Kẻ Nào Dám Cướp Người Đàn Ông Của Tôi



Bách Chi Đình dùng lực kéo cánh tay Hạ Lệ ra, sau đó ngồi sang một bên dùng trà, cố gắng tránh xa sự tiếp xúc của Hạ Lệ.
“Em về trước đi, anh cảm thấy hơi mệt, muốn chợp mắt một lát.”
“Vâng!”
Hạ Lệ đơn giản đồng ý.

Bước đầu tiên của kế hoạch đã thành công, anh phải trở về chuẩn bị thật tốt cho các bước tiếp theo.
Anh đỡ Bách Chi Đình nằm xuống, tăng nhiệt độ phòng lên một chút, cẩn thận đắp chăn cho đối phương.
Khi Bách Chi Đình nhắm mắt lại, Hạ Lệ cũng lặng lẽ rời đi.
Đồng hồ ở một góc điểm giờ, Bách Chi Đình mở mắt, tay mò mẫm tìm điện thoại ở bàn cạnh giường.
Anh gọi cho thư ký thân cận nhất của mình, “Thư ký Tề, đến bệnh viện đi.”
Thư ký rất nhanh đã đến, tính ra chưa đầy một giờ.
Theo yêu cầu của Bách Chi Đình là sẽ nhanh chóng giải quyết tiền lương cho người chăm sóc trước đó.

Tiếp theo anh ra lệnh cho thư ký Tề kiểm tra mọi ngóc ngách trong phòng, tất nhiên không tìm thấy người thứ ba.
“Bách tổng, trong phòng chỉ có hai người chúng ta.” Thư ký Tề đứng bên cạnh giường báo cáo.
Bách Chi Đình ngừng ấn huyệt thái dương, nhìn về phía thư ký Tề.
Hành động này khiến thư ký Tề thực sự muốn khua tay trước mặt Bách Chi Đình để xác nhận xem mắt anh có đúng là bị tổn thương hay không.

Bách Chi Đình cứ nhìn hắn chằm chằm như vậy, hắn liền nhớ đến ánh mắt sắc lạnh đầy áp bức của anh khi còn làm việc.
“Cậu đi điều tra người chăm sóc mới của tôi, Hạ Lệ.

Người này là đứa trẻ đến từ cô nhi viện Tinh Tú, năm nay hình như hai mươi bảy tuổi.

Điều tra xem cậu ta có đối tượng yêu đương không, nhân phẩm bản tính thế nào, có tiền án gì không, kết giao với loại bạn bè nào.”
Người chăm sóc cá nhân này cần được điều tra kỹ lưỡng.

Đột nhiên cậu ta xuất hiện, khăng khăng muốn trở thành hộ lý và chỉ là “tình cờ”? Trên đời này làm gì có nhiều sự trùng hợp như vậy, rất nhiều tình huống lại do người ta sắp đặt.
Phải kiểm tra mọi thứ thật rõ ràng, cần biết tất cả về hắn.
Tốt nhất Hạ Lệ đừng gây rắc rối và không đến đây vì sự sai khiến của ai.
“Được.” Thư ký Tề gật đầu rồi lập tức rời đi.
Sau khi rời bệnh viện, Hạ Lệ không quay về ngay mà đi tới chợ ngầm.
Mua một chiếc quần jeans giá năm mươi nhân dân tệ, một áo khoác ngoài hai trăm nhân dân tệ cùng một cái túi dệt.
Sau khi trở về với một túi quần áo lớn chưa quá năm trăm nhân dân tệ, Hạ Lệ vui vẻ bước vào một cửa hàng sang trọng.
Nhân viên trong cửa hàng nhìn qua, đánh giá một lượt liền biết anh là người đàn ông nghèo.

Tất cả những gì anh đang mặc trên người, bao gồm cả tất cũng không quá ba trăm tệ.

Như vậy Hạ Lệ có thể mua nổi một chiếc khăn lụa ở đây sao?
Tất nhiên không có lời chào hay tiếp đón.
Hạ Lệ chọn tới chọn lui, cuối cùng lấy một chiếc khăn quàng cổ và đôi găng tay da hươu.
Nhân viên thấy vậy thì cố tình lau bảng giá rồi đặt trước mặt anh.
Cô ta muốn Hạ Lệ biết rằng đây không phải là chiếc khăn quàng cổ ở khu chợ ngầm, hãy nhìn vào số thập phân đằng sau nó.
“Gói lại, gói thật đẹp vào.” Hạ Lệ không quan tâm nói.
“Thưa anh, chiếc khăn này không phải hai tám tệ, mà là hai vạn tám.

