Kế Hoạch Câu Cá


8

Tôi bỗng nghĩ đến một câu không đúng lúc: Son môi tốt không dính bát.

Không sai, bây giờ trong đầu tôi chỉ lặp đi lặp lại câu nói này.

Tuy Phó Ngộ hơi ngốc, nhưng không đến mức không nhận ra đây là dấu son môi.

Trạng thái bây giờ của tôi giống như một tiểu yêu tinh bị kính chiếu yêu chiếu, mọi hành động rõ ràng như đang dụ dỗ Phó trưởng lão.

Nhưng mà vẻ mặt Phó Ngộ vẫn tự nhiên như trước, chỉ có tôi xấu hổ không biết làm sao, sau đó dựa bào trí nhớ của cơ bắp kéo cơm trộn xiên thịt gần đó bắt đầu ăm cơm.

Phó Ngộ cân nhắc mở miệng: “Cái đó, Cận Vũ, em vừa đưa cháo tới anh đã ăn mất, cho nên anh còn ăn qua...”

“Cho nên anh còn ăn qua vết son môi của tôi chứ gì?!” Tôi thẹn quá hóa giận, nóng nảy nuốt cơm xuống rồi nói: “Tôi biết rồi, anh đừng có mà nói nữa, tôi thật sự không cố ý dụ dỗ anh!”

Phó Ngộ nghẹn họng, biểu cảm lại có chút khác thường, đợi tôi nói xong anh mới bổ xung: “Cho nên anh còn từng ăn phần cơm em đang ăn.”

Tôi: “...” Mẹ nó! Hai lần đúng không!

Phó Ngộ buông thìa, tôi cũng buông đũa xuống, trước mặt còn bánh bao hấp và bánh xèo chưa đụng vào.

Tôi nhìn chằm chằm vào đồ ăn nhưng lại mất sạch cảm giác muốn ăn, bỗng nhiên tôi lại có một dự cảm không tốt lắm.

Bát cơm trộn thịt xiên kia là Phó Ngộ ăn còn thừa lại, đôi đũa đó cũng bị Phó Ngộ dùng qua.

Không đề cập đến thì không sao, nhưng anh lại đột nhiên nhắc nhở nên bệnh thích sạch sẽ của tôi lại tái phát.

Phó Ngộ ngồi đoàng hoàng đối diện tôi, anh đẩy bánh bao hấp và bánh xèo về phía tôi: “Em ăn đi, anh chưa đụng vào tí nào đâu.”

Cảm giác không ổn ngày càng rõ ràng hơn, tôi không muốn nói chuyện càng không muốn ăn thêm cái gì, dường như trong bụng bắt đầu trào ngược lên.

“Anh... Không thấy ghê à?” Tôi cố chịu cảm giác khó chịu trong lòng hỏi.

Phó Ngộ không trả lời đúng vấn đề: “À, em nói là cơm à? Vừa nãy anh không cẩn thận ăn hơi nhiều tương nên bị mặn, cũng không có gì.”

Hốc mắt tôi nóng lên, cổ họng lại có cảm giác buồn nôn, cho dù tôi có cố gắng muốn thật mật với anh giống như những đôi tình nhân bình thường, nhưng tôi không thể không chế được cái cảm giác khó chịu khi bị trào ngược từ cổ họng này.

Phó Ngộ liếc mắt nhìn thấu dáng vẻ không bình thường của tôi, lúc này mới nhíu mày hỏi: “Em không sao chứ?”

Tôi mấp máy môi đè cảm giác buồn nôn xuống, chỉ giải thích một câu: “Xin lỗi, em bị bệnh thích sạch sẽ nghiêm trọng, nếu ăn phải đồ người khác ăn rồi sẽ cảm thấy không thoải mái.”

Phó Ngộ ngây người, tôi biết tôi thiếu lễ phép nhưng tôi không nhịn được rơi nước mắt, đứng dậy sau đó áy náy nói xin lỗi một lần nữa: “Thật sự rất xin lỗi.”

Giây phút chạy ra khỏi nhà ăn, tôi lại cảm thấy rất khó chịu.

Tại sao tôi lại như vậy chứ? Xảy ra chuyện như vậy Phó Ngộ cũng chưa từng ghét bỏ tôi, vậy mà tôi lại làm tổn thương anh như vậy.

Mẹ tôi cũng từng khuyên tôi rất nhiều lần, sau này lỡ yêu đương với ai mà bạn trai muốn ăn chung phần cơm với tôi thì phải làm sao?

Lúc đó tôi chỉ nhíu mày và nói rất đáng ghét.

Mẹ tôi nói, vậy thì bạn trai sau này của con sẽ rất thảm.

