Kẻ Thứ Ba... Liệu Có Được Hạnh Phúc [vkook][chuyển Ver]


Sau một tuần, Chính Quốc được xuất viện về nhà, từ ngày nói hết tình cảm Kim Thái Minh cũng không tới tìm cậu, thầm nghĩ, có lẽ là đã thông suốt, dừng lại đoạn tình cảm không chút kết quả này.

Cậu nào hay biết, đợi khi cậu ngủ, Kim Thái Minh mới lặng lẽ đứng quan sát cậu ngủ từ bên ngoài, căn bản, anh chỉ sợ cậu sẽ khó xử khi gặp mình.










...










- Chính Quốc, anh nghĩ em nên nghỉ ở nhà trước đã, gầy đến vậy, em không sợ ra ngoài sẽ bị gió thổi mất sao? _ Thạc Trân đứng trước bếp nấu thức ăn, miệng không ngừng dặn dò đủ điều.

- Đúng đấy, Chính Quốc, công việc ở quán cafe tôi cũng nghỉ rồi, Hạo Thạc không muốn tôi đi làm nữa, nói tôi phải ở nhà ôn bài vở, năm sau phải thi vào đại học, sau này tới chỗ anh ấy làm việc. Cậu đi làm ở đó một mình chắc buồn lắm đó. _ Phác Chí Mẫn ngồi bên cạnh cũng thêm một câu.

- Ở nhà một mình cũng buồn lắm... _ Cậu thở dài.

- Gì chứ? Em không hiểu được nỗi của những người suốt ngày phải vùi mình trong công việc như anh đâu. Em cứ ở nhà nghỉ cho khỏe đi, không phải Kim Thái Hanh đưa em thẻ ngân hàng sao? Em cứ quẹt thẻ cho thoải mái đi. Chẳng qua anh cũng không liên lạc được với cậu ta, nếu không anh đã thay em xả hận rồi, dám để em bơ vơ bên ngoài sao? _ Về việc Kim Thái Hanh đang sống cùng Trịnh Thiên Mỹ, ngoài Điền Chính Quốc, Kim Thái Minh và Kim Nam Tuấn ra, không ai biết đến chuyện này. Ban đầu là Kim Thạc Trân hỏi lí do tại sao cậu lại bị nhiễm lạnh nặng như vậy, Chính Quốc đã nói rằng mình tới thăm Kim Thái Hanh mà không thông báo trước, kết quả tới Mĩ không biết địa chỉ của hắn mà loanh quanh tìm khắp Washington nên mới như vậy. Nhưng cả cậu và Thạc Trân đều không chú ý đến việc, cậu có thể tìm tới chủ sở chính của Kim thị ở châu Mĩ để hỏi về hắn.

- Chính Quốc à, Thạc Trân cũng nói tôi biết chuyện của cậu rồi, trước đây tôi cứ nghĩ cậu và Kim Thái Minh là một cặp, không ngờ rằng... Mà vị kia nhà cậu cũng thật quá đáng, tôi nghĩ cậu nên nghe theo Thạc Trân ca đi... Tôi mà như cậu, đã bỏ đi luôn rồi... Hắn ta không phải lúc nào cũng...ờm... Theo lời Thạc Trân ca thì cậu thường xuyên nằm viện cũng chỉ vì liên quan đến hắn ta.

- Không như mọi nghĩ đâu... _ Cậu lắc đầu phủ nhận.

- Sao lại không như bọn anh nghĩ chứ? Thôi được rồi, mau nếm thử món anh nấu, xem có phải đã tiến bộ hơn trước hay không? _ Thạc Trân lần lượt mang từng đĩa thức ăn đặt lên bàn, vẻ mặt tươi rói hớn hở.

- Thạc Trân ca, ngửi mùi rất thơm nha. _ Chí Mẫn xuýt xoa.

- Nếm thử đi nào, haha, trình độ nấu ăn của anh đây chỉ có tiến không có lùi đâu.

