Không Thể Hiểu Được


Hứa Thức không hề khoa trương, mặt cô đỏ đến tận cổ rồi.

Cô lập tức cúi đầu xuống, đang nghĩ muốn tìm cớ rời đi một lát, Úc Linh San ở đối diện đã đứng lên.

"Tôi đi lấy canh."

Trước khi Úc Linh San nói câu này hình như còn mỉm cười, Hứa Thức không chắc là mình nhìn có nhìn lầm không nữa.

Chờ đến khi Úc Linh San đã ở trong phòng bếp, Hứa Thức vội vàng chạy vào phòng tắm.

Sau đó cô nhìn mặt mình trong gương, đỏ hết sức.

"Sao tôi lại có thể thích em chứ Hứa Tiểu Chỉ?"

Hứa Thức lấy hai tay làm quạt gió, căn bản không dám nghĩ xem những lời này có ý gì.

Chắc không phải ý kia đâu.

Chắc?

Hứa Thức sờ sờ trán, trong lòng hô cứu mạng.

Chờ cô bình tĩnh lại và đi ra ngoài, Úc Linh San đã mang canh ra rồi, không chỉ thế, cơm cũng đã được xới xong.

Hứa Thức kéo ghế dựa ngồi xuống, nghe Úc Linh San nói: "Con cá này chắc sẽ không chưa chín đi."

Nói xong, cô cầm đũa chọc hai nhát.

Hứa Thức cũng lấy đũa chọc hai nhát, lại nhấc một miếng thịt cá lên.

Mắt thường có thể thấy được tơ máu.

Úc Linh San: "......"

Hứa Thức an ủi: "Chuyện nhỏ, hấp chưa đủ, chắc thêm mười phút nữa là được."

Hứa Thức nói xong liền phải đứng lên, Úc Linh San lập tức chỉ vào cô: "Ngồi xuống."

Hứa Thức ngồi.

Úc Linh San: "Đừng nhúc nhích, tôi sẽ làm."

Hứa Thức mỉm cười.

Úc Linh San nhìn Hứa Thức: "Cười tôi?"

Hứa Thức lập tức lắc đầu.

Như vậy, Úc Linh San liền cầm cá lên, trong miệng còn nhắc mãi, "Làm một bữa cơm cho Hứa Tiểu Chỉ thật không dễ đâu, xú đồ vật cũng không hiếm lạ chút nào."

Nói xong cô liền xoay người đi, để Hứa Thức ngồi cười một mình, căn bản không cho Hứa Thức cơ hội giải thích.

Úc Linh San bỏ cá vào nồi hấp, hẹn giờ xong liền đi ra.

"Buổi trưa em thường ăn cơm ở đâu?" Úc Linh San ngồi xuống hỏi.

Hứa Thức: "Nếu đi làm thì ăn ở nhà ăn của công ty, cuối tuần đều ăn ở nhà."

Úc Linh San hỏi: "Em biết phòng làm việc của tôi ở đâu không?"

Miệng Hứa Thức động hai cái nhưng lại không phát ra tiếng.

"Hm?" Úc Linh San buồn cười: "Vấn đề này khó nói đến vậy à?"

Hứa Thức lắc đầu: "Không phải," cô khẽ hắng giọng: "Em biết."

Úc Linh San: "A ~ đúng là quan tâm tôi thật."

Hứa Thức: "Trong tóm tắt Weibo của chị có."

Tay Úc Linh San chống cằm: "Không phải chứ, trong tóm tắt Weibo của tôi chỉ có một trang web, còn có email làm việc của Đình Đình."

Mấy câu này là Úc Linh San vừa cười vừa nói, cô tựa như biết là làm thế nào Hứa Thức biết, tựa như cũng biết tiếp theo Hứa Thức sẽ nói gì.

Hứa Thức cảm giác được mặt mình đang nóng lên: "Đúng vậy, chính là trang web kia, bên trong có."

Trang web kia cũng không phải vào là thấy được luôn, phải kéo xuống, phía dưới có tóm tắt công ty, lại nhấp vào tóm tắt này, kéo xuống chút nữa, ở tận dưới cùng mới có địa chỉ cụ thể.

Ừ, đúng vậy......

Úc Linh San cười đến càng sâu, Hứa Thức cũng dần căng thẳng lên, cũng đã chuẩn bị xong tinh thần để bị Úc Linh San bắt chẹt, không ngờ Úc Linh San lại chỉ đến đây liền từ bỏ.

