Là điều anh muốn



Christopher dựa lưng vào tường thành, nhíu mày. Thánh thần ơi, hai tuần




lễ! Dù quý mến Robin nhiều đến thế nào, hắn vẫn phải thừa nhận bản thân thực



sự phát bệnh với các vị khách của mình. Đặc biệt là mấy đứa con của Robin.



Hắn dành phần lớn thời gian trong suốt hai tuần để nghe Kendrick và Phillip



đấu khẩu xem ai được ngồi cạnh Gillian, hay hát cùng cô, hoặc hộ tống cô đi



đây đó. Ích lợi duy nhất từ, tất cả các cuộc đấu đá là làm họ bận rộn đến nỗi



không đủ thời gian khuấy động những trò tinh quái khác.



Đáng tiếc là mấy anh chàng đã không thể ngừng ẩu đả nhau bất kể ban đêm.



Điều chắc chắn sẽ cứu vớt hắn khỏi tình trạng bực bội hiện giờ.



“Ngựa của ngài, thưa lãnh chúa”, một tiểu đồng cắt ngang suy nghĩ của hắn.



“Ngài có muốn lên ngựa bây giờ không? Dường như ngài Kendrick khá bồn



chồn khi phải chờ đợi.”



“Hẳn nhiên”, Christopher nói rồi đu lên yên ngựa.



Mặc dù Christopher thích đổ trách nhiệm cho những gì hắn phải đối mặt hiện



nay lên người Kendrick, hắn vẫn biết đó là lỗi của Colin. Đáng nhẽ hắn nên



nhồi thêm thức ăn vào đĩa của Colin vào buổi sáng. Nếu gã đàn ông đó bận rộn



hơn với khẩu phần của mình, có lẽ gã sẽ ít thì giờ chuyện trò tán gẫu. Và chỉnh



những tiếng rì rầm tao nhã đó đã khiến Robin hay được việc Christopher đấu



thương.



Một khi Colin lỡ phun ra chi tiết đáng giá, gã dường như không thể khống



chế bản thân mà gợi ý rằng Robin nên tự kiểm chứng.



Christopher cúi người xuýt xoa cổ con ngựa để an ủi nó. Ít ra Jason đã giữ



cho Gillian bận rộn. Thật quá bẽ bàng khi bị hạ nhục trước mặt thầy cũ và cô vợ



trong cùng một buổi sáng.



Nếu được lựa chọn, hắn thà đi dạo bãi biển với người phụ nữ của mình.



Hoặc đặc biệt hào phóng, hắn sẽ mời Robin đi cùng. Mấy gã kia cũng thế, miễn



là họ duy trì khoảng cách vài trăm bước phía sau.



“Christopher?”, Colin gọi.



Christopher lẩm bẩm nguyền rủa. Hắn đã gắng hết sức tránh khỏi thao



trường trong suốt tuần qua. Hắn đã làm Robin phân tâm với việc điều hành lâu



đài, phát triển làng mạc, cùng một hai buổi chiều đi dạo bên Gillian. Quả thật,



hắn không thể chối rằng mình thích ngồi trước lò sưởi trong đại sảnh hơn, chẳng



cần làm gì ngoài trò chuyện với vị lãnh chúa cũ về các vấn đề ít quan trọng.



Khoảng thời gian đó hắn hầu như quên mất chuyện mình bị mù và những thứ



hắn đã đánh mất. Thao thao bất tuyệt với Robin trong khi nắm tay Gillian, hắn



còn muốn gì hơn nữa chớ? “Chúa ơi, anh bạn, tỉnh dậy đi!”, Colin cáu gắt.



Thay cho lời đáp, Christopher nâng cây thương lên.



Colin tuyên bố bắt đầu. Christopher thực tế kém nhiệt tình hơn khi đối đầu



với Kendrick, nhưng gã vô lại đó cứ nhất quyết phải thế. Phillip thì hắn có thể



xử lý, nhưng trong chiến đấu Kendrick chắc chắn hơn hẳn người anh kia của gã.



Thậm chí nếu mắt còn sáng, hắn vẫn có thể phải vã mồ hôi khi muốn hất ngã



ngựa con trai của Artane. Bị mù, làm vấn đề trở nên khác hẳn.



