Khủng bố tu tiên thế giới





Trứu Thâm Thâm và Chu Phàm xác nhận phạm vi tuần tra của hai người xong, Trứu Thâm Thâm liền không chút do dự rời đi.

Chu Phàm nhìn bóng lưng của Trứu Thâm Thâm, thoáng cau mày suy tư, hẳn là Trứu Thâm Thâm không muốn hắn đi theo bên cạnh nên mới nghĩ ra biện pháp này.

Nếu Chu Phàm cứ mãi đi theo bên cạnh Trứu Thâm Thâm, sớm muộn cũng phát hiện thực lực của hắn, mà trong mắt Trứu Thâm Thâm, quan hệ của Chu Phàm và Lỗ Khôi rất tốt, rất có thể sẽ tiết lộ bí mật của hắn cho Lỗ Khôi.

Chu Phàm nhún vai, thực ra cho dù hắn biết Trứu Thâm Thâm là cảnh giới gì thì hắn cũng sẽ không nói cho Lỗ Khôi một chữ, bởi vì tạm thời Chu Phàm cũng không có ý định cạnh tranh danh ngạch đi Thiên Lương Lý.

Nếu thật sự muốn nhúng tay thì ít nhất cũng phải là lúc cảm thấy có cơ hội cạnh tranh một phen.

Chu Phàm cũng muốn danh ngạch đi Thiên Lương Lý, nhưng hắn tự hiểu lấy mình, ba người Lỗ Khôi, Trứu Thâm Thâm và Ô Thiên Bát hiện tại e rằng đều sẽ không thấp hơn Khí Lực cao đoạn.

Lại thêm kinh nghiệm chiến đấu của bọn họ phong phú, so với ba người bọn họ, Chu Phàm vẫn còn quá yếu.

Chu Phàm mơ hồ cảm thấy, nếu như hắn không tiến vào cảnh giới Khí Lực cao đoạn, e rằng không tranh nổi danh ngạch này với ba người đó.

Chu Phàm thu hồi tâm tư, bắt đầu một ngày tuần tra xung quanh “Mạch vòng” Tam Khâu thôn.

Không thể không nói, làm phó đội trưởng thì nhẹ nhàng và tự do hơn đội viên phổ thông rất nhiều. Nếu như tuần thú mệt thì có thể tùy thời tìm nơi nghỉ ngơi, việc duy nhất cần làm là ngẫu nhiên giám sát không để đội viên phổng thông lười biếng mà thôi.

Chỉ có điều tuần tra một mình thì có chút không thú vị, hắn làm phó đội trưởng, phải lấy thân làm gương, cũng không có khả năng tìm đám người khỉ ốm nói chuyện phiếm được.

Đến trưa, sau khi lại hoàn thành một vòng tuần tra, Chu Phàm lại đi tìm một khu rừng bên trong “Mạch vòng”. Đây là khu vực ở giữa phạm vi hắn phải tuần tra, nếu thật sự xảy ra chuyện thì cũng thuận tiện hắn lập tức đến chi viện.

Tìm một rừng cây như vậy đương nhiên không phải để nghỉ ngơi, hắn chỉ vì muốn luyện tập đao pháp mà thôi.

Đao pháp đơn giản là bổ, đâm, vẩy, gạt,... Chu Phàm tạm thời còn chưa học qua đao pháp, nhưng hắn cảm thấy cho dù chỉ bổ vào không khí nghìn lần thì cũng có tác dụng nhất định.

Hơn nữa, chém liên tục như vậy cũng sẽ khiến hắn nhanh chóng thích ứng với khí lực đột nhiên tăng vọt.

Chu Phàm bắt đầu nghiêm túc bổ từng đao vào không khí.

Ánh năng xuyên qua từng tán cây phủ xuống.

Trong rừng cây tĩnh lặng, Lão Huynh nằm ở một góc xa, không hề quấy rầy Chu Phàm đang luyện đao.

