Khủng bố tu tiên thế giới





Không có phù lục để dùng?

Sắc mặt Chu Phàm biến hóa, vậy đại biểu lúc gặp phải quỷ quái, bọn họ sẽ bó tay chịu trói.

Ba người khỉ ốm cũng lộ vẻ khẩn trương, nhìn chằm chằm phù lục trong tay mình.

Lỗ Khôi trầm giọng nói:

- Vì thế các ngươi phải cẩn thận giữ kỹ phù lục của mình, nếu làm mất thì cũng đồng nghĩa khiến bản thân có nguy cơ mất mạng.

Chu Phàm suy nghĩ rồi hỏi:

- Dùng Tiểu Diễm phù để đối phó quỷ quái có bị hao tổn không?

- Đương nhiên có, đây cũng là việc ta chuẩn bị nói cho các ngươi biết, nếu vũ khí của các ngươi đánh trúng quỷ quái, Tiểu Diễm phù trên vũ khí sẽ thiêu đốt quỷ quái, lúc đó phù lục sẽ tiêu hao càng nhanh, các ngươi phải tùy thời lưu ý phù văn trên binh khí, nếu như phù văn nhạt đến mức biến mất thì có nghĩa là các ngươi cần bổ sung Tiểu Diễm phù.

- Đây cũng là nguyên nhân đội tuần tra chuẩn bị cho các ngươi hai tấm phù lục, hai tấm phù lục hẳn là đủ để các ngươi chiến đấu một lần.

Lỗ Khôi mở miệng giải thích.

Chu Phàm nói:

- Nếu như phù lục dùng để chiến đấu với quỷ quái bị hao tổn cũng phải xin rất lâu mới cầm lại được phù lục sao?

Lỗ Khôi lắc đầu nói:

- Không cần, nếu làm vậy thì các ngươi cũng không dám dùng Tiểu Diễm phù để chiến đấu. Phàm là phù lục tiêu hao trong quá trình chiến đấu thì thôn sẽ nhanh chóng bổ sung cho các ngươi.

- Nhưng cũng đừng nghĩ đến việc lừa dối, cho dù lực lượng của Tiểu Diễm phù hao hết thì vẫn có thể lưu lại lá bùa, các ngươi đem lá bùa về thì mới có thể nhanh chóng bổ sung, lá bùa cũng là vật liệu đặc thù chỉ có phù sư luyện chế được, không thể tùy ý lãng phí.

Lúc này Chu Phàm mới yên tâm, ít nhất như vậy cũng không tính là quá hố, bằng không gặp phải quỷ quái, phù lục bị tiêu hao mà không thể nhanh chóng bổ sung, vậy e rằng lần sau chỉ có thể chờ chết.

Ngẫm nghĩ một chút, Chu Phàm lại hỏi một vấn đề càng đáng quan tâm hơn:

- Uy lực của Tiểu Diễm phù có thể tổn thương tất cả quỷ quái sao?

- Tất cả?

Lỗ Khôi giễu cợt nói:

- Ta phải nhắc nhở ngươi, Tiểu Diễm phù tuyệt đối không phải vạn năng, phải học được cách phán đoán tình thế và ứng đối với quỷ quái.

Sắc mặt Chu Phàm có chút khó coi, ý tứ của Lỗ Khôi chính là nói Tiểu Diễm phù cũng không dùng tốt như hắn tưởng tượng, ít nhất không giống súng ở kiếp trước, không có địch nhân nào có thể dùng nhục thân đỡ đạn. Nghĩ đến đây, Chu Phàm lại càng tăng thêm cảnh giác.

Sau đó, ba người khỉ ốm cũng hỏi thăm thêm vài vấn đề, chẳng qua đều là những vấn đề cơ bản, Chu Phàm vẫn là người hỏi nhiều nhất.

Lỗ Khôi cũng xem như tận trách nhiệm đội trưởng, kiên nhẫn giải đáp tất cả vấn đề của bọn họ.

Sau khi hỏi hết những vấn đề có thể nghĩ ra, Lỗ Khôi lại để bọn họ thử dán phù lục lên vũ khí rồi gỡ ra.

Chờ hoàn thành xong, đã đến giữa trưa.

Lỗ Khôi lại nói với bốn người Chu Phàm:

- Những gì có thể dạy các ngươi đều đã dạy, trong đội tuần tra, ngoại trừ phó đội trưởng và ta, bất kỳ người nào cũng không được về nhà, nếu đói bụng thì chỉ có thể ăn lương khô, bây giờ các ngươi có thể nghỉ một lát, đợi lát nữa an bài sẽ để các ngươi đi theo người của đội tuần tra.

Chỉ huấn luyện một buổi sáng, tình huống hiển nhiên rất vội vàng, cho dù là Lỗ Khôi cũng cảm thấy bất đắc dĩ, bởi vì đội tuần tra thiếu người, bây giờ vẫn còn rất nhiều chỗ trống, những nơi đó đều không có người giám sát.

Nhìn thì không có việc gì, một khi chân chính xảy ra chuyện, vậy thì tất cả đã trễ, cho nên phải nhanh chóng bổ sung những chỗ trống này.

Lỗ Khôi dặn dò bọn họ không nên rời khỏi doanh địa, sau đó liền xoay người rời đi.

Bốn người Chu Phàm đều chuẩn bị sẵn lương khô, sau khi Lỗ Khôi rời đi, bốn người bắt đầu ngồi dưới bóng cây, ăn lương khô mình đem theo.

Đều là thiếu niên, đương nhiên có chủ đề để nói chuyện.

