Làm Bệ Hạ Khó Lắm - Tống Chiêu Chiêu


PN 6: Cổ xuyên kim (1)

Lâm Thanh Vũ hít một hơi thật sâu và ép bản thân bình tĩnh lại.

Nguyên nhân vụ việc là do một viên đá kỳ lạ được xưng là trên núi Côn Luân của Từ Quân Nguyện, viên đá chứa đầy linh khí đất trời, xanh như màu phỉ thủy, có hiệu quả ổn định hồn phách, có lẽ còn có công hiệu đặc biệt nào đó cũng không biết chừng. Hắn chia viên đá này ra làm hai, làm thành một cặp vòng, dâng lên cho Đế Hậu trong tiệc vạn thọ.

Từ Quân Nguyện là một người kỳ lạ, đồ mà hắn tặng Giang Tỉnh và Lâm Thanh Vũ cũng sẽ đối xử cẩn thận. Hai người làm theo lời hắn, để vòng dưới gối rồi chìm vào giấc ngủ. Có ai mà ngờ được, khi tỉnh dậy thế giới lại đảo điên.

Lâm Thanh Vũ thấy mình đang đứng trong một đám đông, đông như đèn lồng trong lễ hội Thượng Nguyên. Nhưng những người này rõ ràng không phải là người Đại Du. Miệng mũi của họ đều được che lại, trong đó có một số người ăn mặc rất kỳ lạ, có vài người thì mặc giống như Giang Tỉnh khi vào mộng, còn có một số thì mặc trường sam áo bó giống giống Đại Du. Vì vậy, bộ quần áo lộng lẫy của Đại Du trên người y cũng không bị người khác chú ý.

—Ồ, sao không chú ý cho được.

Y chỉ mới đứng đó một lúc, người vây quanh y đã chật hết một đường, những người này đánh giá y không thèm che giấu, tay còn cầm một cục hình vuông, dùng cái ống tròn tròn chĩa vào y. Y biết, thứ hình vuông đó là điện thoại, còn cái tròn tròn hẳn là máy ảnh Giang Tỉnh đã nói. Bọn họ đang chụp hình y.

... Chờ y quay về Đại Du, y nhất định sẽ cho bé rắn đến cảm ơn món quà của Từ Quân Nguyện.
2

Ngoài mặt Lâm Thanh Vũ vẫn bình tĩnh, nhưng trong lòng lại bối rối và sợ hãi. Nỗi sợ hãi của y cũng không phải là vì đột nhiên thấy mình ở một nơi xa lạ, mà là vì Giang Tỉnh không ở bên cạnh y.

Nếu viên đá của Từ Quân Nguyện là thủ phạm đưa y đến nơi đây, vậy hẳn Giang Tỉnh cũng nên đi cùng y nhỉ. Nhưng Giang Tỉnh ở đâu?

Lâm Thanh Vũ ngẩng đầu lên, nhìn thấy trên mái nhà treo rất nhiều bảng vẽ lớn, chữ trên đó là chữ giản thể Giang Tỉnh đã dạy y. Trên mỗi bảng vẽ đều có một dòng chữ "Lễ hội hóa trang Hán phục – Quảng Châu."

Quảng Châu, là Giao Châu của Đại Du, cũng là quê hương của Giang Tỉnh. Giang Tỉnh, hẳn đệ ấy cũng đang ở đây.

Chắc chắn là vậy — Đệ ấy dám không có ở đây thử xem!

Lâm Thanh Vũ rũ mắt trầm tư, người qua đường chụp ảnh nói với y một câu: "Anh đẹp trai ơi, xin hãy nhìn qua đây — Nhìn ống kính này, cảm ơn!"

"Anh đẹp trai, Hán phục anh mặc của nhà nào thế, cho xin link được không?"

"Anh giai ơi add wechat được không? Tui sửa ảnh xong sẽ gửi lại ~"

...

Lâm Thanh Vũ lạnh mặt không nói gì. Không phải y cố ý ngoảnh mặt làm ngơ, mà là y thật sự không biết nên đáp thế nào cho phải. Y quyết định rời khỏi nơi đông đúc này trước, tìm một chỗ yên tĩnh để nghĩ cách đối phó.

Lâm Thanh Vũ vừa đi vừa nói với những người xung quanh Xin cho qua. Nơi y đang đứng rất lớn, không thua gì Hưng Khánh cung, y đi một lúc cũng chưa ra khỏi đây. Y phát hiện chỉ cần y đứng lại một lúc là sẽ bị người khác vây xem. Lúc đi đường cũng có rất nhiều người lấy điện thoại ra để chụp y, nói chuyện với y, nhưng ít nhất họ không làm y rơi vào cảnh khó xử như vừa rồi.

Giang Tỉnh từng nói, nếu ngày nào đó y đến quê hương của đệ ấy, thì có thể tìm đệ ấy bằng điện thoại. Việc cấp bách bây giờ là tìm một người qua đường mượn điện thoại để gọi cho Giang Tỉnh. Theo y quan sát, người ở quê Giang Tỉnh ai cũng có điện thoại, nên việc mượn cũng không có gì khó.

"Ngại quá —"

Một giọng hưng phấn vang lên sau lưng, Lâm Thanh Vũ vừa xoay lại đã bắt gặp một đôi mắt to như nai con. Đây là một cô gái trạc tuổi y, trên cổ đeo một thứ gọi là [nhân viên công tác], trên đó viết tên của cô. Cô gái này họ Kha, tên Đường.

Kha Đường nói: "Anh giai ơi, lúc không chụp ảnh thì nên đeo khẩu trang nha."

Kha Đường người cũng như tên, cô có một giọng nói ngọt ngào. Lâm Thanh Vũ nói: "Khẩu trang?"

"Ừ, tuy bây giờ Quảng Châu hết dịch rồi nhưng cũng không thể chủ quan."

"Tôi không có khẩu trang?"

"Vậy tôi đưa anh một cái." Kha Đường lấy một cái khẩu trang ra đưa cho Lâm Thanh Vũ. Trước khi Lâm Thanh Vũ đeo vào, cô gái nói nhỏ: "Anh giai chờ chút, tôi có thể chụp chung với anh được không?"

Là một nhân viên của triễn lãm Hán phục, cô nàng làm vậy là không đúng, nhưng anh giai này thật sự đẹp trai lắm luôn, cô không nhịn được.

Lâm Thanh Vũ không trả lời.

Kha Đưởng hơi xấu hổ nhưng cũng không trách Lâm Thanh Vũ. Đại mỹ nhân phớt lờ mi là do người ta thô lỗ á? Là do mi không xứng!

"Không được cũng không sao!" Kha Đường nói vội, "Xin lỗi!"

Lâm Thanh Vũ mỉm cười: "Tôi không nói không được. Xin mời."

Kha Đường kinh ngạc sững sờ, vội vàng lấy di động ra. Cô cũng không dám đứng gần đại mỹ nhân, sợ làm rối bộ quần áo lộng lẫy chỉ nhìn thôi cũng biết mắc phát khiếp kia.
2

Anh giai này cao hơn cô một cái đầu, khoảng mét tám, vừa đạt tiêu chuẩn ở miền nam. Kha Đường đưa di động lên, ấn nút chụp trên màn ảnh cứng còng. Vì hơi luống cuống nên cô quên bật filter làm đẹp. Nhưng sự thật đã chứng minh rằng, vẻ đẹp của người đẹp có thể chịu thử thách của camera trước, chụp đại một bức còn đẹp hơn cô chụp năm trăm bức.