“Ta đi lấy ít rượu!”, Colin rống lên.



Rượu trong chiếc cốc ở tay phải - Christopher hầu như không còn bận tâm



đến các tín hiệu nữa. Hắn chuyển cây thương sang phải và hạ xuống.



Christopher nghe âm thanh va chạm trước cả khi cảm nhận nó, hắn thề là đã



nghe được tiếng chửi rủa nhiệt tình của Kendrick. Hắn hình dung mình nghe



thấy tiếng thở gấp của Robin.



“Lại”, Colin thông báo từ phía chân tường.



“Chết tiệt”, Christopher lẩm bẩm. Hắn cười đến cuối làn đấu và con ngựa



đen dẫn cả hai theo hướng nó muốn.



“Lãnh chúa, đổi thương khác”, một gã lính hô lên từ bên phải hắn.



Christopher ném cây thương gãy sang bên và tóm lấy cây mới. Hắn giữ



thăng bằng cánh tay và chờ đợi, thậm chí cảm giác kém hài lòng về tương lai



trước mắt hơn lần chạm trán vừa rồi.



Colin phát lệnh bắt đầu. Christopher thúc gót chân của mình và con ngựa



chồm tới trước. Hắn hạ thấp thương như thể thật sự có khả năng trông thấy điểm



đích dự định. Colin không nói gì, nên Christopher biết mình đã tiến đến gần



mục tiêu.



“Phòng thủ!”, Colin buột miệng.



Christopher nâng khiên cao hơn nhưng vẫn giữ thẳng cây thương. Va chạm



gần như hất hắn khỏi ngựa.



“Lạy Thánh thần!”, Robin kêu lên.



Christopher xoay ngựa vòng quanh và chờ thông báo.



“Hắn ngã rồi!”, Colin lớn tiếng, nghe có vẻ quá thỏa mãn.



Christopher đánh ngựa hướng về phía Colin và tin rằng chú ngựa đen sẽ kịp



dừng lại trước khi đâm bổ vào ai đó, vì nó chẳng có hứng thú làm vậy.



“Tốt lắm, Christopher!”, Robin nói.



Christopher nhận ra Robin nắm lấy dây cương. Hắn xuống ngựa khi cái tôi



còn nguyên vẹn. Hắn thấy bả vai mình bị tóm lấy rồi lay mạnh. Hẳn là Robin đã



làm. Chỉ có Robin mới lắc hắn như thể hắn còn là thằng bé mười hai tuổi. “Ngươi thấy chưa, Berkhamshire?”, Robin hỏi. “Ta đã huấn luyện thằng nhỏ



này, ngươi biết đó. Điều tốt đẹp chết tiệt mà ta từng làm, nếu ngươi thắc mắc.”



“Ta không nghi ngờ đâu”, Colin cằn nhằn.



Robin chỉ cười và lay Christopher lần nữa. “Thánh thần ơi Christopher,



nhưng con chả mất đi chút kỹ năng nào. Ta không thể chọn ai giỏi hơn cho



Jason.”



Christopher thở dài. “Tiếc thay nó chỉ thấy con luyện tập với không khí.”



“Như thế đủ rồi”, Robin nói. “Ta hài lòng hơn với những điều nó có thể học



được nhờ tự chứng kiến.”



Christopher chẳng cảm thấy gì hơn ngoài sự nhẹ nhõm bởi lời khen ngợi, vì



đôi lần hắn tự hỏi liệu Jason có giỏi hơn nếu học việc từ người khác không.



“Ừm”, Robin nói, “sáng nay con đã thể hiện rất tốt. Và, Chris”, ông bổ sung,



giọng đột nhiên lặng đi, “Ta chẳng thấy có gì khác biệt, nếu ta là một người lạ



mới quen biết con”.



Christopher trào dâng niềm tự hào. Chẳng nghe ra chút xót thương nào trong



giọng điệu Robin, chỉ có sự khâm phục và hài lòng. Có lẽ rốt cuộc đây cũng



không phải một buổi sáng lãng phí.



“Cảm ơn, thưa thầy”, hắn nhẹ nhàng đáp lại. “Con đã tập luyện chăm chỉ để



được điêu luyện như thế này.”



“Ta chưa bao giờ không tin tưởng con, chàng trai.”



