Independent Filmmaker Nhà Làm Film Độc Lập


Tạ Lan Sinh cùng Tân Dã, tiểu Hồng là đi bằng xe Tân Dã để đến.

Một tay Tạ Lan Sinh chống lên cửa, tay kia thì đặt trên đùi, bởi vì phẫn nộ, đầu ngón tay lại khẽ run rẩy. Ngoài cửa sổ dòng xe cộ lặng lẽ lướt qua, giống như bộ phim câm. Tạ Lan Sinh hạ cửa kính xuống, Bắc Kinh tháng tám như thiêu như đốt, mùi xú uế rác rưởi xông vào, khiến người ta choáng váng.

Đây vẫn là lần đầu tiên anh bị kẻ tiểu nhân thật sự làm ảnh hưởng. Nếu xử lý không tốt, thanh danh của 《 Nhất kiến chung tình 》 sẽ bị tổn thất, chính anh cũng sẽ bị tổn hại.

Tân Dã thấy vậy, vươn tay phải, siết chặt mấy đầu ngón tay của người yêu trong lòng bàn tay, còn khẽ vuốt ve. Bàn tay y ấm áp, cực kỳ sung sức, kiên định, có thể giúp người ta trở nên yên tâm.

Tạ Lan Sinh thật sự dễ chịu hơn một chút.

Anh trộm liếc về ghế sau, phát hiện tiểu Hồng đang nghịch chiếc di động mới chỉ sạc được mười phút của cô. Vì thế, rút tay trái, nắm lại Tân Dã, cũng vân vê, rồi rút tay về, đan mười ngón đặt lên đùi, để Tân Dã chuyên tâm lái xe.

Một đường đến địa điểm thử vai.

Đây quả thật là một khách sạn cao cấp. Thảm dài vừa dày lại mềm trải thẳng tắp đến cuối hành lang, dẫm bước lên trên không một tiếng động, mà hai bên vách tường trang trí đan xen với những bức tranh, là tranh trừu tượng, rất có phong cách. Tạ Lan Sinh vừa đi vừa nghĩ, nơi mà anh phải dùng đồng tiền xương máu để tuyển chọn lại thành chốn Chu Cảnh dùng để vơ vét tiền tài.

Đi đến trước phòng thử vai, cửa gỗ vừa vặn nhẹ nhàng mở ra, một người đàn ông đi ra, một người khác lại đi vào.

Tạ Lan Sinh tiến lên hai bước, đè tay nắm giữ cửa mở, nhìn lướt qua bên trong, phát hiện Chu Cảnh không ở trong đó.

Dựa theo sắp xếp, nhóm Chu Cảnh lúc này hẳn là đang cho thử vai “Cảnh sát”.

Tạ Lan Sinh nâng cổ tay nhìn đồng hồ. Một giờ trước, đã kết thúc phần thử vai cho nữ phụ trong phim, tiếp đến phần của nam phụ.

“......” Chu Cảnh không ở hiện trường thử vai, Tạ Lan Sinh có linh tính không ổn. Thử vai được ghi hình lại, Chu Cảnh quả thật có thể không có mặt.

Anh đóng cửa lại, nói với Tân Dã: “Đi, đến phòng Chu Cảnh xem thử.”

Giá thuê phòng họp một ngày là 12000, kèm thêm mười phòng khách cao cấp gồm bữa sáng cho hai người, nhóm Chu Cảnh đều có phòng ở mỗi tầng.

Bởi vì chỉ cách hai ba tầng, Tạ Lan Sinh cũng không dùng thang máy, mà là dùng chân đi lên. Tạ Lan Sinh sải hai bước một chạy lên trên, chỉ cảm thấy bậc thang thật quá nhiều, vô cùng vô tận không hồi kết, anh tựa hồ một mực xoay tròn, xoay tròn, đầu váng mắt hoa.

Rốt cuộc, Tạ Lan Sinh cùng Tân Dã, tiểu Hồng cũng tới trước cửa phòng Chu Cảnh.

Tạ Lan Sinh dán một tai lên cửa nghe ngóng, nghe được âm thanh của Chu Cảnh, của người đàn ông khác, còn có, âm thanh của nữ giới.

Huyết dịch cuộn trào, như xông hết lên đỉnh đầu, choáng váng, thế nhưng anh lại có phần bình tĩnh, lấy di động ra, gọi đến điện thoại khách sạn trong phòng của Chu Cảnh.

Chẳng bao lâu, Chu Cảnh liền tiếp.

“Alo?” Tạ Lan Sinh cười lạnh một tiếng, “Tạ Lan Sinh đây. Đang ở đó, phải không?”