Lâm Thanh Vũ hỏi: "Chụp xong rồi à?"

"Chụp, chụp xong rồi." Kha Đường cười tươi rói, "Cảm ơn anh giai!"

"Không có gì." Lâm Thanh Vũ đeo khẩu trang lên, nói rõ mục đích của mình, "Tôi cũng có một chuyện muốn nhờ, có thể cho tôi mượn điện thoại của cô được không?"

"Hả? Điện thoại?"

Lâm Thanh Vũ giải thích: "Tôi muốn dùng điện thoại để tìm người, nhưng tôi không có điện thoại."

Kha Đường cho rằng Lâm Thanh Vũ không mang theo điện thoại bên mình, bộ quần áo lộng lẫy trên người y có vẻ như không có túi. Kha Đường hào phóng đưa điện thoại ra: "Anh dùng đi."

Lâm Thanh Vũ nhìn điện thoại chằm chằm không nhận lấy. Những lúc rảnh rỗi, Giang Tỉnh đã nói với y rất nhiều về điện thoại. Tuy y biết điện thoại có rất nhiều công dụng, nhưng dù sao ở Đại Du cũng không có thứ này, y có biết nhưng cũng chưa dùng bao giờ.

"Cô có thể gọi giúp tôi một cuộc điện thoại không?" Lâm Thanh Vũ hỏi.

"Đương nhiên là được." Kha Đường rất nhiệt tình, "Điện thoại số mấy?"

Cả y và Giang Tỉnh chưa từng nghĩ tới sẽ có một ngày họ thật sự trở về quê hương của Giang Tỉnh, chuyện gọi điện cũng chỉ thuận miệng cho vui. May mà trí nhớ y tốt, chỉ nghe một lần đã nhớ dãy số này.

Kha Đường bấm số theo Lâm Thanh Vũ, trước khi tiếng bíp vang lên, cô hỏi: "anh giai, anh gọi cho ai vậy?"

Lâm Thanh Vũ suy nghĩ rồi nói: "Cho chồng tôi."

Kha Đường trợn mắt, suýt chút nữa quăng luôn điện thoại: "... Hả?!"
3

.

Giang Tỉnh tỉnh dậy thì thấy mình đang nằm trên ghế sô pha. Điều hòa thổi hiuhiu, trên người cậu được đắp một tấm chăn mỏng, di động lặng lẽ nằm trong tay cậu.

Giang Tỉnh ngồi dậy từ từ, nhìn thời gian, trời đã chập tối. Cậu ăn trưa xong thì bắt đầu đi ngủ, ngủ được có năm tiếng, nhưng cậu luôn cảm thấy mình đã ngủ rất lâu, rất lâu, còn mơ một giấc mơ rất dài.

Di chứng của việc ngủ trưa là nhìn gì cũng thấy không đúng, có cảm giác như đã qua mấy đời bãi bể nương dâu.

Giang Tỉnh ngồi ngơ ngác trên sô pha thì trên lầu có tiếng bước chân. Đi xuống là một cô gái mặc váy trắng, trang điểm nhẹ nhàng, là chị họ lớn hơn cậu một tuổi, Bùi Chỉ Kỳ.
1

Bùi Chỉ Kỳ thấy bộ dạng mất hồn mất vía của Giang Tỉnh, cô hỏi: "Chú mày sao thế?"

Giang Tỉnh nói rề rề: "Tui luôn cảm thấy mình vừa trải qua một giấc mơ rất dài, mơ thấy mình chết rồi lại sống, sống rồi lại chết, đau vãi cả chưởng. Tui còn... mơ thấy một người đẹp mặc đồ cưới cổ điển."

"Người đẹp? Đẹp cỡ nào?"

Giang Tỉnh cố gắng nhớ lại, nhưng vẫn không nhớ được gì: "Đệt, không nhớ."

Bùi Chỉ Kỳ không quan tâm lắm: "Mơ là vậy đấy, tỉnh rồi là quên."

Giang Tỉnh do dự một lúc: "Bà nói đúng." Cậu từ bỏ việc nhớ lại, nằm dài ra ghế sô pha.

"Đừng ngủ nữa, chú mày đã ngủ cả trưa rồi." Bùi Chỉ Kỳ cạn lời, "Ngày nghỉ đầu tiên của Quốc Khánh đã định ngủ hả?"

"Thành thật mà nói, không chỉ ngày đầu, sáu ngày sau tui cũng định ngủ nốt." Giang Tỉnh mở điện thoại, mở app, tiếp tục đọc truyện còn dang dở.

Bùi Chỉ Kỳ nhìn thoáng qua màn hình, bật thốt kinh ngạc: "Chú mày thế mà đọc [Không hiểu được người] á!"

"Không phải bà giới thiệu cho tui hả?"

Bùi Chỉ Kỳ cười mờ ám: "Vâng vâng vâng, chú mày thấy kịch bản thế nào?"

"Khó mà nói hết. Tóm lại, điều để tui đọc tiếp là xem Tiêu Tranh chết thế nào và xem thầy lang Lâm đại sát tứ phương."
1

"Thầy lang Lâm? Chú mày nói Lâm Thanh Vũ á. Chú mày thích y?"

Giang Tỉnh trả lời không chút nghĩ ngợi: "Thích chớ."

"Nhưng y không phải người tốt lành gì, y vì báo thù mà giết rất nhiều người."

Giang Tỉnh nhíu mày: "Vừa hay, tui thích xem y giết người. Tui tuyên bố, từ hôm nay trở đi tui sẽ push thầy lang Lâm."

Vẻ mặt của Bùi Chỉ Kỳ rất phức tạp: "Chị khuyên chú nên push tích cực nhiều hơn đi, để lỡ sập nhà..."

Giang Tỉnh nhận thấy có gì đó không ổn: "Ý bà là sao? Người đẹp Lâm của tui sau này thế nào?"

"Chị mày đã nói gì đâu," Bùi Chỉ Kỳ chột dạ, "Tự chú mày xem đi." Nói rồi, cô lấy một quả cam trên bàn rồi đi lên lầu.

Nửa tiếng sau, Bùi Chỉ Kỳ đi xuống lần nữa, cầm điện thoại trong tay: "Lễ hội hóa trang Hán phục lên hotsearch, hình như có người mẫu của cửa hàng nào đó siêu siêu siêu đẹp trai...." Cô zoom ảnh lên, híp mắt soi khuyết điểm, "Thật sự có người lớn lên được thế này hả?"

Giang Tỉnh thấp giọng: "Y chết rồi."

Bùi Chỉ Kỳ giật mình, nhất thời không phản ứng kịp: "Ai, ai chết?"

Giang Tỉnh cười khẽ dụi đôi mắt mỏi nhừ vì xem điện thoại lâu: "Chán vãi."

