Khi Thiên Sứ Biết Yêu



CHƯƠNG LMIX : NGOẠI TRUYỆN (2)
TỬ ĐAN VÀ LYN – GẶP EM THẬT XUI XẺO
Làn da trắng mịn,khuôn mặt trái xoan,đôi mắt bán phượng đen láy có tuệ nhãn,đôi môi đỏ mọng ,chiếc mũi thon dài cong vút.Mái tóc dài muợt,dáng người tuy không được xem là hòan hảo thì cũng có thể gọi là đẹp
Đó là những gì người ta nói về tôi!Thực khó chịu,gì chứ?Những từ miêu tả kia thực nghe qua suýt tưởng tôi là thục nữ a.Ây yo,tính cách của tôi thực ra chẳng dịu dàng đâu,nỗi lọan,bướng bỉnh vẫn hợp với tôi hơn hết!
Tôi không như những cô gái khác,ép buộc bản thân,đôi lúc có người
hỏi,tôi không sợ sau này chẳng ai cưới sao?Tôi cười,tôi cần họ hay sao?Hay họ cần tôi!Ha ha,đừng nói giỡn,tôi không cần họ vẫn sống tốt,cảm ơn đã hỏi
Tâm lý học,tôi có hứng thú với nó.Nghĩ thử xem,với khả năng đặc biệt
chính là đọc suy nghĩ người khác,đối với ngành tâm lỳ học,xem ra tôi có vài phần gọi là tài năng.
Mà nhắc tới tâm lý học,tôi lại nhớ tới 1 chuyện đáng hận!
Đại lọai là,lúc ấy tôi đến nhà sách để mua quyển sách ‘Tâm lý đám đông và phân tích cái tôi’.Nó chỉ còn vài quyển mà còn ở tận nửa hòn đảo nếu tính từ nhà tôi đến nhà sách,và thế là tôi phải đi xe buýt khoảng 6 tiếng mới có thể tới nơi
Đến nhà sách,mọi chuyện diễn ra rất bình thừong,tìm-lấy-mua,thế thôi.Nhưng đáng hận nhất chính là,lúc ra về!
Đại loại là nhà sách chật chội,bạn có hiểu cái cảm giác muốn thở cũng khó không ,đến đây rồi biết!Tính tiền xong,bước ra gần tới cửa thì tôi cảm thấy…có 1 vài chỗ nhạy cảm bị đụng vào(ở dưới eo,nếu lấy ví dụ chữ S thì là cong ở cuối),thế là đeo theo tâm trạng khó chịu vì cái nơi loãng khí này,tôi vung 1 cuớc vào người phía sau!
Ai mà biết!Hắn thực ra không đụng vào chỗ nhạy cảm kia,mà là núi sách của hắn!Ây yo,thật thất sách!Thế là,tôi phải cuối đầu nhượng bộ xin lỗi.,rồi còn bù tỗn thất này nọ mà cơ bản là đem cái đống sách kia về khách sạn phòng của hắn
Tôi rất không đồng tình ,nhưng ở đây nhiều người làm chứng rằng hắn là người bị thương tích,tôi là kẻ gây ra,biết làm sao được!
Tên này có vẻ là người ngoại quốc,nhìn sơ qua cũng có thể đóan được.Như mái tóc vàng chóe,da trắng có chút xanh xao,dáng người dong dỏng cao,nhất là cái mũi dài và đôi mắt cứ giương giương nhìn 1 nữ nhân ‘yếu ớt,mỏng manh’ như tôi xách bao nhiêu là đồ vào phòng của hắn
Lúc quay mặt đi,tôi óan than nói 1 câu,hối hận cả đời:”Anh hay thật,dám đưa bản cô nương xách cả 1 núi đồ,hành tôi như thế,có cần tôi đưa tôi gói lại tặng anh không !? ”

Đó là ký ức 3 năm trước của tôi,tức khi tôi học lớp 9!
Giờ nghĩ lại,cũng chỉ cảm thấy…mình dại thật,lúc đó sao không nhờ anh Kim Ngưu đến xách hộ nhỉ!Lại thoáng nghĩ,nếu gặp lại,ta nhất định đọc suy nghĩ của ngươi,tìm điểm yếu của ngươi,hắc hắc!
Chỉ đáng tiếc,tôi không còn nhớ mặt của cái tên đáng ghét ấy nữa,không phải là không muốn nhớ,mà là lúc đó,tôi thực sự chỉ chú ý đến đôi mắt giương giương tự đắc nhìn tôi,thực rất khó chịu,thế là đáp lại hắn 1 ánh mắt như ngọn lửa vĩnh cửu,thực quái dị mà!