Lý Nhị Lư nhìn thoáng qua khỉ ốm, nói:

- Khỉ ốm, ngươi và A Phàm học được mấy thức thức tỉnh rồi?

Khỉ ốm vừa nhai lương khô vừa cười nói:

- Chỉ học được một thức.

Lý Nhị Lư trợn mắt khinh bỉ:

- Chỉ học được một thức? Là ngươi quá đần hay A Phàm không biết dạy? Lỗ đội trưởng đã nói, mỗi người luyện bốn thức thức tỉnh đều không giống nhau, hiệu quả cũng khác biệt, ta đã học xong ba thức rồi, cảm thấy khí lực cũng liền tăng trưởng.

- Về phần Hà Tào càng học nhanh hơn ta, đã học được bốn thức rồi, nếu A Phàm không biết dạy thì ngươi tốt nhất nên tìm Lỗ đội trưởng học thì hơn, tránh lãng phí thời gian.

Khỉ ốm tức giận phản bác:

- Chỉ học được một thức Mãnh Hổ vươn mình cũng không phải bởi vì A Phàm không biết dạy, hơn nữa A Phàm gọi ta học cùng hắn, chắc chắn sẽ không hại ta, ta cảm thấy A Phàm truyền thụ còn hiệu quả hơn Lỗ đội trưởng, nếu không A Phàm cũng sẽ không gọi ta học với hắn.

Lý Nhị Lư hừ một tiếng, cảm thấy khỉ ốm ngu xuẩn, Hà Tào ngẩng đầu kỳ quái nhìn Chu Phàm, cuối cùng không nói gì, chỉ yên lặng cúi đầu ăn lương khô.

Chu Phàm ở bên cạnh chỉ cười không nói, khỉ ốm thoạt nhìn đần độn, nhưng hiển nhiên không ngốc chút nào.

Chu Phàm cũng không để ý tới lời nói của Lý Nhị Lư, thậm chí còn không muốn tranh cãi. Nhưng hắn lại không nhịn được kinh ngạc vì Hà Tào thậm chí học xong cả bốn thức thức tỉnh, tốc độ này cũng quá kinh người rồi.

Đương nhiên, Chu Phàm chỉ lo dạy khỉ ốm nên cũng không lưu ý tiến độ học tập của bọn họ, không biết bọn họ có thể “học” đến trình độ gì.

Lý Nhị Lư hứng thú nói:

- Lỗ đội trưởng nói nếu chúng ta chăm học khổ luyện, không chừng có thể bước vào Khí Lực sơ đoạn, đó chính là võ giả, ta cảm thấy sẽ nhanh chóng tới ngày này thôi, lúc đó không phải sợ tuần tra nữa.

- Nhị Lư, đừng nằm mơ nữa, trong đội cũng chỉ có 3 đội trưởng có thể trở thành võ giả thôi.

Hà Tào bỗng nhiên lên tiếng, hắn không ngẩng đầu mà nói:

- Cho dù trở thành võ giả thì chúng ta cũng không phải là đối thủ của quỷ quái.

Lý Nhị Lư tức giận nói:

- Làm sao ngươi biết võ giả không phải đối thủ của quỷ quái?

Trở thành võ giả vốn là hi vọng lớn nhất của Lý Nhị Lư.

Hà Tào không nhanh không chậm nói:

- Ngươi không tin cũng được, ta thấy ngươi vẫn vẫn không rõ tình huống, đội tuần tra chỉ là cách gọi dễ nghe mà thôi, cái tên chân chính được công nhận là đội chịu chết.

Hà Tào nói đến đây thì ngẩng đầu lên, hai mắt tràn ngập tia máu, hắn nghiến răng nói:

- Chúng ta tới đây là để chịu chết, người trong nhà chúng ta đều từ bỏ chúng ta, học cái gì cũng vô dụng, chờ chết đi!

Toàn thân Lý Nhị Lư run lên, thực ra hắn đã sớm biết rõ điều này, chẳng qua vẫn luôn không muốn tin tưởng mà thôi. Hắn lắc đầu, không tranh chấp với Hà Tào nữa, yên lặng cúi đầu ăn thức ăn.

Ngay cả khỉ ốm luôn lạc quan cũng bị dọa sợ, hắn biết đội tuần tra nguy hiểm, nhưng chưa từng nghĩ tới những việc này, hắn có chút luống cuống nhìn Chu Phàm bên cạnh, hỏi:

- A Phàm, Hà Tào nói thật sao?

Chu Phàm ngừng ăn, nhìn khỉ ốm rồi nói:

- Hắn chỉ nói của hắn, không phải ngươi, ngươi nhìn khỉ côn của ngươi xem.

Khỉ ốm nhìn về phía Hàn Cốt Bạch côn đặt trên đùi, nghi vấn trong lòng lập tức tiêu tán, người nhà của hắn đương nhiên không có khả năng từ bỏ hắn, Hàn Cốt Bạch thụ là bảo thụ gia truyền của Trương gia, vì hắn mà bị chế thành khỉ côn. Không khác gì để hắn mang theo bảo vật gia truyền bên người, như vậy sao có thể nói là từ bỏ được?

Khỉ ốm mỉm cười.

Chu Phàm lại nhìn Hà Tào và Lý Nhị Lư, khẽ nói:

- Cho dù nhà các ngươi từ bỏ các ngươi, nhưng các ngươi cũng không cần phải bi quan như thế, mạng của các ngươi là của mình, nếu các ngươi cam chịu thì tất cả đều xong.




Nhấn để mở bình luận

Khủng bố tu tiên thế giới