Không Muốn Quên Anh- Vkook


Mỗi ngày quanh quẩn trong căn nhà rộng lớn, thỉnh thoảng lại bắt gặp ánh mắt khác lạ từ mọi người, cậu hiểu rõ họ là đang quan sát xem cậu làm gì rồi báo lại với hắn. Mọi người thật sự rất tốt, bác quản gia, dì giúp việc hay vệ sĩ trong nhà đều quan tâm và bảo vệ cậu. Nhưng những việc làm này chỉ làm cậu cảm thấy ngột ngạt hơn thôi.

Kim Taehyung hôm nay tự tay xuống bếp nấu vài món mà Jungkook thích, biết rằng người kia có thể sẽ không ăn nhưng hắn vẫn nấu bằng cả tâm tư của bản thân, không chỉ có cậu quan tâm đến hắn mà hắn cũng rất quan tâm đến cậu. Jeon Jungkook ngồi một bên nhìn người đang cặm cụi nấu ăn, vết thương trên chân chưa lành nên hắn bảo cậu ngồi đây kẻo vết thương lại chảy máu.

Lúc món ăn được dọn lên bàn cậu chỉ nhìn qua một cái rồi quay mặt đi, không có vẻ gì là muốn thưởng thức, tâm trạng càng tệ hơn khi hắn ngồi xuống đối diện. Gắp một miếng thịt vào bát người nhỏ, cậu ngồi yên không động gì đến miếng thịt đó, thậm chí mọi món ăn trên bàn đều không động vào. Sợ người nhỏ đói hắn liền hạ giọng năn nỉ.

"Ăn một chút đi nhé, không sẽ đói đấy."

"Tôi không đói."

"Em không ăn gì cả ngày nay rồi."

Nghe đến đây cậu quay sang nhìn hắn, miệng nở nụ cười nhạt, phải chi Kim Taehyung biết quan tâm đến cậu sớm hơn một chút thì tốt biết mấy, giờ phút này có phải quá trễ rồi không.

"Đừng quan tâm tôi nữa, xin anh."

Hắn đương nhiên phải quan tâm chứ, rất quan tâm là đằng khác, chỉ là với Jungkook, mọi thứ hắn làm lúc này đều là giả dối. Hắn muốn cậu bình tĩnh nghe mình giải thích dù chỉ một lần cũng được, chỉ khi biết rõ mọi chuyện cả hai mới giải quyết mọi thứ rõ ràng, hiểu lầm sẽ chỉ khiến khoảng cách ngày càng lớn hơn.

Gắp một ít cá vào bát mình, cẩn thận gỡ xương, trước khi đút còn thổi nguội rồi mới đưa đến trước mặt người kia. Cậu nhìn chằm chằm từng hành động ấy, hắn cũng kiên nhẫn chờ cậu há miệng, một lúc sau cậu ngoan ngoãn há miệng ăn hết miếng cá. Cả bữa ăn sau đó đều là Kim Taehyung đút cậu, người nhỏ chỉ cần ngồi yên ăn.

"Taehyung à, chúng ta ly hôn được không?"

Động tác gắp thức ăn dừng lại, đặt đũa sang một bên, hắn ngẩng mặt nhìn thẳng vào mắt cậu, mấy ngày nay hắn đã cố gắng không nhắc gì đến vấn đề này, vì hắn sợ cậu sẽ đòi ly hôn. Cuối cùng thì ngày này cũng tới.

"Em thấy mệt mỏi lắm, mỗi ngày phải đối mặt với nhau như này thật sự rất mệt mỏi."

Sự mệt mỏi về tinh thần đáng sợ hơn mệt mỏi về thể xác gấp trăm lần. Không có hôm nào là nước mắt không rơi, ngay cả cách xưng hô cũng thay đổi loạn xạ, những suy nghĩ tiêu cực luôn hiện hữu trong đầu cậu. Đó là thứ được gọi là tình yêu hay sao?

"Đừng như vậy, anh xin em, anh sai rồi, xin em đừng ly hôn với anh."

