Kịch Bản Kinh Dị



"Ồ? Hồ Thanh Đoan, sao không thấy cô ấy đi cùng cậu!"
Một nam sinh phía sau Hồng Mạnh nói, và giả vờ nhìn trái nhìn phải tìm kiếm.

“Đừng nói nói vậy, có lẽ là người ta đang ngồi ở đâu đó, thưởng thức thư tình của Hoàng Tuân nga.

” Một nam sinh khác phụ họa nói.

"Mắt em lấp lánh như sao! Nghe thử bây, cũng lãng mạn chớ bộ?"
"Ha ha ha.

"
Hoàng Tuân ngồi tại chỗ của mình, yên lặng nghe vài bọn họ trêu chọc về nội dung bức thư tình mà "Bản thân" từng bị nộp cho cô giáo, mặc dù bức thư tình quả thực quá sến súa, không phải do cậu viết.

Nhưng lúc này người bị chế nhạo chính là cậu.

Điều đó cũng khiến cậu cảm thấy tâm trạng của mình không được tốt cho lắm!
Quá trình trêu chọc Hoàng Tuân không kéo dài quá lâu, họ chỉ nói vài lời sau đó rời đi.

Điều này khiến Hoàng Tuân không kìm được ý định đứng dậy đánh vào mặt cả đám vài cái.

"Quên đi, chuyện chính quan trọng.

"
Cậu yên lặng nhai thức ăn trong miệng, suy nghĩ tiếp theo nên giap tiếp với Hồ Thanh Đoan như thế nào.

Cô ta có phải là Nguyễn Hà Trang hay không là cả một vấn đề.

Hoàng Tuân phải tìm hiểu rõ ràng !
Chắc chắn là, những món nấu dành cho tập thể ở căn tin không ngon bằng mấy món mẹ nấu.

Mặc dù trên thực tế, ăn uống như thế này giúp cậu có thể trải nghiệm cuộc sống học đường khi còn đi học, nhưng nếu cậu có thể lựa chọn.

Cậu vẫn muốn ăn mì xào hành tỏi do mẹ cậu làm.

Sau khi cơm nước xong.

Hoàng Tuân trở lại phòng ngủ để nghỉ ngơi.

Điều này dễ chấp nhận hơn đối với cậu, vì may mắn thay những người bạn cùng phòng trong ký túc xá không phải là nằm trong số người thích bắt nạt cậu.

Ngoại trừ một vài học sinh đó.

Đầu óc của những người khác khá là bình thường, và họ không đùa giỡn nhiều về việc "bản thân" viết thư tình.

Có lẽ đối với sự việc đó.

Đám nam sinh đó là những người duy nhất quan tâm.

Cuộc sống trường học luôn tẻ nhạti!
Dù là trước đây hay bây giờ.

Hoàng Tuân không thể tìm thấy niềm vui khi học những môn học đó, vì vậy cậu chỉ có thể ngồi trên ghế của mình và ôn lại tất cả những kiến thức mà cậu đã học nhưng giờ gần như đã quên.

Đói với những ai không hề có tinh thần học tập.

Cuộc sống học đường thật khó khăn.

Khi Hoàng Tuân từng hoài niệm lại cuộc sống học đường, cậu luôn nghĩ rằng nếu được trở lại thời học sinh, cậu nhất định sẽ rút ra nhiều kinh nghiệm, học tập chăm chỉ và trở thành một học sinh xuất sắc, khiến người trố mắt trở mình.

Nhưng sự thật đã chứng minh.

Lúc trước đã không có nghiêm túc học tập.

Cho dù có làm lại thì kết quả vẫn vậy.

Ngoài việc mất tập trung trong giờ học.

Điều Hoàng Tuân làm nhiều nhất là nhìn ra ngoài cửa sổ, thẫn thờ nhìn những học sinh đang học thể dục và đang chơi đùa trên sân!
Tiếng trống đánh vào tiết rồi tới hết tiết.

Ngừng vang rồi lại vang.

Đợi đến khi màn đêm lặng lẽ buông xuống.

Bầu trời như bị vẻ lo lắng bao phủ, không khí khô nóng bao trùm lên những học sinh còn đang ở trong lớp học thêm ban đêm.

Chiếc quạt đang quay dường như run rẩy sắp rớt, treo trên đầu.

Giáo viên đứng trên bục giảng và đánh cược rằng ông ấy chắc chắn đã dự đoán đúng các câu hỏi trong kỳ thi tới.

