Kẻ Thứ Ba... Liệu Có Được Hạnh Phúc [vkook][chuyển Ver]


Cả bốn người cùng đi vào đại sảnh, người làm nhanh chân đi vào thông báo, ngay sau đó Kim phu nhân và Kim lão gia từ trên lầu đi xuống tươi cười chào đón cô bạn gái của con trai họ.

- Con chào ba mẹ. _ Chính Quốc cúi đầu chào.

- Cháu chào hai bác ạ. _ Tạ Nhã Ân lễ phép chào hỏi.

- Bà mẹ, đây là Nhã Ân, bọn con đang... _ Kim Thái Minh cũng đi tới giới thiệu nhưng mà đã bị Kim phu nhân cướp mất lời.

- Hai đứa đang quen nhau chứ gì? Thằng bé này, mãi mới có một mối quan hệ nghiêm túc, mẹ mừng lắm. A, Nhã Ân à, hai đứa vẫn tiến triển tốt đó chứ hả?

Hỏi tới vấn đề này Tạ Nhã Ân chỉ đỏ mặt khẽ gật đầu dạ một câu.

- Tốt tốt... Nào, Nhã Ân, mau lại đây ngồi đi... Cháu mới về nước đúng không, kể bác nghe cuộc sống xa nhà của cháu nào... _ Kim phu nhân nắm tay Tạ Nhã Ân tới bên bàn tiếp khách nói chuyện, hoàn toàn không để ý tới Điền Chính Quốc cũng vừa vào cùng vẫn đang đứng ngoài sảnh lớn.

- Chính Quốc à, tới rồi sao? Mau vào trong ngồi cho ấm đi con, bên ngoài rất lạnh. Mau mau mau, chị Lý, mau pha lại trà đi _ Kim Thái Phong từ trước đến nay vẫn đối với Điền Chính Quốc đặc biệt tốt, coi cậu như con đẻ, chỉ thiếu, Điền Chính Quốc từ nhỏ vẫn chỉ sống một mình ở nước ngoài, rất ít khi gặp được ông, nhưng không vì thế mà Điền Chính Quốc cảm thấy đối với người có cảm xúc xa lạ, khó gần, chính là, coi ông như người thân của mình. Đặc biệt biết ơn sự quan tâm nuôi dưỡng của ông, từ bé đến lớn, không một chút đòi hỏi thứ gì, tập trung học tập.

- Thái Hanh, vấn đề hạng mục ở Mỹ, ta thấy còn cũng đã giải quyết xong lâu rồi, cứ để người bên đó xử lý vấn đề nhỏ đi, hiện tại, còn chỉ cần quản lý trụ sở chính là được. Đã lập gia đình rồi mà quanh năm suốt tháng ở bên nước ngoài thì còn coi được sao?

Nghe Kim Thái Phong nói tới đây, Điền Chính Quốc khẽ nhìn về phía Kim Thái Hanh đang im lăng nghệ, trong lòng khẽ lo lắng vô cớ.

- À còn nữa, Thái Minh... _ Bất chợt ông nhắc tới khiến Kim Thái Minh đang chìm trong một đống suy nghĩ của bản thân, hồn lơ lửng bị lôi trở lại.

- Có chuyện gì sao ba?

- Con cũng nên chỉnh đốn lại tác phong làm việc đi, những lúc con chăm lo tới trường ba không nói, đằng này cứ hay lêu lổng ở mấy cái quán bar đó là sao?

- Ba à, con cũng tới Kim bang mà. Anh cả mấy tháng trời ở nước ngoài, Kim bang do con xử lý rất mệt mỏi, hiện tại anh cả về rồi, ba nên cho con nghỉ ngơi chứ.