"Nơi làm việc của chúng ta ở rất gần nhau." Úc Linh San chỉ nói thế này.

Hứa Thức: "Ừm"

Úc Linh San: "Tôi đây tìm em ăn cơm trưa, em sẽ từ chối tôi sao?"

Hứa Thức nghĩ nghĩ: "Em chỉ có hai tiếng để nghỉ trưa."

Vẻ tươi cười của Úc Linh San trong chớp mắt liền biến mất không còn tăm hơi: "Ồ."

Hứa Thức: "Không phải không phải, ý em là nếu có đủ thời gian, em khẳng định sẽ bồi chị."

Úc Linh San: "Miễn cưỡng thì không cần đâu."

Hứa Thức: "Không miễn cưỡng không miễn cưỡng."

Mười phút đã có thể ăn xong rất nhiều đồ ăn, đây là chỉ Hứa Thức.

Cô vì Úc Linh San mà đã giảm tốc độ đi rất nhiều, nhưng lúc này chén cơm của cô đã thấy đáy, của Úc Linh San lại giống như chỉ vừa mới ăn hai miếng.

Món cá kia lại được lấy ra, Úc Linh San gắp khúc mềm nhất ở giữa đặt vào bát Hứa Thức.

"Khúc này không mặn." Úc Linh San nói.

Hứa Thức mỉm cười: "Món khác cũng ngon, hơi mặn một chút, không ảnh hưởng lắm."

Úc Linh San: "Muộn rồi."

Hứa Thức lại mỉm cười.

Cô tựa như lại có thể dò tới thêm một điểm mấu chốt của Úc Linh San.

Cho dù Hứa Thức lại ăn chậm hơn nữa, cũng vẫn nhanh hơn Úc Linh San rất nhiều, cô để bát cơm và chén canh sang một bên, đặt tay trên mép bàn, xem Úc Linh San ăn.

Vốn đã ăn chậm, lúc này Úc Linh San còn đang cùng con cá của cô phân cao thấp.

Cá mà Úc Linh San mua chính là loại rất nhiều xương, lúc cô chọn cá Hứa Thức liền đã nhìn ra, nhưng nguyên nhân Úc Linh San mua là vì nó nhìn đặc biệt nhất nên Hứa Thức không muốn làm cô mất hứng.

"Để em," Hứa Thức có điểm nhìn không được: "Chị ăn những thứ khác trước đi."

Úc Linh San không khách sáo với Hứa Thức, gắp khúc cá trong chén của cô vào đĩa của Hứa Thức.

Cá mềm nhiều xương, trước kia ba Hứa Thức cũng rất thích ăn loại cá này, cho nên đã luyện cho Hứa Thức một thân công phu gỡ xương thần sầu.

Sau này ba cô qua đời, khi mẹ mua cá còn đùa nói rốt cuộc cũng có thể không cần phải ăn cá nhiều xương nữa rồi, chẳng qua cuối cùng mẹ vẫn mua loại cá này, mua một thời gian thật dài.

Có việc để làm Hứa Thức cũng sẽ đỡ nhàm chán, để cho thuận tiện, cuối cùng cô bưng cả đĩa cá lại.

Nhưng cô tựa như phát hiện ra, hiện giờ cô ở cùng một chỗ với Úc Linh San không ngượng ngùng như trước kia nữa, vừa rồi nếu không có đĩa cá, cô vẫn ngồi như thế tựa hồ cũng không sao cả.

"Thích ăn cơm tôi làm không?" Một lát sau, Úc Linh San hỏi.

Hứa Thức không cần suy nghĩ: "Thích."

Úc Linh San cười: "Em đang đùa với ai chứ? Trả lời nhanh như vậy."

Hứa Thức cũng cười: "Không phải, không phải, thật sự thích."

Úc Linh San: "Em nếu dám dùng thứ nghệ thuật giao tiếp kia của công ty em với tôi, chính em ngẫm lại hậu quả."

Hứa Thức bất đắc dĩ: "Không có."

Úc Linh San cười: "Sao tôi lại khó chiều như vậy đây, em nói thật thì không muốn nghe, nói lời dễ nghe lại sợ giả dối."

Hứa Thức cúi đầu cười, tiếp tục gỡ cá, vẻ mặt chị-biết-thế-là-tốt.

Úc Linh San: "Thích thì tuần sau lại qua đây, tôi lại làm cho em."