Bùi Chỉ Kỳ nhìn màn hình điện thoại của Giang Tỉnh dừng ở cảnh Lâm Thanh Vũ tự sát trong Đông cung trong [Không hiểu được người], cô chợt ngộ ra rồi bày tỏ đồng tình. Cô ngồi xuống cạnh thằng đệ nhà mình, an ủi: "Thôi đừng nghĩ nữa, người trên giấy mà thôi. Một khi offline thì ân oán cũng cút mẹ nó xéo. Lại đây nào thằng đệ của chị, lên số đi, dạo này đang luyện đi rừng, để chị mang cưng bay."

Giang Tỉnh: "..."

"Á quên mất! Chú mày còn chưa tròn mười tám, dù nghỉ lễ cũng chỉ được chơi một tiếng! Thảm quá thảm."

Giang Tỉnh yên lặng mở trò chơi, login thành công. Bùi Chỉ Kỳ trợn mắt: "Sao chú mày làm được?"

Giang Tỉnh nói: "Tui dùng dùng căn cước của dì tui, cũng là mẹ chị đó."

Khi hai người đang vào game đánh theo team thì có một cuộc điện thoại gọi đến. ID người gọi là số lạ, nhưng ở cùng khu vực Quảng Châu, chắc là điện thoại chào hàng. Giang Tỉnh quẹt tay một cái, từ chối trả lời cuộc gọi.

"Tút tút —"

Kha Đường chớp chớp mắt, nói với Lâm Thanh Vũ: "Chồng anh cúp điện thoại rồi."

Lâm Thanh Vũ nhíu mày: "Cúp máy là sao."

Kha Đường nói: "Ý là, cậu ấy không muốn tiếp cú điện thoại này."

Ánh mắt Lâm Thanh Vũ đanh lại, nói lạnh lùng: "Tại sao."

"Chắc là thấy số lạ, không muốn tiếp, tôi cũng hay thế." Kha Đường nói, "Không thì, tôi gửi tin nhắn cho cậu ấy nhé?"

Lâm Thanh Vũ gật đầu: "Được, cảm ơn."

Kha Đường gõ tin nhắn xong thì đưa cho Lâm Thanh Vũ nhìn, đảm bảo không có vấn đề gì mới gửi: [Xin chào, tôi là một người qua đường nhiệt tình. Vợ cậu đang bị lạc, không có điện thoại trong người, anh ấy nhờ cậu đến đón ~]

Lâm Thanh Vũ và Kha Đường chờ mười lăm phút mới chờ được tin trả lời của Giang Tỉnh:

[?]
4

PN 7: Cổ xuyên kim (2)

Thông thường khi nhận được những tin nhắn lừa đảo thế này, Giang Tỉnh chịu nhìn thêm một cái thì cậu sẽ đi đầu xuống đất, nhưng lần này cậu gửi lại một [?] đã coi như nể tình. Chủ yếu là do người ta không tìm cậu để đòi tiền, không nói vợ cậu bị xe đụng, bây giờ đang trong bệnh viện, cần tiền gấp các thể loại thuốc men, họa chăng là người này gửi nhầm người, cậu nhắn lại nhắc nhở cũng coi như làm việc tốt.

Đối phương nhanh chóng trở lời: [Cậu là Giang Tỉnh nhỉ?]

Hay, khả năng gửi nhầm người bị loại trừ. Đây là tin nhắn lừa đảo, kẻ lừa đảo còn lấy được thông tin của cậu qua một cách nào đó.

Giang Tỉnh: [Ta là cha mi.]

Kha Đường cầm di động như thể đang cầm một củ khoai bỏng tay. Cô liếc nhìn Lâm Thanh Vũ, chỉ thấy sắc mặt đối phương lạnh te, ánh mắt sắc bén, làm cô cảm thấy hình như điều hòa không khí ở đây đang tăng lên.

"Anh giai ơi, anh có nhớ lộn số không?"

Lâm Thanh Vũ cười lạnh: "Tôi không nhớ nhầm." Cái giọng thiếu đòn này, y có trực giác, cũng có thể cược cả mạng của Từ Quân Nguyện, người trả lời chính là Giang Tỉnh.
9

Đôi mắt to của Kha Đường đầy dấu chấm hỏi: "Hả? Vậy sao cậu ấy lại thế này."

Lâm Thanh Vũ lắc đầu, y cũng không biết. Nếu Giang Tỉnh phát hiện ra y không ở bên cạnh, đáng lẽ sẽ giống như y, nghĩ hết cách để tìm y mới đúng. Nhận được tin nhắn không trả lời liền thì cũng thôi đi, còn dám [?] lại.

Kha Đường ngập ngừng: "Anh giai anh không sao chứ?" Cô cảm thấy mình đã thấu nhân sinh rồi. Đây chắc chắn là vợ chồng son cãi nhau, đang chiến tranh lạnh. Đại mỹ nhân người ta đã hạ mình cho cậu chồng kia một bậc thang để tới đón, nhưng cậu chồng còn giả vờ nói lời cay đắng, lạnh lùng – Mẹ thằng cặn bã, để xem bà có bắt được mi không.
3

Lâm Thanh Vũ suy nghĩ rồi nói: "Tôi nhớ, điện thoại có thể gửi ảnh chụp?"

Giang Tỉnh cho rằng một câu [Ta là cha mi] là đủ để bịt mỏ đồ lừa đảo, nhưng không ngờ người ta càng bị đè lại càng bùng nổ, thậm chí còn gửi cả ảnh vợ cậu tới.

Giang Tỉnh chọt xem, một nam sinh mặc hoa phục cổ đại xuất hiện trên màn hình.

Giang Tỉnh ngây ngẩn cả người.

Hoa phục nam sinh mặc không thuộc về bất cứ triều đại nào trong lịch sử, nhưng cậu lại cảm thấy rất quen mắt. Càng làm cho cậu sững sờ chính là gương mặt của nam sinh trông không giống người thật, cứ như được ghép lại trong game 3D.

Cậu cũng thấy gương mặt này trông rất thân quen, khi bất ngờ trông lại, nhịp tim của cậu tăng vọt lên tận 180 một cách không thể giải thích được.

Cậu không thắc mắc vì sao kẻ lừa đảo lại gửi đến cho cậu một bức ảnh đàn ông. Vì người kia xinh đẹp thế này, dù y là nam hay nữ thì đều là người vợ trong mộng của mọi người. Đầu năm nay làm lừa đảo cũng không dễ, bị đời vùi dập đến mức trình độ Photoshop đủ để mở tiệm luôn.

Người lạ: [Vợ cậu trông thế này, cậu thật sự không đến đón???]

Từ ba dấu chấm hỏi liên tiếp của kẻ lừa đảo, Giang Tỉnh có thể mơ hồ cảm thấy người này đang nghiến răng trèo trẹo, tức mình, ghét cặn bã như thù.

Lừa đảo mà còn diễn ghê vậy?

Giang Tỉnh: [Photoshop kiểu này hơi quá rồi người anh em ơi.]

Người lạ phát cáu:

[???]

[Tôi còn chưa dùng filter đấy!!! Không tin thì add wechat đi, chúng ta video!!!]

Giang Tỉnh rất muốn xem kẻ lừa đảo này lòng vòng ra sao, nên cậu chủ động add wechat số điện thoại này. Kẻ lừa đảo không nói hai lời, gửi yêu cầu video call qua.

