Kẻ Ngốc Lạnh Lùng (truyện Ngắn)


Cheer trở mình, che mắt nhìn ra ngoài trời, từng dãy sáng le lói lách qua màn cửa, xuyên vào phòng. Dãy nắng vàng ươm như màu sắc ly champagne ngọt ngào.

Lăn người ra khỏi chăn, nhanh chóng thu nhặt quần áo rãi bừa bộn dưới sàn nhà, mặt vào. Người phụ nữ nằm trên giường lúc này cũng lười biếng dụi mắt, cô kéo chăm đắp ngăn ngực để lộ bờ vai trần trắng mịn, mảnh dẻ. Đôi mắt phượng dài với đuôi mắt hơi xếch lên, thoạt nhìn vô cùng mị hoặc, cô nàng chống tay lên gối chăm chú nhìn Cheer lăng xăng mặc quần áo.

Cheer làm vệ sinh cá nhân một cách nhanh chóng, trở lại phòng ngủ, nhanh gọn nói với người phụ nữ trên giường hai tiếng "Tạm biệt" rồi bước tới bàn cầm lấy túi xách, định hướng cửa rời đi.

Người phụ nữ trẻ trung, kiêu hãnh, độ tuổi tầm 25-26 lúc này từ trên giường ngồi dậy nói " Chúng ta hẹn hò đi. Tôi thấy ...tôi và cô rất hợp nhau." Cô gái tin chắc chắn Cheer lẽ đồng ý mà không cần suy nghĩ. Từ trước tới nay chưa người nào có thể từ chối cô, vì cô quá đẹp, thông minh và....thuần thục. Cô hiểu rõ là như thế.

Cheer dừng lại, nhìn về người phụ nữ quyến rũ ở trên giường, cười nửa miệng "Nè! Không nhớ từ đầu chúng ta đã nói rõ rồi sao? Chỉ là bạn tình (tình một đêm) không có gì khác. Đúng là chúng ta rất hòa hợp trong chuyện này (họ ngủ cùng nhau tính đến nay là đêm thứ ba, chưa từng có ai cùng cô lăng lên giường liên tục nhiều lần như vậy) không có nghĩa chúng ta thích hợp để yêu đương."

"Không thử thì làm sao biết hợp hay không hợp. Cô đừng vội vàng kết luận vậy chứ...không tốt đâu."

Cheer bước trở lại giường, giam người phụ nữ phía dưới cánh tay, cuối xuống trêu đùa trên bờ môi cô gái. Đôi môi ấy hé mở như chờ đợi điều gì đó ngọt ngào từ Cheer. Cheer thì thào bởi làn hơi thật nhẹ, chất giọng khàn khàn buổi sáng vừa mê hoặc vừa trêu ngươi "Cô....thích.. tôi...hả?"

Cô gái rướn cổ hôn lên môi Cheer, từng hơi thở bắt đầu hỗn loạn "Thích! Hẹn hò đi."

Cheer cười rồi ngồi dậy khỏi giường một cách dứt khoát "Không cần. Tôi không muốn yêu đương cũng không yêu ai ngoài bản thân mình. Tôi thích sự tự do không rằng buộc, không muốn mỗi ngày phải nhắn tin, gọi điện bla...bla.. để hỏi hoặc trả lời mấy chuyện nhảm nhí như "đã ăn cơm chưa", "hôm nay muốn ăn gì", "đang làm gì"... cô có thừa nhận mấy chuyện đo vô bổ, phiền toái không. Những nhày lễ tết phải đưa họ đi chơi, tặng quà...chán ngắt. Còn nữa, tôi không thích người khác bám dính lấy mình.....cuộc sống như bây giờ không phải tự do tự tại hay sao."

Cheer nói xong một hồi, nhìn vẻ mặt như bị đả kích của người đó mới phì cười rồi kết câu: "Sao hả? Cô thấy chúng ta còn thích hợp không. Tôi chỉ muốn những mối quan hệ đơn giản không rằng buộc, để giải quyết sinh lý. Chấm hết." Yêu đương gì tầm này.!!!!

Cheer thấy mình đã giải thích khá rõ và đầu đủ, cho nên cô quay đầu bước đi. Sau giây phút thẩm thấu, cô gái kia mới tìm lại được ngôn ngữ "Đó là vì cô chưa gặp đúng người thôi."