“Mạch Nha,con mau xuống ăn nhanh đi,mai còn thức sớm đón Kim Ngưu!”_Từ nhà vọng lên tiếng nói,tôi ngồi ở góc tuờng suy nghĩ bâng quơ vì thế mà ngừng lại,mỉm cười vui vẻ đi xuống
Đúng vậy,ngày mai có thế gặp anh Kim Ngưu rồi!
Nhắc tới anh ấy,lại nghĩ đến cái mối tình quái dị của anh,thế là tôi thoáng chốc vui vẻ,thoáng chốt buồn bã.Bức quá cái mối tình này thực rất trong sáng,thực rất đẹp.Đứa chẳng có tí tâm hồn lãng mạn như tôi có thể nói được như thế cũng hiểu mối tình này ra sao
Nhưng nó rất buồn,vì sao ư?Tử Đan,người anh tôi thích…có bạn trai rồi!
Lại nhắc tới người bạn trai kia,tôi lại cảm thấy rất đáng sợ.Hắn rất đẹp,chỉ là,hắn từng theo đuổi tôi!Tặng hoa,viết thư,tìm cách đứng trước mặt tôi…thực làm tôi cảm thấy cảm xúc dâng trào a!Là cái cảm xúc muốn chạy lên đánh hắn vài phát í!
Con mẹ nó,bà đây thực sự rất muốn cảm động nha!Chỉ là,lúc đó,tại sao ngươi suy nghĩ chuyện khác trong đầu làm gì!
“Ây yo,chỉ cần cưa được cô gái này,xem như tôi nổi tiếng rồi!Nhưng cho dù anh cô ta không phải nhà văn nổi tiếng ,cô ta đẹp thế kia,tôi cũng muốn cưa!”
“Thân hình thật đẹp nha,không biết lớn lên…”
“…”
Ta ớn lạnh,ta muốn đạp,đánh, đá!
Tại sao không nói với Tử Đan?Bức quá đơn giản thế này,cái đứa ngốc đó tuy có vẻ cảm nắng tên đó nhưng,trong suy nghĩ thường xuyên nghĩ đến Kim Ngưu
Tôi không muốn đọc suy nghĩ người ta đâu,chỉ là nó xuất hiện thôi!!!
Thế là,Kim Ngưu về nhà,nói thật sáng hôm sau có vẻ như có cái gì đó theo sau anh,có tiếng người suy nghĩ ở khoảng không trống a!Với lại,cảm nhận từ hơi ấm thì cái thứ đó có vẻ không phải yêu tinh hay quỷ quái đến nhờ
vả!Không phải con người,không phải ma quỷ,vậy là thiên thần à!?
Anh ấy về,được rồi,đến luợt tôi nghĩ xem có nên nói với anh ấy về việc Tử Đan không,chưa kịp suy nghĩ thì có sự cố xảy ra,anh ấy phát hiện rồi!
Tôi có thể khóc không chứ!
Thế là,hôm sau,đến trường cùng anh ấy,nói đơn giản thì là an ủi,nói sâu xa là xem anh ấy có suy nghĩ tiêu cực nào không!Lại chợt phát hiện,thế giới của anh ấy không đến nỗi,ít nhất vẫn có một người bạn,cả vẻ rất rạng rỡ
Chỉ tiếc,nếu lúc đó tôi nhớ ra người bạn đó là ai thì hay biết mấy…Thật xui xẻo…
Lyn,ừm,tên người bạn đó
Đến chiều,tôi chuẩn bị đến 1 tiệc nhỏ của bạn,con mẹ nó chứ,cái khỉ gì vậy!
Chẳng là,lúc nãy Tử Đan về trước nói đợi Minh Khôi đến dự tiệc cùng mình,thế sao giờ cái tên đó lại ở trước mặt tôi!?
Tôi được phép chuồn không?!
Đúng lúc đó,Lyn xuất hiện,cậu ta ấn tượng đàu tiên của tôi là,thật trẻ con,dáng vẻ trẻ con,tính cách trẻ con,bức quá cũng không tệ,chỉ tại tính cách áp luôn vẻ ngòai làm chi.Nhưng mà vào lúc này,hắn là gì cũng đuợc,bạch mã hoàng tử,con cóc cạnh giếng…gì chẳng được!Bám lấy
hắn,kéo hắn đi,so sánh ra dù sao hắn vẫn đỡ hơn cái tên Minh Khôi háo sắc kia,ánh mặt nhìn tôi như con sói a!
Nhưng tôi có biết đâu,mình vừa bám vào 1 đại ma đầu sói xám,bi thảm bi thảm!!!
Hắn cùng tôi đến dự tiệc,lý do thì bảo vệ em gái của bạn,ra tay nghĩa hiệp.Tôi vui vẻ đồng ý,thật ngây thơ mà!