“...... Đạo diễn Tạ? Ơ, có việc gì thế?”

Tạ Lan Sinh ngắt điện thoại, dùng tay đập cửa rầm rầm, hô: “Chu Cảnh! Chu Cảnh! Mở cửa!!! Đi ra!!!”

Động tĩnh trong phòng ngưng bặt lại.

Giọng nói của Tạ Lan Sinh không ngừng, lại tiếp tục dùng sức phá cửa: “Mở cửa! Đi ra!”

Ước chừng qua 30 giây, mới truyền đến câu phản hồi của Chu Cảnh: “Ây da! Biết rồi! Đến đây đạo diễn Tạ!”

Nói xong, Chu Cảnh hé ra một khe cửa, quần áo chỉnh tề tỏ vẻ đạo mạo. Gã nói: “Hi, đạo diễn Tạ! Tôi lên lấy chút đồ thôi, không làm biếng đâu! Về phòng họp luôn giờ đây.”

Tạ Lan Sinh lạnh mặt, không nói gì, đẩy Chu Cảnh ra bước vào trong phòng, đại ảnh đế Tân thì chặn cửa, tiểu Hồng trốn sau lưng y, cực kỳ tức giận, vừa sợ, lại vừa muốn xem.

Tạ Lan Sinh đi một vòng trong phòng, phát hiện, ngoại trừ Chu Cảnh cùng hai người đàn ông, cả phòng không có một bóng người.

“Ôi, đạo diễn Tạ!” Chu Cảnh tiến lại, hì hì cười, “Ngài đến đây tìm gì thế?! Tất cả đồ đạc đều ở trong phòng họp mà!” Gã nói xong còn bá vai Lan Sinh, “Đi thôi nào, đạo diễn Tạ, nếu đến đây rồi, vậy chúng ta cùng đi xuống thôi.” Đã sớm thu mỗi người 500 đồng xong rồi, lúc này Chu Cảnh cũng không lo lắng.

Tạ Lan Sinh lại không để ý gã, vén chiếc chăn hỗn độn trên giường lên. Anh khom lưng, rũ mắt, lần sờ trên ga giường trắng, tìm được một sợi tóc dài.

Anh vén toàn bộ chăn lên, sờ sờ, lại hít ngửi, nhìn chằm chằm Chu Cảnh, nói: “Còn ấm. Lại thơm. Phó đạo diễn Chu đừng nói với chúng tôi đây là lưu lại từ tối hôm qua chứ.”

“Đây ——”

Tạ Lan Sinh lại đi đến trước WC, vặn cửa, phát hiện cửa đang khóa. Anh lại gõ cửa rầm rầm, âm thanh mang theo vị thế bề trên không cho phép phản bác: “Người bên trong là ai, lập tức đi ra.”

Bên trong: “......”

“......” Tạ Lan Sinh mềm giọng lại, “Cô gái, cô đừng để bị lừa. Phó đạo diễn Chu chỉ ghi hình lại, tổng đạo diễn sẽ đích thân tuyển chọn. Phó đạo diễn Chu có đề cử cũng vô dụng, gã không hề có quyền lực thực tế. Ra ngoài đi nhé? Gã không thể làm gì cô được đâu.”

Bên trong vẫn là: “......”

Tạ Lan Sinh lại nói: “Chẳng lẽ cô có thể trốn tránh suốt đời trong WC sao?”

15 giây sau, một nữ sinh chậm chạp khẽ kéo cửa gỗ ra.

Tạ Lan Sinh quan sát, diện mạo đối phương quả nhiên diễm lệ, không chút thua kém Tôn Thiên Thiên, thật sự có thể “Đọ sắc”. Khuôn mặt trắng sáng tựa đèn huỳnh quang, một đầu tóc dài vừa đen lại bóng, bộ ngực căng phải đến cỡ F, đôi chân dài thẳng tắp, eo lưng mảnh mai, là báu vật thế gian.

Tạ Lan Sinh hỏi: “Có bị ức hiếp không?” Nhìn qua thì không giống.

Nữ sinh kia lắc lắc đầu.

“Cô...... Ôi!” Tạ Lan Sinh vừa giận lại thương*, “Cô tin đám người này sao? Còn nữa, chỉ là một vai phụ thôi, có đáng không?”

* Nguyên văn 恨其不争 (hận kì bất tranh): mang nghĩa cảm thấy thương xót cho hoàn cảnh bất hạnh của ai đó, nhưng vì người đó cam chịu không muốn tranh đấu, nên trong sự thương cảm còn kèm cả phẫn nộ.

