Không Nên Yêu Đương Cùng Nhà Đầu Tư



Nguyễn Tư Trừng nghĩ, cô có hai giải thưởng, như vậy, dù không làm leader, nhưng một người cấp 6 và một người cấp 7 của tổ anh em "ủng hộ hết mình", đồng ý giúp đỡ, cũng chưa chắc không thể thăng chức.

Rất khó, nhưng không phải là không có cơ hội.

Đồng thời cô cũng cảm thấy bi ai: Sếp của tổ hợp tác hết mình ủng hộ cô, sếp của cô lại không ủng hộ.

…………

Vài ngày sau, Hội nghị thượng đỉnh Trí tuệ nhân tạo Vân Kinh lần thứ x mở kênh bán vé.

Là phúc lợi của nhân viên, Bành Phái cung cấp 100 vé miễn phí.

Vé này tự mua phải 2499 một vé, coder bình thường đương nhiên sẽ không muốn móc ví xuất tiền, nhưng công ty bỏ tiền thì lại khác!

"A a a a a a a!" Chu Thiên Cầu vĩnh viễn tràn đầy năng lượng, "Khách mời có trai đẹp! Có trai đẹp! Phó chủ tịch mới của Dương Thanh! Hình Tiếu Giai, tôi mặc kệ, anh mau giúp tôi cướp vé!" Email nội bộ của công ty nói 4 giờ chiều bắt đầu cướp vé, mỗi người một vé.

Chu Thiên Cầu sợ tay không đủ nhanh, kéo Hình Tiếu Giai cùng tham gia.

Hình Tiếu Giai: "Được rồi..."

Đến 4 giờ, Hình Tiếu Giai liền điên cuồng làm mới trang, thật sự dùng tốc độ tay độc thân 28 năm của mình cướp được một vé!

Còn Nguyễn Tư Trừng, cũng không biết có phải bị khí thế của Hình Tiếu Giai lây nhiễm hay không, cũng cướp được một vé...

…………

Một ngày trước hội nghị, Nguyễn Tư Trừng tan làm gặp mặt bạn học ở Đại học J đến từ Địa Kinh.

Bạn học sau khi tốt nghiệp gia nhập công ty khởi nghiệp, cũng đến tham dự hội nghị AI.

Công ty của họ có một gian hàng, chiều nay đã bố trí xong, cô ấy liền đi ra gặp Nguyễn Tư Trừng.

Bành Phái đương nhiên cũng có gian hàng của công ty, tuy nhiên không liên quan gì đến Nguyễn Tư Trừng, cô đến phòng triển lãm tham quan gian hàng, đến hội trường chính nghe diễn thuyết, là xong việc.

Nguyễn Tư Trừng dẫn bạn học đi ăn cơm, uống rượu, dạo chơi.

Bạn học đi một đường, nhìn đường phố kiến trúc thành phố Vân Kinh và người đi trên đường, kêu lớn: "Quá quê mùa, quá quê mùa! Vân Kinh quá quê mùa! Người Vân Kinh cũng quá quê mùa!" Làm Nguyễn Tư Trừng trúng đạn vô số lần.

Bởi vì ban ngày có buổi báo cáo nên Nguyễn Tư Trừng đi giày cao gót.

Đây là thói quen làm việc của cô.

Coder bình thường không chú ý đến ăn mặc, tuy nhiên chỉ cần phải báo cáo, Nguyễn Tư Trừng sẽ ăn mặc trang điểm, tương đối trang trọng.

Tiễn bạn học về khách sạn giá rẻ bên cạnh khách sạn lớn Vân Kinh nơi tổ chức hội nghị AI, Nguyễn Tư Trừng chân đau, thật sự không đi nổi nữa.

Cũng không biết sao lại thế này, giày càng xịn càng ma sát chân.

Nguyễn Tư Trừng nói: "Bạn yêu ơi, gót chân mình vừa bị trầy, không đi được nữa.

Gọi xe cũng không được, khu nhà mình không cho xe bên ngoài vào, xuống xe phải đi bộ rất lâu.

Mình để giày ở đây trước, sáng mai qua lấy, được không? Ngược lại khách sạn này cách khách sạn lớn Vân Kinh đi bộ bảy tám phút, sáng mai mình cũng phải xuống tàu điện ngầm ở đó."