Anh…” Nếu gói xong mà không có tiền để trả, đây chẳng phải khiến bọn họ phải lăn lộn một hồi sao.
Hạ Lệ khinh miệt hừ một tiếng, anh lấy ra một tấm thẻ đen, kẹp giữa hai ngón tay rồi lắc lắc.

Anh nhướng mày nhìn nhân viên như muốn hỏi, chị có biết đây là thẻ đen không?
Nhân viên lập tức tươi cười rạng rỡ, thái độ quay ngoắt 180 độ, nhiệt tình nịnh nọt anh, “Được, được, được.

Tôi sẽ đóng gói cho anh ngay.

Anh ngồi đây một lát, tôi pha cho anh chút cà phê."
Nhân viên vừa nói vừa đưa hai tay định lấy thẻ đen nhưng lại bị Hạ Lệ đột ngột rút lại.

Anh cau mày gõ nhẹ lên tấm thẻ rồi cất đi.
“Tốt nhất vẫn là nên cho tôi đăng ký trả góp.”
Nhân viên ngơ ngác nhìn Hạ Lệ, tấm thẻ này có phải được sơn màu lên không?
Người giàu không chi tiền mà lại muốn trả góp? Đây là cách bọn họ đốt tiền sao?
Buổi tối, Bách Chi Đình trang nhã cầm dao nĩa ăn bít tết, thư ký Tề vẫn luôn đứng bên cạnh, rót cho anh một ly rượu vang đỏ.
“Cô nhi viện Tinh Tú đã được sáp nhập vào mười năm trước, vì vậy có nhiều đứa trẻ đã bị đổi tên.”
Bách Chi Đình uống một ly là đủ, không nên uống thêm nữa, thư ký Tề liền cầm chai rượu ra xa hơn.
“Đổi tên? Có cần thiết vậy không?”
Rất nhiều đứa trẻ ở cô nhi viện không có tên, không có họ hoặc tùy ý lấy họ của viện trưởng hoặc sử dụng một cái tên có ý nghĩa hơn.

Một số khác sẽ để bọn trẻ lấy họ của người bảo trợ để lấy lòng.
“Những đứa trẻ ở cô nhi viện Tinh Tú do nhà họ Bách bảo trợ, vốn chúng mang họ viện trưởng.

Nhưng sau khi viện trưởng qua đời, vùng đất đó bị khai phá, bọn nhỏ đều được đưa đến cô nhi viện công lập.

Theo quy định, bọn trẻ sẽ theo họ Ái.

Có một đứa trẻ tên Ái Lực, khi mười tám tuổi đã rời khỏi cô nhi viện, sau này lại không có tin tức.”
Ái Lực? Cái tên này…
“Không có ảnh cũng không có dữ liệu sao lưu mà đã vội vã sáp nhập.

Vì vậy tôi chưa thể xác định Ái Lực có phải người mà anh đang muốn điều tra hay không.

Khoan đã, Bách tổng, anh không thể uống nữa!”
Thư ký Tề lập tức để chai rượu sang một chỗ khác, Bách Chi Đình đã uống nhiều rồi.
Bách Chi Đình lau khóe miệng, “Vậy đứa nhỏ Ái Lực đó sao rồi?”
“Ái Lực học đại học, nhưng trường không tốt lắm.

Sau khi ra trường, người này sống ở chợ lao động.

Có lần trình báo mất chứng minh nhân dân, về sau đổi tên và không còn thông tin kể từ đó.

Tôi đã lấy ảnh của Hạ Lệ từ hệ thống giám sát của bệnh viện và hỏi thăm qua.

Điều kỳ lạ là Hạ Lệ học và lấy giấy chứng nhận điều dưỡng từ ba tháng trước.

Bệnh viện này cũng là nơi làm việc đầu tiên, nhưng dường như cậu ta chỉ làm trên danh nghĩa mà thôi.

Bách tổng, tôi nghĩ vẫn nên sắp xếp một điều dưỡng có kinh nghiệm để chăm sóc anh tốt hơn.”


Nhấn để mở bình luận

Kẻ Nào Dám Cướp Người Đàn Ông Của Tôi