Bắt đầu với một giọt mưa rơi trên cửa sổ.

Dần dần.

Hôm nay trời bắt đầu mưa nhẹ, ướt đẫm từng ngóc ngách của ngôi trường, để lại những vết nước đọng trên kính!
Buổi học thêm ban đêm kết thúc.

Những học sinh không mang dù
Có người cởi bỏ đồng phục học sinh đội lên đầu chạy về ký túc xá, có người đi dưới mưa như idol trong phim
Khi ai đó hỏi người đó tại sao không chạy.

Người đó sẽ bình tĩnh quay đầu lại và trả lời.

"Không có việc gì phải chạy, phía trước cũng đang mưa mà thôi! "

Hoàng Tuân đã trôi qua một ngày.

Ngoại trừ lấy cớ mượn bút nói chuyện với Hồ Thanh Đoan, thời gian còn lại hai người tựa hồ có một mối thù truyền kiếp.

Bất kể chủ đề nào Hoàng Tuân nêu ra.

Hồ Thanh Đoan ngồi một chỗ làm việc của mình.

Phớt lờ cậu đi.

"Không còn gì bằng nếu Lê Hoa Phát ở đây.

Mặt dày của cậu ta là giỏi nhất trong việc bắt chuyện hay gì đó.

"
Hoàng Tuân đang mặc quần áo ướt.

Cậu mệt mỏi ngồi trên giường.

Nói nói mới thấy lạ!
Không biết vì sao, vừa bước qua cổng ký túc xá, mưa liền tạnh, như thể ông trời đang có ác cảm với cậu.

Sau khi cởi bỏ quần áo ướt.

Hoàng Tuân liếc nhìn nội dung trên bảng tiểu thuyết.

Cậu thấy rằng đêm nay, dường như cậu sẽ không còn bị mất trí nhớ và thiếp đi vì nhìn thấy quỷ dị nữa.

Thế là cậu lặng lẽ đặt đồng hồ báo thức lúc ba giờ sáng.

Cậu nằm trên giường chuẩn bị chìm vào giấc ngủ.

"Vậy nguyên nhân mất trí nhớ có đặc biệt liên quan đến mẹ sao?"
"Liệu thời gian có lại quay ngược không?"
"Nếu cậu ngừng mất trí nhớ, hẳn là đã đến điểm bắt đầu của câu chuyện ! "
Trước khi đi ngủ.

Cậu cân nhắc phải làm gì tiếp theo.

Nếu nói rằng bây giờ cậu đã đi đến điểm bắt đầu của câu chuyện, thì cậu đã bắt đầu bước vào quỹ đạo thực sự.

Đóng vai diễn cái gì đó.

Có thể dừng lại bây giờ !
Vừa văn là vào đêm nay, cậu còn có một việc rất quan trọng phải làm!
!

Ba giờ sáng.

Luồng gió nhẹ chầm chậm thổi qua trường.

Hành lang của tòa nhà ký túc xá tối đen như mực, thỉnh thoảng có tiếng học sinh ngáy khò khò từ trong phòng vọng ra, hòa vào màn đêm yên tĩnh.

Lúc này, các ban quản lý ký túc xá đều trở về phòng nghỉ ngơi.

Hoàn cảnh yên tĩnh.

Chỗ nào cũng môt màn giống nhau!
Vì trời đã tạnh mưa nên rất nhiều muỗi bay tứ tung, thỉnh thoảng lẻn vào phòng ký túc xá tìm một con dê ngon miệng để cắn.

Trong hành lang.

Hoàng Tuân đạp bước chân lên nền chậm rãi và thận trọng về phía một căn phòng cách đó không xa.

Nhìn một cái.

Giống y như một tên trộm!
Khi cậu bước đến cửa một phòng ký túc nào đó.

Cậu đặt trong tay mấy thứ mua ở quầy đồ chơi xuống, chậm rãi ngồi xổm xuống, cố gắng không phát ra tiếng động bắt đầu mày mò.

Chốc lát.

Sau khi hành động xong xuôi, cậu cúi xuống nhẹ nhàng mở cửa rồi lặng lẽ chui vào phòng.

Những người trong phòng đang ngủ say trên giường.

Thậm chí không nhận thấy cậu đến !
Cậu cân nhắc trong hai giây.

Hoàng Tuân hướng về bàn tay của mình hà hơi, di chuyển cơ thể và đi về phía bọn họ !


Nhấn để mở bình luận

Kịch Bản Kinh Dị