Làm Giàu Phu Nhân Thừa Tướng Là Nhà Giàu Nhất



Trong phòng, Ngô Duy An nhìn theo bóng lưng nàng, ánh mắt sâu thẳm.

Nhưng chẳng qua chỉ trong chốc lát, hắn liền thu ánh mắt lại, quay người lại nhìn trà và bánh điểm tâm ở trên bàn vẫn chưa thu dọn, cùng với khăn trải bàn, đệm ghế, ấm trà, tách trà trông có vẻ có thể cầm cố được không ít ngân lượng.

Hắn khẽ nhướng mày, vừa giơ tay ra nhón một miếng bánh mật ong bưởi hoa mai.

Ngọc Phúc và Vãn Hương liền bước vào.

Ngọc Phúc liếc nhìn đại công tử run run rẩy rẩy, gương mặt căng thẳng, cùng Vãn Hương nhanh chóng thu dọn đồ đạc.

Trên bàn không còn khăn trải bàn, lại lộ ra dáng vẻ cũ kỹ ở bên dưới.

Ngô Duy An mím môi, có chút do dự, sợ hãi hỏi: “Đây, đây là…”
Ngọc Phúc liếc xéo hắn một cái, vừa đặt bánh điểm tâm vào trong làn trúc vừa nói: “Tiểu thư nói rồi, bất cứ lúc nào công tử cũng có thể tới Hầu phủ uống trà.


Sau khi nói xong, nàng ấy nhìn bánh mật ong bưởi hoa mai trên ngón tay người kia đang cầm còn chưa kịp ăn, lập tức đưa tay ra, không hề giải thích mà giằng lại.

Ngô Duy An: “! ”
Có cần phải vậy không?
Ở bên ngoài, sau khi Kỷ Vân Tịch dặn dò Ngọc Phúc và Vãn Hương xong cũng không về trước mà ngược lại còn đang đi vòng quanh nhà.

Ngô nhị đi theo bên cạnh, khéo lóe khuyên đủ điều nói là như vậy không thích hợp cho lắm.

Nhưng Kỷ Vân Tịch hành động như thể không hiểu ý trong câu nói của hắn ta.

Các vị ca ca ở trong phủ tử nhỏ đã không thể làm gì Kỷ Vân Tịch.

Chứ nói gì đến Ngô nhị?
Vì vậy hắn ta chỉ có thể mặt mày nhăn nhó, theo Kỷ Vân Tịch đi thăm quan Ngô phủ nhỏ bé của bọn họ.

Quả thật là rất nhỏ.

Viện bên phía sau này chỉ có ba gian phòng.

Căn phòng to hơn một chút là căn phòng mà Ngô Duy An đang ở, hai gian còn lại im ắng, tĩnh lặng.

Lúc này đang đóng cửa, có lẽ chính là nơi ở của bốn người hầu trong nhà.

Trong sân sạch sẽ đến lạ thường, không có một chiếc lá rụng, cũng không có một chút vết tích vào của tuyết.

Toàn bộ tuyết rơi mấy ngày trước đều được quét vào trong một góc tường, ép bằng phẳng gọn gàng, giống như là miếng đậu phụ các giáo quan xếp chồng lên nhau trong lúc huấn luyện.

Có lẽ là kiệt tác mà người hầu quét dọn vừa mới nhìn thấy kia, nhưng lúc này, người kia không thấy đâu nữa rồi.

Trong lòng Kỷ Vân Tịch nghĩ, hỏi Ngô nhị đang đi theo: “Nghe nói trong nhà chỉ có bốn người hầu, có đủ dùng không?”
Ngô nhị sững lại, hít hít cái mũi đỏ ửng vì lạnh, những lời hắn ta nói đều là thật: “Bẩm tam cô nương, người hầu trong nhà mặc dù ít nhưng ai cũng làm việc rất nhanh nhẹn, hơn nữa nhà cũng không lớn, cũng đủ dùng.


Nhóm dịch: Thất Liên Hoa


Nhấn để mở bình luận

Làm Giàu Phu Nhân Thừa Tướng Là Nhà Giàu Nhất