- Không phải còn thuộc hạ giúp con sao? _ Ông nhướng mày, đối với Kim Thái Minh ông luôn biết rõ, anh chưa từng muốn quản lý Kim thị hay Kim bang, nhiều lần nài nỉ ông chỉ muốn kinh doanh nhà hàng hay quán bar gì đó tiêu khiển chút ít. Gia sản Kim gia khổng lồ như vậy, anh một chút cũng không muốn động vào, chỉ thích hàng ngày lượn lờ khắp nơi, vui chơi cả ngày. Như vậy, ông mới yên tâm giao phần lớn cổ phần cùng Kim bang cho Kim Thái Hanh toàn quyền nắm hết, vì ông biết giữa hai người sẽ không xảy ra tranh chấp, nhưng không phải vì thế mà ông thả cho Kim Thái Minh hàng ngày như ý muốn, lêu lổng cả ngày không quan tâm gì tới công việc.

- Ba à, Thái Minh dù sao cũng vất vả mấy tháng nay, cứ để nó nghỉ cho thoải mái trước, dù sao cũng vừa có bạn gái, tốt nhất, để bọn họ nhiều có nhiều thời gian bên nhau hơn cũng tốt.

- Vậy thì cứ như con mong muốn đi. Chị Trương, bữa tối đã chuẩn bị xong chưa vậy?

- Lão gia, bữa tối vừa chuẩn bị xong, mời mọi người tới dùng bữa.

Kim Thái Phong gật đầu hài lòng, bắt đầu đứng dậy.

- Chính Quốc, ba đã dặn kĩ người làm nấu thật nhiều món ăn truyền thống, lâu như vậy ở nơi xứ người, chắc chắn đã quên hết mùi vị quê hương rồi. _ Ông cực kì vui vẻ quàng vai Chính Quốc tới phòng ăn, căn phòng hiện giờ tràn ngập mùi thức ăn ngon.

Quả thực, nếu nghĩ lại, vào ngày này hàng năm, bữa tối ngày tết, cậu vẫn như ngày thường, tan học, sẽ trở về nhà, tắm rửa, lẳng lặng nấu cho mình tô mì, rồi vừa ăn vừa xem TV, đôi lúc TV sẽ chiếu chương trình về ngày tết âm lịch. Cũng chỉ có thể tưởng tượng trong kí ức ít ỏi về bữa ăn ngày tết thuở nhỏ. Ở Úc có vài nhà hàng món Trung, nhưng người ngoại trừ liên quan tới học hành thì chẳng bao giờ để ý thế giới xung quanh như cậu không quan tâm nhiều. Tiết kiệm là thượng sách. Đêm giao thừa mặc dù đã được ăn những món ăn truyền thống nhưng làm sau có thể ăn hết tất cả trong một bữa ăn chứ?

- Ba à, con... _ Chính Quốc xúc động, đôi mắt vì hạnh phúc mà dần mờ đi trong nước mắt.

- Nào, chúng ta là gia đình của con mà, màu vào bàn đi, thức ăn sẽ nguội mất...

Kim Thái Hanh lẳng lặng quan sát từ nãy, đứng dậy dắt tay cậu tới bàn ăn.

Dù chỉ là khoảnh khắc nhỏ, nhưng Điền Chính Quốc chỉ có thể tự dặn mình, đây chỉ là ảo giác.










...










Bữa ăn kết thúc, Kim Thái Hanh cùng Kim Thái Phong lại như mắc bệnh, tiếp tục thảo luận chuyện công việc. Tạ Nhã Ân bị Kim phu nhân kéo tới bàn trà tâm sự đến vui vẻ, chỉ có Điền Chính Quốc không có gì để làm, chỉ có thể tới nhà bếp giúp thu dọn bát đĩa, khiến gia nhân mới tới làm ở Kim gia trong đó hốt hoảng một phen, không dám để cậu phụ giúp mình.

Đến cả việc dọn dẹp cũng đã không còn, Điền Chính Quốc định đi loanh quanh một chút, phát hiện Kim Thái Minh đang im lặng ngồi vắt vẻo trên lan can hành lang uống rượu.

- Thái Minh? Là cậu sao?

- Chính Quốc, sao lại ra đây vậy?

