Làm Bệ Hạ Khó Lắm - Tống Chiêu Chiêu


7. Đại học.

Giờ ăn trưa trong căn tin trường đại học, một tay Giang Tỉnh cầm hay một tay cầm lon coca, nhìn xung quanh đám đông một lúc mới tìm được bạn cùng phòng của mình.

Giang Tỉnh ngồi xuống đối diện. Chỉ thấy hai mắt anh giai cùng phòng đờ đẫn, vẻ mặt thất thần giống như một tên tàn phế.

Từ lâu Giang Tỉnh đã quen với tình huống này, cậu không thèm hỏi, mỗi lần anh giai học môn chuyên ngành xong sẽ là như thế. Cậu lấy điện thoại ra gửi tin nhắn, mặc kệ anh giai phát điên.
1

"Tại sao tại sao tại sao!" Anh giai đưa hai tay ôm đầu hét lên, trong tay cầm "Vật lý chất rắn" và "Cơ học lượng tử", "Ai nói cho tui biết tại sao lúc đầu tui lại chọn vật lý đi? Với chút IQ của tui tại sao tui lại dám hả! Vật lý thật sự tồn tại hả???"

2

Giang Tỉnh vẫn cúi đầu: "Tại sao ông học vật lý tui thì không biết, còn tui học là vì phải vượt thời gian về cổ đại làm hoàng đế."

Anh giai sửng sốt: "Gì?"

Giang Tỉnh trịnh trọng giải thích: "Vật lý là quy luật của vạn vật, mọi hoạt động sản xuất và xây dựng không thể tách rời vật lý cơ bản."

"Học giỏi vật lý, trẫm mới có thể tạo phúc cho con dân của trẫm."
1

Vẻ mặt anh giai táo bón: "Ông tưởng mình hài hước lắm hả."

Giang Tỉnh nhún vai: "Không tin thì thôi."

Anh giai lại hỏi: "Vậy người chọn bằng kép kiến trúc là để xây cung điện mới cho mình hả bệ hạ."

Giang Tỉnh vừa định trả lời thì bên cạnh chợt có một người khác xuất hiện, là lớp trưởng tham gia cùng bọn họ. Giang Tỉnh thấy trong khay của lớp trưởng chỉ có bánh bao và mấy món chay thì hỏi: "Ăn vậy thôi hả?"

Lớp trưởng nói cay đắng: "Ừ, nghèo, tuần trước vừa đi gặp bạn gái về, vé máy bay mắc chết."
2

Giang Tỉnh như gặp tri kỉ: "Ồ? Ông cũng yêu xa à?"

Lớp trưởng: "Ừ, bạn gái tui ở Thượng Hải, bay hơn hai tiếng."

Giang Tỉnh thở dài: "Tui hiểu khổ sở yêu xa này." Cậu để đũa xuống, "Nào nào nào, bắt tay cái, lần sau thiếu tiền thì tìm tui mượn."

Lớp trưởng nắm chặt tay Giang Tỉnh, cảm động: "Anh em ruột nha anh Giang! Bồ ông ở đâu?"

Giang Tỉnh: "Phòng y tế."

Lớp trưởng: "Hả?"

Anh giai cùng phòng chết lặng: "Đúng đấy, ông không nghe lầm đâu."

Lớp trưởng vẫn ngơ ngác: "Phòng y tế? Trường mình?"

Giang Tỉnh giải thích: "Phòng y tế ở khu phía nam mà khoa tụi mình toàn ở khu phía bắc. Từ bắc xuống nam đạp xe hết nửa tiếng, không xa hả?"
3

Lớp trưởng đứng dậy bưng khay thức ăn đi thẳng, còn không quên vứt lại một cậu: "Mẹ ông Giang Tỉnh, ông chờ báo ứng đi!"

*

Một trận đấu bóng đá sắp được tổ chức trên của học viện thể thao. Trên khán đài, ngoài sinh viên của trường ra còn có rất nhiều nữ sinh của các trường lân cận đến góp vui -- Không ai có thể từ chối một sinh viên thể thao, không một ai.