Qua một lúc, bỗng nhiên Lão Huynh mở bừng mắt, ngẩng đầu nhìn xung quanh, không phát hiện bất cứ thứ gì, nhưng nó lại sủa loạn về phía Chu Phàm.

Chỉ có điều tiếng sủa không vang lên, Lão Huynh giống như biến thành một con chó câm, thanh âm không thể phát ra ngoài.

Chu Phàm ngừng luyện đao, hắn không nghe thấy tiếng sủa của Lão Huynh, nhưng hắn vẫn cảm thấy không đúng, bởi vì nơi này quá yên tĩnh.

Lỗ tai của hắn không bằng Lão Huynh, nhưng cũng không phải điếc, rõ ràng trước đó hắn còn nghe thấy tiếng gió khi mình bổ đao vào không khí, nhưng bây giờ ngay cả âm thanh đấy cũng biết mất.

Chu Phàm nhìn về phía Lão Huynh, Lão Huynh vừa sủa loạn vừa chạy về phía hắn, giống như một bộ phim không tiếng.

Chu Phàm biến sắc, hắn cảnh giác nhìn khắp bốn phía, tình huống kỳ lạ như vậy khiến hắn không khỏi hoài nghi mình gặp phải quỷ quái.

Chu Phàm sớm đã nắm Tiểu Diễm phù trong tay, tay phải cầm đao nâng lên ngang người đề phòng, hoàn cảnh xung quanh thực sự yên tĩnh đến mức quỷ dị.

Chu Phàm dự định dẫn Lão Huynh rút khỏi rừng cây, chỉ có điều hắn vẫn không dịch chuyển một bước.

Bởi vì hắn trông thấy có người đi vào rừng cây này.

Ánh mắt Chu Phàm ngưng lại, người này bị áo đen bao phủ toàn thân, ngay cả đầu cũng bị trùm kín, chỉ để lộ một đôi mắt.

Chu Phàm thử mở miệng hỏi người kia là ai, nhưng hắn căn bản không thể phát ra bất kỳ âm thanh nào trong khu vực này, chỉ có thể từ bỏ.

Người áo đen lộ vẻ cười nhạo, hắn rút trường kiếm bên hông ra, thân kiếm tràn ngập đường vân hỏa diễm.

Chu Phàm lập tức trở nên nghiêm túc, hắn nhận ra Tiểu Diễm phù bám lên trường kiếm, vì thế không dám có chút khinh thường, lập tức dán Tiểu Diễm phù vào sống đao, đường vân hỏa diễm cấp tốc lan tràn khắp trực đao.

Chu Phàm đã sớm biết Tiểu Diễm phù không chỉ có thể tổn thương quỷ quái mà còn có thể hại người.

Người áo đen không hề lãng phí thời gian, hắn đâm một kiếm về phía Chu Phàm, tựa như tia lửa cháy lan ra giữa đồng cỏ khô.

Chu Phàm cũng bổ ngang một đao.

Tất cả đều tiến hành trong im lặng, đao kiếm va chạm vào nhau, có vô số tia lửa bắn ra khi đao kiếm va chạm vào nhau.

Chỉ có điều đao kiếm vừa chạm thì ánh mắt của người áo đen lập tức lộ vẻ kinh ngạc, trường kiếm trong tay hắn truyền tới khí lực cực lớn, bị một đao này ép cho uốn cong, cả người lẫn kiếm bay ngược về sau.

Chu Phàm dốc hết toàn lực bổ một đao, bởi vì hắn biết người áo đen này tới đây để giết hắn, chắc chắn nắm chắc có thể thành công, nhưng đối phương lại không biết hắn vừa đột phá, vì thế vừa ra tay lập tức dùng hết toàn lực, chỉ mong tranh được tiên cơ.

Dưới tình huống hữu tâm tính vô tâm, người áo đen lập tức chịu thiệt.

Chu Phàm hét một tiếng không phát ra âm thanh, cầm đao đuổi sát người áo đen bay ngược về sau, muốn nhân lúc hắn bệnh mà lấy mạng hắn.

