Kinh Cức Nhiệt Vẫn



Quý Huyền Tinh nhìn không rõ, chỉ có thể nhìn ra đó là hai người đàn ông cao lớn đang đứng ngoài cửa của mình, như là đang muốn mở cửa phòng mình ra.!!!Tim cô đập rất nhanh, cầm điện thoại lên muốn báo cảnh sát.

Đúng lúc này người ngoài cửa không biết nói gì đó, đèn cảm ứng ngoài cửa sáng lên, lúc này cô mới nhìn ra người nọ là ai.Không phải ai khác, chính là Lý Hạng Minh đi cùng Chung Dập.Tình huống gì đây?Quý Huyền Tinh mở cửa ra từ bên trong, Lý Hạng Minh hơi kinh ngạc một chút, người thiếu chút nữa đã ngã thẳng vào.“Quý tiểu thư?” Anh ta hoảng hốt hai giây, lúc này mới bất tri bất giác phát hiện mình đã mở nhầm cửa.Giọng nói có chút mơ hồ không rõ: “Đi nhầm, Quý tiểu thư cô cứ tiếp tục nghỉ ngơi đi.”Nói xong liền đi đến mở cửa bên cạnh ra.“Làm sao mà lại uống thành như thế này?”Quý Huyền Tinh lo lắng bước ra ngoài xem thử, lập tức thấy Chung Dập đang khép hờ mắt, sắc mặt có chút tái nhợt, yên lặng dựa vào trên tường nhưng anh vẫn đứng thẳng tắp.Lý Hạng Minh cũng uống hơi nhiều nhưng lại thua xa Chung Dập.Những người đó ỷ vào mình có thâm niên nói về tình cảm năm đó của họ với Chung Thụ Phong.

Đây quả thực là một sai lầm của Chung Thụ Phong hồi đó.Chung Dập còn có thể làm gì được nữa, mỗi một ngụm lại kêu một người chú một người bác, trên mặt vẫn là nụ cười ấm áp khiêm tốn.

Chăng ai bị mất mặt, uống rượu đến có chút lơ mơ cùng với ý cười ngày càng nồng đậm, phô ra cấp bậc lễ nghĩa một cách triệt để.Nhưng những việc này lại càng ngày càng tàn nhẫn mà lưu loát, anh dùng một lít rưỡi rượu để cho nó chấm dứt.Lý Hạng Minh kinh ngạc nhìn từ đầu đến cuối, miễn cưỡng chặn được mấy chén, nhưng mà hiện tại anh ta vẫn còn có chút tỉnh táo.Nhưng chuyện này biết nói thế nào với cô gái nhỏ đây, Chung tổng để có thể đi đến hiện tại thì phải chém giết dọc đường, mặc dù không thấy máu nhưng vẫn là chốn hung tàn.Anh ta đỡ người nằm lên trên giường, tình cảnh này anh ta đã gặp nhiều nên sớm đã thành thói quen: “Uống có hơi nhiều, trên đường về đã uống thuốc giải rượu rồi, ngủ một giấc là ổn cả.”“Quý tiểu thư cũng nghỉ ngơi sớm đi, nếu không thì mai tỉnh dậy tinh thần lại không tốt.” Anh ta nói xong thì chuẩn bị rời đi.Quý Huyền Tinh thấy anh chuẩn bị rời đi, nháy mắt đã mặc kệ: “Aizz, anh cứ như vậy mà đi sao?”Lý Hạng Minh xoay người nhìn về phía cô, trên mặt nở một nụ cười chuyên nghiệp: “Quý tiểu thư còn có chuyện gì sao?”Quý Huyền Tinh chỉ vào người đang ngủ trên giường: “Anh để anh ấy ngủ như vậy sao? Ít nhất cũng phải thay cho anh ấy một bộ đồ thoải mái chứ?”“Hả?” Thân là trợ lý chuyên nghiệp nhưng lúc này trên mặt anh ta lại có chút mờ mịt, trước kia đều là như vậy mà…Uống xong thì mơ màng ngủ thiếp đi, ai còn có thời gian để ý xem quần áo có thoải mái hay không chứ.Nhưng mà anh ta thấy cô gái trước mặt với đôi mắt ngấn nước, mày khẽ cau lại với vẻ mặt u sầu, nhất thời chịu không nổi.

Anh ta vội nói: “À….

Quý tiểu thư nói rất đúng.”Khi thay quần áo cho Chung Dập thì cô cũng không đi mà chỉ quay lưng lại.

Thấy Lý Hạng Minh có vẻ không chăm sóc được cho người nọ, cô lo lắng ở lại để “chăm sóc”.Tiếng quần áo ma sát sau lưng rất nhanh đã kết thúc, cô thử tưởng tượng đến cảnh tượng đó như thế nào, bây giờ không biết Chung Dập trông như thế nào, mặt cô không khỏi nóng lên.Bầu không khí chung quanh dường như dừng lại, không cảm nhận được thời gian đang trôi qua.“Được rồi, Quý tiểu thư, tôi về trước đây.”Nghe thấy giọng nói của Lý Hạng Minh vang lên từ bên cạnh, cô mới tỉnh táo lại một chút, không chút tiếng động mà nuốt nước miếng.

Cô cúi đầu vén mái tóc che mất nửa gương mặt ra sau tai: “Ồ, được.”Lý Hạng Minh nhìn Quý Huyền Tinh thật sâu, lại theo bản năng mà nhìn người đang nằm trên giường, có chút muốn nói rồi lại thôi.Nhưng chung quy thì cái gì cũng chưa nói, chỉ yên lặng mà đi ra ngoài.Cánh cửa đóng lại phát ra tiếng động nhẹ.

Tiếng động này không nặng không nhẹ mà đánh vào lòng Quý Huyền Tinh, như đang phát một tín hiệu nào đó.Sau đó cô mới hoàn toàn tỉnh táo lại từ trong trạng thái vi diệu nào đó, cuối cùng xoay người nhìn về phía người đang nằm trên giường kia..


Nhấn để mở bình luận

Kinh Cức Nhiệt Vẫn