Nhưng hôm nay, sự chú ý của những người chơi hệ nhan sắc không còn là cậu sinh viên thể thao tỏa đầy hormone trên sân đấu nữa, mà là một nam sinh đang đi dưới khán đài.

Nam sinh không cao như những sinh viên thể thao, cũng không nổi đầy cơ bắp cục cục. Dáng người y mảnh khảnh gầy gò, chỉ đứng đó thôi toàn thân đã tản ra khí chất chỉ có thể nhìn từ xa. Nhưng thiếu niên xinh đẹp lạnh lùng này lại mặc một chiếc áo hoodie rộng, thậm chí là lớn hơn một cỡ, trước áo có in công thức vật lý: e=mc?, cảm giác rất nhàn nhã. Nhưng cũng vì cảm giác nhàn nhã này nên càng làm cho thiếu niên có cảm giác thực sự tồn tại.
2

Thẩm Hoài Thức đang khởi động trên sân bóng, nhìn thấy Lâm Thanh Vũ đi về phía mình thì sáng mắt lên như học sinh tiểu học nhìn thấy cha mẹ khi chuẩn bị biểu diễn: "Thanh Vũ!"
2

Lâm Thanh Vũ đi đến trước mặt Thẩm Hoài Thức: "Hôm nay Giang Tỉnh có lớp nên không đến được, em ấy để tôi đến nói lời xin lỗi thay."

Thẩm Hoài Thức vội nói: "Không dám không dám, anh đến là tôi vui rồi."

Lâm Thanh Vũ mỉm cười: "Cố lên, tôi ở trên khán đài xem."

Thẩm Hoài Thức đưa mắt nhìn Lâm Thanh Vũ trên khán đài, một đồng đội vỗ vai cậu: "Người đó là ai vậy, không phải trường chúng ta nhỉ?"

"Là bạn thân tôi."

Thẩm Hoài Thức nói hai chữ "bạn thân" có hơi khó chịu vì tự phụ nhưng càng nhiều hơn là cảm giác vui mừng ấm áp.

"Trông cậu ấy hấp dẫn chết mất." Đồng đội nói, "Cho tôi wechat của cậu ấy đi."

Thẩm Hoài Thức đen mặt ngay tắp lự, lạnh giọng cắt ngang: "Ông biết ông đang thèm muốn ai không."
4

Thẩm Hoài Thức luôn là một người tốt tính trung thực, đây là lần đầu tiên đồng đội của cậu thấy cậu có biểu cảm đáng sợ thế này. Đồng đội đã được chứng kiến kỹ năng của cậu nên biết rằng người này đánh nhau rất nghiêm túc, đội sanda hay đội quyền anh cộng lại cũng không phải đối thủ. Đồng đội pha trò: "Tôi đùa mà, không nói nữa, không nói nữa."

Lâm Thanh Vũ vừa ngồi xuống đã nhận được điện thoại của Giang Tỉnh.

Giang Tỉnh: "Sao rồi, Hoài Thức bắt đầu đấu chưa?"

Lâm Thanh Vũ: "Sắp rồi. Em không ở trên lớp à?"

"Nghỉ giữa tiết 5 phút." Hai người nói chuyện với nhau, chợt Giang Tỉnh thở dài: "Thanh Vũ."

"Sao vậy?"

"Không có gì, chỉ là buồn ngủ, muốn ngủ, cũng nhớ anh."

Lâm Thanh Vũ hỏi: "Có phải em muốn ngủ anh không."
1

Tính đi tính lại, do việc học bận rộn, đã vài ngày rồi họ không có đời sống X đàng hoàng.

Giang Tỉnh dở khóc dở cười: "Em không có đâu, không phải hôm qua làm rồi sao, em cũng cần nghỉ ngơi."
1

 Lâm Thanh Vũ nói với vẻ không tin được: "Giang Tỉnh, trong đầu em chỉ có nghỉ ngơi thôi hả?"

Giang Tỉnh nửa đùa nửa thật: "Tưởng tượng cũng mệt chứ bộ."
2

"... giỏi."

