"Cậu là ..." - Tôi đi đến chỗ người con trai đó,
trên người cậu ta mặc một đồ cổ quái giống tên điên kia,màu trắng . À ! Đúng
rồi, Aron
".... Aron " - Ngay khi tôi vừa nói tên,cậu bạn
kia mỉm cười ấm áp. Ayda, tôi siêu lòng rồi nha.
Chợt, Jay đi đến bên cạnh tôi, anh quàng quay qua cổ, xoa
đầu tôi như .... một đứa con nít -_- .
"Có lẽ em cũng biết hết mọi chuyện,em sẽ ở nhà Aron một
thời gian,cũng đi học như ở thế giới
loài người " - Tôi chăm chú nghe như một chú mèo con. Ở đây cũng học á
??Nghe vẻ ngoài từ tồn tại những con quỷ có phép thì tất cả cũng giống như thế
giới tôi từng sống nhỉ ?
Nhưng, rời khỏi đây lòng tôi có chút buồn. Sao thế nhỉ ? Tôi
ghét tên bọ xít kia, ghét cả nơi này thì có gì phải buồn chứ ? Hơn nữa hắn còn
dám hôn tôi, ôi mẹ ơi, nụ hôn đầu của con TT^TT . Nhưng ở lì đây hơn 4 ngày
rồi, ít ra cũng phải chào hỏi 1 tiếng chứ nhỉ ?
"Tôi .. đi đây, cảm ơn anh trong thời gian qua " -
Quái ? Sao mình ăn nói lịch sử thế nhỉ ?
"Cuối cùng tôi cũng vứt đi được cục nợ xui xẻo rồi "
- Cười đểu, lại cười đểu . Tên đáng ghét này, bà chào mi lịch sử vậy mà mi dám #$$%$^
"Anh ... " - Cứng họng rồi, tốt nhất là không nên
cãi nahu với tên này làm gì. Hao tổn tâm trí,tốn phí sức lực.
Tôi dậm mạnh chân quay lưng đi đến chỗ Jay. Jay cười cười ,vỗ vai rồi đánh mắt sang phía Aron , ý bảo "Đi
đi, cậu ta đang chờ em đấy"
Nhưng tôi chưa kịp hiểu cái ánh mắt "thần sầu" ấy
thì Aron đa đi ra chỗ tôi, mỉm cười ấm áp :
"Kì Du,đi thôi ,tôi đưa cậu về" - Đi, đi luôn, đi
theo cậu tôi đi luôn :3 :3
Nhưng trước khi đi theo cậu Aron này, lòng tôi vẫn bứt dứt
mà ngoáy cổ về phía Ren, hắn không thèm nhìn lấy tôi một cái , quay lưng định
đi lên lầu.
Bỗng tôi thấy anh tôi gọi với lại, hai người đang nói chuyện
gì đó, sắc mặt hắn ngày càng lạnh đi , không chút biểu cảm.
Trong lúc tôi còn đang tò mò không biết hai người kia nói gì
với nhau thì bên tai vang lên tiếng nhắc nhở nhè nhẹ của Aron :
"Bám chắc vào nhé " - Bám để làm gì nhỉ ?
Oái !!
Aron cầm lấy cổ tay tôi,kéo tôi vào sát người cậu ấy rồi bế
tôi bay thẳng lên trời.Ầy, chả nhẽ cậu ta không thấy tôi nặng à ?
Thú thật, bay trên không thế này phởn không thể tả. nhất là
khi được nằm trong vòng tay của một anh chàng đẹp trai vô đối như thế này .Nhưng,
dù nghĩ vậy nhưng tôi vẫn cảm thấy có chút khó chịu. Là sao thế nhỉ ?
Ọt ọt
Cuộc đời không bao giờ hoàn hảo cả. Mọi chuyện đều có những
thứ "vô duyên" xen vào.Chẳng hạn như bây giờ, giữa một khung cảnh như
thế này, bụng của tôi nó lại đánh trống. Bà nó, xấu hổ chết mất.
Dường như Aron nghe thấy,trên môi nở một nụ cười nhẹ. Thôi
được rồi, tôi đi chết đây, cái bụng hại cái thân mà .
Aron từ từ đáp xuống mặt đất, thả tôi ra .