Cô bé kia liều mạng cúi đầu, nói: “Phó đạo diễn Chu nói, có thể ra sức giúp tôi lấy được vai diễn này...... Hơn nữa, bên trong máy tính của phó đạo diễn Chu còn có một diễn đàn QQ lớn, 500 người, tất cả trong đó đều là các phó đạo diễn tuyển diễn viên...... Phó đạo diễn Chu nói, ông ta có thể đề cử tôi với nhóm phó đạo diễn trong diễn đàn QQ, như vậy, sẽ thường xuyên được đi quay, có thể nổi tiếng. Nếu tôi không bằng lòng, ông ta sẽ cấm cửa tôi trong giới, khiến tôi xong đời.”

Tạ Lan Sinh bị Chu Cảnh chọc giận đến mức chịu nổi, cố nén nói: “Vô dụng thôi. Tất cả vai diễn của 《 Nhất kiến chung tình 》 đều do đạo diễn tự mình quyết định. Còn vế sau, Chu Cảnh thì có năng lực gì để cấm cửa khiến cô đi tong sự nghiệp chứ? Tuyệt đại đa số phó đạo diễn đều chỉ tuyển diễn viên thôi! Gã nói cấm cửa thì cấm được à?! Có mấy người sẽ nghe lời gã chứ?”

“Tôi, tôi không biết.”

“Cô gái, về đi. Sau này ngàn vạn lần đừng dễ tin người nữa!”

“Vâng.....”

Nữ sinh cúi đầu ra khỏi phòng, Tân Dã nghiêng người, lạnh cười một tiếng, nói: “Biết suy nghĩ chút đi. Nếu không phải đạo diễn Tạ kịp thời đến cứu, cô đã bị bọn chúng cưỡng bức rồi.”

Bả vai nữ sinh run rẩy dữ dội, lại nhìn vào trong phòng, nói: “Cảm ơn đạo diễn Tạ.”

Rồi xoay người: “Cảm ơn...... Ngài là.....”

Tiểu Hồng tiếp lời nói: “Giám đốc Tân. Sếp tổng của điện ảnh Thâm Lam.”

Nữ sinh tựa hồ vô cùng khiếp sợ, song vẫn nói: “Cảm ơn giám đốc Tân.”

Tân Dã đã sớm mất kiên nhẫn: “Mau đi đi.”

“Vâng......”

Sau khi nữ sinh rời phòng, Tạ Lan Sinh nghiến răng nói với Chu Cảnh: “Xóa bỏ hợp đồng. Chu Cảnh, tiền đặt cọc trả lại cho chủ nhiệm sản xuất.”

“Dựa vào đâu chứ?!” Lúc này Chu Cảnh đột nhiên bùng nổ, “Đây mẹ nó là chuyện riêng của tôi! Tôi lên giường với diễn viên thì có sao?! Tôi có lừa cô ta cái gi đâu! Tôi nói, có thể hết lòng giúp cô ta lấy vai, cũng có thể đề cử vào diễn đàn, cô ta nghe xong liền mong muốn hiến thân! Đạo diễn Tạ, nghe rõ không? Là cô ả tự, thân, đồng, ý! Chuyện người trưởng thành trao đổi lợi ích, Tạ Lan Sinh ngài quản được sao?”

“Cậu đã biết rõ là vô dụng! Đây không phải là lừa thì thế nào mới là lừa gạt?!” Tạ Lan Sinh cũng hiếm khi bùng nổ.

“Tôi có nói dối gì sao? Tôi có hứa hẹn kết quả à? Tôi chỉ là không nói toàn bộ chân tướng ra mà thôi! Vậy mà cũng gọi là lừa sao? Còn anh thì sao? Chẳng phải cũng như thế à? Tuyển được diễn viên là được rồi mà? Có đoàn phim nào quản chặt thế đâu? Ai mà quản chứ? Chỉ có anh vờ vịt thôi!”

Toàn não bộ Tạ Lan Sinh đều bị Chu Cảnh làm cho phẫn nộ đến tê dại, nói: “Đây đương nhiên là lừa đảo rồi! Còn nữa, cậu bắt từng người đến thử vai nộp 500 đồng phí đăng ký, cậu tưởng chúng tôi không biết à? Đúng rồi, thiếu chút nữa quên mất, số tiền lạm thu cũng chuyển cho giám đốc sản xuất luôn đi.”