Giang Tỉnh không định lộ mặt, cậu che camera kín lại. Bằng cách này, cậu có thể thấy người đối diện nhưng đối diện không thấy được cậu. Chẳng mấy chốc vợ cậu xuất hiện trong tầm nhìn.

Gương mặt như game 3D kia chợt sống động cả lên, cậu có thể nhìn rõ nốt ruồi ngay khóe mắt của nam sinh.

Mọi người hẳn cũng biết, video không thể photoshop.

Lâm Thanh Vũ không thấy Giang Tỉnh, y chỉ thấy một màn đen thùi: "Giang Tỉnh?"

Không ai trả lời, Lâm Thanh Vũ lại gọi: "Chồng?"

Hầu kết của Giang Tỉnh trượt lên xuống: "Ừm."
18

Chỉ một chữ ừm đơn giản cũng đủ để Lâm Thanh Vũ kết luận đây là giọng của Giang Tỉnh. Cuối cùng tảng đá trong lòng y cũng rơi xuống, việc cấp bách là gặp Giang Tỉnh trước, sau đó mới tính sổ sau.

Lâm Thanh Vũ hỏi: "Đệ đang ở đâu?"

Giang Tỉnh hoảng hồn đáp lại: "Ở nhà dì."

"Đệ mau đến đón ta. Ta đang..." Lâm Thanh Vũ nhìn về phía Kha Đường, "Bây giờ chúng ta đang ở đâu?"

Kha Đường nói: "Đợi chút tôi gửi địa chỉ đến!"

Lâm Thanh Vũ gật đầu nói với Giang Tỉnh: "Ta chờ em đến."

Cúp máy, Giang Tỉnh bắt đầu đấu tranh tư tưởng với địa chỉ của người lạ gửi đến.

Đạo lý cậu hiểu hết, nhưng mà nam sinh siêu siêu siêu đẹp trai gọi cậu là chồng đó.
5

Vẻ mặt của nam sinh nhìn không giống đang nói dối. Mà cũng đã đẹp vậy rồi chẳng lẽ còn làm những trò cấp thấp như lừa thời đại số nữa hay sao. Cứ cho là lừa đi, thì sao lại chọn một nơi có đầy đủ bảo vệ đến thế kia chứ.

Quan trọng nhất là, cậu cũng cảm thấy mình đã thấy vợ ở đâu đó rồi.

Giang Tỉnh đứng dậy, cầm túi bên cạnh rồi đi ra ngoài. Lúc ra cửa vừa hay gặp dì vừa đi mua đồ về. Dì hỏi: "A Tỉnh, sắp ăn cơm rồi con còn ra ngoài hả?"

Giang Tỉnh đáp: "Đi gặp bạn."

"Vậy để tài xế đưa con đi đi."

"Không cần đâu, con đi tàu điện ngầm cho nhanh."

Kha Đường làm người tốt làm cho trót, xin giám sát cho nghỉ nửa tiếng, đưa Lâm Thanh Vũ ra khỏi chỗ này, đứng ở ven đường chờ chồng y với y. Không có gì khác, chỉ vì cô muốn biết chồng của đại mỹ nhân này lấy đâu ra tư cách để cãi nhau với vợ. Nếu cô có vợ thế này, chỉ thiếu điều cung phụng người ta như tổ tiên, thế mà cái thằng đốn mạt kia lại dám dỗi.
5

Người đẹp đeo khẩu trang nhưng vẫn rất hút mắt người khác. Biết sao giờ, Hán phục y mặc thật sự quá đẹp quá sang. Y mặc nào phải quần áo, mà là đang mặc nguyên một chiếc xế hộp lên người.

Lâm Thanh Vũ nhìn từng chiếc xe vụt qua trước mắt bằng tốc độ nhanh chóng, cảm thán dù là thiên lý mã nào của Đại Du cũng không thể so được. Quê của Giang Tỉnh còn lạ kỳ hơn so với y tưởng tượng, nhưng tiếc rằng trước khi gặp được Giang Tỉnh, y không có lòng dạ để thưởng thức nghiên cứu.

Giang Tỉnh sẽ lái xe đến đón y ư?

Chợt, đôi ngươi của Lâm Thanh Vũ co lại, chỉ vào thứ đang chuyển động: "Đó là gì? Đi chậm vậy."

Kha Đường nhìn theo ngón tay y: "Gì?"

"Thứ có rổ ở đằng trước."

Kha Đường mơ hồ: "Anh đang nói xe đạp?"

"À, chồng tôi tới rồi." Lâm Thanh Vũ nheo mắt lại, "Cùng với xe đạp."

Có vài người đang đạp xe công cộng đi về hướng của họ, Kha Đường liếc mắt một cái đã thấy được chồng của người đẹp.

Đó là một chàng trai đeo khẩu trang đen, tai nghe máng trên cổ, đạp xe đạp ngược gió mà đi; Phần tóc mái của cậu được gió thổi tung lên, đôi mắt hơi cong rất có cảm giác thiếu niên tươi trẻ.

Dù không rõ mặt, nhưng nam sinh vẫn mang đến cho cô cảm giác khoan khoái nhẹ nhàng. Là vì khí chất? Hay là do cao, do dáng, hay do ăn mặc?

Nhưng nam sinh ăn mặc rất đơn giản, áo phông rộng rãi, quần dài đen và giày thể thao, không khác gì các chàng trai mười mấy tuổi khác. Nhưng lạ là, cậu mặc vào lại trông rất đẹp.

Nam sinh dừng xe trước mặt bọn họ, nói không chắc lắm: "Hey?"

Lâm Thanh Vũ tháo khẩu trang xuống, đối mắt Giang Tỉnh.

Tim Giang Tỉnh đập thịch thịch.

Lâm Thanh Vũ đi đến trước mặt Giang Tỉnh, ra lệnh: "Tháo khẩu trang ra."

Giang Tỉnh khựng lại, ngoan ngoãn tháo khẩu trang xuống.

— là Giang Tỉnh, là Giang Tỉnh tóc ngắn, là Giang Tỉnh mặc quần áo ở quê mình, giống y như Giang Tỉnh của hai lần trong mộng.

Lâm Thanh Vũ nhớ đến trò đùa quá đáng của Giang Tỉnh, chỉ muốn đưa tay tát một cái lên mặt cậu. Y nâng tay lên, mắt thấy tay sắp hạ xuống. Giang Tỉnh lại giống như thất thần, nhưng không né tránh.

Tay Lâm Thanh Vũ dần dần buông xuống. Y nỡ lòng nào làm cho Giang Tỉnh đau thêm nữa.

Thế là, y đành phải cam chịu, nhào vào lòng thiếu niên.

Giang Tỉnh mở bừng hai mắt. Cậu ngửi thấy mùi thuốc nhẹ nhàng như đã từng quen biết.

"Sao giờ mới đến." Lâm Thanh Vũ ôm cậu thật chặt, "Ta còn tưởng phải xa đệ lần nữa. Ta rất sợ."

Giang Tỉnh giơ hai tay lên cao, không dám chạm vào thân thể của nam sinh xinh đẹp. Bả vai cậu được nam sinh áp má vào sinh ra từng cơn nóng bỏng, cậu nói với vẻ luống cuống: "Này..."

