Kiss of devil



Hắn lôi tôi đi đến một căn nhà thờ bỏ hoang.Tôi đoán thế.



Mạng nhện,bụi bặm bám đặc kịt quanh những bức tường,trên mái nhà,bệ của sổ,

vách cửa chính .



Tôi rất thích xem phim kinh dị.Nhưng nếu để bản thân đóng cái thể loại phim này

thì không đâu nhé.



Cấu trúc nhìn thì rất giống một nhà thờ, nhưng tôi không nhìn thấy cây thánh

giá,tượng chúa Gie-su hay cái gì tương tự cho tôi biết đây là nhà thờ cả.Nhưng tôi

chắc chắn nơi này bị bỏ hoang.Hơn hết là rất thần bí.



Nếu tôi vẫn còn ở thế giới loài người, chưa biết được sự thật mình là quỷ, hoặc

quen những con quỷ nguy hiểm như thế này thì chắc tôi cũng chẳng sợ khi bước

vào đó đâu.Vì khi ấy,tôi chắc chắn sẽ nghĩ rằng : "Chỉ là một ngôi nhà

hoang thôi mà"



Nhưng tình hình bây giờ thì lại khác.Bây giờ tôi đang ở một

thế giới tồn tại những thứ chẳng phải người (Bản thân tôi cũng chẳng phải ),

rằng là họ có thể bay,tạo phép và làm ti tỉ những thứ khác. Vậy nếu bây giờ tôi

vào đấy, biết đâu cơ thể lại bị iểm phép, bị moi tin, cắt đầu hay cái gì đó đại

loại như thế, liên quan đến máu me bê bết, bởi một con quỷ bị tâm thần gây ra

chẳng hạn.



Tôi thừa nhận,đó chỉ là SUY ĐOÁN . Nhưng cái suy đoán của tôi ít cũng phải 80%

đúng , chắc chắn luôn đấy!



Tôi nhìn hắn.Cái kẻ đưa tôi đến đây và để tôi suy nghĩ linh tinh như thế kia.



Hắn không nhìn tôi,mà nhìn về một nơi nào đó.Nếu bình

thường,tôi chắc chắn sẽ rủa thầm trong miệng rằng tên này vô cùng vô cùng vô

cùng bất lịch sự.



Thế nhưng,dáng vẻ hiện giờ của tên xấu xa này làm tôi không

thể nghĩ đến điều đó được.



Tôi như nhìn thấy,sự tang tóc lạnh lẽo bao trùm lên thân

hình vạm vỡ kia.Ánh chiều tà loang lổ trên mặt đất,thứ ảnh sáng cuối cùng trong

ngày bị che khuất bởi tấm lưng của hắn,tẽ ra những đường gãy khúc đến đơn độc.



Cái đôi mắt hai màu không hề chuyển động. Ánh nhìn của hắn

như ngưng đọng.Dường như tôi thấy một chút .... cầu xin ??



Không,không, chắc chắn là tôi nhìn nhầm. Một ông vua nhỏ như

hắn thì  cần cầu xin cái gì ?? Không nhịn

được rồi .



Nhưng ngay đúng lúc tôi định cất lời thì "cơ miệng"

của hắn bắt đầu chuyển động :



"Đưa tôi Quỷ Ngọc "



Cái gì đấy ?



Quỷ Ngọc, tôi phải thánh đâu mà hắn hỏi tôi ? Liệu tôi có

giữ à ?



"Đưa cho tôi Quỷ Ngọc " - Lại nữa -_-



"Đấy là cái gì ?"



"ĐƯA CHO TÔI  "

- Bổng hắn cầm cổ tay tôi giật mạnh, hét lên đầy tức giận.



Đau



Ánh mắt mà tôi cứ ngỡ là cầu xin,bỗng trở lên dữ dằn,cuồng

nộ. Ánh mắt ấy soáy sâu vào tôi, tim cảm giác như muốn nổ tung,đập vỗi vã. Hắn

đang làm cái gì vậy ??



"Tôi .. không có , anh làm cái gì vậy ???"



"Cô đang giữ Quỷ Ngọc, đưa cho tôi " - Giọng nói

mỗi lúc một phẫn nộ, chuyện gì đã xảy ra à ?



"Thực sự tôi không có "



"Tôi cần phải cứu Jen, mau đứa cho tôi "



Hắn nắm chặt lấy bả vai tôi lắc mạnh. Jen ? Cô gái ấy là ai

?



"Jen ... ? Bạn gái anh à ?" - OMGG , thế quái nào tôi lại phun câu

nói ấy ra trong hoàn cảnh này hả trời ? Cô ta đâu có liên quan gì đến tôi ?



"Đó là người con gái quan trọng nhất cuộc đời tôi !!!  " - Sự thịnh nộ của hắn ngày càng cao.

Tôi không thấy sợ. Chỉ nhói đau tận cùng tâm can. Sao nghe câu này lại cảm thấy

như có độc thế nhỉ ?



Nếu đấy là sự thật, vậy thì cái lần hắn cứu tôi , dựa vào vai tôi, chỉ cho tôi

lớp học, thậm chí là cả hôn tôi nữa .... là cái gì ??



Hắn làm những điều đó trong khi cần Quỷ Ngọc của tôi (chắc là vậy) để cứu người

con gái tên Jen kia ??



Hít thở sâu vào. Mình và hắn không cả gì của nhau cả,việc

quái gì phải đau lòng. Không được khóc, Kì Du , không được khóc. Kết thúc đi,

phải thật bình tĩnh để còn thoát khỏi cái nơi quỉ quái này .



