng Trương Cục điện ảnh. Quan hệ của Tạ Lan Sinh cùng phó cục trưởng Trương trước giờ vẫn tốt, bọn họ là quen biết tại tang lễ của một vị đạo diễn, trên thế giới này không có ai mà Tạ Lan Sinh không thể làm quen trong vòng năm phút đồng hồ.

Phó cục trưởng Trương là phó chủ nhiệm uỷ ban xét duyệt điện ảnh, có quyền quyết định, không chỉ với xét duyệt kịch bản sơ lược, mà còn với cả phim điện ảnh.

Phòng của phó cục trưởng Trương không lớn, một giá sách, một chiếc bàn gỗ, một chiếc ghế dựa, một chiếc sofa cũ.

“Chào sếp Xuyên!” Tạ Lan Sinh vừa vào phòng liền phấn chấn chào hỏi.

Phó cục trưởng Trương tên Trương Cửu Xuyên, người trong ngành gọi ông là “Sếp Xuyên”.

Phó cục trưởng Trương chỉ chỉ chỗ ngồi: “Tới vì 《 Nhất kiến chung tình 》 phải không nào?”

“Vâng, ” Tạ Lan Sinh thành khẩn nói, “Tôi cảm thấy phải nói chuyện một chút. Tôi đã biết Cục điện ảnh vướng mắc ở đâu, lo lắng ở đâu, mới có thể dùng sự chỉnh sửa tối thiểu nhất để vượt qua được lần xét duyệt này.”

Phó cục trưởng Trương nhìn Lan Sinh: “Biên bản phản hồi viết không rõ sao?”

“Có, rất rõ ràng, ” Tạ Lan Sinh nói, “Tôi đã chuẩn bị hai phương án, nhưng ngài biết đấy, mỗi lần xét duyệt cần 28 ngày, Cục điện ảnh lại thích gửi sát nút, tôi vẫn là muốn trao đổi chút, xem phương án nào có thể thông qua để còn giao kịch bản mới.” Xét duyệt của Cục điện ảnh cần bốn tuần hai mươi tám ngày, sau đó mới gửi 《 Biên bản phản hồi kịch bản phim (sơ lược) 》, để đơn vị chế tác sửa chữa xong đệ trình lại lên uỷ ban, gửi qua gửi lại rất mất thời gian, một tháng nháy mắt liền trôi qua.

Phó cục trưởng Trương nói: “Cậu nói thử xem?”

Tay trái Tạ Lan Sinh cầm kịch bản, tay phải dùng sức lôi chiếc ghế dưới mông về phía trước, dịch đến gần phó cục trưởng Trương hơn, nói, “Là thế này, phương án thứ nhất là...... phương án thứ hai là......”

Phó cục trưởng Trương nghe xong, hỏi: “Nội dung cũng có khác biệt đâu? Chỉ là đặt hai đoạn nội dung ‘chân tướng’ ‘kết cục’ vào cùng nhau.” Vừa nói, phó cục trưởng Trương vừa dùng tay ra hiệu, trước xòe một bàn tay, rồi lại xòe bàn tay còn lại, đến cuối cùng đặt lại cùng nhau, hoàn mỹ giải thích những lời của ông.

Từ trước Tạ Lan Sinh đã biết rằng đối phương rất hay dùng động tác tay, miệng nói không ngừng, thủ cũng không ngừng, hai tay bay múa trong không trung, tựa như đang chơi dây*.

*Nguyên văn 翻花绳般 (phiên hoa thằng bàn): Trò chơi dân gian Trung quốc, dùng sợi dây và ngón tay để tạo hình hoa. Cái này nghe na ná trò chơi dây của mình ý, móc ngón tay lộn ra lộn vào thì được cây cầu, đôi đũa các thứ đồ đó.

“Vâng, ” Tạ Lan Sinh nói, “Trong biên bản có nói, diễn viên thiện ác phải phân rõ ràng, không thể lấp lửng ba phải. Trong kịch bản mới này, khi con đường của nữ chính dừng ở phần ‘ác’ sẽ bị trừng phạt, đến phần ‘thiện’ thì sẽ được thưởng, nhưng, trừng phạt tới trước, khen thưởng tới sau, nữ chính chủ yếu phải chuộc tội, sau khi trong sạch mới có thể nói chuyện ‘thiện’. Điều này chứng minh, con người hướng thiện, không thể làm ác, lưới trời lồng lộng khó thoát, thiện ác có nhân quả. Hơn nữa, ngài xem, cuối cùng cảnh sát nói, nàng không phải là làm một mình, cần phải có cảnh sát quản thúc.”

“Già mồm át lẽ phải.” Phó cục trưởng Trương nói, “Cậu biết thừa ý nghĩa thật sự là gì mà.”