- Anh tự tin vậy??? Em có nên gọi xe cứu thương trước hay không??? _ Chí Mẫn trề môi, gắp ngay thức ăn nếm thử khuôn mặt giả vờ tỏ ra lo lắng chần chừ.

- Thôi đi, không phải ngày hôm qua cậu cũng ăn thức ăn do tôi nấu sao? _ Kim Thạc Trân nheo mắt, gằn giọng nhìn về chỗ Chí Mẫn đang ngồi.

- Ơ, em chỉ đùa chút thôi mà, anh cũng hẹp hòi quá rồi đó. Nào, Chính Quốc, ăn thử những món này đi, ăn nhiều vào, cậu gầy quá. Thạc Trân ca dạo này tay nghề nâng cao, có lẽ sắp nghỉ về chăm chồng con rồi cũng nên... _ Chí Mẫn gắp thức ăn vào bát của Chính Quốc, mồm miệng vẫn tiếp tục trêu chọc Thạc Trân.

- Đúng rồi, theo tôi biết thì cậu cũng sắp về chăm chồng con đấy, thật là, lâu chưa bị ăn đòn đúng không? _ Thạc Trân đặt đĩa thức ăn cuối cùng lên bàn, theo đó cũng kéo ghế ngồi xuống.

- Chính Quốc, em nên ăn nhiều vào, toàn bộ đống này anh đặc biệt nấu vì em đó...haha _ Thạc Trân cười toe toét, Phác Chí Mẫn một bên nhìn sang với ánh mắt khinh bỉ.

- Thạc Trân, Chí Mẫn cảm ơn hai người rất nhiều... _ Chính Quốc cảm kích, lòng bỗng chốc ấm áp hẳn, một cảm giác gia đình đã từ lâu bị mất đi, nay được gợi lại, khiến cậu không kìm được sụt sịt mấy tiếng.

- Thôi nào, cần gì phải như vậy chứ, chúng ta đều có điểm chung, làm anh em của nhau, quan tâm chăm sóc nhau là quá bình thường... _ Thạc Trân vỗ vai cậu.

- Đúng vậy, Chính Quốc à, tuy thời gian tôi quen cậu không lâu giống như Thạc Trân, nhưng tôi cũng đối với cậu giống như Thạc Trân vậy, mau ăn đi, không nên phụ lòng Thạc Trân ca a...










...











Bên kia Trái Đất, sau trận hoan ái, Kim Thái Hanh âm trầm đứng ngoài ban công phòng ngủ, chậm rãi nhả ra làn khói thuốc mờ ảo. Tâm trí hắn hôm nay lại luôn suy nghĩ về Điền Chính Quốc, ngày hôm qua, Trịnh Thiên Mỹ đã ngỏ ý muốn hắn li hôn với cậu. Nếu như là trước đây, hắn đã không do dự mà sẽ tìm luật sư giải quyết vấn đề này ngay từ lúc bắt đầu sống cùng Trịnh Thiên Mỹ rồi, còn hiện tại, hắn đã do dự... Do dự chuyện li hôn với Điền Chính Quốc...

Từ ban công, hắn nhìn mãi vào gốc cây bên đường, nơi mà Điền Chính Quốc đã ngồi đợi hắn gần một ngày trời trong cái lạnh băng giá mà lòng hắn chợt đau, hắn vẫn chưa quyết định được chuyện li hôn, cũng như vẫn chưa hiểu được bản thân gần đây.

Những chuyện này, có lẽ là do tính chiếm hữu của hắn quá cao, khi li hôn Chính Quốc có thể sẽ ở bên em trai hắn? Hay, trong lòng hắn hiện tại vốn đã không nỡ làm việc này? Hắn không biết được, để rồi sau này, chính hắn sẽ phải đau khổ hối hận...


Nhấn để mở bình luận

Kẻ Thứ Ba... Liệu Có Được Hạnh Phúc [vkook][chuyển Ver]