"Đi ăn thôi, tôi nghĩ cậu đói rồi "
Tôi : "....."
Liệu đồ ăn ở đây có phải là máu,đầu lâu, thịt sống không nhỉ
? Nhưng ngày trú ngụ ở nhà tên kia 2 lần bị ngất, tỉnh dậy thì chả được ăn cái
gì, thì làm qué gì tôi biết được đồ ăn ở đây như thế nào ? Tôi kinh hãi đưa mắt
nhìn Aron
Aron : "Không phải những thứ ghê tởm giống trong mấy
cái phim vớ vẩn của loài người đâu"
Nói rồi Aron dẫn tôi vào một quán ăn nhỏ cách đấy không xa.
Cách bày trí ở quán rất mộc mạc ấm áp, tôi ngước lên nhìn thực đơn,cũng đều là
món mà loài người ăn cả,quả thực không khác tí gì.
Bỗng dưng tôi thèm ăn mì gói. Món khoái khẩu của tôi đấy.
Nhưng trên thực đơn không có ghi món đó.
Tôi níu tay Aron lại , rụt nè :
"Tôi muốn ăn mì gói "
Aron ngẩn ra nhìn tôi, Chắc là đang nghĩ "Con nhỏ này
có bị điên không nhỉ ?".Thế nhưng cậu ta bất giác mỉm cười :
"Vậy à ? Chờ tôi một chút nhé " - Rồi Aron đi thẳng vào phòng
bếp.Trước khi đi còn chỉ tay ra chiếc bàn cạnh cửa sổ ý bảo tôi ra đấy ngổi.
Ngồi chờ được 15 , Aron bước ra ,tay cầm tôi mì nóng hổi,trên
trán lấm tấm mồ hôi.
"Tôi nấu cho cậu đấy, ăn đi "
Tôi nhìn Aron bằng đôi mắt cảm thán, Chỉ là tô mì thôi
mà,cậu không cần phải tốn công như vậy đâu. Aron này, quả thự rất xứng để làm
một người bạn tốt ^^
Phải chi,tên kia cũng đối xử tốt với tôi như ...thế này .
Bậy ! Bậy quá ! Mày lại nghĩ linh tinh gì thế hả Kì Du .
Aron tốt thế này,mày không nghĩ đến cảm ơn người ta, lại nghĩ về tên điên đó .
Lắc đầu, tôi khẽ ngẩng đầu lên, nhìn Aron đầy xúc động :
"Cảm ơn cậu "
Aron cười. Nụ cười đủ để đốt cháy tôi rồi đấy. Má ơi !!!
Tôi cúi xuống, bắt đầu thực thi nghĩa vụ cao cả : Ăn .
Ngon quá! Mì Aron nấu thật sự rất ngon . Chả mấy chốc, tôi
xử xong tô mì, nhưng vẫn đói quá. Muốn ăn thêm nhưng lại ngại , dù gì trước mặt
con nhà người ta cũng phải giữ ý tứ nữa chứ .
"Muốn ăn nữa không ? Tôi lấy thêm cho cậu " - Nhìn Aron bước vào bếp, tôi rất cảm
động . Bản thân Mặc Kì Du này sẽ ghi nhớ cống hiến của cậu cho cái dạ dày của
tôi .
---
Lúc chúng tôi về đã là 7h tối . Aron chỉ tôi biết phòng và
thủ tục nhập học ngày mai , rồi ai nấy về phòng. Tuy mới gặp, lần trước lại bị
" bắt cóc " , nhưng tôi cẩm thấy rất thân thuộc và thoải mái với cậu
bạn này .
Nằm vật vã ra giường, tôi chợt nghĩ, liệu bây giờ tên điên
kia đang làm gì nhỉ ? Liệu hắn có phải chịu cơn đau như lần trước không ??
Mà tại sao tô phải lo cho hắn chứ ?
Dẹp đi
----
Trong lúc cô nhóc còn đang đấu tranh tư tưởng thì ở đâu đó,
cũng có hai người đang âm thầm nghĩ với
những ý định riêng
" Em đang làm gì thế ? Gà con ..."
Và ....
"Một cô bé đáng yêu , ngủ ngon ..."
Nhấn để mở bình luận
Kiss of devil