Kha Đường đứng bên cạnh đang sắp ngất xỉu thì nhận được tin nhắn của giám đốc thúc giục cô mau quay về làm, cô chỉ đành phá vỡ cảnh tượng đẹp đẽ trước mắt: "Ầy, trong lễ hội còn có việc."
1

Lâm Thanh Vũ đứng thẳng người lại, thu liễm cảm xúc của bản thân: "Sau này, tôi và chồng tôi sẽ tìm cơ hội để cảm ơn cô."
1

Kha Đường xua tay liên tục: "Không sao không sao, đây là chuyện tôi nên làm." Nói rồi, cô lại quăng cho Giang Tỉnh một ánh mắt vi diệu. Chuyện của mấy anh đẹp giai vốn cô không nên xía vào, nhưng cô thật sự không thể nhìn người đẹp tủi thân được. "Anh giai ơi, khi anh lấy lại điện thoại, mình add wechat được không?"

Lâm Thanh Vũ nói: "Được."

Kha Đường nở nụ cười: "Vậy tôi đi trước đây."

Lâm Thanh Vũ quay về bên cạnh Giang Tỉnh, cuối cùng y cũng có cảm giác an toàn, có tâm trí để tính sổ. "Vì sao vừa rồi đệ lại nói không biết ta." Lâm Thanh Vũ nói lạnh lùng, "Vui không?"

Tim Giang Tỉnh vẫn đập như trống. Nhưng cậu giả vờ giả vịt rất giỏi, dù có căng thẳng đến đâu cũng có thể giả vờ như không có chuyện gì. "Không phải chứ người anh em, tôi có biết anh hả?"

Lòng Lâm Thanh Vũ trầm xuống: "Ý đệ là sao. Chỉ mới xa nhau có nửa canh giờ đệ đã không biết ta?"

"Hả hả?"

Sắc mặt của Lâm Thanh Vũ lạnh đến đáng sợ: "Giang Tỉnh, bây giờ ta không có tâm tình để đùa với đệ."

"Không phải, anh đừng giận mà, tôi sai rồi." Giang Tỉnh xin lỗi theo bản năng, "Có lẽ là tôi quên mất. Anh nhắc tôi tí đi, nhắc gì cũng được tôi sẽ cố gắng nhớ lại."

Lâm Thanh Vũ nói: "Tuần trăng mật, Dự Chương, xe ngựa."

Giang Tỉnh nhíu mày: "Chúng ta cùng đi xe ngựa hả?"

Lâm Thanh Vũ: "..."

Nhìn dáng vẻ của Giang Tỉnh, hẳn đã thật sự quên y rồi.

Nếu suy đoán của y đúng, vậy thì viên đá kỳ lạ của Từ Quân Nguyện có tác dụng ổn định hồn phách, đưa Giang Tỉnh trở về thể xác của đệ ấy ở Quảng Châu; nhưng ở Quảng Châu lại không có xác của em ấy, cho nên cả người cả xác cũng cùng đến đây. Lần trước Giang Tỉnh trở về cơ thể của mình ở Đại Du, thì có một khoảng thời gian em ấy không thể mở miệng nói chuyện, chứng mất trí nhớ lần này có lẽ cũng là tác dụng phụ của việc linh hồn em ấy quay về cơ thể cũ.

Nhưng nếu như y nghĩ sai thì sao. Nếu như... nếu như Giang Tỉnh trước mặt vốn không có ký ức ở Đại Du, vậy thì Giang Tỉnh đã không còn là Giang Tỉnh, vậy y phải làm sao.

Nhìn người đẹp mặc đồ cao sang nhíu mày, mím môi, mờ mịt tràn lan trong mắt, giống như bị người khác ức hiếp, oan ức vô cùng. Trong lòng Giang Tỉnh hoảng hốt một cách không giải thích được, cậu vội nói: "Nhưng, tôi thật sự cảm thấy mình đã từng gặp anh."

Chẳng lẽ là bạn thời tiểu học của cậu? Không thể nào, trí nhớ của cậu rất tốt, nếu trong đám bạn có một nam sinh xinh đẹp thế này, thì sao cậu có thể không nhớ cho được.

Lâm Thanh Vũ sững sờ: "Đệ thấy ta quen mắt?"

"Ừm, anh cho tôi một cảm giác cực kỳ quen thuộc. Nhưng tôi không nghĩ rằng anh sẽ là vợ tôi." Giang Tỉnh vốn muốn nói mình là trai thẳng chưa lớn, không có chuyện có vợ là nam được, nhưng lời đến miệng lại sửa thành, "Tôi đâu có tốt số đến vậy."

Lâm Thanh Vũ thở phào nhẹ nhõm. Giang Tỉnh có cảm giác mơ hồ với y, chứng tỏ sự suy luận của y là đúng. Trí nhớ của Giang Tỉnh vẫn còn đó, chỉ cần thêm chút thời gian là có thể khôi phục lại được. "Ta hỏi đệ, bây giờ đệ có vợ không?"

"... Không có."

Lâm Thanh Vũ hài lòng hơn tí nữa: "Vậy ta làm vợ đệ, được không?"
1

Giang Tỉnh: "..."

Bình tĩnh lại, Giang Tỉnh. Dù đối phương có đẹp trai đến đâu thì vẫn là một kẻ xa lạ không rõ lai lịch, dù có muốn cong thì cũng không thể cong một cách không có cốt cách như vậy được, tốt xấu gì cũng phải có quá trình để õng ẹo chút chớ.

Giang Tỉnh mỉm cười: "Xin lỗi, anh không phải là kiểu mà tôi thích."

Giọng Lâm Thanh Vũ bình tĩnh: "Đệ chắc chứ? Chỉ nói về vẻ ngoài, ta hẳn là mẫu người mà ai cũng thích."

Giang Tỉnh nhìn gương mặt của đối phương, nghẹn ngào không nói được.

Lâm Thanh Vũ cười khẽ: "Chồng, ta đói rồi."

Trực giác mách bảo với Giang Tỉnh rằng, nam sinh không hề có ác ý với cậu, dường như nam sinh biết cậu thật; Lý trí lại nói với cậu, cậu tùy tiện tin một người xa lạ là đang tự giết mình. Nhưng lần này, cậu muốn tin vào trực giác của mình.

Sau khi Giang Tỉnh suy nghĩ cặn kẽ thì lên tiếng: "Nếu anh nói anh không lừa đảo, tôi sẽ dẫn anh đi ăn."

Lâm Thanh Vũ nói: "Ta không phải lừa đảo."

Giang Tỉnh vẫn không yên lòng: "Anh thề đi."

Lâm Thanh Vũ hơi im lặng: "Ta thề."

"Được rồi." Giang Tỉnh nói, "Anh muốn ăn gì?"
9

PN 8: Cổ xuyên kim (3)

Lâm Thanh Vũ không chỉ biết điện thoại, máy ảnh, ô tô, điều hòa, y còn có chút hiểu biết về đồ ăn ở quê hương của Giang Tỉnh. May mắn bình thường Giang Tỉnh thích nói với y những chuyện này, nên mới có thể giúp y giữ bình tĩnh trong một thế giới xa lạ khác biệt.

"Ta muốn ăn những gì đệ thường ăn." Lâm Thanh Vũ nói.