Cheer không nhìn lại, chỉ phì cười, có người nào có thể thay đổi được sự yêu quý tự do của cô cơ chứ. "Độc lập-tự do-hạnh phúc" muôn năm, tuyên ngôn bất diệt của Cheer trong cuộc đời này.

Cô gái bị Cheer lạnh nhạt bỏ lại trong phòng, lòng hậm hực nhìn ra cánh của vừa mới dóng, trong lòng nghĩ: Những người phán như vậy hay bị nghiệp quật lắm. Cô rất mong nhìn thấy ngày đó.

---

Ann bước vào sảnh công ty vào khoảng thời gian như thường lệ 07:30. Hôm nay, Ann mặt áo sơ mi trắng và chân váy bút chì màu kem, chân đi giày cao gót 3 phần màu đen, bình thường cô Ann đã khá cao rồi, nếu cô mang giàu cao gót cao thêm chút nữa chỉ sợ người khác lúc nói chuyện nhìn lên cô sẽ mỏi cổ.

Ann đi ngang quầy lễ tân, cô ấy lại cười với cô thật tươi "Chào buổi sáng chị Ann! ", Ann cũng mỉm cười rồi gật đầu lại, nhưng Ann thậm chí còn không biết tên cô lễ tân đó. Thật ra cô cũng muốn nói "Chào buổi sáng." "Buổi sáng tốt lành." Hay đơn giản hơn "Xin chào!" Nhưng cô không mở miệng được, chỉ có thể cười một cái đáp lại. Cái não với cái miệng thật tình không chịu hợp tác với nhau chút xíu nào.

Lý do người ta nó cô lạnh lùng cũng có thể từ việc cô ít nói mà ra. Có thể là đúng, đôi khi cô cũng không thích giao tiếp. Có lúc muốn nói cái gì đó, lại không có từ nào để nói. Vốn ngôn ngữ xả giao thật nghèo nàng đến đáng thương.

Trên hành lang dài dẫn tới thang máy, lối đi thường ngày để tới phòng làm việc, đang có một đám đông túm tụm, họ vây thành vòng tròn chắn hết lối đi. Ở trung tâm có tiếng ầm ĩ, một giọng đàn ông hùng hổ, tức giận oang oang cả dãy hành lang. "Mẹ kiếp, bà không có mắt hay sao vậy hả.... làm dơ cả quần áo như thế này, làm sao tôi đi gặp đối tác đây."

Vốn không thích quan tâm chuyện thiên hạ, Ann định vòng qua phía ngoài đám đông tiếp tục đi tới thang máy. Sau đó một giọng phụ nữ khác vang lên, bà ta có vẻ bối rối, giọng run run, cố gắng van nài "Tôi xin lỗi, là do tôi bất cẩn. Để tôi lao sạch cho ông. Sẽ sạch ngay thôi. Tôi xin lỗi"

" Xin lỗi cái gì chứ, xin lỗi là xong sao. Bà có biết cuộc gặp mặt hôm nay của tôi quan trọng như thế nào không. Bây giờ như thế này thì làm sao đây hả. Trời ơi! Bà xin lỗi thì có ít gì.

Ann vất vả chen qua đám người nhiều chuyện hóng hớt xung quanh, nhìn thấy cô lao công đứng khúm núm co người vì sợ hãi, còn gã đàn ông thì không ngừng quát mắng. Ann bước tới bên cạnh cô lao công, nhẹ nhàng hỏi "Cô à, có chuyện gì vậy?"

Ann nhận ra giọng nói của cô lao công, vì mỗi ngày cô ấy đều lau dọn ở đây, sau đó là văn phòng của cô. Vì vậy họ thường xuyên gặp mặt, có thể nói là mỗi ngày, tuy rằng ít trò chuyện. Cô ấy hay vui vẻ hỏi han Ann vài câu, tuổi cũng tầm tuổi mẹ cô. Ann biết cô lao công là người chân chất, thật thà, nếu như có chuyện xích mích thì người gây sự chắc chắn không phải là cổ.

Cô lao công ngắn gọn thuật lại sự việc: Như thường lệ mỗi sáng cô lau sàn ở sảnh, hôm nay cũng vậy, không may khi cô nhúng cây lau nhà vào xô nước, nước trong xô bắn ra ngoài dính vào giày và ống quần của người đàn ông này, không may là ông ta lại mặt quần trắng. chuyện tiếp theo thì Ann đã nghe thấy.