Đi chung với tên Lyn cũng không phải không thú vị,hắn nhìn ngòai có vẻ là người rỗng trí,nhưng thực ra là thủ khoa năm rồi ở trường ĐH a!(Chú thích : năm rồi Kim Ngưu sóai ca du học,vị trí thủ khoa trao tay cho kẻ khác vì thế!)Nên hắn biết rất nhiều thứ,lại đọc rất nhiều sách!Nói chuyện với hắn lộ ra chút vui mừng khác lạ!
Tên Lyn này,ngòai nói về kiến thức,về chuyện đời thì chuyện tìm hiểu đôi bên gì đó đã quẳng sang 1 bên,xem ra có thể làm bạn được a!
Vẫn như cũ,sao tôi ngây thơ thế,sau này vì cái suy nghĩ này mà phải gọi 1 người nào đó là ông xã!
~~
Chúng tôi vẫn như thế,làm bạn,gặp nhau,đa phần thời gian đều nói về sách,kiến thức đời sống,hết!Song,lại rất vui vẻ
Đến hôm đó,trong đêm tối mờ,tôi vừa từ nhà sách về,tâm trạng phi thường vui vẻ thì đột nhiên 1 bóng đèn kéo đến,phi thường nhanh đẩy tôi vào sát tường hành động hung hăng làm bấu chặt tay tôi,mấy quyển sách trên tay rớt xuống vang lên thanh âm phá vỡ mảnh tĩnh lặng
“Cô rốt cuộc muốn gì?Muốn gì đây!”_Bóng đen trong góc tối lớn tiếng nói
“…”_Ai,ai thế?
“Cô,ác độc…”_Giọng nói vẫn không nhỏ lại,nhưng lộ chút bi thương
Tôi thục sự rất muốn biết là tên trời đánh nào,nhưng khổ nỗi suy nghĩ của hắn đều là mấy lời vừa nãy nói với tôi,thực không có manh mối gì
Theo phán đóan tâm lý,người này có mối thù hằn với tôi,giọng nói chút tức giận chút bi thương xem ra tôi đối xử với người này rất tuyệt tình,người này lại có tình cảm với tôi,giọng hung hăng 1 chút xem ra là kẻ ngạo mạn,tính cố chấp,ích kỷ.Tay bấu tay tôi rất chặt xem ra là nam nhân,cao hơn tôi 1 cái đầu.Dựa trên tình hình này tôi không nên nói gì cả,1 hồi sau hắn sẽ thả tôi ra hoặc gần như vậy
Nói chung là tôi hkông tổn thương nhiều,nhưng không có nghĩa không có!
Ừm,bóng đen kia tiếng lại gần tôi,tư từ kề sát mặt mình vào tôi,bộ dạng mờ ám
Đáng sợ!
Lúc này từ đầu ngõ hét lớn 1 tiếng,quay lại bắt gặp Tử Đan,cô ấy nhìn thấy cảnh này bỏ chạy?Vậy suy ra người kia quen với cô ấy,theo ý tứ thì sẽ không hại tôi,vì nếu vậy Tử Đan chắc chắn chạy đến cứu tôi trước tiên
Với lại,trong đầu cô ấy hiện ra ba chữ : “Không thể nào!”
Nối chuỗi suy luận lại nào.Yêu tôi?-Hận tôi?-Quen với Tử Đan-Không có khả năng gây hại cho tôi?
Lập tức nghĩ đền một người
Minh Khôi?Chết tiệt,không xui thế chứ!?
Chưa kịp nghĩ hết,lập tức có 1 luồng gió mạnh bay đến,lực đạo rất mạnh nên theo phản xạ tôi nhắm mắt lại,nghe như tiếng gió xé vang ra,làm tóc tôi bay lên,bóng đen kia rời xa cơ thể tôi ra,có lẽ đã rời đi
“Nghe cho kỹ đây,tuyệt đối nếu còn chuyện này xảy ra,nhất định phải gọi cho anh!”
Giọng nói nhẹ như gió trực tiệo truyền vào tai tôi,cũng như hơi thở gấp gắp của đối phương
Giọng nói có chút quen,nhỉ?!
_ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _ _
Ngoại truyện không dài như lần trước,có lẽ là 2 chương thôi!
Còn về Song Tử,là nữ nha!Nhân vật chính là,2 nam ( =)) )
Song Tử nhà ta thành quả cầu bị ném qua ném lại rồi!Giỡn thôi,rất ngọt ngào!
Dạo này không biết sao bấm dấu nhập cách ô (ở ) không được nên đôi lúc đó xuống nhầm này nọ mong mọi người thông cảm! *cuối đầu


Nhấn để mở bình luận

Khi Thiên Sứ Biết Yêu