Đồ ăn Giang Tỉnh thường ăn nhất là cơm do dì giúp việc trong nhà nấu. Trong dịp nghỉ Quốc Khánh, dì giúp việc xin nghỉ phép đi du lịch, sau đó dì ruột của cậu biết mới kéo cậu đến nhà ăn cơm. Và đương nhiên cậu không thể dẫn người lạ về nhà dì được. Với chỉ mời một bữa cơm cũng không tốn bao nhiêu tiền, coi như là mời gặp bạn mạng.

Giang Tỉnh nhìn thấy một trung tâm mua sắm gần lễ hội, đề nghị: "Chúng ta đến trung tâm mua sắm nhé?"

Lâm Thanh Vũ nói: "Trung tâm mua sắm? Có phải trong đó có bán quần áo của các đệ không, ta muốn thay đồ." Ở đây quá nóng, y mặc bộ đồ lộng lẫy cao sang, còn mang khẩu trang, chẳng những bắt mắt người khác, còn có nguy cơ bị cảm nắng.

Giang Tỉnh dùng ánh mắt sâu kín nhìn người đẹp —lừa một bữa cơm chưa đủ còn muốn lừa thêm bộ quần áo nữa hả.

Ô kê luôn, bạn đẹp bạn xứng đáng.
17

Hai người đi tới lối vào của trung tâm mua sắm, Lâm Thanh Vũ không có điện thoại, không thể quét mã để vào cửa hàng, nhưng may thay có thể viết tay.

Lâm Thanh Vũ nhìn cây bút có hình thù kỳ dị kia, nói với Giang Tỉnh: "Đệ viết giùm ta đi."

Giang Tỉnh lấy làm lạ, cầm bút lên hỏi: "Anh tên gì?"

"Lâm Thanh Vũ."

Giang Tỉnh dừng tay lại: "Thanh Vũ nào."

"Thanh trong thanh tịnh, Vũ trong vũ hóa*" (Vũ hóa: mọc cánh thành tiên, thoát xác.)

Giang Tỉnh cười nói: "Thật trùng hợp, hôm nay tôi vừa đọc một cuốn truyện tên là [Không hiểu được người], trong đó cũng có một nhân vật tên Lâm Thanh Vũ."

Lâm Thanh Vũ nói bâng quơ: "Ừm, ta là Lâm Thanh Vũ trong [Không hiểu được người].

Giang Tỉnh cho rằng mình nghe lầm: "Hả?"

Hai người đứng ở lối vào của trung tâm thương mại để đăng ký, điều này làm cản trở người khác. Giang Tỉnh không kịp hỏi lại, chỉ nói: "Số chứng minh, số điện thoại của anh là bao nhiêu?"

Lâm Thanh Vũ nói: "Ta không có hai cái đó."

Không đúng, thật rất không đúng. Giang Tỉnh để bút xuống, kéo Lâm Thanh Vũ qua một bên để hỏi: "Vừa rồi anh có ý gì?"

"Ý trên mặt chữ." Lâm Thanh Vũ nói, "Ta là người Đại Du, hai chúng ta cũng quen biết ở Đại Du."

Giang Tỉnh bày vẻ mặt như gặp quỷ. Chuyện này... cậu có nên khen mánh khóe lừa gạt của Lâm Thanh Vũ rất mới lạ không.

Lâm Thanh Vũ cho rằng cần phải giải thích rõ ràng với Giang Tỉnh: "Chuyện này nói ra rất dài, chúng ta có thể tìm một chỗ mát hay không, ta sẽ nói từ từ với đệ."

Giang Tỉnh bình tĩnh lại, nhìn thấy gần đó có một tiệm trà sữa không cần đăng ký, cậu dẫn Lâm Thanh Vũ vào đó ngồi xuống. "Anh ở đây chờ tôi."

"Đệ đi đâu?"

"Không phải anh đói à." Từ sau khi Lâm Thanh Vũ nói rằng y đói. Cậu vẫn luôn nhớ kỹ chuyện này, "Tôi đi mua chút đồ ăn cho anh."

Lâm Thanh Vũ cong môi: "Cảm ơn."

Giang Tỉnh mua hai ly trà sữa, bốn cái donut và tám cái bánh tart. Cậu cắm ống hút vào cho Lâm Thanh Vũ, đưa qua: "Thử xem."

Lâm Thanh Vũ không nhận lấy, y nắm tay Giang Tỉnh một cách tự nhiên, cúi đầu hút một ngụm trà sữa. Sự kinh ngạc hiện lên trong mắt y: "Giang Tỉnh, món này ngon quá, ta thích."

Chỉ mới đứng dưới nắng một lúc, hai má của Lâm Thanh Vũ đã ửng hồng cả lên, trông còn hấp dẫn hơn cả bánh donut.

Giang Tỉnh bất giác bật cười: "Anh dễ thương quá." Nói xong cậu cũng ngây ngẩn cả người.
1

Cậu vừa nói gì vậy? Sao cậu lại có thể nói những lời lỗ mãng như vậy với nam sinh mới gặp lần đầu, cậu đã trở nên kém sang như vậy từ lúc nào?

Lâm Thanh Vũ đã sớm quen với sự kém sang của Giang Tỉnh, y cầm ly trà sữa hút hai phát lớn, ăn một cái bánh tart, cơn đói mới dần vơi đi: "Có bao giờ đệ đã nghĩ rằng, có ngày đệ sẽ đi vào thế giới trong [Không hiểu được người] chưa?"

"... Chưa."

Lâm Thanh Vũ bắt đầu kể hết mọi thứ ra. Y và Giang Tỉnh gặp nhau, quen nhau, yêu nhau; Từ Nam An Hầu phủ đến phủ tướng quân, cuối cùng là đến hoàng cung. Giang Tỉnh chết ba lần, bọn họ cũng thành thân ba lần. Cuối cùng, y nói đến Từ Quân Nguyện: "Cũng không biết Từ Quân Nguyện có phát hiện ra chúng ta đã rời khỏi Đại Du chưa. Nếu hắn vẫn còn là người, có lẽ bây giờ đang nghĩ cách để đưa chúng ta quay về."

Sau khi Giang Tỉnh nghe Lâm Thanh Vũ kể xong, phản ứng đầu tiên của cậu không phải là gọi 110, mà là nhớ tới giấc mơ cậu đã có trong lúc ngủ trưa. Cậu mơ thấy mình sống rồi chết, chết rồi sống và cả một người đẹp mặc áo cưới — về cơ bản thì những điều này đều khớp với lời Lâm Thanh Vũ nói.

Cậu nghiêm túc nghi ngờ rằng đầu mình có vấn đề, thế mà lại cảm thấy những lời Lâm Thanh Vũ nói là thật.

Lâm Thanh Vũ cũng nhìn ra Giang Tỉnh vẫn chưa tin mình, y giơ tay lên, chỉ vào hầu kết của Giang Tỉnh nói: "Đệ có một nốt ruồi ở đây."

Giang Tỉnh theo bản năng nhìn xuống. Tai nghe của cậu còn đeo trên cổ, che hầu kết lại, hẳn là Lâm Thanh Vũ không thấy được.