Trong khi cô lao công nói đầu đuôi ngọn nguồn cho Ann nghe thì người đàn ông lại đá vào xô nước một cái mạnh bạo thể hiện sự bực tức của mình, tiếp tục quát: "Cô không có mắt, còn không đem theo lỗ tai hay sao hả. Không làm được thì đừng có đi làm nữa. Người như cô mà công ty cũng mướn là sao......." hắn nói một tràn dài không dứt.

Ông ta đã ồn ào nói nhiều, lại còn nói chuyện khó nghe như vậy làm Ann thật nhứt đầu, Ann mím môi nhìn hắn chầm chầm, thật tình muốn quát vào mặt hắn một trận, kiểu như mấy người nghĩa hiệp trong phim truyền hình Hàn Quốc họ thường làm: "ông tưởng mình đang ở ngoài chợ sao, la lối ầm ĩ như vậy. người khác nhìn vào không biết còn tưởng là ông bán thịt heo nào đó đang rao hàng" cho hắn im miệng. Nhưng thực tế Ann lại không có năng lực đó, thứ nhất cô không biết mắng người; thứ hai âm lượng không đủ lớn, cô chưa từng quát ai bao giờ. Nếu có ai đó làm thay cô thì hay quá.

Cuối cũng vẫn là trung trung thanh âm, trầm nhưng không thấp, nhẹn nhàng nhưng không mềm yếu, Ann cất tiếng:

- Xin lỗi! Tôi thấy ông cứ la lối như vậy cũng không giải quyết được gì, chỉ làm mất hình tượng của mình thêm thôi.

Ann nheo mắt nhìn bảng tên trên ngực trái của hắn ta, tiếp tục nói:

- Trưởng phòng của dự án CNM (dự án chuyên về lĩnh vực mỹ phẩm, cũng là dự án có doanh thu phát triển đúng đầu của cty), trưởng phòng Runrot, ông có thấy nhiều người đang nhìn ông lắm không. Vì một chút chuyện nhỏ mà xấu mặt thì không nên chút nào.

Theo ánh mắt của Ann, Runrot liếc nhìn xung quanh, quả thật có nhiều người đang bu quanh, họ đúng thật đang xì xầm bàn tán cái gì đó, nhưng cơn tức giận vẫn còn, mà giận quá thì mất khôn, Runrot dễ gì bỏ qua:

- Cái gì mà chuyện nhỏ nhặt, bà ta làm dơ quần áo của tôi, làm sao tối có thể đi gặp đối tác được. Đối tác hôm nay rất quan trọng các người có biết không, công ty có thể bị tổn thất nghiêm trọng các người có chịu được trách nhiệm không hả.

- Ông muốn thế nào?

Trước sự hùng hỗ, gầm hét của Runrot, Ann vẫn bình tĩnh mặt không đổi sắc. Đối mặt với sự sắc lạnh của người phụ nữ trước mặt, Runrot thấy mình bị thu nhỏ lại một chút. Ban đầu hắn tính dùng khí thế áp đảo người lao công, hù dọa chủ yếu kiếm chút tiền bồi thường và thị uy, không ngời giữa đường gặp phải kẻ phá đám "cứng cựa" như vậy. Giọng hắn hòa hõan, bắt đầu chuyển qua xu hướng đàm phán.

- Bồi thường tiền quần áo là được, còn lại tôi cũng không truy cứu bà ta.

Ann cong khóe môi cười như không cười, nói:

- À! Làm vị trí trưởng phòng lại không đủ tiền chi trả một bộ quần áo. Tôi thấy ông nên suy nghĩ nghĩ việc ở đây đi. Tiền lương quá thấp sao?

- Cô!!!!

- Còn nữa, tôi có thấy ngoài kia có để bảng "khu vực lau dọn, vui lòng đi đường khác", ông đang ngang mà không nhìn thấy sao? hay là.... đọc mà không hiểu.

Mọi người đồng loạt nhìn theo hướng ánh mắt Ann, tấm biển thông báo quả thật nằm chành ành ở đó, chữ rất to và rõ. Tiếp theo mọi ánh mắt đổ dồn vào Runrot: Mắt ông bị đui sao?

- Nếu như đã có thông báo mà ông còn cố ý đi vào đây, thì người nên khiếu nại là cô ấy mới phải. Còn chỗ ướt ở đây (Ann chỉ tay vào ống quần Runrot) vừa nãy tôi thấy là do ông tự làm mà.

