Khủng bố tu tiên thế giới



 

Chu Phàm cũng không hài lòng đáp án của Lỗ Khôi lắm, nhưng hắn cũng biết, thế giới này có rất nhiều đáp án không thể khiến người khác vừa ý, hắn chỉ đành nói:

 

- Thi thể của Trịnh Chân Mộc nên xử lý thế nào?

 

Lỗ Khôi nhìn thi thể bị Chu Phàm chém thành hai khúc, cảm thấy phiền phức, cười khổ nói:

 

- Ngươi tiếp tục ở lại đây trông chừng, ta đi tìm đồ chứa thi thể hắn.

 

Sau khi Lỗ Khôi rời đi, Chu Phàm trực tiếp ngồi dưới đất, trên trán hắn đã rịn ra từng giọt mồ hôi to bằng đậu nành.

 

Chu Phàm dùng quần áo tùy tiện lau đi, không phải hắn sợ, mà là bây giờ có chút thoát lực, vừa rồi chỉ cố gắng chống đỡ mà thôi.

 

Chu Phàm cầm lấy ấm nước uống từng ngụm lớn, lại vẫy tay với Lão Huynh, chờ Lão Huynh đến gần thì đổ nước cho nó uống.

 

Nếu không nhờ con chó già này, e rằng khó mà đoán được kết quả cuộc chiến vừa rồi, thậm chí có thể hắn đã bị giết chết.

 

Chu Phàm ngửi được mùi máu tươi cách đó không xa, sắc mặt vẫn hờ hững, kiếp trước hắn từng gặp không ít hiện trường giết người, tràng diện huyết tinh cỡ này vẫn trong phạm vi chịu đựng của hắn.

 

Chỉ tiếc cho Trịnh Chân Mộc, nhưng Chu Phàm cũng không hề hối hận một đao tàn nhẫn vừa rồi, Trịnh Chân Mộc đã sớm chết, hắn chỉ giết một cái xác bị quỷ quái nhập thân mà thôi.

 

Nếu đối phương là quỷ quái, vậy thì lúc hắn bổ xuống một đao cũng không hề có bất kỳ gánh nặng nào trong lòng.

 

Lỗ Khôi đi rồi quay lại, trong tay cầm một sợi dây bằng cỏ và chiếu rơm.

 

Lỗ Khôi nhìn thoáng qua Chu Phàm, do dự nói:

 

- Thu lại thi thể cho đội viên, trong đội sẽ phát 100 đồng tiền, ngươi làm hay để ta?

 

Vì sao không phải hai người cùng làm?

 

Bởi vì nơi này là dã ngoại, Lỗ Khôi và Chu Phàm đều phải giữ khoảng cách nhất định, lúc thu lại thi thể cũng cần có người ở bên cạnh cảnh giác bốn phía, không cần nói thì hai người cũng hiểu điều này.

 

- Một 100 đồng tiền sao? Vậy để ta!

 

Chu Phàm nghĩ một chút rồi nói, nhà hắn đã bỏ ra ba huyền tệ, thậm chí lần trước vì quan sát thọ quỷ đoạt mệnh mà còn tốn thêm một ít tiền nữa. Dù Chu Nhất Mộc và Quế Phượng không nói gì, nhưng Chu Phàm cũng phải nghĩ biện pháp kiếm thêm ít tiền cho gia đình.

 

- Ngươi không sợ bẩn sao?

 

Lúc đầu Lỗ Khôi cho rằng Chu Phàm không muốn, không ngờ Chu Phàm lại chủ động nhận việc.

 

Trịnh Chân Mộc chết quá thảm, cho dù là Lỗ Khôi cũng không quá muốn làm việc này.

 

Chu Phàm lắc đầu nói:

 

- Ngươi nói cho ta biết nên làm thế nào là được.

 

Chu Phàm nói xong liền đi tới.

 

- Được, vậy thì ngươi làm đi.