Lâm Thanh Vũ nói tiếp: "Sinh nhật của đệ là ngày 5 tháng 10. Mẫu thân của đệ là một người mạnh mẽ, rất nghiêm khắc với đệ, bắt đệ học cổ văn thư pháp, yêu cầu đệ phải tinh thông cầm kỳ thi họa. Đệ vì không muốn làm bà thất vọng, nên dù có ghét cũng có thể đứng đầu. Đệ rất giỏi đóng kịch, cũng biết chơi đàn Hề — Ở đây gọi là đàn nhị..."
10

Giang Tỉnh ăn donut: "Anh điều tra tôi?"

"Đệ có một bí mật mà không ai biết: năm lớp hai tiểu học, đệ từng làm vỡ nước hoa của mẫu thân đệ, sau đó bắt con chó nhà đệ nuôi đội nồi. Con chó kia tên là bé meo."
13

"Ai nói với anh những chuyện này?" Giang Tỉnh nói với vẻ khó tin, "Chị họ tôi?" Không đúng, dù là Bùi Chỉ Kỳ cũng không biết chuyện cậu ụp nồi cho bé meo.

"Chính đệ nói với ta." Lâm Thanh Vũ nói, "Chuyện này chỉ có đệ biết, không phải sao."

Cả người Giang Tỉnh vỡ vụn.

Cậu là ai, đây là đâu, liệu thế giới này có thật hay không.

Lâm Thanh Vũ nhìn thấy một cửa hàng bán dụng cụ câu cá ở đối diện, nói thêm: "Đệ thích câu cá."

Lúc Giang Tỉnh là Cố Phù Châu rất thích câu cá, còn nói câu cá là môn thể thao tuyệt vời nhất thế giới. Sau này Giang Tỉnh thành Hoàng đế, cậu rất ít khi có thời gian rảnh, những lúc muốn ngủ, muốn bám lấy y, hay muốn câu cá, lúc nào cũng muốn y đi theo cùng.

Cuối cùng Lâm Thanh Vũ cũng nói sai một điều. Giang Tỉnh bình tĩnh lại, "Tôi không thích câu cá." Cậu hoàn toàn sẽ không đi câu cá.

Lâm Thanh Vũ nói: "Không, đệ thích."

Giang Tỉnh khẳng định: "Không, tôi không thích."

Lâm Thanh Vũ không muốn nhiều lời, đứng dậy nói: "Nếu đệ không tin vậy thì qua đối diện xem."

Giang Tỉnh choáng váng sau khi bước vào cửa hàng bán dụng cụ. Tại sao cậu lại có cảm giác như đang ở trên thiên đường vậy? Cảm giác này không thua kém gì niềm vui khi cậu đến cửa hàng giày thể thao. Cậu chợt cảm thấy mình không chỉ giỏi câu cá, mà còn câu rất giỏi, cá của cả Châu Giang cũng không đủ để cậu câu.
4

Xong đời, trong lòng cậu đã cảm thấy những gì Lâm Thanh Vũ nói đều là thật. Là cậu điên, hay thế giới này điên.

Giang Tỉnh xụ mặt không nói một lời. Lâm Thanh Vũ tri kỷ không nói nữa, cho cậu thời gian để tiêu hóa. Hai người trở lại đường lớn, khi bị gió nóng thổi qua Lâm Thanh Vũ mới hiểu vì sao trước kia Giang Tỉnh luôn nói điều hòa có thể cứu mạng người ta.

Lâm Thanh Vũ còn chưa nói gì, đã nghe Giang Tỉnh nhỏ giọng nói: "Quần áo."

"Sao cơ?"

"Trước thay bộ Hán phục trên người anh đã rồi nói." Trong lòng Giang Tỉnh vẫn còn vô số câu hỏi, nhưng kỳ lạ là cậu càng quan tâm Lâm Thanh Vũ có bị nóng hay không. "Tôi dẫn anh đến nhà tôi, anh mặc quần áo của tôi trước đã — được không?"

"Đương nhiên là được, ta vẫn luôn muốn đến thăm nhà đệ." Lâm Thanh Vũ nói, "Chúng ta về thế nào?"

Giang Tỉnh mở điện book xe. Trong dịp nghỉ lễ, còn đang là giờ ăn trưa, người book xe thật sự rất nhiều, app nhắc cậu phải chờ ít nhất hai mươi phút.

"Ta muốn ngồi cái đó." Lâm Thanh Vũ chỉ vào một chiếc xe hơi chạy qua trước mặt, "Đệ lái xe được không?"

Tim Giang Tỉnh thắt lại, rỉ chút máu, "Ặc, không biết."

Lâm Thanh Vũ hơi thất vọng: "Ta còn tưởng cái gì đệ cũng biết."

Giang Tỉnh cảm giác mình bị nã một phát quá mạng.
3

Lâm Thanh Vũ nhớ rằng Giang Tỉnh đến đây bằng xe đạp công cộng, hỏi: "Chúng ta về nhà bằng xe đạp hả?"

"Tôi dẫn anh đi tàu điện ngầm." Giang Tỉnh nói rề rề, "Anh từ Đại Du xa xôi mà đến, sao có thể bỏ lỡ tuyến số 3 và tuyến số 5 trong giờ điểm tối ở Quảng Châu được, tôi sẽ dẫn anh đi trải nghiệm."

"Tàu điện ngầm?" Lâm Thanh Vũ nhìn xung quanh, thấy một tấm biển có ghi ba chữ tàu điện ngầm, "Bên đó hả?"

Sắc mặt Giang Tỉnh hơi đổi, tưởng là bắt được sơ hở: "Chờ đã, nếu anh thật sự là người cổ đại, vậy sao lại biết chữ hiện đại? Còn biết xe đạp công cộng?"

"Đệ dạy ta mà."

"Ngon, xin lỗi."
4

Lâm Thanh Vũ đi về phía ga tàu điện ngầm thì bị Giang Tỉnh giữ lại. "Đùa với anh thôi," Giang Tỉnh cười nói, "Anh ăn mặc thế này thì không chen trên tàu điện ngầm được đâu."

Giang Tỉnh gọi cho tài xế nhà mình: "Chú Trần, là cháu. Bây giờ chú có rảnh chứ ạ, chú có thể đến đón cháu về nhà được không... Không phải khu gần trường học, sau kỳ nghỉ cháu không ở đó nữa, là chỗ Châu Giang mới ấy. Chỗ cháu bây giờ là..."

Tài xế đến chỗ họ cũng phải mất mười phút. Giang Tỉnh cúp điện thoại, nhìn người đẹp mặc đồ sang đang bưng trà sữa uống từng miếng từng miếng, do dự lên tiếng: "Lâm Thanh Vũ?"

Ừm? Sao ỏn ẻn thế cà.

Lâm Thanh Vũ ngẩng đầu, nhíu mày, nói một cách không vui: "Đệ gọi ta là gì?"

Giang Tỉnh nhanh chóng đổi giọng: "Thanh Vũ." Giang Tỉnh vừa nói hai chữ này đã như giác ngộ được ánh sáng chói qua tim, sướng hết cả người. "Anh cởi tóc giả ra trước đi, tôi nhìn còn nóng giùm."

"Có phải đệ bị sốc đến ngu rồi không." Lâm Thanh Vũ thở dài, "Đây vốn là tóc của ta."

