Khủng bố tu tiên thế giới



 

Quế Phượng từ trong nhà bếp đi ra, Chu Phàm và Chu Nhất Mộc mới dừng trò chuyện, lại chuyển đề tài khác.

 

- A Phàm

 

Đang lúc nói chuyện, bỗng nhiên khỉ ốm xông vào.

 

Chu Phàm đứng lên cười nói:

 

- Khỉ ốm, ngươi đến rồi, ta đang chờ ngươi đây.

 

Chu Phàm lập tức kéo khỉ ốm đi, hắn sợ khỉ ốm nói lung tung, làm lộ chuyện hôm nay.

 

Sau khi tới tiểu viện, khỉ ốm mới gấp gáp nói:

 

- A Phàm, chiều nay rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Cộng tác của ngươi bị quỷ quái giết sao?

 

Chu Phàm không giấu diếm, kể lại chi tiết một lần cho khỉ ốm nghe, dù sao khỉ ốm cũng rất có khả năng sẽ gặp phải loại chuyện như vậy.

 

Khỉ ốm nghe xong thì tái mặt, thanh âm bắt đầu run rẩy:

 

- Thì ra là nguy hiểm như vậy, cũng may là A Phàm, nếu như ta gặp phải, chắc chắn sẽ mất mạng.

 

Sự tình hôm nay khiến khỉ ốm rung động vô cùng, lúc hắn luyện võ, thậm chí không cần Chu Phàm đốc xúc cũng cực kỳ chăm chỉ, chỉ mất hai giờ đã nắm giữ Mãnh Hổ vung trảo tương đối đơn giản trong bốn thức thức tỉnh.

 

Chu Phàm hoàn thành tu luyện bốn thức thức tỉnh hôm nay thì ngồi một bên trầm tư, cũng không để ý đến khỉ ốm đang luyện tập nữa.

 

Vẻ mặt của hắn có chút nặng nề, hôm nay đối mặt với quỷ quái rất nguy hiểm, nếu không phải thời khắc mấu chốt Lão Huynh phân tán lực chú ý của quỷ quái nhập vào thân xác Trịnh Chân Mộc, e rằng khó mà đoán trước được kết quả.

 

May mắn nhất là trí lực của quỷ quái kia rất thấp, bằng không thì chắc chắn sẽ không vào thời khắc mấu chốt đó mà xoay người muốn giết Lão Huynh.

 

Nhưng trận chiến đấu này cũng bộc lộ hai vấn đề, thứ nhất là thực lực của hắn vẫn quá kém, Trịnh Chân Mộc chỉ vừa mới bị nhập thân đã có thể mạnh mẽ tương đương hắn, càng về sau khí lực của Trịnh Chân Mộc không ngừng gia tăng, khiến cho hắn bị đánh không ngừng lùi về sau.

 

Thứ hai là đao pháp của hắn quá tệ, chỉ biết vung chém, khi đối mặt với vũ khí dài như trường thương, cũng không biết làm thế nào để cận thân sát thương đối phương, khiến cục diện lâm vào giằng co.

 

Đao pháp có thể tự mình luyện tập, kiểu gì cũng sẽ càng ngày càng thuần thục tinh thông, nhưng muốn khiến thực lực tăng lên thì lại là một nan đề...

 

Chu Phàm cau mày, bây giờ khí lực của hắn mỗi ngày đều tăng trưởng, nhưng vẫn quá chậm, lúc đi tuần tra không biết lúc nào sẽ gặp phải quỷ quái, với trình độ Khí Lực sơ đoạn của hắn, nếu đối mặt với quỷ quái cấp Hắc Du thì cũng khó mà ứng phó.

 

Suy tư một hồi, Chu Phàm mới ngẩng đầu lên, phát hiện thời gian không còn sớm, liền để khỉ ốm về nhà, còn hắn thì về phòng rửa mặt rồi leo lên giường ngủ.

 

...

 

...

 

Chu Phàm mở mắt, đập vào mắt hắn vẫn là sương mù màu xám, hắn nhìn quanh một vòng, sau đó ánh mắt ngưng lại, hắn nhìn thấy Vụ.

 

Trên bàn vuông đặt một cái bếp lò, hỏa diễm trong lò hừng hực bốc lên.

 

Nồi nước thì đang sôi ục ục.

 

Vụ cầm đũa kẹp lên thịt trên đĩa sứ, bỏ vào nồi lẩu, vài giây sau, liền kẹp thịt ném vào miệng.

 

Chu Phàm gần như có thể ngửi được mùi trong nồi bốc lên bốn phía.

 

Chu Phàm không hỏi Vụ mấy hôm nay đi đâu, thậm chí không vội vàng mở miệng, chỉ yên tĩnh chờ đợi.

 

Vụ liếc xéo Chu Phàm một cái, nói:

 

- Ngươi không nhất định phải chờ ta ăn xong mới có thể nói chuyện.

 

Chu Phàm cười nói:

 

- Thực sự không biết phải hỏi ngươi cái gì thì thích hợp.

 

Hắn có rất nhiều lời muốn hỏi, nhưng vừa nhìn thấy Vụ, những lời muốn nói đều nuốt về trong bụng, rất nhiều chuyện muốn hỏi cũng vô dụng, hắn biết Vụ sẽ không trả lời hắn.

 

Sắc mặt Vụ vẫn bình tĩnh, hắn nhìn thoáng qua một góc trên bàn, nơi đó xuất hiện một cái đồng hồ cát.

 

Cát trong đồng hồ chỉ mới rơi xuống một ít, Chu Phàm nhìn đồng hồ cát rồi hỏi:

 

- Đây là thời gian trên thuyền của ta hôm nay sao?

