Làm Giàu Phu Nhân Thừa Tướng Là Nhà Giàu Nhất



Không lâu trước đâu thằng nhỏ này theo quản gia trong phủ làm việc, nhưng ngày hôm đó sau khi nhắc tới chuyện kẹo hồ lô liền được Kỷ Vân Tịch yêu thích nên đã đòi về.

Bây giờ trực tiếp làm người hầu ở chỗ của nàng.

Thằng nhóc họ Đường tên Hổ, tuổi không lớn lắm, nếu ở thời hiện đại thì chẳng qua cũng chỉ là một học sinh cấp ba.

Nhưng nhà hắn ta bán kẹo hồ lô, từ nhỏ lớn lên ở trong chợ, tính cách rất hoang dã, đầu óc nhanh nhạy.

“Còn còn còn, bà nương nấu ăn cho Ngô gia ngày nào cũng sẽ đi mua thức ăn, nhưng toàn chọn mua những thứ rẻ nhất.

Bà ta nói là Ngô gia không đốt nổi than, lạnh dã man, bữa nào cũng chỉ đủ tiền để mua rau, muốn ăn ít đồ ăn mặn thì bà ta phải đi bắt thỏ ở ngoài thành.

Chủ tử vừa nghèo vừa bủm xỉn, bà ta nói bà ta cũng sắp không làm nổi nữa rồi, muốn nghỉ!”
Chiếc móng cuối cùng đã sơn xong.

Kỷ Vân Tịch nhìn một cái dưới ánh đèn ở trong phòng, màu đỏ khói, vô cùng xinh đẹp, diễm lệ.

Đến lúc bỏ ra ít tiền rồi.

Kỷ Vân Tịch khẽ nhướng mày, dặn dò: “Đường Hổ, ngươi tới nhà kho lấy ít đồ.

Chuẩn bị một chút, ta phải tới Ngô gia một chuyến.


Mấy ngày nay tuyết rơi liên tục.

Chiều nay, cuối cùng mặt trời cũng ló rạng.

Ngô nhị trốn mãi ở trong phòng choàng chăn lên người mà đọc sách, thật sự là có chút buồn chán.

Hắn ta ngắm nhìn thời tiết đẹp đẽ ở bên ngoài, dứt khoát cầm sách, đẩy cửa và đi tới tiểu viện phía sau.

Ngày hửng trời đầu tiên sau trận tuyết, băng tuyết tan dần.

Mặc dù trời vẫn rất lạnh, nhưng cảnh vật ở trước mặt, không khí trong lành sảng khoái, không khỏi khiến Ngô nhị cảm thấy vui vẻ thoải mái.

Hắn ta không kìm được là đọc mấy câu thơ: “Sáng sớm mở cửa núi phủ đầy tuyết, tuyết ngừng mây mỏng ánh nắng lạnh.

Tuyết trên mái hiên vẫn chưa tan, hoa mai vẫn đóng băng, một nỗi cô đơn…”
Bước chân của Ngô nhị ngừng lại, cổ họng nghẹn lại, ba chữ “không nhàn rỗi” biến mất nơi đầu lưỡi.

Hắn ta vội chắp tay hành lễ: “Huynh trưởng.


Chỉ thấy nơi ánh mặt trời sáng chói nhất ở trong sân, Ngô Duy an ăn mặc lồng cồng, không biết đã nhét bao nhiêu bộ quần áo lên người đang ngồi trên ghế phơi nắng.

Ánh mắt ấm áp bao phủ, hai mắt nhắm hờ, thật là dễ chịu.

Nghe thấy vậy hắn ừm một tiếng rồi không nói thêm gì nữa.

Còn bên trái, đại nương nấu bếp ở trong nhà đang xách rìu đi chẻ củi, vừa chẻ củi vừa trừng mắt nhìn người đang ngồi phơi nắng kia, những tiếng bụp bụp bụp không ngừng vang lên, chẻ củi mà dễ như là cắt một miếng đậu phụ vậy.

Nhóm dịch: Thất Liên Hoa


Nhấn để mở bình luận

Làm Giàu Phu Nhân Thừa Tướng Là Nhà Giàu Nhất