Nghe được lời này, Chu Cảnh ngẩn người, song lập tức lại mở miệng: “Có đoàn phim nào không tham tiền chứ? Mấy thứ hợp tác sản xuất, tìm trường quay hay bất cứ cái gì, giấy trắng mực đen 10 vạn một ngày, báo với đoàn phim là 20 vạn, chỗ nào cũng làm thế! Còn có mấy cái sinh hoạt trong đoàn, đặt cơm các thứ, rõ ràng là 5 đồng một hộp, nhưng báo lại là 10 đồng, còn ít sao? Tôi có lấy tiền của đoàn đâu! Tôi là móc hầu bao của người khác! Đã là tốt lắm rồi! Tử tế lắm rồi!”

Đến lúc này, Tạ Lan Sinh đã cực kỳ sáng tỏ không thể nói chuyện cùng người này nữa, anh không chần chừ, xoay người đi ra ngoài.

“Anh......!” Chu Cảnh còn muốn sấn sổ đến, song Tân Dã đã chặn lại.

Đối với giám đốc Tân của Thâm Lam, Chu Cảnh vẫn rất e sợ.

Tài chính có thừa, quyền lực lại lớn, nghe nói đánh người cũng rất tài giỏi. Từng có kẻ muốn cướp giật, kết quả bị y lột thắt lưng trói lại quật cho một trận.

Âm thanh của gã dần dần yếu ớt, sầm mặt không lên tiếng nữa.

............

Sau khi xuống tầng, Tạ Lan Sinh quay về hiện trường thử vai đích thân tiếp quản quá trình, đồng thời, bảo tiểu Hồng trả lại 500 đồng cho từng người theo danh sách. May sao vừa mới sáng đã phát hiện ra chỗ bất thường, đám Chu Cảnh chỉ kịp thu tầm hai vạn. Sau khi biết được hoàn tiền, phần lớn đều cực kỳ kinh ngạc.

Phó đạo diễn mới chưa kiếm được, Lan Sinh chỉ có thể đích thân điền vào chỗ trống.

Kỳ thật anh đã tin rằng, Chu Cảnh sẽ không chặn những diễn viên tốt thực sự ngoài cửa, chỉ là dùng chút quy tắc ngầm. Bởi vì, Chu Cảnh biết rất rõ, chỉ cần gã có thể hoàn thành xuất sắc tuyển được diễn viên tốt, đạo diễn nhất định sẽ mắt nhắm mắt mở với thói tham tiền tham sắc của gã. Hơn nữa, không thể không nói, nhân phẩm là nhân phẩm, năng lực là năng lực, hai thứ không có liên quan quá lớn với nhau, bởi vì chỉ nhìn kết quả của Chu Cảnh từ trước đến giờ quả thật đúng là không tồi.

Tạ Lan Sinh vừa xem thử vai vừa miên man suy nghĩ. Gặp phải một đống chuyện bất ổn, lại càng có chút không yên lòng, dẫu cho ở mặt ngoài anh vẫn luôn thể hiện bộ dáng chuyên tâm.

Anh nghĩ, hồi còn đi học trước kia, anh luôn cho rằng đạo diễn chỉ thuần túy quay phim, sau này mới hay, đạo diễn phụ trách quá nhiều thứ. Phải quản lý, phải xem sổ sách, phải tuyển dụng, phải marketing, phải...... Hơn nữa, bởi vì ekip là tạm thời, mỗi lần mỗi khác, quay xong liền tan, đoàn phim thương mại 500 người còn khó quản hơn công ty tương tự, vô cùng thử thách năng lực, mấy chuyện tệ hại không phải ít, khó mà tưởng tượng đến những đoàn mấy nghìn người thậm chí hơn cả vạn người.

Đương nhiên, có lẽ đạo diễn khác sẽ không quản nhiều như anh, quay xong là được, có phần dung túng với kẻ tiểu nhân, thiếu vốn thì kiếm người đầu tư, dù sao cũng không phải tiền của mình, cứ dùng đi thôi.

Những điều Chu Cảnh nói mới nãy, chi phí hợp tác trường quay, ăn uống sinh hoạt trong đoàn, Tạ Lan Sinh cũng đều từng thấy qua, bọn họ đại khái luôn làm đến trót lọt, nên những hiện tượng này mới có thể phổ biến đến thế. Sản xuất, đạo diễn bận rộn, phần lớn sẽ không tính toán mấy vạn này.

Hơn nữa, giới này luôn xốc nổi, ai nấy đều luôn mồm “Muốn hot” “Muốn kiếm tiền”, việc trao đổi lợi ích thật sự quá nhiều, Tạ Lan Sinh từng gặp được cha mẹ mang quà cáp đến, thậm chí, cha mẹ còn dẫn đến để được “Quy tắc ngầm”.

