Kỷ nguyên huyền thoại


Trong hệ thống cống ngầm của thành phố, nơi âm u và tối tăm tràn đầy chuột bọ này, chẳng ai sẽ biết được rốt cuộc sẽ có bao nhiêu kì lạ sinh vật đã xuất hiện trong nơi hôi thối này. ít nhất theo kí ức của mà thiên minh biết, thì nơi này là một trong những nơi nguy hiểm nhất trong đám kiến trúc thành phố bỏ hoang, nhất là khi mạt thế buông xuống trái đất.

Nếu như không phải là bất đắc dĩ, hắn thật sự không muốn đến nơi này tí nào. dù sao ở kiếp trước, việc né xa những nơi như thế này hầu như ăn sâu vào trong tiềm thức của hắn.

Xét cho cùng cũng là vì lòng đất quá nguy hiểm, với một chức nghiệp giả bình thường nếu không đi theo một nhóm lớn, chẳng có bất kì ai có niềm tin đi đến lòng đất một mình. không chỉ vì đám quái vật, còn là vì hoàn cảnh nơi đây nữa, dù sao lòng đất âm u chẳng bao giờ là nơi ưa thích của con người.

Thiên minh vừa đi vừa suy nghĩ những nguy hiểm trong nhiệm vụ lần này. hắn cần một số biện pháp đề phòng,

Mặc dù bây giờ cách mạt thế vẫn còn vài ngày, thế nhưng những cống ngầm này đã bắt đầu có dấu hiệu của lũ sinh vật biến dị và chỉ có chúa mới biết ngoài những con chuột ba đuôi nóng tính kia, rốt cuộc còn sinh vật nào khác đã buông xuống không. không bao giờ khinh thường và chủ quan, đó là cách mà hắn sống sót hơn ba năm ở cái mạt thế quái vật nhiều như kiến trước đó.
"mà hi vọng không có con quái vật nào tren trung cấp." thiên minh âm thầm lẩm bẩm.

Về kết quả điều tra của quân đội. cái đống thiết bị điều tra đó cũng không phải là máy vạn năng và chẳng thể nào tin hoàn toàn, nhất là một bản thông tin nhiệm vụ được một tổ chức có thể là cùng phe với thiên hổ giao cho hắn. nếu như hắn tin tưởng hoàn toàn vào bản nhiệm vụ đó, có thể hắn sẽ bị hố đến chết.

Do đó, thiên minh nghĩ mình cần nghiệm chứng một việc để có thể hoàn thành kế hoạch đối phó thiên hổ của mình.

Thân hình của của bốn người nhóm thiên minh nhanh chóng chạy trong ngõ hẻm âm u của đường cống ngầm, những bước chạy của họ tạo thành những tiếng “bõm bõm” vang lên khi chiếc ủng quân dụng chạm mạnh vào lớp nước cạn bẩn thỉu trong con hẻm.

“lại nữa hả trời! tại sao nơi này rốt cuộc là muốn làm gì mà lại xây thành phức tạp như vậy cơ chứ.”
Uyển linh nhìn con hẻm lại được chia làm hai trước mặt, khuôn mặt cô ấy trông rất khó chịu lầm bầm những âm thanh phàn nàn.

Thiên minh lườm uyển linh, nhìn biểu tình khó chịu của cô, hắn nở nụ cười sau đó nhìn hai con hẻm trước mắt này, ánh mắt híp lại rồi trầm ngâm nói:
“thôi phàn nàn đi đại tiểu thư của tôi, hiện giờ chúng ra nên nghĩ chúng ta nên làm gì tiếp theo kia kìa. dù sao, nếu như chúng ta cứ bỏ chạy như thế này cũng không phải là cách tốt, nhiệm vụ của chúng ta là quét sạch quái vật trong cống ngầm này, nếu không tranh thủ giải quyết thiên hổ thì chúng ta cũng sẽ chậm trễ thời gian cho nhiệm vụ. đến khi đó, cái mục tiêu vớt chiến công của cô hoàn toàn ngâm nước rồi. ”

Uyển linh nhìn khuôn mặt thiên minh, dù khuôn mặt đó khá mờ trong bóng tối nhưng vẫn khiến cô cảm giác an tâm.
“vậy giờ chúng ta phải làm sao?”

“ta nghĩ chúng ta nên chia nhỏ ra, cô và mulan, hai người phụ trách đi ngõ hẻm phải tìm kiếm những con chuột ba đuôi này, còn tôi với hải thúc đi bên bên trái để dẫn đi sự chú ý của nhóm thiên hổ.” thiên minh hơi suy tư sau đó đưa ra ý kiến.