“Nhiều lần con đã thất bại”, Christopher thừa nhận.



Hắn nghe Robin cười khục khặc. “Tốt, cậu bé, thực tế, ta cũng từng có



những lần thất bại. Nhưng ta có khuynh hướng không nói quá nhiều về chúng.”



“Con không nghĩ ngài như thế.”



Robin đáp lại bằng một nụ cười. “À, Chris, đến đây, quẳng giáp lại đó,



chúng ta sẽ cùng đi tìm phu nhân của con và tận hưởng hết ngày nghỉ này. Đủ



xung đột cho buổi sang rồi. Này, cẩn thận đừng giẫm lên Kendrick.”



“Cảm ơn nhé, cha”, Kendrick thở hổn hển. “Con cần giúp một tay, nếu cha



không phiền.”



“Nhờ anh trai con đi. Christopher và ta phải đi tìm phu nhân của nó.”



“Đợi con với!”, Kendrick gọi với theo.



“Không”, Robin vui vẻ ném trả lại.



Christopher cười thầm, “Ngài tàn nhẫn đó, lãnh chúa”.



“Cảm ơn lời khen”, Robin thốt lên, giọng điệu nghe như muốn bật cười. “Ta



làm tất cả mọi thứ có thể để hành hạ đám trẻ. Tụi nó luôn đổ vấy việc cho ta.



Giờ thì, con nghĩ phu nhân của con đang ở đâu?” “Có Thánh mới biết”, Christopher trả lời, “nhưng chúng ta sẽ tìm thấy cô ấy



sớm thôi”.



Dù hắn nghĩ sẽ sớm tìm ra song cơn nhức nhối vẫn trỗi dậy trong tim hắn.



Mong muốn nhìn thấy Gillian đột nhiên dâng trào mạnh mẽ và làm hắn nghẹt



thở. Thánh thần ơi, nhưng hắn sẽ có đủ thời gian ở cùng Gillian. Rất khó, khi



Kendrick và Phillip thèm khát cô như lũ sói đói. Hắn nhíu mày. Có lẽ đã đến lúc



Robin nên trở về Artane, trước khi có chuyện xảy ra với người thừa kế và đứa



con thứ của ông ấy.



Gillian cẩn thận kiểm tra lại bản thân, sau đó nhìn sang Jason. “Cậu chắc



chứ?”, cô hỏi. “Sẽ không ai trông thấy chứ?”



Jason lắc đầu, “Không, thưa phu nhân”.



“Nhưng nếu cha cậu quay về từ thao trường.”



“Phu nhân, ông ấy không tới đâu. Đã bao giờ cô thấy ông ấy đi lại trong



vườn chưa?”



Gillian siết chặt chuôi kiếm gỗ. “Chưa”, cô chậm chạp tán thành. Có lẽ cô



thực sự sắp được huấn luyện riêng.



Jason đã bắt gặp Gillian đang giả vờ đấu kiếm với cha cô trong căn phòng



trên đỉnh tháp vào mấy tháng trước và ngay lập tức tình nguyện dạy cô. Sau



ngày đầu tiên, cô không thể nhấc nổi cánh tay để tự múc thức ăn cho mình vì



cơn đau nhức, cô suýt từ bỏ. Song cuối cùng, tập luyện với một đối thủ hiện hữu



khác xa với việc đâm vào không khí, dù cô tưởng tượng ảo ảnh của người cha



ghê gớm sống động đến dường nào.



Rốt cuộc, Gillian luận ra rằng luyện tập với Jason cũng gần như được huấn



luyện cùng Christopher nên cô đã thôi suy tính. Nếu không có biến cố gì, cô hẳn



còn có thể yểm hộ phía sau Christopher khi cần.



“Bây giờ, cô phải tấn công tôi thật sự”, cậu ta tuyên bố, “Tôi thề, thưa phu



nhân, là mấy ngày qua cô quá tử tế”. Cậu giơ kiếm và ra hiệu bằng tay kia. “Vờ



như cô đang bị tôi khiêu khích.”



Gillian cười, “Ồ, nhưng tôi chả bao giờ bị thế, Jason. Cậu là một cậu bé dễ



thương”.