Ann nói tới đây, đám người buôn dưa xung quanh, lấy tay che miệng lén cười, đúng là quả báo, "bắt không được con gà còn bị mất nắm thốc", đáng đời.

Cheer xuống taxi đi vào công ty từ sảnh, thay vì bình thường cô sẽ lên sàn làm việc trực tiếp từ hầm xe, nhưng tối hôm qua đi cùng cô gái tới khách sạn, xe vẫn còn nằm ở bar. Bước tới khu vực hành lang, thấy đám đông tụ tập, co tay nhìn đồng hồ, thấy thời gian còn sớm, Cheer lách vào trong coi náo nhiệt.

Runrot bị Ann nói tới cứng họng, không còn lý lẽ đáp trả, trái lại còn bị bẻ mặt trước đám đông, thẹn quá hóa giận, hắn sấn tới một bước, còn lớn tiếng quát cốt để Ann sợ hãi, thấy khó lùi bước:

- Cô là ai mà nhiều chuyện xen vào chuyện của tôi chứ. Chuyện của tôi và bà ta, chúng tôi sẽ tự giải quyết. Cô biến đi. Đừng có nhiều chuyện.

Ann không thích bị người lạ tiếp xúc gần, cho nên khi Runrot bước tới, cô liền vô thức lùi một bước, gót giày vấp phải cây lau nhà nằm trên mặt sàn, mất thế Ann ngã ngửa về phía sau.

Nhiều người xung quanh há hốc, người thì kêu, người thì hét:

- A!

- Coi chừng!

- Cẩn thận!

Có người còn không dám nhìn nên đã nhắm mắt hoặc lấy tay che mặt.

Ann thì đang trên đường tiếp đất.

Cheer chen chân qua được đám đông để vào trong, chưa kịp biết sự tình là chuyện quái gì thì lại thấy cảnh Ann vấp chân sắp té.

Kể từ lúc xảy ra chuyện ở thang máy hôm nọ, hầu như họ cũng không gặp nhau. Đúng như Thor nói, không đi tới chỗ Ann thì có làm cả năm cũng không biết cô ấy là ai. Vì Ann ít ra khỏi phòng làm việc, không tương tác với người mới, với đồng nghiệp cũ cũng rất ít tán gẫu, sống kín tiếng vô cùng. Nhưng ít ra cũng phải nói cảm ơn cô một tiếng chứ, dù gì cô cũng ẩm cô ấy chạy thụt mạng mà.

Còn chưa kịp thở, Cheer phải sải thêm hai bước thật dài bước tới đỡ Ann. Một tay cô giữ eo, một tay ôm ngang vai kéo Ann vào lòng. Lập tức, Cheer cảm nhận được một hương thơm ập vào mũi mình.

Mùi hương ....dễ chịu quá.

Nhưng người thì có vẻ hơi gầy.

Cheer cuối xuống nhìn gương mặt tái xanh vì hốt hoảng hỏi:

- Không sao chứ!

- Không sao. Cảm ơn!

Ann lúng túng rời khỏi tay Cheer. Sau khi Ann đứng đàng hoàng, Cheer bắt đầu quay ra tính sổ với tên kia, người của cô cũng dám ức hiếp sao......Ý Cheer là người cô quản lý.

- Nè!. Ông có phải là đàn ông không vậy, cả phụ nữ cũng ức hiếp sao. Sao không về nhà ức hiếp vợ của ông đi.

Runrot tức điên người, là ai ức hiếp ai chứ, hắn còn chưa có làm gì nữa mà, cùng lắm chỉ lớn tiếng mấy câu. Ngày gì mà xui tận mạng, chỉ định kiếm chút tiền, thị chút uy, ngờ đâu gặp một ả "luật sư công sở" chấp vấn hắn đến nỗi có miệng mà không thể đáp trả. Bây giờ lại lòi ra một ả "má thiên hạ" dạy đời hắn. Đúng là ra cửa bước chân trái, đi đường gặp chó mực.

Runrot hậm hực:

- Cô là ai chứ, biết cái gì mà xen vào chuyện của người khác. Đi chỗ khác chơi.

Cheer lấy ra tấm thẻ trưởng phòng của mình đưa trước mặt Runrot; mặt hinh hỉnh:

- Người đó là nhân viên của tôi, vậy đủ tư cách chưa.