Tạ Lan Sinh lấy tài liệu để bên chân đặt lên trên bàn, nói: “Sếp Xuyên à, ngài xem, tôi đã mời mấy giáo sư điện ảnh còn có mấy chuyên gia giáo dục đọc toàn bộ kịch bản phim, 8 người bọn họ đều có chung nhận xét 《 Nhất kiến chung tình 》 không có vấn đề. Điện ảnh nói rằng, nữ chính đã chọn phương thức sai lầm, lẽ ra nàng nên tìm sự trợ giúp từ xã hội, nên tin tưởng pháp luật, tin tưởng công lý! Tìm sự giúp đỡ càng muộn thì cái giá phải trả càng đắt, bài học này của nàng đã được khắc sâu! Đây là mặt tích cực, không phải là tiêu cực!”

Phó cục trưởng Trương tiếp nhận tài liệu, cau mày xem. Một trang trên cùng là Tạ Lan Sinh phân tích nội dung, viết 《 Nhất kiến chung tình 》 hay như thế nào, ngay thẳng như thế nào, mấy trang kế tiếp là ý kiến, đề xuất của nhóm học giả, người thứ nhất là ngôi sao sáng trong giới xã hội học điện ảnh, rất có trọng lượng.

“Còn có”, chờ phó cục trưởng lật xem qua, Tạ Lan Sinh lại nhấc máy tính: “Tôi có đưa bản đại cương điện ảnh 2500 chữ cho nhóm phụ huynh đọc thử, có quay lại đây. Những phụ huynh đó cũng là cho rằng nội dung này vẫn ổn. Đây, mời xem, phụ huynh thứ nhất đã nói, bộ phim có thể khiến trẻ nhỏ biết tình yêu của cha mẹ quan trọng biết bao nhiêu!”

Anh vừa cho phó cục trưởng xem, vừa giảng giải một bên: “Đây ạ, phụ huynh thứ hai cũng nói...... À, người thứ ba......”

Cho xem xong, Tạ Lan Sinh lại mở máy chiếu hai đoạn phim anh đã cắt sẵn, nói: “Phó cục trưởng Trương, kỳ thật, có mấy bộ phim từng công chiếu tại Trung Quốc ta cũng có những đoạn tương tự, như là bộ Hollywood này, nhân vật xxxx này...... Còn có bộ phim Hongkong này nữa...... Bọn họ cũng có bị phạt đâu! Cục điện ảnh phải công bằng chút đi chứ?! Không thể nới lỏng với Mỹ, siết chặt với người nhà, đúng không? Ngoài ra, mấy bộ điện ảnh 《xxxx》《xxxx》 kinh điển không được đưa vào đây cũng có nội dung tương tự, trẻ nhỏ chưa chắc đã học hư, bởi vì trải nghiệm của nhân vật đặc thù, không thể học được. Trước đây chúng ta không phải là nói muốn hội nhập với quốc tế hay sao?”

Cuối cùng, Tạ Lan Sinh lại lấy ra mấy quyển tiểu thuyết tiếng Trung đã xuất bản: “Tôi thấy trong tiệm sách cũng có những nhân vật tiểu thuyết na ná. Sách giấy cũng được kiểm soát nghiêm ngặt, nội dung này là không có vấn đề.”

Bọn họ nói hai tiếng, cuối cùng, dưới sự điều chỉnh cùng Tạ Lan Sinh, phó cục trưởng Trương cũng thả lỏng một chút, nói: “Cậu sửa 《 Nhất kiến chung tình 》 một chút theo ý kiến ngày hôm nay đi, rồi nộp lại lần nữa, thử một lần nữa xem sao.”

“Vâng vâng!” Tạ Lan Sinh nói, “Cảm ơn sếp Xuyên!!”

Sự sửa đổi này có thể chấp nhận được.

Phó cục trưởng Trương lắc đầu: “Cũng chỉ là thử thôi đấy.”

Thẩm duyệt không phải chuyện của một người. Thông thường sẽ có một nhóm tham gia, tầm hơn chục người, hai phần ba ủng hộ mới có thể thông qua.

Tạ Lan Sinh nói: “Vâng! Cảm ơn sếp Xuyên!”

............

Sau khi ra khỏi Cục điện ảnh, Tạ Lan Sinh lại nói chuyện cùng giảng viên Tô Lệ Lệ của Bắc Điện. Vương Tiên Tiến cùng Tô Lệ Lệ cũng đều nằm trong uỷ ban xét duyệt, bởi vậy, Vương Tiên Tiến dẫn Tạ Lan Sinh đến văn phòng của Tô Lệ Lệ. Vương Tiên Tiến là chủ nhiệm khoa, vẫn luôn đối xử với Tô Lệ Lệ rất tốt, trong khoa thậm chí còn lan truyền tin đồn, một vài luận án của Vương Tiên Tiến là do Tô Lệ Lệ viết giùm ông......