Ôi.

Ngày thử vai này, nói nhanh thì nhanh mà chậm cũng chậm.

............

Buổi tối, Tạ Lan Sinh ngẫm nghĩ, vẫn là nhờ sếp Tân của mình đi báo cảnh sát cùng.

Một là bởi vì Chu Cảnh rõ ràng chẳng hề hối hận, hai là bởi vì hậu họa của chuyện này quá nhiều. Giả như chuyện “Thu tiền thử vai” truyền ra ngoài, thanh danh của điện ảnh liền hỏng bét.

Anh vốn muốn giải tán đoàn phim, rồi sau đó dựng lại một cái mới, đổi tên điện ảnh, cũng đổi tên đoàn, để giảm ảnh hưởng phát sinh với 《 Nhất kiến chung tình 》 đến mức thấp nhất, song lập tức liền cảm thấy bất khả thi. Sang năm《 Nhất kiến chung tình 》 công chiếu, đoàn phim không phải gánh hát rong, đổi tên cần Uỷ ban xét duyệt của điện ảnh đồng ý mới được, mà điều này khẳng định mất ít nhất là một tháng lâu thì là mấy tháng. Hiện tại, đoàn phim đã lập xong, hợp đồng cũng đã ký ổn thỏa, nếu sửa chu kỳ bừa bãi, rất nhiều người không thể thu xếp được —— ai mà không có bộ phim đang chờ chứ? Hơn nữa, nếu đổi tên, hợp đồng chỉ e phải ký lại toàn bộ, đây là một công việc đồ sộ, 500 ngươi chưa chắc đã nghe lời hết, mượn cơ hội làm loạn hẳn là sẽ có.

Cho nên, chỉ có thể cố gắng lưu chứng cứ, để ngộ nhỡ bị tiết lộ thì tổn thất thực tế sẽ được giảm đến mức nhỏ nhất.

Số tiền của một mình vụ án 《 Nhất kiến chung tình 》 không tính là lớn, chỉ hai vạn, song Tạ Lan Sinh nói với cảnh sát trước kia Chu Cảnh khẳng định cũng đã làm vậy, hy vọng cảnh sát kiểm tra kỹ lưỡng, có điều cũng không quá có hy vọng.

Không phải đạo diễn chui, có thể báo cảnh sát lập án, Tạ Lan Sinh thấy thật mới mẻ.

Tiếp theo, Lan Sinh nói chuyện hôm nay với mấy đạo diễn từng hợp tác trước đây cùng Chu Cảnh, còn nhờ bọn họ hỗ trợ chuyển lời dến những đạo diễn khác anh không quen, hy vọng đối phương điều tra một chút, đừng để Chu Cảnh tiếp tục giở trò. Còn nói, nếu có chứng cứ gì có thể đích thân trình lên cảnh sát.

Làm xong những chuyện này đã đến 12 giờ, thể xác và tinh thần Tạ Lan Sinh đều mệt nhoài.

Cả ngày như thể đánh trận, mà anh thì đã 35 tuổi rồi.

“Tân Dã......” Lan sinh có chút mệt mỏi nói, “Đôi khi, anh có chút thất vọng với thế giới này.”

Tân Dã vừa vặn rửa mặt xong, đứng trên hành lang: “Hửm?”

“Hoặc là nói, thế giới này đôi khi khiến những người tử tế thất vọng.”

“...... Đúng thế.”

“Nhưng mà nó lại có em.” Tạ Lan Sinh ôm lấy eo Tân Dã, tựa đầu vào ngực đối phương, “Nó cũng tồn tại rất nhiều điều tốt đẹp. Trong đó, thứ huyền diệu nhất, khiến người thán phục nhất chính là em. Chắc chắn là em. Chỉ cần nghĩ đến việc em được sinh ra trên cõi đời này, liền cảm thấy, mấy thứ kia có đáng là gì đâu, anh vẫn thích thế giới này. Tựa như ngoài ánh nắng còn có ánh sao vậy, thời điểm mặt trời còn ở trên bầu trời, sẽ chẳng ai nhìn đến những ngôi sao khác.”

Tân Dã nở nụ cười: “Anh đó......” Ôm chặt người trong ngực, dùng cằm cọ lên tóc đối phương.

Tạ Lan Sinh là dẻo miệng như vậy, Tân Dã thật sự yêu anh muốn chết.

Bọn họ ôm nhau một hồi lâu, rồi lại tiếp tục vừa ôm vừa hôn.


Nhấn để mở bình luận

Independent Filmmaker Nhà Làm Film Độc Lập