Không ngờ sau khi hắn xem xong tấm thẻ, lập tức cười ha hả.

- Ha ha, còn tưởng cô là ai, hóa ra chỉ là trưởng phòng của một dự án nhỏ như cái móng tay. Mỗi năm tổng kết chỉ sợ phải mang áo lặng xuống tận đáy mới thấy thành tích của các người ở đâu. Thay vì xen vào chuyện của người khác, thì dành hơi sức đó nỗ lực chút đi hả. Không cùng đẳng cấp, có tư cách nói chuyện với tôi sao.

Runrot vừa nói vừa vỗ vỗ vai Cheer động viên, sự động viên vô cùng giả trân.

Hắn nói như vậy khác nào vả thẳng vào mặt Cheer, mặt dù cô vào quản lý dự án này chưa lâu, nhưng thành tích thì cô phải nói, đúng y như hắn nói vậy. Trước nay cô thấy chuyện này cũng bình thường, dù sao cô cũng không định sẽ làm ở đây lâu. Làm công ăn lương, chơi đùa mấy tháng, thấy chán thì nghỉ việc.

Nhưng hôm nay, cái vả mặt này đã thay đổi suy nghĩ của Cheer. Cô làm người từ trước tới giờ chưa hề bị người khác coi thường. Ở mọi nơi, đều là người khác ngước lên để chào hỏi cô. Vậy mà hiện tại, tên khốn kiếp đó sỉ nhục cô trước đám đông. Cả việc bảo vệ nhân viên của mình cũng không xong.

Được! Cho dù là làm sếp một ngày, một tháng hay một năm, Cô cũng phải làm sếp của dự án xuất sắc nhất.

- Có chuyện gì mà tập trung ồn ào như vậy.

Bảo an của toà nhà tới. Là cô lễ tân đã gọi họ khi thấy Ann tranh cãi với Runrot, cô sợ Ann bị người ta ức hiếp, chị ấy hiền lành như vậy sao cãi lại người khác. Chỉ sợ tên trưởng phòng kia hét lên một cái chỉ liền khóc.

- À! không có chuyện gì. Chúng tôi giải quyết xong rồi. Chỉ là hiểu lầm.

Runrot không muốn tiếp tục dính vào hai người bọn họ, hắn hiện tại yếu thế. Trước khi đi còn cố giữ lại chút thể diện, tỏ ra là người rộng lượng:

- Lần này tôi không tính toán với các người.

Runrot nhìn lần lượt Cheer, Ann, cuối cùng khó chịu nhìn người lao công, cô ấy liền sợ hãi khum vai cuối mặt. Ann nói với người lao công:

- Có chuyện gì cô cứ nói với công đoàn, đừng sợ. Cũng có thể tìm tôi, tôi sẽ làm chứng cho cô.

Runrot hậm hực phũi tay bỏ đi, không còn chuyện gì mọi người cũng nhanh chống giải tán.

Cheer siết chặt lòng bàn tay nhìn theo bóng lưng Runrot "Nubakachi!!!" một lời cảnh báo nguy hiểm.

Khi đã ở trong thang máy, Ann nhắm mắt định thần, cảm thấy bàn tay mình vẫn còn lạnh toát, . Theo tính khí bình thường thì những chuyện như vừa rồi cô sẽ không quan tâm đến, vì cô rất sợ những tiếng la hét. Thậm chí không dám đứng phát biểu trước đám đông nữa.

-----

Lúc còn rất nhỏ, đứa bé gái ba bốn tuổi, thân hình gầy gò xanh xao, quần áo lem luốc, bị vây quanh bởi những đứa trẻ khác. Bọn trẻ đó cười nhạo, mắng chửi cô bé. Nó rất sợ. Có khi nó còn bị bọn trẻ đó đánh. Ba mẹ Ann đến với nhau khi ông đã có gia đình, ông luôn nói cuộc hôn nhân của ông với người vợ hiện tại là cuộc hôn nhân thương mại, còn về phần mình ông không hề có tình cảm gì với người đó cả. Mặc dù vậy trong con mắt người đời mẹ Ann vẫn bị xem là kể thứ ba, hồ ly tinh, cô bị coi là "Đồ con rơi", đám trẻ cùng thôn ghét bỏ và ăn hiếp cô. Cô vô duyên vô cớ bị đánh là điều bình thường vì con người ta vốn tự cho mình cái quyền trừng trị điều họ cho là xấu xa.