Khuôn mặt của uyển linh ngay lập tức thay đổi, cô không che giấu sự phản đối trong thái độ của mình mà mở miệng phản bác ngay đề xuất của thiên minh.
“như thế thì quá nguy hiểm rồi, tôi không chấp nhận.”

Thiên minh nhìn khuôn mặt tức giận của uyển linh, sau đó nhìn thần sắc muốn nói lại thôi của lifita, hắn nở nụ cười.
“hai người nghĩ tôi sẽ đưa bản thân của mình vào nguy hiểm sao. haha, cứ an tâm đi, tôi vẫn còn tiếc mạng sống của mình lắm.”

Nói xong, bỏ qua phản ứng của hai người sang một bên, hắn liếc nhìn hải thúc, mở miệng thăm dò:
“vậy hải ca nghĩ sao về quyết định này.”

Người sau nghe hắn hỏi thăm chỉ gật đầu nhẹ một cái ra hiệu đồng ý, sau đó hải thúc đưa ánh mắt nhìn uyển linh mở miệng an ủi:
“không sao đâu, dù sao chúng ta có một vị siêu năng lực giả từng giết quái vật ở bên này cơ mà, nếu phải lo lắng thì phải là nhóm thiên hổ lo lắng mới đúng chứ.”

Nghe hải thúc nói như vậy, uyển linh vẫn lắc đầu mở miệng:
“dù cậu ta là người sở hữu siêu năng lực, thế nhưng quân đặc chủng thiên hổ cũng không phải là yếu đuối gì, bọn họ cũng là tinh anh trong quân đội, theo cháu việc chia ra như thế này là quá nguy hiểm. hơn nữa chú hải cũng chỉ là một người bình thường nữa, như thế quá nguy hiểm cho chú.”

Thiên minh nhìn cuộc trò chuyện của hai người, một nụ cười bí ẩn nở trên gương mặt hắn khi cả hai không chú ý.

Ngay lập tức, ánh mắt thiên minh chuyển thành ánh mắt tràn đầy sự đáng tin tưởng, hắn nở nụ cười sau đó mở miệng an ủi uyển linh:
“thư kí uyển linh không cần lo lắng về chuyện đó, tôi đã có kế hoạch sẵn về chuyện này, hơn nữa tôi chắc chắn sẽ bảo vệ hải ca an toàn, đảm bảo không thiếu tay chân nào đâu.”

“thế nhưng…”

Uyển linh mở miệng muốn tiếp tục thuyết phục hắn nhưng bị thiên minh ngăn lại, hắn phất tay, tràn đầy kiên quyết nói:
“việc cô cần làm bây giờ chẳng phải là nhanh chóng thoát khỏi tình hình này sao. tôi hứa với cô, chỉ cần cô tìm được vị trí của chúng cứ báo cho tôi, chúng ta sẽ tiến hành hội họp lại.”



Nói xong, hắn đưa cho uyển linh một viên đá khắc những hoa văn kì bí, khuôn mặt tràn đầy nghiêm túc nhắc nhở:

“viên đá này có thể tiến hành truyền âm từ xa, chúng ta không chắc thiết bị liên lạc của cả nhóm có bị động tay chân vào hay không, nhưng cứ xài thứ này cho chắc chắn.”

Nghe thiên minh nhắc như vậy về tác dụng của tảng đá trước mặt mình, thần sắc của uyển linh nghi ngờ nhìn hòn đá trước mặt, sau đó cô liếc nhìn thiên minh.

Với một ánh mắt nghiền ngẫm xen lẫn ngạc nhiên thoáng qua, uyển linh cũng không nói gì thêm nữa về quyết định của thiên minh.

Cô đưa tay tiếp hòn đá, bàn tay lướt qua những hoa văn lạ trên phiến đá và vuốt ve nó, sau đó cô nhìn thẳng thiên minh và nghiêm túc nói:

“cậu nhất định phải an toàn trở về cho tôi, biết không?”

“hửm, cô ta nói như vậy là ý gì?” thiên minh có phần ngạc nhiên thầm nghĩ.

Thiên minh cười gật đầu sau đó nhìn sang lifita đang giả dạng mulas đứng sát uyển linh, cười nói:
“chăm sóc cho cô ấy hộ tôi.”

Lifita nhìn vào khuôn mặt thiên minh một cách chăm chú, sau đó gật đầu với hắn.

Nhìn thấy lifita gật đầu, thiên minh mới an tâm quay đầu đi sau đó nhìn sang chú hải đứng sát bên và nói:
“đi thôi chú hải.”

Nói xong, thân hình thiên minh nhanh chóng chạy vào trong hẻm trái, sau đó khuất trong bóng tối của căn hẻm.

Mời đọc #stratholme thần hào đồng nhân wow siêu hài, siêu lầy. stratholme thần hào


Nhấn để mở bình luận

Kỷ nguyên huyền thoại