Tôi hùng hổ nói, vậy thì yêu thuần khiết, nếu đã yêu thì sao không thể yêu thuần khiết cơ chứ.

Bà cười chế nhạo tôi, tình yêu thực tế rất khác nhau vì tình yêu rất mạnh mẽ.

Bây giờ tôi đã có người yêu, và tôi vẫn ghét bỏ bạn trai mình như trước, ghét ăn chung một phần cơm với anh.

Tình yêu có sức mạnh thì cũng không có liên quan gì với tôi.

Tôi thở dài chậm rãi đi bộ về, không kiềm nén được mà rớt nước mắt.

Rõ ràng đều là lỗi của tôi, là tôi sai, nhưng người có tính tình xấu như Phó Ngộ lại có thể nhịn được.

Cận Vũ à, mày thật sự không thích hợp yêu đương.

9

Lúc Phó Ngộ đuổi đến thì tôi đang ngơ ngác ngồi trên chiếc ghế dài.

Đến khi nhìn thấy Phó Ngộ, khuôn mặt tôi đã đầy nước mắt, vô cùng nhếch nhác.

“Em có ổn không?” Phó Ngộ ngồi xuống trước mặt tôi và đưa cho tôi một chai nước khoáng.

Cứ nghĩ đến sơ sót lúc trước tôi lại không nhịn được khóc to hơn.

Người trước mặt mặc bộ quần áo bình thường, từ đầu đến chân giống anh trai nhà bên, không hề nhìn ra chút hình tượng đầu gấu học đường nào.

“Không phải anh rất thích đánh người à? Ban nãy em bảo anh buồn nôn sao anh không đánh em?” Tôi dụi dụi mắt hỏi anh.

Phó Ngộ nghi ngờ hỏi lại: “Hả? Em là bạn gái của anh, có phải anh không muốn sống nữa đâu mà dám đánh em?”

Hả, hóa ra là vậy, sợ vợ à? Nhưng mà tôi vẫn rất lo lắng.

Tôi cắn môi, muốn nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn là giữ yên lặng.

Phó Ngộ nhìn tôi bằng ánh mắt nghiêm túc: “Chúng ta mới gặp mặt bao lâu đâu? Khoảng thời gian trước vẫn luôn yêu qua mạng, đột nhiên lại gặp nhau ngoài đời, anh còn chặn đường em như vậy nữa. Em sợ anh cũng là chuyện bình thường thôi, bây giờ chúng ta...” Phó Ngộ hơi dừng một chút, vừa cười vừa nói: “Bây giờ chúng ta coi như nửa quen biết. Anh thích sự linh hoạt duyên dáng của em trong hiện thực, nhưng em lại không thích sự nóng nảy khô khan của anh.”

Tôi lắc đầu, yếu ớt giải thích: “Em chỉ sợ anh đánh em. Thật ra em cũng hy vọng mình giống như vợ của đại ca xã hội đen trong phim HongKong ấy, sau đó hoành hành ngang ngược cáo mượn oai hùm.”

Phó Ngộ nhướn mày cười cợt nhả: “Vậy anh bảo mấy bạn học gọi em là chị dâu nha?”

Tôi:??? Hơi thích thích rồi đó nha, có thể gọi nhiều chút nghe cho đã không?

Phó Ngộ giơ tay lau nước mắt cho tôi, cau mày nói: “Anh nói này, Kim Long Ngư, em tuổi cá đấy à? Trong mắt cứ như có cả một cái ao cá ấy, tuyến lệ phát triển quá rồi.”

Tôi gạt tay anh ra, hạ quyết tâm nói: “Em tuổi con rồng. Còn nữa, bệnh thích sạch sẽ này là bệnh tâm lý, có thể thay đổi. Chỉ cần anh thề không đánh em thì em vẫn là bạn gái của anh.”

Phó Ngộ gật đầu, giơ vươn ba ngón tay lên trịnh trọng nói: “Tôi, Phó Ngộ, xin thề, tuyệt đối không đánh Cận Vũ.”

Tôi híp mắt lại, yếu ớt nói: “Hình như vẫn không đáng tin cậy cho lắm.”

Phó Ngộ trừng mắt nhìn, thở dài không biết phải làm sao: “Lần đầu tiên đó là chuyện ngoài ý muốn nha. Em uống rượu, mắng chửi người thực sự quá độc ác, muốn gán tội cho người khác thì sợ gì không có lý do. Em không thể yêu cầu anh không đánh trả khi bị người xa lạ mắng chửi chứ?”

“Không đúng! Còn có lần thứ hai!” Tôi thấp giọng nói: “Cửa hàng Nhật Bản.”

Phó Ngộ suy nghĩ rồi mỉm cười: “Em nói đôi tình nhân kia à, bọn họ đã chen hàng rồi còn đẩy nhân viên phục vụ, đúng là thiếu văn hóa!”

