Làm Giàu Ta Quyến Rũ Tể Tướng Đại Nhân Cấm Dục




Trình lão thái đi đến trước mặt Khương Dao, còn muốn khuyên tiếp.

“Bà nội, yên tâm đi, lòng ta hiểu rõ.

Nếu lại không nghĩ ra biện pháp kiếm tiền thì chúng ta cũng chỉ có thể uống gió Tây Bắc” Khương Dao nói.

Trình lão thái lập tức không còn lời gì để nói, chỉ có thể tiếp tục mắng Triệu thị: “Lúc trước ta không nên đưa tiền cho nó quản lý, thật là bị ma quỷ ám ảnh.

Chờ lão đại trở về thì ta phải phân rõ rạch ròi với hắn”

Khương Dao cảm thấy, đúng thật là bị ma quỷ ám ảnh.

Trong tiểu thuyết, Khương Tú là nữ chính, cũng là bảo bối của toàn bộ Khương gia.

Trình lão thái rất chiều chuộng Khương Tú, nàng ta chỉ cần tỏ ra ngoan ngoãn một chút thì Trình lão thái đều nghe nàng ta.

Cứ thế quyền chưởng gia Khương gia đều nằm ở trong tay Triệu Xuân Nguyệt.

Hiện giờ, Trình lão thái có thể ý thức được bản thân bị ma quỷ ám ảnh, như vậy là cũng ít nhiều thoát khỏi khống chế của cốt truyện rồi nhỉ?

Khương Dao ngâm gạo nếp nửa ngày, lại hấp chín, dựa theo bước đi quen thuộc mà làm từng bước một.

Chờ đến khi làm xong thì tìm cái phòng râm mát rồi cất, sau đó khóa cửa lại.

Nàng cũng không đặt ở nhà bếp, sợ Triệu thị chơi xấu.

Đây đều là tâm huyết của nàng, tốn không ít chi phí, xô vàng đầu tiên là ở chỗ này, vì vậy không thể bị sai lầm.

Khương Dao làm xong mọi thứ thì cũng đã đến buổi tối.

Nàng gõ cửa phòng Cơ Hoài Dã rồi mở ra thì nhìn thấy Cơ Hoài Dã đang ngồi ở bên cửa sổ, đang nhìn ra bên ngoài.

Tháng sáu nên thời tiết rất là khô nóng, nhưng mà Cơ Hoài Dã lại như một khối băng lạnh lớn, trấn ở nơi đó khiến Khương Dao cảm thấy căn phòng này lại bỗng mát mẻ.

Khương Dao vừa tiến vào, Cơ Hoài Dã đã nhìn về đây.

Khương Dao bận rộn một trận, trên trán đều là mồ hôi, làn da nhiễm hồng, trong suốt sáng trong.

Ánh mắt của Cơ Hoài Dã lưu luyến một lát ở trên mặt nàng, sau đó mới thu lại ánh mắt.

“Ngươi biết ủ rượu à?”

“Đương nhiên, ủ ra được chính là rượu ngon, bảo đảm huynh uống rồi còn muốn uống nữa” Khương Dao nói.

Khương Dao đột nhiên nhớ tới trong tiểu thuyết, Cơ Hoài Dã có khả năng bình phẩm rượu ngon trong thiên hạ nên được tặng một cái danh hào ‘thần rượu’.

Rượu nào được hắn bình phẩm thì đều sẽ có doanh số tăng cao.

Vì thế rượu ngon trong thiên hạ đều sôi nổi đưa tới trước mặt Cơ Hoài Dã.

Khương Dao có chút tò mò, rượu do chính mình ủ ra thì có thể được Cơ Hoài Dã đánh giá như thế nào.

Để ủ thành loại xuất sắc thì khó nhưng mà chắc là không đến mức kém, nên chắc là cũng có thể đạt được cái mức đánh giá là khá nhỉ?

Nhưng mà, thổi phồng rượu của mình ở trước mặt thần rượu thì cũng có cảm giác như đang múa rìu qua mắt thợ.

“Rửa mắt mong chờ” Cơ Hoài Dã nói.

“Chân của huynh đã đỡ đau hơn chút nào chưa? Dùng thuốc mới có thấy tốt hơn không?” Khương Dao lại hỏi.

Khi nàng đi trấn trên đã mua một ít dược liệu giảm đau.

Hôm qua khi đổi dược đã bảo đại phu thả vào, cũng không biết có dùng được hay không.

“Tốt hơn rất nhiều” Cơ Hoài Dã nói.



Nhấn để mở bình luận

Làm Giàu Ta Quyến Rũ Tể Tướng Đại Nhân Cấm Dục