Cái sai của Kim Taehyung ở quá khứ là không thể chối cãi, nhưng việc hắn yêu cậu ở hiện tại cũng không thể phủ nhận được.

Nói hắn ích kỉ cũng được, chỉ cần có thể ở bên Jungkook hắn nguyện làm bất cứ điều gì. Nhưng hắn không biết việc ép buộc cậu ở lại chỉ khiến cả hai ngày càng xa cách. Có ai chịu đựng được người mình yêu chỉ xem mình là một kẻ thế thân, có ai chấp nhận được người bên cạnh lúc nào cũng nhớ về người yêu cũ. Jeon Jungkook không phải thánh nhân, cậu là con người, có cảm xúc và biết đau khổ, và sự thật này đã đi quá giới hạn chịu đựng.

Hắn lại khóc nữa rồi, giọt nước mắt của sự hối hận và sợ hãi, hắn biết có khóc bao nhiêu cũng không bù đắp được những tổn thương mà mình đã gây ra. Jungkook không muốn thấy hắn khóc, vì khi đó cậu sẽ đau lòng, lau đi vài giọt nước mắt trên gương mặt người đối diện, sẵn tiện vuốt gọn mái tóc có phần loà xoà kia.

"Đừng như vậy mà Jungkook à."

"Anh thấy đó, chúng ta còn ở bên nhau sẽ chỉ thêm đau khổ thôi. Nỗi đau không giết chết chúng ta bây giờ, nó sẽ gặm nhắm chúng ta từng ngày."

"Anh mặc kệ, đau khổ thế nào cũng được, miễn em ở lại bên anh là đủ rồi."
1

Nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn, lực nắm mỗi lúc một chặt, chặt đến nổi khiến cậu thấy đau. Đáp lại cái nắm tay đó là cái rút tay phũ phàng từ cậu, bàn tay xinh đẹp nhanh chóng rút khỏi tay hắn, giờ có nói gì hắn cũng không chịu hiểu, đành tránh mặt nhau một lúc vậy. Kim Taehyung nhìn người thương quay lưng bỏ đi mà không nói được lời nào.

Gom hết chén đĩa bẩn vào trong, hắn tự mình rửa sạch tất cả, rửa xong lại ngồi trâm ngâm một lúc lâu. Chưa bao giờ hắn cảm thấy chán ghét bản thân như bây giờ. Người duy nhất hắn nghĩ đến lúc này là Min Yoongi.

"Có chuyện gì mà lại gọi tôi?"

"Tôi nên làm thế nào đây?"

"Này Kim Taehyung, có chuyện gì nói tôi nghe, hay là...Jungkook nhớ ra rồi?"

Một khoảng lặng bao trùm lấy hai người đàn ông, gã ngầm hiểu những gì mình nghĩ là đúng, chuyện này không thể giấu mãi được, không sớm thì muộn, thế nên việc Jungkook nhớ ra mọi chuyện chẳng có gì là lạ cả. Thứ gã lo nhất lúc này chính là hắn.

Ngoài gia đình hắn ra thì chỉ có gã là người biết tất cả mọi chuyện của bọn họ. Ngay từ lúc biết lí do hắn chấp nhận hẹn hò gã đã ngăn cản, Hwang Sejeong tổn thương hắn, hắn lại đem tổn thương đó trút lên cậu, như vậy có công bằng hay không. Nhưng gã cũng chỉ là người ngoài cuộc, không thể bắt họ làm theo ý mình, phải hạnh phúc hay đau khổ phụ thuộc vào bọn họ.

Năm đó Kim Taehyung hẹn hò vì cậu có gương mặt giống Hwang Sejeong là thật, một phần nữa là vì nghe được những lời cậu nói lúc say, vậy nên tình cảm khi đó hoàn toàn xuất phát từ sự thương hại.

Kể cả việc cầu hôn là bởi vì nhận được thiệp cưới của Hwang Sejeong, mong muốn quên đi cô ta khiến hắn nảy ra ý định cầu hôn Jungkook.

