Làm Bạn Giường Với Đối Tượng Liên Hôn


Vào tối thứ Hai, sau khi mệt mỏi vì công việc cả ngày, Tô Điềm cũng chờ được đến lúc tan làm.

Thứ hai thường là thời gian trăm cảm hàng tuần của nhóm người trưởng thành đã phải đi làm kiếm tiền như thế này. Nhưng mà sau một tháng đi làm, Tô Điềm cũng đã đăn dăn thích ứng được với tiết tấu làm việc như vậy.

Bạn bè thân thiết của cô đều ở Luân Đôn, còn những người bạn học cũ ở trong nước thì từ lâu đã chẳng còn liên lạc nữa. Thế là cô cứ độc lai độc văng như vậy, con đường hàng ngày chỉ là đến công ty rồi lại về nhà nghỉ ngơi.

Tô Điềm ra khỏi nhà hàng ở gần công ty, còn căm theo một túi giấy đựng cơm tối. Tháng mười lá rụng. nhiều, gió mang theo chút khí lạnh, cô chỉ mặc một chiếc áo len hở cổ, chân trăn dưới váy bị gió thối rùng cả mình. Cô vừa đi vừa khẽ xoa xoa cánh tay mới cảm thấy ấm áp được hơn một chút

Từ công ty về nhà nếu như lái xe thì mất khoảng chừng hai mươi phút, chủ yếu là do giờ tan làm sẽ tắc đường, mà đi bộ thì cũng là hai mươi phút. Thời gian dần trôi qua, Tô Điềm đã quen với chuyện đi bộ đi làm.

Con đường này cô đi nhiều thành quen, cảnh vật ven đường cũng chẳng có gì mới lạ nữa. Nhưng đến khi đi qua một cửa hàng hoa mới khai trương, trái tìm Tô Điềm lại khẽ rung động một chút.

Hôm qua Quý Sở Yến nói muốn tặng quà cho cô, vậy thì hình như cô cũng nên tặng lại anh cái gì mới phải phép?

Cửa hàng hoa này mới khai trương mấy ngày, bên ngoài vẫn còn treo tấm biển: “Giảm giá khai trương” Tô điềm do dự một chút, sau đó quyết định xách túi giấy đi vào trong cửa hàng.

Cửa hàng hoa được trang trí theo phong cách đơn giản, màu chủ đạo là màu trắng, nhìn hơi vắng vẻ một chút, không giống như cửa hàng mới khai trương. Tô. Điềm liếc mắt nhìn dọc cửa hàng, cuối cùng dừng lại ở một chậu cây trên bàn.

Hoa tươi tất nhiên là đẹp hơn, cũng thơm hơn, nhưng mà chỉ để được vài ngày là khô héo. Tô Điềm muốn món quà của mình có thể được Quý Sở Yến giữ lại lâu một chút.

Tô Thiên ngẩng đầu liếc nhìn xung quanh, những giàn hoa rải rác che khuất tăm mắt, cố gắng tìm nhưng không thấy nhân viên nào có thể tiếp cô.

Nhìn mãi mà cũng không thấy ai, Tô Điềm nghĩ ngợi hay là đi sang cửa hàng khác. Bỗng nhiên, có một giọng nam vang lên từ sau lưng cô, giọng điệu không lạnh cũng chẳng nóng.

“Xin hỏi cô có cần gì không?”

Tô Điềm nghe tiếng quay đầu lại. Người tới là một người đàn ông trẻ tuổi đeo một cặp kính khung kim loại kiểu cổ điển, cả người toát ra vẻ hờ hững.

Biểu cảm trên khuôn mặt anh ta như thể đang trông coi cửa hàng cho kẻ thù vậy. Tô Điềm nghĩ, cô. cảm thấy hình như mình hiếu tại sao cửa hàng này lại ảm đạm như vậy rồi.

Nhưng Tô Điềm cũng chẳng so đo với anh ta. Cô chỉ vào một chậu cây màu xanh trong góc, nói thắng vào điểm chính: “Có chậu nào nhỏ hơn một chút mà dễ trồng không?”

“Mộng xuân” Người đàn ông gần như không chút do dự trả lời. Anh ta đi thẳng đến bên kệ, đưa cho cô một chậu cây: “Loại này có sức sống rất mãnh liệt”

Tô Điềm nhận lấy chậu cây, quan sát nó một cách cẩn thận.

Những chiếc lá mập mạp màu xanh đỏ đan xen. Mặt lá được bao phủ bởi một lớp lông mịn, màu sắc huyền bí và lộng lẫy.


Nhấn để mở bình luận

Làm Bạn Giường Với Đối Tượng Liên Hôn