 

Lỗ Khôi đặt dây cỏ và chiếu rơm xuống đất, lùi về sau mấy bước, nói:

 

- Trước hết ngươi thu nhặt những đồ trong người hắn chảy ra, sau đó ghép hai mảnh thi thể lại một chỗ, dùng dây thừng buộc chặt.

 

- Dựa theo quy củ trong đội, nếu đội viên chết mà vẫn còn thi thể thì phải đưa thi thể về giao cho gia đình hắn mai táng.

 

Chu Phàm gật đầu, hắn giẫm trên mặt đất huyết dịch đặc dính, xoay người tìm ruột, tim, phổi,... nhét vào trong thi thể, hai tay hắn nhanh chóng bị máu nhiễm đỏ.

 

Chu Phàm còn cẩn thận rút ra từng cọng rơm rạ trong thi thể, ném xuống đất.

 

Thấy Chu Phàm bình tĩnh như vậy, trong lòng Lỗ Khôi không khỏi cảm thấy quái dị, Chu Phàm chỉ là một thiếu niên, tại sao lại có thể thản nhiên như thế?

 

Đây là thi  thể người, chẳng lẽ hắn không hề cảm thấy có chút khó chịu nào sao?

 

Lúc trước Lỗ Khôi gia nhập đội tuần tra, hắn cũng không thích ứng với tràng diện máu tanh nhanh như Chu Phàm.

 

Lỗ Khôi muốn hỏi, nhưng cuối cùng vẫn không nói ra, chỉ lưu ý tình huống xung quanh, đồng thời quan sát Chu Phàm thu dọn thi thể.

 

Theo hắn thấy, Chu Phàm có thể vật lộn giữa lằn ranh sinh tử để đột phá thành võ giả Khí Lực đoạn cũng rất đặc biệt.

 

Chu Phàm mới luyện võ được bao nhiêu ngày?

 

Không đến mười ngày, tại Tam Khâu thôn, xưa nay chưa từng có người vượt qua cánh cửa võ đạo nhanh như vậy, dạng người này, ai dám nói hắn bình thường?

 

Trong lòng Lỗ Khôi tràn ngập tâm sự, hắn nói:

 

- A Phàm, bây giờ ngươi đã trở thành võ giả, theo thường lệ thì chờ một thời gian nữa ta sẽ đề nghị với thôn để ngươi làm phó đội trưởng thứ ba, ngươi thấy thế nào?

 

Chu Phàm cúi đầu thu dọn thi thể, bình tĩnh nói:

 

- Ta nghe Lỗ đại ca, chẳng qua ta chỉ mới vượt qua cánh cửa võ đạo, chỉ là Khí Lực sơ đoạn, năng lực như vậy liệu có đủ đảm nhiệm chức vị phó đội trưởng hay không?

 

Lỗ Khôi nghe Chu Phàm gọi hắn “Lỗ đại ca”, liền nở nụ cười, điều này đại biểu Chu Phàm không xem hắn là người ngoài.

 

Lỗ Khôi nghĩ một chút rồi cười nói:

 

- Khí Lực sơ đoạn đã đủ làm phó đội trưởng rồi, thực ra phó đội trưởng thoạt nhìn thì nguy hiểm, nhưng cũng không nguy hiểm hơn đội viên bình thường là bao.

 

- Không chỉ mỗi tháng lương bổng gia tăng, trọng yếu nhất là sau khi đảm nhiệm vị trí phó đội trưởng, cho dù là ta cũng không thể loạn chỉ huy A Phàm ngươi làm việc, càng huống chi là Trứu Thâm Thâm và Ô Thiên Bát.

 

- Đương nhiên, nếu A Phàm ngươi cảm thấy không thích hợp thì ta có thể giúp ngươi kéo dài thời gian, nhưng ngươi phải biết rằng, một khi ngươi đã đạt tới Khí Lực sơ đoạn, nói không chừng Trứu Thâm Thâm và Ô Thiên Bát sẽ có ý đồ gì đó với ngươi.