Jason chau mày. “Tôi không phải cậu bé, phu nhân. Vài năm nữa tôi sẽ được



phong hiệp sĩ và trở thành người đàn ông thực thụ. Và thực ra, lãnh chúa chẳng



phiền khi giả vờ khiêu khích tôi.”



Gillian chớp mắt. “Tôi khẳng định ngài ấy không giả vờ.”



Jason nở nụ cười. “Hẳn rồi, phu nhân.” Cậu bước tới đập vào lưỡi kiếm của



cô. “Nào, hôm qua chúng ta đã thực hành bài học gì?” “Kiểm soát cơn giận.”



“Phải”, Jason cố bắt chước Christopher, “và cô đã tiến xa trong việc làm chủ



nó. Cô không biết kỹ năng như thế một ngày nào đó sẽ cứu sống cô. Tôi biết nó



đã cứu lãnh chúa của mình. “Cha tôi cũng vậy”, cậu nói thêm. “Chúng ta bắt



đầu thôi.”



Gillian nắm chặt chuôi kiếm bằng hai tay và đánh bật đòn tấn công thuần



thục của Jason. Cậu ta cầm kiếm gỗ bằng một tay, cứ như nó nhẹ bẫng. Sau đó,



một lần nữa, đọ sức với lưỡi kiếm thật, điều đó có vẻ vô nghĩa. Dù kiếm của



Jason không quá nặng, cô vẫn khá khó khăn mới có thể nhấc được nó, đó là



chiến tích đáng kể so với một lưỡi kiếm gỗ. Kiếm của Christopher thậm chí



nặng hơn cả của Jason. Dù cho Gillian có thể nhấc lên, nhưng cô còn lâu mới



giữ cánh tay thăng bằng được. Christopher cầm nó một cách dễ dàng. Phải mất



nhiều năm trời mới tập được lượng cơ bắp cần thiết để sử dụng một vũ khí như



vậy...



“Oái!”, cô kêu lên. Lưỡi kiếm phẳng của Jason đã để lại dấu ấn trên cánh tay



đau nhói của cô.



“Chỉ trong lúc luyện tập thôi. Trong cuộc chiến thực sự cô sẽ chẳng cảm



thấy đau đầu vì đầu cô sẽ yên nghỉ trên mặt đất bên cạnh thi thể nhàu nát. Nào,



lại lần nữa.”



Cảm giác bị khiêu khích giờ không thành vấn đề với Gillian. Cô nhận ra lần



đầu tiên mình thực sự tham gia vào một cuộc chiến. Ánh mắt kiên nhẫn đến



chán nản của Jason giữ nguyên trên gương mặt cậu ta. Điều đó còn kích động cô



hơn. Cô huơ kiếm liều lĩnh, chẳng muốn gì hơn là thoát khỏi ánh mắt đó.



Điều tiếp theo cô biết, kiếm mình đã nằm trên mặt đất, Jason xoay vòng



quanh vai cô với lưỡi kiếm ấn vào cổ họng.



“Cô đã chết”, cậu nhóc dứt khoát. “Phu nhân Gillian, cô phải để cảm xúc bộc



lộ khả năng tốt nhất của mình. Nếu như phải cảm nhận, hãy để nó bộc phát



thành cơn giận và kiểm soát lấy!” Cậu ta lùi xa và ra hiệu cô nhặt thanh kiếm.



“Lượm nó lên và chúng ta bắt đầu lại.”



“Tôi không muốn tập nữa”, cô lẩm bẩm.



“Từ bỏ là... hèn nhát”, Jason kết câu chậm rãi.



Gillian đạp nhẹ thanh kiếm bật lên bằng chân, đôi mắt không rời Jason. Cô



trừng trừng nhìn cậu. “Khôn ngoan đó, phu nhân.” Cậu hơi cúi người chào.



“Hãy xem tôi như ai đó cô muốn giết và để tôi thấy rốt cuộc thời gian bỏ ra có



lãng phí hay không. Liệu có ai quan tâm...”