Hứa Thức nghĩ nghĩ, gật đầu: "Được."

Úc Linh San cười: "A ~ đó là thật sự thích à?"

Hứa Thức: "Em nói thích, chính chị không tin."

Úc Linh San: "Được đấy, giờ còn biết tranh luận."

Hứa Thức lè lưỡi.

Hứa Thức không biết có gì buồn cười, Úc Linh San chợt mỉm cười.

Qua vài giây, cô lại mỉm cười.

Làm cho Hứa Thức cũng rất muốn cười.

Gì thế này.

Ngay khi Hứa Thức sắp nhặt xong đĩa cá này, di động của cô bỗng vang lên, cô cầm lên xem, là Hạ Nghị gọi đến.

Hứa Thức lập tức ngồi thẳng dậy, hắng giọng hai tiếng rồi nhận máy.

"Học trưởng xin chào, vâng, vâng, được, được."

Sau khi Hứa Thức cúp máy phát hiện Úc Linh San đang cắn đũa nhìn cô.

Cô cũng mới phản ứng lại, toàn bộ quá trình cô nhận điện thoại vừa rồi, Úc Linh San đều nhìn cô như vậy.

"Sao thế?" Hứa Thức buông điện thoại xuống hỏi.

Úc Linh San nhướng mày: "Em vẫn luôn nhận điện thoại như thế?"

Hứa Thức: "Em nhận điện thoại như thế nào?"

Úc Linh San học một chút, lập tức ngồi thẳng dậy, khụ một tiếng, nhíu mày: "Học trưởng xin chào."

Hứa Thức: "......"

"Em là xã khủng sao?" Úc Linh San hỏi.

Hứa Thức: "Không biết, chắc là có chút."

Úc Linh San: "Em nghe điện thoại của tôi cũng sẽ như vậy à?"

Hứa Thức lắc đầu: "Em không biết."

Úc Linh San thế mà lại ở ngay tại chỗ gọi cho cô, còn hơi hất hàm, ý bảo cô nghe máy.

Hứa Thức bất đắc dĩ, mở điện thoại: "Alo."

Úc Linh San: "Ăn cơm chưa?"

Hứa Thức cười: "Ăn rồi."

Úc Linh San: "Ăn gì?"

Hứa Thức nói một câu mà Úc Linh San nghe xong nhất định sẽ vui vẻ: "Ăn cơm tiên nữ làm cho em."

Quả nhiên Úc Linh San lập tức bật cười, còn cúp máy, đưa tay ra.

"Tiểu kiểm đản*, tới đây."

// Tiểu kiểm đản: Mặt nhỏ

Hứa Thức thò mặt qua.

Úc Linh San nhẹ nhàng niết: "Rất biết nói chuyện đó Hứa Tiểu Chỉ."

Hạ Nghị gọi để nói với cô về buổi học tối nay, nói với cô cần phải mang gì theo, đừng đến trễ, còn có cả địa điểm học.

Hứa Thức thuật lại nội dung cuộc trò chuyện cho Úc Linh San, chẳng qua Úc Linh San dường như không có hứng thú lắm, chỉ gật đầu hai cái.

Hứa Thức nghĩ nghĩ, hay là đem nghi hoặc trong lòng hỏi ra: "Là chị đăng ký cho em à?"

Úc Linh San cười: "Tôi?"

Hứa Thức lắc đầu: "A không có gì, tiện thì hỏi thôi."

Cơm nước xong cô và Úc Linh San cùng dọn bàn, nghĩ buổi tối còn sẽ ở lại ăn cơm chiều, liền không quay về nữa.

Sau đó, Úc Linh San buông rèm phòng khách xuống, cũng hạ bức màn xuống, mở một bộ phim.

Hứa Thức vốn không buồn ngủ, nhưng hoàn cảnh này thật sự rất hợp để ngủ, Hứa Thức dựa vào sô pha chưa được bao lâu người liền trở nên lười biếng.

Úc Linh San quay về phòng ngủ tắm một lượt, khi đi ra đã đổi thành áo ngủ, loại có thắt dây lưng.

Tất nhiên Hứa Thức không dám trắng trợn nhìn Úc Linh San.

Cho nên ở dư quang của cô, Úc Linh San hất tóc một cái đã đi tới nơi, nhưng khi sắp đến bên sô pha, lại xoay người đi về phía phòng bếp.