 

Sắc mặt Chu Phàm không ngừng biến hóa, hắn cầm lấy dây cỏ cột lại phần eo thi thể, buộc thật chắc, nói:

 

- Vậy ta sẽ làm phó đội trưởng, làm phiền Lỗ đại ca giúp ta.

 

Nghe thấy Chu Phàm đáp ứng, trên mặt Lỗ Khôi lập tức hiện ra ý cười, hắn nói:

 

- Không phiền, tiện tay mà thôi.

 

Có thể nói, Chu Phàm nhanh chóng bước vào cánh cửa võ đạo như vậy cũng là nhờ một phần công lao của hắn, quan hệ của hai người cũng xem như không tệ. Nếu Chu Phàm làm phó đội trưởng, đối với Lỗ Khôi chỉ có lợi mà không có hại.

 

Chu Phàm lại lấy một đoạn dây cỏ buộc ở phần ngực thi thể, nói:

 

- Lỗ đại ca, nếu ta làm phó đội trưởng, ta sẽ phục trách công việc gì?

 

Phải biết rằng hiện nay phía trước đang phụ trách trực đêm, còn Trứu Thâm Thâm thì phục trách trực ngày.

 

Lỗ Khôi nói:

 

- Trước kia Tam Khâu thôn đã từng xuất hiện tiền lệ ba vị phó đội trưởng, nếu như A Phàm ngươi trở thành phó đội trưởng, vậy thì ngươi cùng Trứu Thâm Thâm và Ô Thiên Bát thay phiên trực.

 

Chu Phàm nhíu mày, dùng dây thừng cột cổ thi thể, hỏi:

 

- Nếu như vậy, hai người bọn họ có ý kiến gì không?

 

Lỗ Khôi cười ha hả nói:

 

- A Phàm à, bọn họ chỉ cầu còn không được, mỗi ngày tuần tra cũng không phải chuyện tốt, nếu ngươi đã đến thì sẽ tiếp nhận một phần công tác của bọn họ, lúc đó bọn họ chỉ cần chờ lệnh ở doanh địa, thỉnh thoảng còn có thể về nhà một chuyện.

 

- Trong đội bình thường chỉ có hai đội phó, vậy thì bọn họ không thể tùy tiện rời cương vị được, nếu như có chuyện muốn rời đi thì chỉ có thể tìm ta hỗ trợ, bây giờ thêm người, chúng ta cũng làm việc dễ dàng hơn không ít.

 

Chu Phàm hiểu rõ gật đầu, hắn buông tay ra, hai nửa thi thể đã bị hắn đơn giản buộc chắc, chỉ có gương mặt tàn tạ của Trịnh Chân Mộc là vẫn rất dọa người.

 

Chu Phàm vừa mở chiếu rơm vừa nói:

 

- Lỗ đại ca, nhưng ngươi cũng biết ta chỉ mới tuần tra hai ngày, bây giờ để ta tới làm phó đội trưởng, tiếp nhận công việc của bọn họ, ta lại không hiểu gì, e rằng không làm được.

 

- Việc này sao?

 

Lỗ Khôi vuốt cằm, đưa mắt nhìn bốn phía xung quanh, nói:

 

- Ngươi nói cũng có đạo lý, vậy ta sẽ trở về thương lượng với hai người bọn họ một chút, để ngươi đi theo bọn họ học tập một thời gian, chờ đến khi ngươi quen thuộc thì lại sắp xếp ngươi làm việc một mình.

 

- Như vậy là tốt nhất.

 

Chu Phàm ôm lấy thi thể, bỏ vào trong chiếu rơm cuốn lại, xem như hoàn thành công việc dọn xác.

 

- Sau đó thì sao?

 

Chu Phàm chỉ vào chiếu rơm, hỏi.

 

Lỗ Khôi nhìn thi thể bị chiếu rơm bọc lại, nói:

 

- Sau đó ngươi cõng thi thể hắn về nhà, giao cho gia đình hắn, nếu chỉ thu lại thi thể thì cũng không trả ngươi 100 đồng tiền rồi.


Nhấn để mở bình luận

Khủng bố tu tiên thế giới