"Nhớ anh cũng không nhất thiết là muốn làm chuyện xấu với anh, em chỉ muốn gặp anh." Giang Tỉnh phàn nàn, "Hôm nay anh dậy sớm quá đi, em dậy cũng không gặp anh."

Sáng nay Lâm Thanh Vũ có lớp, khi y tỉnh dậy Giang tỉnh vẫn ngủ say như chết. Y muốn để Giang Tỉnh ngủ thêm một lát nên không gọi cậu dậy. 

"Nếu anh nhớ không lầm, hôm nay em kín lớp không có thời gian tìm anh."

Giang Tỉnh oán giận: "Ừ."

"Đừng nhớ anh quá, chăm chỉ học tập." Lâm Thanh Vũ an ủi, "Có rảnh anh đến tìm em."

Giang Tỉnh nghĩ có rảnh con khỉ. Thời khóa biểu của cậu và Lâm Thanh Vũ dày đặc các khóa học từ bốn chuyên ngành, có khi ban đêm còn phải đi học. Cuộc sống đại học của người khác là thanh xuân vô hạn, của cậu và Lâm Thanh Vũ còn có Thẩm Hoài Thức lại là hai chữ --- khuyến học.

Còn may cậu thuê nhà gần trường, hai người bận rộn nhưng ít ra tối còn có thể ngủ chung một giường.

Chiều, Giang Tỉnh đang lơ mơ buồn ngủ ngồi ở dãy cuối của lớp, chợt nghe tiếng: "Bên cạnh có người không?"

Đôi mắt đang híp của Giang Tỉnh mở to, đây không phải là giọng vợ cậu sao?

Cậu đưa mắt qua nhìn _ _+, vợ cậu thật nè.

Giang Tỉnh: "Không có."

Anh giai cùng phòng ngồi cạnh: ?

Vui quá, Giang Tỉnh không thèm để ý xung quanh toàn là người, đầu tiên đuổi anh giai cùng phòng đi, sau đó nắm tay Lâm Thanh Vũ kéo y ngồi xuống cạnh mình: "Sao anh lại tới đây?"

Câu trả lời của Lâm Thanh Vũ rất đơn gian: "Muốn gặp em thì đến thôi."
1

Giang Tỉnh còn muốn nói gì đó nhưng thấy giáo sư vào đành phải ngậm miệng lại, ánh mắt lại nhìn Lâm Thanh Vũ chăm chú.

"Đừng nhìn anh, bạn học Giang." Lâm Thanh Vũ mở sách ra trước mặt giúp Giang Tỉnh, nói khẽ, "Học đi."

Lúc này Giang Tỉnh mới ngậm lại, cụp mắt khẽ cười.

Cậu rất ghét học, cho dù cậu học hành có nghiêm túc, thi có điểm cao, có thành tích tốt nhưng cậu vẫn ghét.

Nhưng cậu thích Lâm Thanh Vũ, sự thích này lớn hơn nhiều so với việc cậu ghét học. Cho nên, việc đi học cùng Lâm Thanh Vũ cũng trở thành một niềm vui.

*

Một ngày nọ của một tuần sau, sau khi Lâm Thanh Vũ kết thúc một tiết học, y vừa bước ra khỏi lớp đã bị kéo vào một lồng ngực quen thuộc.

Cuốn sách trong tay bị lấy đi, giọng của Giang Tỉnh vang lên bên trên: "Chào buổi chiều Thanh Vũ, hôm nay em sẽ đến lớp cùng anh. Tiết sau anh học lớp nào?"

Lâm Thanh Vũ im lặng vài giây rồi nói: "Giang Tỉnh."

"Hở?"

"Tiết sau anh học giải phẫu người."

"Xin lỗi," Giang Tỉnh trịnh trọng trả cuốn sách lại cho Lâm Thanh Vũ, "Làm phiền rồi."
2

______

Rêu: Happy Valentine các chị em, hàng nóng hổi vừa thổi vừa ăn 14/2/2023 đây ~ quả truyện done cả năm rữi nhưng tác giả vẫn phát ngoại truyện 🌹🫠
7


Nhấn để mở bình luận

Làm Bệ Hạ Khó Lắm - Tống Chiêu Chiêu