Không Gian Độn Hóa Ở Mạt Thế Gian Nan Cầu Sinh



Bướm độc bay quanh quẩn ở bên ngoài cửa sổ, giống như là ruồi nhặng nhiều không đếm xuể đậu trên hố phân, Diệp Phù đeo găng tay và lau dọn sạch sẽ nước từ xác chết của bướm độc ở trên sàn nhà, rồi lại xịt nước khử trùng diệt vi khuẩn và chất làm mát không khí khắp nhà, làm xong những thứ này thì cơ thể đã kiệt sức do hạ đường huyết vì mất máu.

Lòng bàn tay đau nhức như kim châm, còn đi kèm triệu chứng hoa mắt chóng mặt và không có chút sức lực nào, Diệp Phù lấy viên con nhộng giải độ từ trong không gian ra và uống hết.

Người lúc nóng lúc lạnh, Diệp Phù nằm trên giường, mơ mơ hồ hồ nghe thấy một loạt tiếng gõ cửa và tiếng gào khóc, nhưng người cô không có chút sức lực nào, không nhấc nổi người dậy, cổ họng vừa đau lại khô không khốc, như thể bốc ra tia lửa điện, vết thương đau nhức khó chịu, cô hận không thể chặt đứt bàn tay kia đi, Diệp Phù cắn môi, hết lần này đến lần khác tự nói với bản thân là phải giữ tỉnh táo.

Khi cô tỉnh dậy lần nữa thì đã là 5 giờ chiều ngày hôm sau rồi, vết thương ở bàn tay đã đỡ hơn nhiều, sưng tấy cũng đã tiêu, cô lại bôi thuốc mỡ và dùng băng gạc quấn lại.

May mà trước lúc cô hôn mê đã trải sẵn thảm điện, nếu không thì lúc này e là cô đã chết cóng trong lúc hôn mê rồi.

Thấy bụng đói không thể chịu nổi thì trực tiếp lấy một dĩa cơm lúc trước đã chuẩn bị và để ở trong không gian ra, ăn ngấu ăn nghiến như hổ đói, ăn xong mới cảm thấy như thực sự được sống lại.

Kéo cửa sổ ra, khi nhìn thấy bướm độc đậu trên cửa kính, Diệp Phù cảm thấy lạnh hết sống lưng.

Hình dáng cơ thể bướm độc rất to, mặc dù khả năng tấn công cũng bình thường nhưng độc tính thì quá mạnh, Diệp Phù thậm chí còn không dám nghĩ những người ở tầng trên và tầng dưới bây giờ như thế nào, từ lúc tỉnh lại tới bây giờ, cô cảm thấy toàn bộ tòa nhà đều chìm vào yên tĩnh đến lạ thường.

“Cộc cộc cộc…”
Cửa bị gõ mạnh, Diệp Phù đi ra đến phòng khách, đột nhiên lại quay lại phòng ngủ và mặc quần áo bảo hộ lên, trong tay cầm bình xịt côn trùng, lúc này mới đi ra mở cửa.

“Tiểu Diệp, may quá, cậu vẫn còn sống, từ qua đến giờ tới tới gõ cửa nhà cậu bao nhiêu lần rồi mà không nghe thấy cậu có bất cứ động tĩnh nào, tớ sợ là cậu chết rồi.

” Khâu Lan toàn thân trang bị đầy đủ đứng ở ngoài cửa, tay cô ấy cầm ngọn đuốc xua qua xua lại để xua đuổi bướm độc xung quanh, trên đầu còn đội mũ bảo hiểm, sau khi nhìn thấy Diệp Phù, kích động đến mức giọng nói run rẩy.

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa


Nhấn để mở bình luận

Không Gian Độn Hóa Ở Mạt Thế Gian Nan Cầu Sinh