Chu Phàm muốn chém người áo đen này thành hai khúc trước khi đối phương kịp rơi xuống đất.

Chỉ có điều người áo đen cũng không rơi xuống đất, trong lúc bay giữa không trung, tay hắn hóa thành trảo, chộp vào một gốc đại thụ, để lại năm đạo móng vuốt thật sâu, mảnh gỗ vụn bay tán loạn.

Người áo đen nhờ thế mà thân ảnh treo trên cây, ánh mắt trở nên lạnh lẽo, một kiếm đâm xuống Chu Phàm đang xông tới.

Chu Phàm không hề sợ hãi, lại vẩy một đao đón đỡ.

Đao kiếm va chạm, tia lửa bắn khắp nơi.

Đầu vai Chu Phàm hơi trầm xuống, sắc mặt của hắn hơi đổi, không ngờ khí lực của đối phương lại không hề dưới hắn.

Chu Phàm cấp tốc phán đoán, cổ tay chuyển một vòng, trực đao dán sát thân kiếm vạch tới người áo đen.

Người áo đen lại dùng trường kiếm trong tay mượn lực lướt về phía sau, thân hình rất phiêu dật.

Trường đao trong tay Chu Phàm theo sát bổ dọc xuống người áo đen, hắn không muốn cho người áo đen này có chỗ trống để phản công.

Người áo đen vừa rơi xuống đất lập tức nổi giận, hiển nhiên quá trình ám sát Chu Phàm hoàn toàn không giống như hắn suy nghĩ, trường kiếm trong tay hắn đảo một vòng, đâm ra như gió, nhanh đến mức chỉ thấy một vòng kiếm ảnh (bóng kiếm).

Kiếm ảnh ở trong không trung hóa một thành hai, từ hai hóa bốn, từ bốn hóa tám, tựa như có một ngọn lửa đỏ thẫm bốc cháy trong không trung.

Trong mắt Chu Phàm lóe lên một tia sợ hãi, chưa bao giờ hắn được chứng kiến kiếm pháp quỷ dị như vậy, hắn cũng không biết kiếm ảnh nào mới là thật.

Khí thế lao tới dứt khoát khiến Chu Phàm khó mà lui về sau, hắn hít sâu một hơi, trường đao trong tay cố gắng thay đổi tư thế từ chẻ dọc thành quét ngang, xoay một vòng.

Tiếng keng keng keng vang lên không ngừng, tia lửa bắn ra khắp nơi.

Chu Phàm lui về sau mấy bước, hắn nhìn thoáng qua cánh tay phải, chỉ thấy trên đó có hai vết thương không sâu, nhưng vết thương cháy đen, hiển nhiên là bị hỏa diễm trên thân kiếm đốt cháy khét.

Người áo đen không hề bị thương, mặc dù sát ý lạnh lùng trong mắt hắn không hề giảm, nhưng hắn cũng không có ý định tiếp tục công kích Chu Phàm nữa.

Chu Phàm bị thương, nhưng vẻ mặt lại lộ ra ý mừng, bởi vì rốt cuộc âm thanh cũng xuất hiện trở lại.

Lão Huynh chạy băng băng lao tới, Chu Phàm dùng tay ngăn cản nó lại, chỉ chăm chú nhìn người áo đen.

Người áo đen liếc nhìn Chu Phàm, trường kiếm cho vào vỏ, sau đó xoay về phía rừng cây sau lưng mà bỏ chạy.

Chu Phàm cười lạnh một tiếng, vội vàng đuổi theo, bây giờ không còn là khu vực vô thanh nữa, chỉ cần vừa đuổi vừa hô to thì người của đội tuần tra sẽ rất nhanh có mặt, trợ giúp hắn bao vây người áo đen kia.

Thế nhưng, trên trời bỗng nhiên vang lên hai tiếng nổ chói tai.

Chu Phàm dừng bước, không khỏi nhíu mày, bởi vì đây là đạn tín hiệu của đội tuần tra.




Nhấn để mở bình luận

Khủng bố tu tiên thế giới