Đàn ông thời cổ đại quả thật là để tóc dài. Giang Tỉnh nhìn chằm vào sợi tóc rũ trước ngực của Lâm Thanh Vũ, "Anh thật sự không đội tóc giả hả?"

"Ừm," Lâm Thanh Vũ biết Giang Tỉnh thích vuốt tóc y, "Đệ muốn sờ không?"

Giang Tỉnh ngẩn người, hỏi: "Tôi được sờ không?"

Lâm Thanh Vũ nói: "Nếu là đệ, thì cứ tự nhiên." Cả người y từ trong ra ngoài có chỗ nào Giang Tỉnh chưa sờ qua.

Giang Tỉnh vươn tay, cẩn thận nâng mái tóc dài của Lâm Thanh Vũ lên. Rất nhẹ, rất mềm, mượt và mát.

Trong phút chốc, một hình ảnh mơ hồ lóe lên trong đầu Giang Tỉnh: Cậu và Lâm Thanh Vũ cùng nhau nằm trên một chiếc giường lớn, Lâm Thanh Vũ nằm thẳng, cậu nằm nghiêng, tay đang thản nhiên nghịch tóc của Lâm Thanh Vũ.

Đù má, hình như Lâm Thanh Vũ thật sự là vợ cậu.

Đây là chuyện vui á.
7

PN 9: Cổ xuyên kim (4)

Đón hai người là một người đàn ông trung niên có mái tóc rất ngắn, lái một chiếc xe hơi màu đen. Lâm Thanh Vũ nhìn ra được, chiếc xe này còn đẹp và sạch sẽ hơn hầu hết những chiếc xe khác trên đường. Giống như ngựa còn có ngựa tốt ngựa xấu, vậy xe cũng có xe tốt xe xấu.

Lâm Thanh Vũ nhìn thấy một cái hình tròn ở phía trước xe. Một hình tròn được chia đều thành ba phần, đây có ý gì hay sao ta.
11

Trước nay Giang Tỉnh vẫn luôn tùy ý với tài xế nhà mình, cậu không cần tài xế phải xuống xe mở cửa để giả vờ ngầu ngầu như người khác. Cậu mở cửa ghế sau, làm động tác xin mời: "Lên đi, không phải anh muốn ngồi cái này hửm?"

Lâm Thanh Vũ cúi người chui vào. Sau đó Giang Tỉnh cũng lên xe, chào tài xế: "Chú Trần."

Tài xế nhếch môi cười: "Chờ lâu hả." Chú nhìn thấy Lâm Thanh Vũ trong gương, nói kinh ngạc, "A Tỉnh, đây là bạn học của con?"

Tài xế nói chuyện với Giang Tỉnh bằng tiếng Quảng Đông, Giang Tỉnh trả lời chú lại bằng tiếng phổ thông: "Không phải."

Không phải bạn học, tài xế ngầm hiểu là bạn. Tài xế cũng đổi thành tiếng phổ thông: "Sao bạn con lại mặc đồ cổ đại, là ngôi sao nào à?"

Giang Tỉnh cười: "Không phải, tụi con vừa từ triển lãm Hán phục về."

"Hán phục? À à, chú có biết, bây giờ bọn trẻ đang lưu hành cái này."

"Đúng vậy." Giang Tỉnh đáp thản nhiên, "Chú Trần, làm phiền chú giảm điều hòa xuống thấp chút nhé, vừa ở ngoài vào nên còn nóng."

Tài xế giảm xuống hai độ, phàn nàn: "Thời tiết này chưa đến tháng 11 là chưa lạnh đâu."

Lâm Thanh Vũ nghe cuộc trò chuyện của Giang Tỉnh và người đàn ông, y cảm thấy người này hẳn là giống như mã phu. Nhưng Giang Tỉnh lại gọi là chú, lúc nói chuyện cũng như đang nói với người có cùng địa vị.

Lúc Giang Tỉnh ở Đại Du cũng thế này. Khi Tiểu Tùng Tử rót trò bưng nước cho cậu, thỉnh thoảng sẽ nhận được một câu cảm ơn của Hoàng thượng, làm cho Tiểu Tùng Tử cảm thấy mình sắp tổn thọ tới nơi, khóc lóc thảm thương xin Giang Tỉnh bỏ qua cho hắn, lúc này Giang Tỉnh mới chịu kềm bớt lại.

Lâm Thanh Vũ khẽ cong môi.

Giang Tỉnh, người nhẹ nhàng, lịch sự với mọi người, có một sự đáng yêu khác không thể thấy được ở Đại Du.

Có Giang Tỉnh bên cạnh, cuối cùng Lâm Thanh Vũ cũng có tâm trạng để thưởng thức thế giới xa lạ này. Y nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn thấy đủ loại cửa hàng muôn hình muôn vẻ ở bên đường, y nhận ra từng chữ trên biển, nhưng ghép lại y lại không biết nó có nghĩa gì. Còn cả những tòa nhà cao ngất mọc lên từ dưới đất, làm cho người ta muốn được đi lên.

Sắc trời dần dần tối xuống, mỗi một tòa nhà đều sáng đèn lên, chiếu rọi vào trong mắt của Lâm Thanh Vũ.

Đây là quê hương của Giang Tỉnh, tráng lệ rực rỡ, muôn màu muôn vẻ. Có điều hòa có điện thoại, có những cô gái thoải mái ra ngoài đi làm, có xe hơi chạy nhanh hơn cả thiên lý mã, còn có trà sữa ngọt ngào và bánh trứng.
3

Giang Tỉnh lớn lên trong một thế giới thế này.

Thật tốt.

Tài xế lái xe thẳng vào trong gara ngầm của tiểu khu. Trước khi xuống xe, Giang Tỉnh nói: "Cảm ơn chú Trần."

"Không có gì, nhà cháu trả lương cho chú mà." Tài xế cười tủm tỉm, "Có việc cứ call cho chú là được."

Sau khi tài xế rời đi, Lâm Thanh Vũ hỏi: "Lái xe cho đệ, là hạ nhân trong nhà à?"

Giang Tỉnh nghẹn lại, nghĩ mà sợ: "May ghê."

"Sao lại may?"

"May anh không hỏi chuyện này trên xe." Giang Tỉnh chỉ nghĩ đến cảnh đó thôi đã bấu chân xuống đất, "Bằng không là chết bờ chết bụi."

Lâm Thanh Vũ hỏi: "Chết bờ chết bụi là sao."

"Có hai loại chết, một là chết bình thường, hai là chết bờ chết bụi..."

Lâm Thanh Vũ thông minh hiểu ngay lập tức. Y hừ lạnh: "Ta cũng không ngốc, chuyện như vậy sao có thể hỏi đệ ở trước mặt tài xế. Nhưng mà, hình như tài xế nói chuyện khác với chúng ta."

"À, chú ấy ở khu nói tiếng Quảng Đông, tiếng phổ thông sẽ có khẩu âm."

"Vậy sao đệ không có khẩu âm." Lâm Thanh Vũ nghĩ tới một chuyện, "Đúng rồi, đệ nói lên cấp ba mới về Quảng Châu. Lúc ở Đại Du đệ đã nói với ta như thế."


Nhấn để mở bình luận

Làm Bệ Hạ Khó Lắm - Tống Chiêu Chiêu