Gillian không để cậu nhóc nói hết câu. Chẳng hiểu thế nào, cô đặt vào lòng



tay tất cả cơn giận từng dành cho cha. Cơn giận đầu tiên khiến cô rùng mình, rồi



nó trôi qua, để lại sự quyết liệt và sắc bén như lưỡi kiếm của Christopher. Mọi



thứ cô từng học từ William và đã học ở Jason trong hai tháng qua gợi lại trong



cô thật rõ ràng. Cô áp sát người cận vệ của chồng một cách điềm tĩnh, như thể đã làm vậy mỗi ngày trong hai chục năm trời. Thanh kiếm bỗng nhẹ bẫng trong



tay và Gillian cầm nó với kỹ thuật mà cô không biết làm sao mình có được.



Cô tưởng tượng Jason là cha mình. Cô mỉm cười kiên quyết ngay từ đầu,



Jason nhảy qua nhưng tránh không đủ nhanh và cạnh sắc của thanh kiếm gỗ đã



khảm vào xương sườn cậu nhóc. Tiếp theo cô tấn công đến nỗi cậu ta phải loạng



choạng lùi lại. Thừa thế xông lên, cô tiếp tục đẩy Jason lùi vào chân tường. Cô



rít mạnh hớp lấy không khí, tận hưởng cảm giác chiến thắng áp đảo. Cô chĩa



cạnh cùn của thanh gỗ vào cổ họng chàng trai.



“Ngươi đã chết, cậu bé”, cô nói qua nụ cười.



Mắt Jason mở to chưa từng thấy, anh chàng toát mồ hôi và cứng họng, biểu



hiện mà cô chưa bao giờ trông chờ sẽ nhìn thấy ở cậu ta.



Rồi cô nhận ra Jason không lùi vào tường, mà lùi trúng cha mình. Cô ngước



lên và bắt gặp đôi mắt xám của Robin Artane. Ông cũng ngạc nhiên hệt như con



trai ông.



Cả Colin, Kendrick và Phillip, những người đang đứng thành một hàng



nghiêm chỉnh ngay cạnh Robin.



Đến lượt Gillian không nói nên lời. Mặt cô ngập trong màu đỏ, cô sẽ đánh



đổi bất cứ thứ gì để có thể nấp giữa đám cây cỏ và biến mất khỏi tầm nhìn của



những người chiến binh này.



“Lạy Đức Thánh nhân từ, Chris”, Colin thì thào kinh ngạc, “cô ấy vừa đánh



bại tên cận vệ của ngươi”.



Ánh mắt Gillian lướt tới gương mặt Christopher. Hắn đứng cạnh Colin, vẻ



mặt khó hiểu. Cô buông rơi thanh kiếm và chạy tới bên hắn.



“Lãnh chúa”, cô thỏ thẻ, “Em xin lỗi...”.



Christopher tóm lấy eo và nhấc bỏng cô lên, cười rộ.



“Ừ, em nên nhận lỗi! Thánh thần ơi, Gill, cậu bé đó có thể chẳng bao giờ lấy



lại được tinh thần sau một trận thua như thế.” Hắn đặt cô xuống, hôn ngấu



nghiến đôi môi cô và cười lớn. Thấy rõ chưa, các chàng trai?”



“Thật đáng kinh ngạc”, Phillip thốt lên.



“Không tin nổi”, Kendrick nói. “Ta muốn là người kế tiếp luyện tập với cô



ấy. Phillip, hãy đợi đến lượt như một chàng trai tử tế đi. Nào, Jason, giúp ta cởi



bộ giáp, rồi đưa thanh kiếm đây. Hãy xem liệu Gillian đáng yêu của chúng ta có



thể đánh bại tất cả vào trưa nay không.”



Gillian vòng tay ôm lấy Christopher. Cô chôn mặt sâu vào ngực hắn, mong



chui rúc trong y phục của hắn nếu có thể. Cô không muốn phải đối diện thêm



với bất kỳ người anh em nhà Artane nào nữa trong trận đấu kiếm. Mặc dù,



Christopher đang thực sự cố đẩy cô ra. “Xem nào, Gill”, Christopher thì thầm. “Ta muốn thấy Kendrick chịu nhục.”



“Nhưng em không luyện tập cùng bất cứ ai nữa”, cô phản đối.