Tôi nhíu mày nghe Phó Ngộ diễn tả lại việc xấu đôi tình nhân kia làm, còn có thái độ hờ hững của những người xung quanh thì mới tỉnh ngộ.

“Đúng là như vậy đấy, dù sao cũng phải có người đứng ra chứ, anh đánh đấm được thì tại sao lại không đứng ra?” Phó Ngộ không sợ hãi chút nào, nhìn tôi nói: “Nếu em cảm thấy đây là có khuynh hướng bạo lực, thì lần sau có đánh nhau anh tránh để em phải nhìn thấy là được.”

Tôi: “...” Tuy câu cuối cùng kia không đúng cho lắm, nhưng mà quả thật lần đánh nhau này không sai.

Vì thế sau khi suy nghĩ một lúc tôi lại khoa chân múa tay: “Lần sau đánh nhau anh phải gọi em đi cùng. Em mang một chai rượu theo uống xong giúp anh mắng bọn họ, anh nhớ bảo vệ em đó.”

Phó Ngộ bật cười nhét chai nước khoáng vào lòng tôi: “Được thôi, em trốn đằng sau anh muốn mắng thế nào thì mắng thế đó, hứa nhé.”

10

Lúc Phó Ngộ đưa tôi về trong đầu tôi suy nghĩ rất nhiều chuyện.

Vì chuyện xảy ra khi còn bé nên tôi chỉ cảm thấy buồn nôn với đồ ăn, còn các hành vi khác kể cả hôn môi thì đều không có cảm giác, nên chỉ cần không liên quan đến cơm thừa thì không có vấn đề gì cả.

Bình tĩnh đi Cận Vũ, không có chuyện gì cả, có thể vượt qua.

Chai nước khoáng trong tay bị tôi nắm chặt phát ra tiếng động kỳ quái, Phó Ngộ yên lặng cầm lấy tay tôi, tằng hắng một tiếng: “Cầm tay anh này.”

Tôi giật mình, cái chai đang cầm trong tay cũng bị rơi xuống đất lăn đến ven đường.

“Được rồi, bây giờ em chỉ có thể nắm tay anh thôi.” Phó Ngộ xoay người nhặt cái chai lên, giọng điệu hơi mất tự nhiên.

Tôi trừng mắt nhìn, nhưng cũng không giật tay ra, chỉ nói: “Miệng lưỡi trơn tru, có phải anh cũng từng nói với bạn gái cũ như vậy không?”

Phó Ngộ nhìn xuống giải thích: “Bạn gái cũ của anh... thật ra cũng không quá để ý cái này.”

Tôi quay đầu lại nhìn anh, đột nhiên tìm lại được cái cảm giác khi yêu qua mạng lúc trước, dường như tôi lại biến thành một “Kim Long Ngư” yên lặng lắng nghe.

“Anh rất tốt, anh cảm thấy chia tay là tổn thất của cô ấy.” Tôi chậm rãi nói: “Anh tốt bụng lại chính trực, biết trấn an cảm xúc của bạn bè, trừ hơi xúc động với hay ra vẻ thì gần như không có khuyết điểm gì khác.”

Phó Ngộ gãi đầu: “Ngày đó cô ấy đưa hai người bạn đến nói muốn quay lại, toàn nói mấy cái rất là vô lý và khiên cưỡng. Nhưng lần đó không phải là lần đầu tiên, em còn nhớ khi chúng ta yêu qua mạng anh có đặt chữ ký là “chúc em hạnh phúc” không?”

Tôi gật đầu, Phó Ngộ ừ một tiếng rồi thấp giọng nói tiếp: “Cô ấy bắt cá hai tay, sau đó lại chia tay người kia nên mới quay lại tìm anh.”

“Hả? Anh bị lừa tình à?” Tôi hít một hơi khi lạnh, lặng lẽ châm chọc: “Thật thê thảm.”

Phó Ngộ cười cười, vươn tay khoa tay múa chân trước mặt tôi: “Lừa tiền gạt tình đấy, anh bị lừa 5 tháng tiền sinh hoạt phí, ít nhất cũng 5000 tệ.”

Tôi kinh ngạc nói to: “Anh không có đầu óc à? Sao lại để người ta lừa nhiều như vậy!”

Phó Ngộ nghiến răng lúng túng nói: “Anh cảm thấy tiêu tiền cho bạn gái là điều đương nhiên, nếu không thì đâu gọi là “Nợ Nần Chồng Chất” chứ? Cận Vũ, anh thật sự rất ngốc, thật sự.”

Tôi: “...” Thật sự không ngờ tới, cái nickname này lại là văn tả thực


Nhấn để mở bình luận

Kế Hoạch Câu Cá