Mà đến chiều, Lan Sinh lại đến ban biên tập 《 Điện ảnh đương đại 》 gặp tổng biên tập Hầu, vị này cũng là thành viên trong uỷ ban xét duyệt. Có điều Lan Sinh không thuyết phục được ông.

Làm xong những chuyện nay, Tạ Lan Sinh chỉnh sửa 《 Nhất kiến chung tình 》 để nộp lại, không chỉ có sửa đôi ba hỗ lớn, mà còn cả hai ba mươi điểm nhỏ nữa.

Cục điện ảnh rất thích làm sát giờ, chưa đến phút cuối cùng là chưa có kết quả.

Sau 28 ngày, 《 Biên bản phản hồi 》 mới được gửi đến.

《 Nhất kiến chung tình 》 vẫn không qua được. Có điều, Tạ Lan Sinh nghe nói, lần này uỷ viên không quá cương quyết. Phó cục trưởng Trương không tham dự buổi thẩm duyệt 《 Nhất kiến chung tình 》, nhưng, thái độ bên trưởng ban thương mại, trưởng ban nghệ thuật có chút không tỏ rõ ý kiến, mà Vương Tiên Tiến trong hội nghị thượng vẫn luôn không tiếc lời đấu tranh vì 《 Nhất kiến chung tình 》, Tô Lệ Lệ cũng có khuynh hướng “Thông qua”. Vì thế, tất cả mọi người đều thuận theo chiều gió, âm thanh phản đối cũng nhỏ đi không ít.

Mọi người là hành sự theo pháp luật, cũng chính là 《 Điều lệ quản lý điện ảnh 》, song có thời điểm, thậm chí là thường xuyên, sự lý giải của mọi người không hề giống nhau, ý kiến bất đồng là không thể tránh khỏi.

Tạ Lan Sinh sửa thêm lần nữa.

28 ngày trôi qua, 《 Nhất kiến chung tình 》 vẫn như vậy, nhưng tình trạng lại có chuyển biến tốt, tổng biên tập Hầu cũng nghiêng về bên thông qua.

Tạ Lan Sinh lại bám theo chân bọn họ. Nếu muốn sửa hết thì anh đã sớm làm rồi, nhưng Tạ Lan Sinh thà kéo dài để mỗi lần chỉ phải chỉnh sửa từng chút một.

Lặp đi lặp lại nộp 5 lượt, rốt cuộc, đến giữa tháng 7, điện ảnh 《 Nhất kiến chung tình 》 cũng nhận được phê duyệt 《 Giấy phép chế tác điện ảnh (phim lẻ) 》.

Dẫu tâm sức lao lực quá độ, nhưng trong lòng Lan Sinh vẫn rất phấn khởi.

Vào ngày nhận được 《 Giấy phép 》, vừa tiến vào cổng hoa viên Kinh Cảnh, anh đã cuống cuồng muốn chia sẻ tin tức tuyệt vời này với Tân Dã, không kiềm được bước chân mà chạy vội đi.

Anh đã hơn 30, lại như cơn gió nhẹ nhàng nhanh chóng lao đi trong khu biệt thự, ống tay áo phồng lên, cảm thấy bản thân tựa như một con chim.

Còn cách ngày công chiếu một khoảng thời gian nữa, cuối cùng anh có thể mở máy quay phim, tiến được bước đầu tiên của cuộc trường chinh.

Thật sự là nghẹn muốn hỏng rồi.

Tạ Lan Sinh vừa chạy vừa nghĩ: “Oa ha ha ha, mình lại có thể quay phim mới rồi!!!”

Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: Chương sau bắt đầu quay phim!

Ảnh đế Tân: Mặt nạ dưỡng của vợ, có protein, có vitamin, có thể duy trì sự anh tuấn! (đang nói nhảm gì đấy......)

Lan Sinh đi theo Dã, cũng trở nên buông thả rồi......

Hiện tại kịch bản sơ lược được thẩm duyệt tại Cục Quảng Điện các tỉnh, phim điện ảnh thì tại HO, nhưng năm 2003, cả hai đều được xét duyệt tại HO. Tôi không kiểm tra được xem kịch bản và điện ảnh năm 2003 có phải được duyệt bởi cùng một ủy ban hay không...... Trong này viết là chung một, không quá chính xác, cứ xem là như vậy đi.

Đạo diễn Tạ: Tôi được quay phim mới rồi!!!


Nhấn để mở bình luận

Independent Filmmaker Nhà Làm Film Độc Lập