“Không”, Jason lên tiếng, lấy lại khả năng nói chuyện, “nhưng cô đã đánh



bại tôi một cách ngay thẳng. Nào, chúng ta phải cột tay phải của Kendrick vào



hông, để anh ấy chiến đấu bằng tay trái. À, tôi sẽ đặt cược một nén vàng vào cô,



Phu nhân Gillian”. Cậu nhóc cười rộ. “Tôi dám khẳng định cô sẽ thắng



Kendrick dù anh ấy dùng tay phải!”



Kendrick đẩy em trai mình. “Christopher sẽ không phiền nếu anh bộp vào



mặt cậu đâu, em trai. Anh chắc cậu còn nhớ ký ức tuổi thơ khi anh làm vậy chứ,



nên hãy coi chừng mồm miệng.”



Christopher gỡ tay Gillian đang ghì sau lưng mình ra. “Đi đi, Gill. Chỉ cần



đừng làm hắn tổn thương nặng quá.”



Đó là sự khởi đầu cho một buổi chiều thật dài. Gillian đánh bại Kendrick,



mặc dù cô là người đầu tiên thừa nhận gã dành nhiều thời gian để tâng bốc cô



hơn là đấu kiếm. Phillip cũng dễ dàng bị giải quyết. Gã thốt lên đầu hàng sau



khi cô ép gã trượt chân vào vũng bùn.



Sau một lúc nghỉ ngơi, tự thân Robin cầm kiếm đấu với cô. Gillian xin khất



được một lát. Cô ép Colin phục vụ vài câu chuyện hóm hỉnh cho ngài Artane và



tìm chỗ nấp trong vòng tay chồng mình khi hắn đang nằm hóng mát dưới bóng



râm của lâu đài. Hắn kéo cô ngồi xuống đám rêu bên cạnh hắn và say đắm hôn



cô.



“Thật là một cô rồng cái dữ dội”, hắn nói. “Làm sao ta giữ được cô ấy đây?”



“Bằng cá tính mãnh liệt”, cô đáp, “hoặc đôi mắt xanh biếc, thưa ngài. Em thề



em không bao giờ có thể xác định mình yêu điều nào nhiều hơn”.



Hắn mỉm cười. “Ta có thể hiểu tại sao, vì cả hai thứ ấy đều quá hấp dẫn.”



Gillian cười khi áp lòng bàn tay vấy bẩn của cô lên má hắn. “Em gần đây



không được nhìn thấy ngài nhiều như em muốn, lãnh chúa của em.”



“Suy tính của ta sẽ chính xác.”



“Ngài định là chúng ta sẽ chuồn đi lúc nào đó ấy hả? Có lẽ khoảng một hoặc



hai giờ bên bờ biển?”



“Chuồn đi?”, giọng Kendrick vọng lại từ chỗ gã ngồi sau lưng cô. “Không



có bọn ta sao? Chắc chắn không được rồi, phu nhân.”



Gillian quan sát biểu cảm tối sầm của Christopher.



“Bằng chuyện ngươi đã bị đánh bại hai lần trong sáng nay, tên vô lại kia”,



Christopher gầm lên, “có lẽ ngươi nên rút lui về phòng và nghỉ ngơi đi”.



“Nghỉ ngơi?”, Kendrick đáp lại, nhảy dựng lên. “Không cần thiết. Ta cảm



thấy thoải mái y như vừa qua đêm trên chiếc giường đệm lông ngỗng êm ái nhất



của nhà vua. Đến đây, Phu nhân Gillian của tôi, chúng ta cùng đi tới bờ biển.” “Không nghi ngờ là tiểu thư Gillian của ta sẽ ngất vì hạnh phúc với ý tưởng



đó”, Christopher nói, siết chặt vòng tay hơn. “Tuy nhiên, ta nghĩ là cô ấy cần



một chiếc áo choàng cho chuyến đi. Sao ngươi không xông xáo đi trước đi, anh



bạn, tìm lấy một chỗ thoải mái? Chúng ta sẽ theo sau ngay.”



Gillian thấy Kendrick đẩy cha và anh em mình rời khu vườn, lên ngựa của



họ và phi qua cổng.



“Ranulf!”, Christopher gọi.



Gillian quan sát vị đội trưởng của chồng đang băng qua sân trong và chạy lại



khu vườn bên dưới trường thành.



“Thưa lãnh chúa?”



“Khóa cổng suốt buổi chiều, được không?”