"Vậy cậu về bằng cách nào?"

"Mình đi dép lê của khách sạn về."

"Được không..."

"Được, dép lê của khách sạn này chất lượng khá tốt."

"Vậy được rồi."

Vì vậy Nguyễn Tư Trừng đi dép lê của khách sạn đi tàu điện ngầm về nhà.

Ngày hôm sau, Nguyễn Tư Trừng dậy sớm, tắm rửa, trang điểm, búi tóc, kéo một chiếc váy, lại lê đôi dép lê đó đi tàu điện ngầm đến khách sạn giá rẻ, chạy vội lên tầng ba, gõ cửa, kêu: "Bạn yêu, mình đến rồi, đến lấy giày, chúng ta cùng đến hội trường nào." Cô đã dán miếng dán vào gót chân, hẳn sẽ không có vấn đề gì nữa.

Đôi giày đó là mới mua, cô rất thích, hợp với chiếc váy trên người.

Kết quả gõ mãi, cánh cửa đó vẫn không nhúc nhích.

"???" Nguyễn Tư Trừng lại đập cửa ầm ầm, mất đến hai ba phút, cuối cùng mới xác định được- bên trong không có người!

Đi đâu rồi...!Nguyễn Tư Trừng lấy điện thoại ra, gọi điện, nhắn tin cho bạn học, nhưng mãi không có hồi âm!

"..." Cô suy nghĩ: không có ủy quyền, lễ tân khách sạn cũng không thể lên mở cửa, thôi vậy, bên cạnh khách sạn lớn Vân Kinh là Quốc Mậu, đến đó lấy một đôi giày đi.

Không ngờ, cái rẻ nhất trong Quốc Mậu cũng phải vài nghìn.

Nhìn thời gian không còn nhiều, Nguyễn Tư Trừng bất lực, lê dép lê đi thẳng đến đó.

Nhanh chóng ký tên, vào hội trường chính, phó thị trưởng nào đó của thành phố Vân Kinh đang phát biểu khai mạc, đại loại như "Đây là chiến lược quốc gia, chính phủ rất coi trọng nghiên cứu cơ sở,
kích thích sáng tạo sức sống, thúc đẩy bồi dưỡng nhân tài..."

Nguyễn Tư Trừng lặng lẽ ngồi xuống hàng cuối.

Vài người xung quanh ngoái cổ nhìn cô, dù sao coder hiếm thấy mỹ nhân, huống chi là người đẹp như vậy.

Hai người đoạt giải Turing đọc diễn văn, một người Hoa kiều Mỹ, một người Ấn Độ.

(*) Giải Turing: là giải thưởng thường niên của Hiệp hội Khoa học Máy tính cho các cá nhân hoặc một tập thể với những đóng góp quan trọng cho cộng đồng khoa học máy tính.

Giải thưởng thường được coi như là giải Nobel cho lĩnh vực khoa học máy tính.

Giải thưởng được đặt theo tên của nhà bác học Alan Turing, nhà toán học người Anh, người được coi là cha đẻ của lý thuyết khoa học máy tính và trí tuệ nhân tạo.

Sau vài vòng, Nguyễn Tư Trừng nhìn thấy đàn anh của cô, đầu bảng khoa máy tính của Đại học P, giá trị nhan sắc cao, Dịch Quân!

Tốt nghiệp tiến sĩ trường danh tiếng nước Mỹ, được chọn vào danh sách Thanh niên ngàn người, trở về Đại học P dạy học, quả thực là một ngôi sao sáng.

Văn vẻ, tao nhã, giảng bài sâu sắc mà sinh động, kim cương độc thân, trong trường có vô số fan nữ.

Khoa trương đến mức nào? Lớp học của Dịch Quân vĩnh viễn không còn chỗ ngồi, còn có không ít học sinh ngồi trên bệ cửa sổ nghe! Trên bục giảng, trước micro có một hàng bút ghi âm, mỗi tiết học đều có thể tìm thấy bản ghi âm trên mạng.



Nhấn để mở bình luận

Không Nên Yêu Đương Cùng Nhà Đầu Tư