 

- Đúng.

 

Vụ lại kẹp một miếng thịt, cho vào nồi lẩu, sau đó gắp bỏ vào miệng nhai nuốt, nói:

 

- Tin rằng ngươi cũng biết ta sẽ không thường xuyên xuất hiện, ngẫu nhiên cũng sẽ đi ngủ, lúc không có việc gì, ngươi không thể quấy rầy ta đi ngủ.

 

Chu Phàm gật đầu nói:

 

- Thì ra mấy hôm nay ngươi đi ngủ, vậy ta phải quý trọng thời gian mới được, ngươi có thể nói cho ta biết nếu tu luyện trong không gian Hôi Hà thì sẽ như thế nào không?

 

- Không phải mấy đêm nay ngươi vẫn đang tu luyện hay sao?

 

Vụ tùy ý trả lời, sự chú ý của hắn vẫn tập trung vào nồi lẩu.

 

- Ta đang nói chuyện hấp thu nguyên khí tu luyện...

 

Chu Phàm đành phải giải thích kỹ lưỡng hơn.

 

Vụ dừng đũa, nghiêm túc nhìn Chu Phàm, hỏi:

 

- Muốn biết ư? Không phải chỉ cần tự ngươi thử một chút sẽ biết hay sao?

 

Chu Phàm cười nói:

 

- Vụ, ngươi biết rõ tính cách của ta, nếu như ta không nắm chắc, tuyệt đối sẽ không thử nghiệm.

 

Vụ lại kẹp một miếng thịt, cũng không thả vào nồi lẩu mà trực tiếp nuốt xuống, nói:

 

- Đó là việc của ngươi.

 

- Nếu như ngươi cũng không biết thì bỏ đi vậy.

 

Chu Phàm thở dài nói.

 

Vụ châm chọc:

 

- Phép khích tướng vụng về như vậy có ý nghĩa gì? Chẳng qua ngươi nói đúng rồi, ta quả thật không biết.

 

Chu Phàm ngẩn người, hỏi:

 

- Ngay cả ngươi cũng không biết, chẳng lẽ trước kia người lên thuyền chưa từng thử qua sao?

 

Vụ cười lạnh nói:

 

- Sao có thể không có? Trên thực tế đám người lên thuyền này đã làm đủ mọi chuyện, không có việc gì ngươi nghĩ đến mà bọn họ chưa làm, thậm chí ngươi không nghĩ tới thì bọn họ cũng đã làm.

 

- Nhưng có một số việc khẳng định sẽ không có đáp án, những kẻ thử hấp thu nguyên khí đó, có người thu được lợi ích khổng lồ, có người thì chết trên thuyền, thậm chí có người lại chẳng có chút tác dụng nào.

 

Sắc mặt Chu Phàm lập tức biến đổi, nói:

 

- Tại sao lại có ba loại kết quả?

 

Nếu như người lên thuyền đều là người, chênh lệch lớn như vậy cũng quá lớn rồi.

 

Vụ hờ hững nói:

 

- Làm sao ta biết được?

 

Chu Phàm trầm mặc, hắn cũng không biết là Vụ giả vờ không biết hay thật sự không biết, nhưng xem ra vấn đề này chỉ có thể dừng ở đây thôi.

 

Hắn hỏi:

 

- Câu cá một lần cần bao nhiêu tuổi thọ?

 

Vụ lộ ra nụ cười quỷ dị, hắn buông đũa trong tay xuống, đũa hóa thành sương mù, hắn khẽ phất tay thì mọi thứ trên bàn vuông đều biến mất không thấy nữa.

 

Sương mù trên bàn biến mất, lại xuất hiện bảy cái cần câu màu sắc bất đồng.

 

- Câu cá một lần cần một năm tuổi thọ, nhưng cần câu xám đậm thì ngoại lệ, cũng cần một năm tuổi thọ, nhưng có thể câu hai lần, chỉ có điều ngươi phải sử dụng hai lần trong một đêm.

 

Vụ giải thích:

 

- Nếu ngươi muốn thì cứ tùy ý dùng.

 

Chu Phàm nhìn về phía cần câu xám đậm, hắn nhíu mày hỏi:

 

- Tại sao cần câu xám đậm lại có thể câu được hai lần mà những cần câu khác thì chỉ có thể câu được một lần?

 

Vụ cười nói:

 

- Bởi vì cần câu khác là cố định, ví dụ ngươi từng dùng cái cần câu tím kia, nó có thể câu lên đan dược, ngươi muốn đan dược thì có thể dùng cần câu màu tím, còn cần câu xám đậm là hai lần câu ngẫu nhiên.

 

Chu Phàm khẽ giật mình, hắn đạt được rất nhiều tin tức từ lời nói vừa rồi của Vụ, hắn lại hỏi:

 

- Vậy không biết cần câu màu sắc khác có thể câu lên thứ gì?

 

Vụ mất kiên nhẫn nói:

 

- Ngươi muốn biết thì có thể thử một chút liền biết.

 

Chu Phàm cố ý cười khổ, nói:

 

- E rằng không được, ta chỉ có bốn năm tuổi thọ, cho dù dùng hết để làm mồi câu cá thì cũng không có khả năng dùng hết một lần, trừ phi... có thể dùng những thứ khác làm mồi câu...

 

Lúc hắn nói đến đây, ánh mắt vẫn quan sát Vụ.

 

Vụ lạnh lùng nhìn Chu Phàm, hỏi:

 

- Ngươi biết từ khi nào?


Nhấn để mở bình luận

Khủng bố tu tiên thế giới