“Nhưng, Artane và các con ngài ấy...”



“… sẽ chiếm đóng bờ biển trong vài giờ tới. Khi Robin bắt đầu đe dọa khả



năng phát triển nòi giống nhà Blackmour của ta, hãy cho họ vào. Còn từ giờ đến



lúc ấy, ta muốn yên tĩnh bên phu nhân mình.”



“Theo lệnh ngài, thưa lãnh chúa.”



Ranulf biến mất trên lối đi. Gillian nhìn chồng nằm xuống và ôm lấy eo



mình. Cô duỗi người bên cạnh hắn, gối đầu lên vai hắn.



“À”, Christopher nói với một tiếng thở dài thườn thượt, “đây là điều ta thiếu



thốn suốt mấy tuần qua”.



Gillian cười. “Điều đó là gì?”



“Một cô nàng ngang tàng xuất hiện giữa khu vườn của ta.” Hắn đặt môi lên



mái tóc vợ. “Em nghĩ sao nếu chúng ta ném hành lý của Robin ra khỏi thành và



đóng kín cửa mấy tháng tới?”



“Ồ, Christopher”, cô cươi, tựa đầu nghiêng nghiêng trên khuỷu tay và nhìn



hắn. “Chắc chắn ngài không có ý định như thế.”



Hắn gác tay sau gáy Gillian và ghì cô xuống hôn thật mạnh. “À, ta sẽ làm



thế, tình yêu ạ. Ta quý ngài ấy, nhưng ta đã phải gặp mặt Robin quá nhiều mà



lại nhìn em chưa đủ.”



“Ngài gặp em hằng đêm.”



Christopher lắc đầu. “Không đủ. Chúng ta chưa được ngủ trưa cùng nhau



hơn hai tuần rồi. Ta chẳng có lấy thời gian bình an và yên tĩnh hát cho em nghe.



Chúa ơi, Gillian, ta còn chưa trò chuyện với em đủ để biết gần đây em đã hành



hạ đám người hầu những gì!”



“Em không hành hạ bất cứ ai”, cô lắc đầu nói.



“Ngài Kendrick.”



“Em hầu như không hành hạ ngài ấy.”



“Nhưng em đã làm”, Christopher thô lỗ nói. Anh chàng đó rên rỉ liên tục về



tình trạng hôn nhân của em. Cứ như em sẽ là của hắn nếu được tự do!”



“Ngài ấy toàn nói lời xu nịnh, thưa lãnh chúa của em”, cô mỉm cười vì biểu



hiện thô lỗ của chồng, “nhưng em khẳng định ngài ấy chẳng có ý như thế”.



Christopher chau mày. “Dĩ nhiên hắn có ý rồi. Và hắn nên như vậy. Anh



chàng đó có con mắt sắc sảo với cái đẹp, rõ ràng hắn không bao giờ nói đủ về



em.”



Gillian cảm giác mình bắt đầu đỏ mặt. “Ôi, lãnh chúa...”



“Có thể đó chỉ đơn thuần vì ta ganh tị với hắn khi hắn có thể nhìn thấy em”,



Christopher lại nhíu mày. “Phải, nó kích động ta mãnh liệt vô cùng khi hắn có



khả năng nhìn thấy điều mà ta không thể, dù ta thừa nhận mình thích thú với



những mô tả của hắn.”



“Ngài ấy luyên thuyên quá nhiều”, Gillian công nhận.



Christopher làu bàu. “Ừ, thật vậy. Ta cá là mình có thể tiêu hóa việc này nếu



hắn chấm dứt chuyện giày vò ta”, hắn nói tiếp, rõ ràng muốn hâm nóng đề tài.



“Hắn lảm nhảm hàng giờ liền cứ như chẳng bao giờ đủ, hắn sẽ làm được gì



ngoài trở thành một kẻ hát rong chứ! Thánh thần ơi, nhưng ta khó lòng chịu



đựng nổi nếu hắn hát ballad!”



“Im lặng dễ chịu hơn”, Gillian kiến nghị.



“Em khó lòng trách ta vì đã chán ngấy sau hai tuần.”



“Không, em không thể.”