Có một việc mà hắn không ngờ tới đó là bản thân đã phải lòng người con trai này. Phải, Kim Taehyung thật sự yêu Jeon Jungkook sau một thời gian kết hôn. Chính bởi sự tốt bụng và tính cách hiền hoà đó đã cảm hoá trái tim tổn thương ấy.

Tấm ảnh và vòng tay đúng là kỷ niệm của hắn và Hwang Sejeong, vài ngày trước hôm cậu phát hiện hắn đã nhờ bác quản gia vứt đi hết, những kỷ niệm trong quá khứ sẽ không còn đeo bám hắn nữa, hiện tại và tương lai sẽ chỉ còn hắn và cậu. Không hiểu sao còn sót lại tấm ảnh và chiếc vòng tay đó, có lẽ là do bác quản gia không kiểm tra kỹ càng.

Lúc hắn bỏ ra ngoài nửa đêm đến gặp cô ta cũng là có lí do. Hwang Sejeong không may cưới phải một tên chồng vũ phu, đồng ý là tên đó rất giàu có, nhưng song song với giàu có là con người đáng sợ, sẵn sàng ra tay với vợ mình mỗi khi tức giận. Nhận được cuộc gọi cầu cứu đó hắn mới tức tốc đến gặp cô ta, chẳng lẽ thấy chết lại không cứu. Mọi thứ chỉ dừng lại ở việc giúp đỡ chứ không còn gì khác, ngay sau khi đuổi tên vũ phu đó đi hắn đã nhờ vệ sĩ Ha đưa cô ta về nhà, bản thân đi loanh quanh vì sợ về nhà sẽ lại gây nhau với cậu.

Ngày hắn bỏ cả bữa ăn tối với cậu là do cô ta tìm cách làm phiền, nhờ hắn đưa đến bệnh viện vì hôm qua vừa bị người chồng đó đánh đập, ban đầu hắn không tin cho đến khi nhìn thấy dấu vết bầm tím trên mặt và cả hai cánh tay. Vốn dĩ cả hai đã tách nhau ra trước cửa bệnh viện, bỗng dưng Hwang Sejeong nói muốn đi dạo lần cuối với hắn, nghĩ rằng sau lần này sẽ không còn quan hệ gì với người con gái này nữa nên hắn mới đồng ý.

Cũng vào ngày hôm đó, người con trai mà hắn yêu đã chứng kiến tất cả, tủi thân có, đau lòng có, và thất vọng cũng có. Con người hồn nhiên hay cười ngày trước bị chính hắn đẩy vào hố sâu đau khổ, trên gương mặt xinh đẹp ấy nay chỉ còn nước mắt đau thương.

Kể cả bài hát mà hắn đã hát cho cậu nghe, đó là hắn sáng tác cho riêng chồng nhỏ của mình, thế nhưng Jungkook lại mặc định là dành cho cô gái đó, bởi vậy nên cậu vô cùng căm ghét bài hát đó.

Min Yoongi đã nghe hắn trách móc bản thân không biết bao nhiêu lần, cuộc gọi kéo dài ba mươi phút chỉ toàn là lời xin lỗi dành cho Jeon Jungkook. Nói với gã thì có ích gì, người cần nghe xin lỗi là người khác, thứ duy nhất hắn có thể làm ngay lúc này là chờ đợi sự tha thứ từ cậu.

"Tôi không làm được, tôi không thể ly hôn em ấy, tôi sẽ chết mất."

"Không phải chỉ mình cậu, đưa ra quyết định này chắc hẳn em ấy cũng rất đau."









End chap 45

KMQA có tổng cộng 77 chap, thông tin cực quan trọng đó nha 😁
4

Có nghĩa là còn 32 chap nữa, vậy mọi nguời nghĩ xem trong 32 chap đó sẽ diễn biến thế nào 🤔









4

mith💜


Nhấn để mở bình luận

Không Muốn Quên Anh- Vkook