Nó co hai tay sát vào thân người, đưa lưng ra chịu những đòn đau, bàn tay bịt chặt hai tai để không còn nghe thấy những âm thanh kia nữa. Lúc đó nó ước gì sẽ xuất hiện một ai đó cứu giúp nó....nhưng....suốt tuổi thơ......nó luôn một mình bị ức hiếp. Nó cảm thấy cuộc đời thật xấu xa và không công bằng. Vì sao người tốt, kẻ yếu sẽ luôn bị ức hiếp và chịu đau khổ. Vì sao con người không thể sống cùng tôn trọng lẫn nhau.


Có thể vì vậy mà Ann cảm nhận được cảm giác của cô lao công, hoảng loạn, rối bời, sợ hãi, nhỏ bé, lẻ loi....

Cheer cùng đứng trong thang máy, im lặng như tờ. Thật không hiểu, vừa rồi không phải cô vừa giúp chị ấy hay sao. Cũng phải nói cái gì đó đi chứ. Được rồi, thì không cần cảm ơn, chào hỏi một tiếng cũng nên làm. Chị đâu thể coi tôi như người xa lạ như vậy được. Có phải chỉ số EQ quá thấp rồi không???

Chỉ cần Ann chủ động nói chuyện với Cheer, cô ấy liền trở thành một người cởi mở ngay thôi. Chỉ là tính tự cao quá lớn nên Cheer mới không muốn bắt chuyện trước.

Có lúc Cheer chủ động cười chào Ann. Ann lịch sự mím môi đáp lại, rồi cô nhìn thấy thứ trên cổ áo Cheer. Phân vân không biết có nên nói cho cô ấy biết điều đó hay không. Hay để cô ấy tự phát hiện, hoặc là một người nào khác cũng sẽ nói cho cô ấy biết. Mãi đắn đo mà Ann không biết đã nhìn Cheer hơi lâu, đúng hơn là nhìn vào vật ở cổ áo.

Thấy Ann nhìn mình hơi lâu, miệng thì cứ mím lại hai ba lần như muốn nói cái gì rồi lại thôi. Cheer cười thầm. Muốn nói cảm ơn tôi chứ gì. Nói đi, tôi không ngại đâu. Ngoài ra, cô còn soạn sẵn vài câu diễn văn để đáp lại Chuyện đó có gì đâu, gặp cảnh bất bình ra tay tương trợ thôi. Chị không cần cảm kích. Ha ha.

Hình như Ann đắng đo hơi lâu thì phải, Cheer sốt ruột đợi Ann mở miệng.

"Ting"

Thang máy dừng lại, cứ thế Ann bước ra, Cheer liền một bước ngay phía sau, hơi thất vọng. Nói một tiếng cảm ơn bộ tốn kém lắm hả.

Bước tới cửa văn phòng, đặt tay lên nắm cửa, chần chừ một chút, Ann quay lưng lại đối diện Cheer. Thấy Ann quay lại Cheer lập tức cười, nụ cười này tôi chuẩn bị sẵn từ nãy giờ.

Ann chỉ tay vào cổ áo, nói nhỏ giọng "Cô chưa tháo mạc!"

"Hả!" Cheer nghe không rõ, chị ấy nói cái quái gì vậy, còn nói nhỏ nữa chứ, quan trọng hơn là nó có phải câu cô muốn nghe đâu.

Ann lập lại, lần này nói lớn hơn một chút "Cô chưa tháo mạc áo! Ở chỗ cổ áo!"

Câu nói lần này đã rất rõ ràng, "Mạc áo?" Cheer lập tức với tay ra phía sau cổ áo mò tìm cái mạc rồi bứt nó ra "Sh*t" Hồi sáng cô đã không về nhà, chỉ ghé shop mua bộ quần áo mới thay vào rồi chạy tới công ty luôn.

"Cảm ơn!"

"...." Ann mỉm môi nhẹ ý nói "không có chi" rồi đẩy cửa bước vào phòng.

Ơ! Sao rốt cuộc mình lại là người phải nói cảm ơn vậy!!!!????? Cheer bàng hoàng


Nhấn để mở bình luận

Kẻ Ngốc Lạnh Lùng (truyện Ngắn)