Hứa Thức lén lút liếc một cái, thấy Úc Linh San cầm một lon nước màu xanh lục từ tủ lạnh ra, sau đó lại đi đến tủ rượu, lấy chai vang đỏ.

Người này tựa như không còn tay để dùng, Hứa Thức vội đứng lên.

Đi đến nơi cũng vừa lúc Úc Linh San đang lấy ly rượu, Hứa Thức nhận lấy đồ uống cô đang kẹp ở giữa eo và cánh tay, để cô có thể rảnh tay cầm lấy chiếc ly.

Úc Linh San quay đầu lại mỉm cười với cô.

Khoảnh khắc này, không thể không nói, Úc Linh San thật sự rất đẹp.

Cô mở vẫn là một bộ phim chậm, lúc này khúc nhạc nền là nhạc jazz, cực kỳ hợp với trang phục của cô.

Trong nháy mắt như vậy, Hứa Thức minh bạch ý tứ trong câu nói kia của Tiểu Vũ "Có phải Úc Linh San rất sẽ".

(*chắc ý là rất liêu nhân*)

"Cái này cho em," Úc Linh San cúi đầu nhìn lon nước trong tay Hứa Thức: "Vị táo xanh, mấy hôm trước em có uống một loại nước ngọt vị này."

Hứa Thức không ngờ Úc Linh San sẽ chú ý tới điều này, trong lòng bỗng ấm lên một chút.

Hứa Thức: "Cảm ơn."

Cô cầm lấy liếc nhìn: "Hàn Quốc?"

Tất cả đều tiếng Hàn.

Úc Linh San ừ một tiếng, cũng không giấu cô: "Là rượu trái cây, độ cồn rất thấp, được không?"

Hứa Thức do dự, đem đồ uống cầm lấy: "Rượu sao?"

Úc Linh San: "Ừm"

Hứa Thức nghĩ nghĩ: "Nhưng mà, em uống rượu xong, kia......"

Úc Linh San nhướng mày: "Gì kia?"

Hứa Thức: "Không biết," cô cẩn thận mà liếc nhìn Úc Linh San, yếu ớt nói: "Mỗi lần uống xong chị đều nổi giận."

Úc Linh San đẩy đồ uống về phía Hứa Thức: "Tôi chưa từng nổi giận với em, chuyện đó không liên quan đến em," Úc Linh San mạnh miệng mời: "Rất ngon."

Hứa Thức: "Thế thì, để em, nếm thử?"

Úc Linh San đi về phòng khách: "Thế nào cũng được, nếu không uống thì tủ lạnh vẫn còn đồ uống khác."

Hứa Thức liếc nhìn hình trái táo xanh rất lớn trên vỏ lon: "Để em nếm thử."

Úc Linh San đi ở đằng trước, khóe miệng hơi câu lên.

Phim đã phát được một hồi, nhưng Úc Linh San không có ý định tua lại.

Úc Linh San không ngồi ở sô pha, sau khi đặt đồ uống xuống, cô ngồi ở trên thảm: "Xem phim này chưa?"

"Chưa," Hứa Thức lắc đầu: "Nhưng từng nghe qua."

Úc Linh San nửa quỳ ở trên thảm mở rượu: "Tôi hay xem phim này."

Hứa Thức: "Thích?"

Úc Linh San lắc đầu: "Không phải, thôi miên."

Hứa Thức cười rộ lên, cô gật đầu tán đồng: "Đúng là rất thôi miên."

Úc Linh San: "Cho nên lát nữa mệt thì cứ ngủ đi."

Hứa Thức: "Được."

Úc Linh San mở rượu cũng rất hợp với bộ điện ảnh này, sắc độ tương đồng, lúc này phòng khách tràn ngập màu vàng ấm áp, Hứa Thức cứ ngồi một bên nhìn Úc Linh San như vậy, nhìn cô tưởng khó mở mà cắn môi, cũng nhìn cô vì nắp chai bật ra mà nhướng mày.

Úc Linh San rót rượu, Hứa Thức cũng mở lon của mình ra, hai người cùng chạm ly.

Hứa Thức xác thật thích đồ uống có vị táo xanh, chua chua rất dễ uống, quả nhiên ngụm đầu tiên đi vào, vị giác bị kích thích, cô chịu không nổi mà khẽ rùng mình.

"Ngon không?" Úc Linh San hỏi.

Hứa Thức gật đầu: "Đây là rượu thật sao?"

Úc Linh San: "Ừ, độ cồn không cao."