"Tôi thực sự không có Quỷ Ngọc. Thứ anh nói tôi không biết là gì cả.

Nhưng,tôi muốn hỏi anh một  câu ...."



Hắn đưa mắt xuống nhìn tôi.Vẫn còn đó cái sự lạnh lùng ghê

rợn. Tôi càng hít thở sâu hơn ...



"Nụ hôn giữa tôi và anh ? Nó có ý nghĩa gì ? " -

Sau này nghĩ lại tôi mới thấy rằng khi đó mình hỏi 1 câu rất là ....ngu !



"Chẳng có ý nghĩ gì cả,mau đưa Quỷ Ngọc đi. Nhanh Lên !!!! "



Đúng là mày tự đa tình rồi . Khoan dã ! Đa tình ? Sao tôi có

thể dùng từ thảm hại vậy để nói về bản thân mình nhỉ ? Tôi có thích tên hâm kia

à ? Không hề nhé, Tôi không bao giờ thích cái kẻ ngạo mạn nhưu thế .



Nhưng ...



Tôi khóc mất rồi . Bà nó. Sao lại khóc cơ chứ .Nín! Nín

ngayyyy



"Quỷ Ngọc tôi không có. Đấy là sự thật . " - Đi

thôi,bước ngay thôi .



Tôi dũng cảm đi ngang quan hắn. Nước mắt vẫn lăn dài trên

má, nhưng tôi vẫn rất tự hào vè bản thân. Trong tình huống như vậy mà dám bỏ

đi, quả rất anh hùng. Hoan hô !!!



Nhưng lòng tôi lại không hề vui một chút nào. Cảm giác nặng như chì ấy . Bà

nó,hẳn là tôi đang bị ảo tưởng. Nhưng đi được 3 bước chân, không kìm lòng được,tôi

quay lại nhìn .



Tuyệt!



Hắn không còn ở đấy.



Thật nực cười . Hắn bỏ đi rồi.



Vui quá !



Nhưng sao lại không thể mỉm cười thế này ?? Wae ???



Đáng lẽ là tôi có thế đi về. Nhưng khốn nỗi >.< Tôi là

một đứa mù phương hướng . Tôi có biết đây là nơi nào đâu ?



Đang lo lắng bỗng tôi nghe thấy tiếng gọi quen thuộc :



"Kì Du "



Là Aron . Tôi có nên hỏi Aron không nhỉ ? Về cái người tên Jen ấy . Nhưng việc

quái gì tôi phải hỏi nhỉ ? Không quan tâm, không quan tâm .



Nhưng ....



"Aron , cậu có biết người con gái tên Jen không ? " - Aron dừng hắn

bước chân lại.Nhìn tôi với ánh mắt ngạc nhiên. Ơ sao thế ?



"Sao cậu muốn biết về Jen, là vừa nãy Ren nói với cậu à ?"



"Không,tớ nghe một vài người nói,chỉ tò mò thôi. Cậu không nói cũng không

sao.hì"



"Jen là hôn thê của Ren. Ren và tôi đều là hậu duệ

nhưng thuộc hai chủng phái khác nhau. Đối nghịch như kiểu giữa thiện và ác ấy.

Thế lực của Phantoms hơn gia tộc tôi hẳn một bậc. Quỷ tước vì muốn có chỗ dựa

vững chắc nên đẫ chọn Ren để gửi gắm con gái. Trước đó, Jen và cậu ta cũng có

tình cảm với nhau. Lễ thành hôn, Jen bị trúng độc cấp cao do bọn phản động hạ

thủ. Chỉ cần có Quỷ Ngọc ,cô ấy sẽ sống lại được. "



Aron bỗng tuôn ra một tràng . Càng nghe ,tôi lại càng cảm

thấy nhức nhối. Vậy ra trước đây tôi luôn ảo tưởng mới sợ chứ. Nhưng sự đối đầu

thiện ác ấy , ai tốt ai xấu ?



"Cậu là bên thiện ư ? Thế còn Ren ... Cậu ta ... ??"



Aron chỉ mỉm cười, nhẹ nói :



"Tớ là White Devil "



Ren là ác quỷ, đó là lý do cậu ta luôn ngang tàn như vậy.



"Thế Quỷ Ngọc ở đâu ? Ren nói tôi có nó"



"Chính là viên đá cậu đeo ở cổ ấy. Mà cậu dịnh đưa nó

cho Ren ư ?"



"Không, không,làm gì có chuyện đó "



Nhìn xuống chiếc vòng cổ đang đeo ẩn lấp sau cổ áo. Đây là

chiếc vòng theo tôi từ bé đến lớn. Mẹ tôi đã dặn : "Tuyệt đối không được

tháo ra"



Giờ tôi cũng đã hiểu vì sao lại như vậy.



Nhưng sao Aron lại biết tôi có đeo vòng ?



Tôi luôn để nó sau áo,làm sao cậy ấy biết ?



Tôi muốn hỏi cậu ấy,nhưng lại thôi. Biết thì cũng có sao đâu ? Nó chỉ là một

miếng ngọc thôi mà .



"Đến rồi" - Câu nói của Aron cắt đứt mạch suy nghĩ của tôi.



"Đây là kí túc xá của cậu,có lẽ Lucy đang chờ cầu ở bên trong, vào đi"



Tôi nhẹ nói tạm biệt,quay vào trong . Thực sự khi ấy,tôi

không biết rằng có người đang đứng nhìn tôi với vô số toan tính trong đầu.


Nhấn để mở bình luận

Kiss of devil