- Tôi định đi loanh quanh một chút, không ngờ lại gặp cậu ở đây, sao vậy? Có tâm sự gì hả?

- Có một chút... _ Anh gật đầu.

- Đây là tâm trạng của người mới yêu sao? Cậu có thể rủ Tạ tiểu thư đi chơi mà.

-... _ Anh im lặng.

-... _ Cậu nhất thời lại không biết nói gì thêm.

Cùng im lặng một hồi, anh mới mở miệng nói chuyện.

- Tôi không biết bản thân bị sao nữa. Tôi... Cậu thấy Nhã Ân thế nào...?

Chính Quốc gật gù.

- Rất xinh đẹp, rất lịch sự lễ phép, hai người rất xứng đôi...

- Cậu... _ Anh dường như muốn nói gì đó thế nhưng vẫn không thể thành lời, chỉ có thể mấp máy đôi môi. Thật may, ở đây ánh sáng chiếu tới không nhiều, nếu không, Điền Chính Quốc sẽ phải giật mình trước đôi mắt nhuốm đầy ảo não cùng đau khổ đó.

Bật cười trong vô vọng, Kim Thái Minh lại uống một ngụm rượu.

- Cậu thấy chúng tôi rất xứng đôi sao?

- Đúng vậy, tôi không biết cô ấy, nhưng nhìn sơ qua, Tạ tiểu thư là một cô gái rất tốt.




"Nhưng, người tôi yêu vẫn là em, không sao thay đổi được"




Kim Thái Minh không trả lời, Điền Chính Quốc cũng không nói thêm gì nữa, cả hai cùng im lặng, suy nghĩ về vấn đề riêng của bản thân.

- Điền Chính Quốc... _ Không gian im lặng bị phá bỏ khi ở đầu hành lang vắng lên một giọng đàn ông trầm khàn.

- Thái Hanh... _ Nhận ra đó là Kim Thái Hanh, Điền Chính Quốc đáp lại, xoay người hướng hắn đang đi tới.

-...

- Anh... _ Kim Thái Minh nhảy từ lan can xuống.

- Về thôi... _ Hắn không nhiều lời, trực tiếp nói thẳng.

- Đã nói chuyện với ba xong rồi sao? Vậy để em vào chào ba mẹ một tiếng rồi về. _ Điền Chính Quốc nhanh chân theo hành lang, muốn vào trong phòng khách chào tạm biệt Kim Thái Phong và Kim phu nhân nhưng tay bị một lực đạo giữ lại.

- Không cần, tôi đã nói với họ rồi, về thôi...

- Nhưng... _ Điền Chính Quốc không kịp phản ứng.

- Thái Minh, chúc mừng, hai người đẹp đôi đấy, thật khéo chọn người... _ Kim Thái Hanh cười nhạt nói, hắn không có tình cảm với Điền Chính Quốc, nhưng không phải vì thế mà hắn vui vẻ để em trai mình có tình ý với cậu, Điền Chính Quốc lại như có như không đối xử với em trai hắn một loại quan hệ kì lạ, hắn...cảm giác như bị cắm sừng vậy...(??!)

Vừa rồi hắn đi tới thấy cả hai người còn đứng gần bên nhau, ở một nơi vắng vẻ cùng ánh sáng yếu như vậy, ai sẽ nghĩ hai người kia trong sáng chứ, hơn nữa em trai hắn lại có tình cảm không yên phận với Điền Chính Quốc?

Điên thật rồi! Hắn chính là tự thầm mắng chửi bản thân như vậy đấy, nếu hiện tại hắn là đang khó chịu khi nhìn thấy cảnh này, không phải là đang phát điên đảo?

Câu nói của hắn khiến Kim Thái Minh nhất thời không trả lời được.

Kim Thái Hanh không lời nào nữa, thẳng đường kéo tay Điền Chính Quốc ra ngoài...


Nhấn để mở bình luận

Kẻ Thứ Ba... Liệu Có Được Hạnh Phúc [vkook][chuyển Ver]