Hứa Thức ồ một tiếng.

Một chút mùi rượu đều không có, càng giống nước ngọt có ga hơn.

Có lẽ bởi vì quá ngon, Hứa Thức có chút mất khống chế, Úc Linh San uống rượu cô cũng uống, Úc Linh San không uống cô liền tự mình uống.

Sau đó, phim chuyển đến một phân đoạn mới, Úc Linh San đột nhiên dựa vào vòng tay cô.

Hứa Thức cũng dựa vào bên mép sô pha, rồi dần dần, Úc Linh San liền đem nửa trọng lượng đều cho cô.

Trong phòng khách là cơn gió mát nhẹ mềm như bông, nhưng hình như Hứa Thức lại hơi nóng.

Thứ duy nhất có thể giải nhiệt bên người chỉ có đồ uống trên tay, cho nên chưa được bao lâu, một lon liền thấy đáy.

"Ngon vậy sao?" Úc Linh San hơi nâng người dậy, tay chống thảm, nhìn cô hỏi.

Hứa Thức gật đầu: "Ngon."

Úc Linh San khẽ chớp mắt: "Vẫn chưa buồn ngủ à?"

Hứa Thức: "Hơi hơi."

Đột nhiên Úc Linh San duỗi tay, dùng mu bàn tay chạm vào mặt Hứa Thức: "Mặt hơi đỏ."

Hứa Thức cũng chạm chạm vào mặt mình.

Tay Úc Linh San không thu lại mà thay đổi địa điểm, đặt ở trên cằm Hứa Thức.

Phòng khách tràn ngập âm hưởng của bản nhạc nhẹ truyền ra từ trong phim, mí mắt Hứa Thức dần trĩu xuống.

Lúc này Úc Linh San thấp hơn Hứa Thức một chút, cô ngửa đầu nhìn Hứa Thức, ngón tay cái cũng vuốt cằm Hứa Thức, một vòng một vòng lại một vòng.

"Hứa Tiểu Chỉ." Úc Linh San gọi một tiếng.

Hứa Thức: "Hả?"

Cặp mắt như hồ ly kia của Úc Linh San khẽ chớp, tiếp theo, tầm mắt cô dừng lại trên môi Hứa Thức.

Hứa Thức không khỏi liếm liếm môi mình.

Úc Linh San ở gần trong gang tấc, Hứa Thức thậm chí có thể ngửi thấy hương rượu trong miệng cô.

Úc Linh San bỗng ghé sát vào một chút, Hứa Thức hoảng sợ.

Nhưng có lẽ do đầu hơi vựng, biểu hiện hoảng sợ của cô chỉ còn là cái chớp mắt, không có động thái nào khác.

Úc Linh San lại ngước mắt lên, nhìn vào mắt cô, khoảng cách thật gần, Hứa Thức mất tự nhiên, hô hấp trầm xuống.

Đối mặt không bao lâu, có lẽ còn chưa đến hai giây, Úc Linh San lại ghé đến, cô còn nghiêng đầu, làm cho chóp mũi của hai người chạm nhau.

Hứa Thức tựa như biết Úc Linh San sẽ làm gì, nhưng cô lại cảm thấy sao có thể, cho nên cô cứ như vậy, để Úc Linh San càng dựa càng gần hơn.

Sau đó Úc Linh San thật sự hôn rồi.

Chị ấy, chị chị chị ấy hôn rồi?!

Trong nháy mắt này, Hứa Thức thậm chí ngừng cả thở.

Cô từ từ mở to cả hai mắt, sợi dây đang căng lên trong người nháy mắt bị cắt đứt, Hứa Thức lập tức lùi lại.

Như vậy, tay Úc Linh San đặt ở trên cằm Hứa Thức trống không, miệng cô cũng trống không.

Hứa Thức sửng sốt.

Úc Linh San cũng sửng sốt.

Nhưng Úc Linh San hồi phục tương đối nhanh, cô lập tức ngồi thẳng dậy, còn tựa hồ nghĩ tới gì đó, quay đầu liền cầm lon nước của Hứa Thức lên xem.

Sau đó cô nhắm mắt lại, bất đắc dĩ mà cười.

"Không xong."

Lấy nhầm rồi.

Đây cmn thật sự là nước ngọt.

***

Tiểu tỷ tỷ mệnh cmn thật khổ quá mà 🍻


Nhấn để mở bình luận

Không Thể Hiểu Được