“Và cách họ nấn ná bên bàn ăn”, Christopher phàn nàn. “Em sẽ nghĩ rằng hai



tên đó đang quyết tâm ăn sạch tủ thịt nhà ta! Ta gần như suýt đề nghị họ mau



quay về tàn phá kho lương của cha mình.” Hắn nhướng mày với cô. “Em nghĩ



sao?”, hắn hỏi.



“Vâng, thưa lãnh chúa ...”



“Và trong lúc chúng ta bàn luận về đề tài đó”, Christopher kết luận, “để ta



cho em hay, Kendrick là kẻ cuối cùng mà ta muốn nói tới. Giờ chúng ta hãy cố



thoát khỏi gã một lúc đi”, hắn bổ sung.



“Ồ, Christopher”, Gillian cả cười. “Ngài là người đàn ông khó tính nhất.”



“Ta là kẻ thành thật khốn kiếp và ta không bận tâm.”



“Em nghĩ ngài là gia chủ tuyệt vời”, cô nói và cúi xuống dịu dàng hôn hắn.



“Ngài khiến họ cảm thấy được vô cùng hoan nghênh.” “Vậy sau này ta hẳn được phép lơ là”, hắn lầm bầm. “Mấy gã đó ít ra phải



cảm thấy mình nên về nhà ngay bây giờ.”



Gillian cười ồ, “Ôi, Christopher, em yêu ngài biết bao. Làm sao em sống nổi



nếu thiếu vắng sự càu nhàu của ngài?”.



“Có khả năng em rồi sẽ chán”, hắn nói. “Ta tự hỏi làm thế nào em sống nổi



nếu thiếu những nụ hôn của ta. Quả thật, ta dám khẳng định em đã phải chịu



đựng quá nhiều vì gần đây thiếu vắng chúng. Lại đây và lấp đầy nó.”



Gillian không thể ngừng cười. Lời tâng bốc từ những anh chàng Artane chỉ



mang đến cho cô niềm vui thoáng qua, hiển nhiên, vì thực sự là chuyện mới lạ



khi các lãnh chúa bảnh trai lại ca ngợi tán dương vẻ đẹp của cô. Nhưng chúng



làm sao so sánh được với lời cộc cằn của Christopher? Hoặc những đòi hỏi làm



cô chú ý? Hay vẻ cau có khi hắn cảm thấy không được gặp cô nhiều như mong



muốn vào bất kỳ lúc nào trong ngày? Phải, đây là một thứ tình yêu cần được



trân trọng.



Gillian cười với hắn. “Ngài sẽ hôn em trước, hay em sẽ kể cho ngài nghe



chuyện xảy ra trong ngày trước đây, thưa lãnh chúa?”



Hắn ghì đầu cô xuống và hôn nồng nhiệt. “Mỗi thứ một ít, ta nghĩ vậy.”



“Và em nên bắt đầu từ đâu?”



“Em nên bắt đầu bằng việc nói ta nghe xem ta trông mệt mỏi thế nào và làm



sao em chắc chắn ta cần phải ngủ.”



“Em khẳng định trông ngài không quá mệt mỏi như ngài nghĩ.”



“Vậy thì cứ trò chuyện với ta đến khi mệt chết”, hắn ra lệnh. Ta chắc mình



sẽ khá mệt vào lúc em kết thúc câu chuyện.”



Gillian cười khẽ khi viền ngón tay lên môi hắn. “Ngài thực sự muốn em làm



vậy sao?”



Hắn đột nhiên mỉm cười, một nụ cười thảm não quyến rũ. “Có lẽ giấc nghỉ



trưa của ta phải chờ một chút. Hãy kể ta nghe, tình yêu.” Hắn nói, vươn tay



chạm vào tóc cô. “Hôm nay em mặc gì, dưới ánh nắng tóc em trông thế nào. Kể



xem loài hoa gì đang nở rộ trong vườn. Kể tất cả, Gillian. Ta khao khát vì



không được nghe giọng nói của em thật nhiều và không được chạm vào tay



em.”



Vẻ nghiêm túc trong lời hắn nói khiến cô muốn bật khóc. Cô cúi đầu hôn hắn



cho đến khi cảm nhận những giọt lệ ngập tràn đôi mắt.



Rồi Gillian làm theo những gì hắn đòi hỏi.


Nhấn để mở bình luận

Là điều anh muốn